Mộ Dung Bắc vừa nghe tin thì đã vội vã chạy tới, hắn liếc mắt một cái thì đã nhìn thấy ngay Vân Lạc Phong đang đứng trong sân. Hắn ta hơi hơi hé miệng, nhưng yết hầu lại bỗng nhiên trở nên khô khốc, không cách nào phát ra được một âm thanh nào cả.
Rất rất lâu sau, Mộ Dung Bắc mới bình ổn lại được nội tâm kích động của bản thân, lúc này, hắn mới mỉm cười mà nói: "bang chủ, ngài trở về rồi?"
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "Mộ Dung Bắc, ngươi đi theo ta một lát, trước khi rời khỏi thành Hoàng Tuyền, ta có một số chuyện muốn dặn dò ngươi!"
"Dạ, bang chủ!" Mộ Dung Bắc hơi cúi người, cung kính đáp: "bang chủ, hay là chúng ta cứ đến mật thất tu luyện để nói đi!"
Vân Lạc Phong không trả lời, chỉ lướt qua Mộ Dung Bắc mà đi thẳng về phía mật thất.
Mật thất tu luyện của Mộ Dung Bắc khá là đơn giản, chỉ có mỗi cái bồ tịch được đặt trên đất, hắn thoáng nhìn qua khuôn mặt đang nhíu mày của Vân Lạc Phong, tức thì, liền chạy đi nơi khác khiên một cái ghế thái sư đến bằng tốc độ nhanh nhất, rồi cười lấy lòng mà nói: "bang chủ, mời ngồi!"
Vân Lạc Phong phất vạt áo, ngồi xuống rất khí phách, một tay đưa lên chống cằm, sau đó quét ánh mắt tà khí về phía người nam nhân trước mặt.
"Mộ Dung Bắc, nếu ta cho ngươi một cơ hội được đứng trên đỉnh cao, ngươi... Có muốn nắm lấy không?"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng mỉm cười, đôi con ngươi bình thản ung dung liếc nhìn Mộ Dung Bắc.
Nghe được lời Vân Lạc Phong nói, hai mắt Mộ Dung Bắc liền sáng rực lên ngay lập tức, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn vài phần: "bang chủ, nếu thật sự có được một cơ hội như vậy, ta nhất định sẽ nắm lấy nó thật chặt!"
"Tốt! Nhớ kỹ lời này của ngươi!" Vân Lạc Phong khẽ nâng mặt lên: "chờ khi ngươi leo lên được vị trí đệ nhất thành Hoàng Tuyền thì đến Vân phủ ở Long Nguyên Quốc gặp ta! Trước khi ngươi đứng được trên vị trí đó, ta tuyệt đối sẽ không gặp ngươi!"
Ánh mắt Mộ Dung Bắc dần trở nên kiên định, hắn biết, đây chính là thử thách mà Vân Lạc Phong dành cho hắn! Hắn chỉ có thể tự mình leo lên được vị trí đệ nhất thành Hoàng Tuyền, mới xem như là thông qua khảo nghiệm của Vân Lạc Phong.
"Bang chủ, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ không khiến cho ngài phải thất vọng!"
"Hy vọng là vậy!" Vân Lạc Phong nhướng mày, khóe môi chợt gợi lên một độ cong lười biếng: "ngày mà ngươi trở thành kẻ đứng đầu của thành Hoàng Tuyền này chính là ngày mà ngươi đủ tư cách để trở thành thuộc hạ của Vân Lạc Phong ta! Ta sẽ ở Long Nguyên Quốc chờ ngươi!"
Mộ Dung Bắc đoán không sai, đây thật sự là khảo nghiệm mà Vân Lạc Phong cô dành cho hắn!
Hiện tại đã khác xưa!
Năm xưa, cô không quan tâm thiên phú, không kén chọn mà thu nhận người của Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn, là bởi vì khi ấy cô không có sự lựa chọn nào khác. Nhưng mà hiện tại, trừ phi đối phương xứng đáng để Vân Lạc Phong cô bỏ ra tâm huyết mà bồi tài, nếu không, cô sẽ không lãng phí kỳ trân di bảo trong không gian thần điển của mình.
Dù Mộ Dung Bắc đã đem sự thật lòng và trung thành của bản thân dâng lên cho cô, nhưng cô cũng cần phải khảo nghiệm xem hắn ta có đáng giá hay không?
Đúng lúc, cái vị trí đệ nhất thành Hoàng Tuyền kia là một thử thách vô cùng thích hợp vào thời điểm này.
"Những gì cần nói ta đã nói xong rồi, có nắm chặt được cơ hội lần này hay không, thì phải xem năng lực của bản thân ngươi!" Vân Lạc Phong đứng dậy khỏi ghế, bên môi giương lên nụ cười cuồng vọng mà tự tin: "hơn nữa, ta tin chắc, đánh mất cơ hội lần này, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không thể tìm lại cơ hội thứ hai!"
Nội tâm Mộ Dung Bắc bất chợt cảm thấy có chút nặng nề, một áp lực không nhỏ được hình thành trong vô hình, hắn biết Vân Lạc Phong nói không có sai, đây đích thực là một cơ hội ngàn năm một thuở!
"Bang chủ,..." bất thình lình, Mộ Dung Bắc ngẩng phắt đầu dậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Lạc Phong, nghiêm túc nói: "cho ta thời gian ba năm, ba năm sau ta nhất định sẽ đến Long Nguyên Quốc tìm ngài!"
Vân Lạc Phong cong môi cười mỉm nhàn nhạt, cô không nói gì nữa, cứ thế xoay người đi ra khỏi mật thất.
Lúc bước ra khỏi cửa mật thất, Vân Lạc Phong chợt ngừng bước, đưa lưng về phía Mộ Dung Bắc, giơ tay lên làm một dấu hiệu hẹn gặp lại, sau đó liền rời đi dưới ánh nắng mặt trời lộng lẫy.
Nhìn theo phương hướng mà Vân Lạc Phong rời đi, trong lòng Mộ Dung Bắc càng lúc càng thêm kiên định. Hắn biết rõ mình chỉ có duy nhất một cơ hội mà thôi. Hắn chẳng những phải nắm lấy cho chắc, mà còn phải hoàn thành thử thách lần này cho bằng được!
Y Thành.
Trong tửu lâu xa hoa nhất, bên cạnh cửa sổ một nhã gian trên lầu hai, thiếu nữ hơi hơi nghiêng đầu, ngón tay thon dài vân vê cằm mình, ánh mắt chuyên chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ngồi đối diện với thiếu nữ là một tiểu nha đầu tuổi không kém hơn cô bao nhiêu, chỉ là tiểu nha đầu kia cứ luôn bận rộn nhét đồ ăn vào miệng, không bao lâu sau, hai má của cô bé đều phồng lên, trong miệng thì nhòm nhàm thức ăn.
"Nghe nói là đại hội y sư vốn dĩ phải hai năm sau mới cử hành, ai ngờ lại đột nhiên đổi lại thành hai tháng sau...."
Trong đại sảnh tửu lâu bỗng truyền tới một tiếng thở dài: "thật ra, mấy cái đại hội y sư này chẳng qua chỉ là dịp để các y sư khoe khoang dược phẩm trân quý trong tay mình mà thôi, thi đấu y thuật chỉ là thứ yếu!"
"Nhưng mà các ngươi có ai biết tại sao đại hội y sư lần này lại cử hành trước thời hạn như thế này không?"
"Cái này thì chúng ta không ai biết, chỉ biết là thành chủ của chúng ta đã đi tới Y Sư Hiệp Hội rồi!"
Tiếng nghị luận của những người xung quanh cuối cùng cũng khiến cho thiếu nữ có phản ứng, cô cầm lấy kiếm trên bàn, đứng dậy, nói: "người Y Thành lại không có ở Y Thành, tiếp tục ở lại đây cũng không có tác dụng gì cả! Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi! Xuất phát tới Y Sư Hiệp Hội!"
"Hả?" Lâm Nhược Bạch ngơ ngác ngẩng đầu lên, ủy khuất mà nói: "nhưng mà, con vẫn còn chưa có ăn xong mà sư phụ!"
Lâm Nhược Bạch vừa dứt lời thì cánh tay đã bị sư phụ nhà mình nắm lấy kéo đi ra khỏi tửu lầu.
"Thời gian đã không còn sớm nữa rồi, chúng ta phải nhanh chóng lên đường, hơn nữa, trước khi đi chúng ta còn phải tặng cho Y Thành một ít lễ vật."
____
Phủ thành chủ, uy nghiêm hùng tráng, thủ vệ nghiêm ngặt, Vân Lạc Phong chỉ mới vừa đi đến gần đại môn thì đã bị hai tên thủ vệ gác cổng chặn lại.
"Đứng lại! Nơi này là phủ thành chủ, người không phận sự không được phép bước vào nửa bước!"
Vân Lạc Phong khẽ cười, nụ cười vừa tà khí vừa lạnh lẽo, dưới cơn gió nhẹ, tiếng cười của cô chậm rãi vang lên.
"Ta có nói là ta muốn đi vào sao?"
Sắc mặt của tên thủ vệ kia trầm xuống: "vậy ngươi tới nơi này làm gì?"
"Gi*t người, phóng hỏa?"
Môi mỏng đỏ của thiếu nữ khẽ mở, thốt ra bốn chữ bằng ngữ khí nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng khí phách, vang vọng trước đại môn phủ thành chủ.
Lúc này, trước đại môn phủ thành chủ đã tụ tập không ít người, bọn họ không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ vào hai người Lâm Nhược Bạch và Vân Lạc Phong, ánh mắt tràn ngập sự đồng tình.
"To gan!"
Thủ vệ tức giận đến cả khuôn mặt đều xanh mét, quát lên: "kẻ dám cả gan tới phủ thành chủ quấy rối, Gi*t bất luận tội!"
Nháy mắt, vô số hộ vệ từ bên trong phủ thành chủ lao ra, kêu lên hò hét vang trời, gươm trần tuốt vỏ, đao kiếm sắc bén sáng ngời.
"Tiểu Bạch, tránh ra!"
Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt, quát lên một tiếng ra lệnh cho Lâm Nhược Bạch.
Lâm Nhược Bạch rất nghe lời, ngoan ngoãn đứng tránh qua một bên, ʍúŧ lấy ngón tay mình, chăm chú nhìn vào Vân Lạc Phong.
Sư phụ thật sự là muốn phóng hỏa Gi*t người sao?
Nghĩ đến đây, hai mắt Lâm Nhược Bạch liền lóe lên tia sáng hưng phấn, nhoẻn miệng cười để lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu.
Oanh!!
Khi đám hộ vệ xông lên đến ngay trước mặt Vân Lạc Phong, thì bỗng nhiên, khí thế cường đại từ trên người Vân Lạc Phong đột ngột triển khai, đánh thẳng về phía bọn họ.
Khí thế trên người Vân Lạc Phong tựa như muốn ngàn lưỡi kiếm vô hình, nháy mắt đã đâm xuyên qua thân thể đối phương.
"Thiếu thành chủ Y Thành, tài không bằng người, lại giở trò tiểu nhân vô sỉ, thua không nhận, phái cường giả thề truy sát nhị thúc ta, không biết lúc đó có từng nghĩ đến có một ngày sẽ bị ta Gi*t tới cửa hay không?" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, hơi thở trên người dần dần trở nên nguy hiểm, sát khí cũng ngày một tăng cao: "bất quá, vận khí của chúng xem như không tệ, đúng lúc không có mặt ở Y Thành. Nhưng ta lại không muốn ra về tay không, cho nên chỉ đành Gi*t đỡ những người khác trong Y Thành, hỏa thêu phủ thành chủ!"
Khuôn mặt của Vân Lạc Phong tràn đầy khí phách, khí thế hơn người. Một thân bạch y trong gió nhẹ bay, ngay cả bốn chữ phong hoa tuyệt đại cũng không để hình dung được sự chấn động mà cô mang lại cho người khác vào lúc này.
Xôn xao!
Mọi người xung quanh bị chấn động trong thoáng qua, sau đó bọn họ nhìn thấy xung quanh Vân Lạc Phong bỗng dưng xuất hiện một ngọn lửa màu xanh biếc, ngọn lửa kia bừng cháy quanh người cô tựa như một đóa hoa sen đang nở rộ. Giờ khắc này, Vân Lạc Phong cô thật sự đẹp đến mức khiến người ta quên cả việc phải hô hấp.
Vù...
Ngọn lửa như có ý thức mà lao về phía phủ thành chủ, tức thì, toàn bộ phủ thành chủ trong nháy mắt đã biến thành một biển lửa mênh ௱ôЛƓ.
Sau khi Vân Lạc Phong làm xong mọi chuyện thì liền xoay người đi đến bên cạnh Lâm Nhược Bạch: "được rồi, bây giờ chúng ta có thể lên đường!"
Vân Lạc Phong cô tới đây vốn là để tính sổ với Y Thành, nhưng thành chủ Y Thành lại không có ở đây. Nhưng cô lại không bằng lòng đi một chuyến không công thế này, cho nên vừa rồi cô mới phóng hỏa thêu rụi phủ thành chủ của Y Thành.
Mọi người xung quanh nhìn thấy Vân Lạc Phong thật sự nói Gi*t người là Gi*t người, phóng hỏa là phóng hỏa, đều không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh thật sâu vào người.
Nữ nhân này quả thật một chút xíu thiệt thòi cũng không nhịn được, chẳng qua là đi không công một chuyến mà thôi, thế mà cô ta nhất quyết phải thu về một ít phí tổn thì mới hả dạ.
______
Y Sư Hiệp Hội, là thế lực được xem là cường đại nhất nhì trên phiếm đại lục này! Bởi vì bọn họ sở hữu vô số y sư có y thuật cường đại.
Sự ảnh hưởng của y sư như thế nào, không có một ai mà không biết!
"Cái gì?"
Giờ phút này, trong Y Sư Hiệp Hội, Lâm Qua vỗ bàn đứng dựng lên, khuôn mặt vì tức giận mà xanh mét một mảnh, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "ngươi nói Vân Lạc Phong của Vân gia đến Y Thành, nhân lúc ta không có ở đó mà thêu rụi phủ thành chủ?"
"Khởi bẩm thành chủ, đây là tin tức từ Y Thành truyền đến, không thể là giả được!"
"Tốt!" Lâm Qua siết chặt hai nắm đấm, giấn quá hóa cười mà nói: "hay cho một Vân Lạc Phong, dám cả gan đến Y Thành của ta làm loạn như thế! Tội không thể tha! Hừ, nếu không phải chuyện của Y Sư Hiệp Hội vô cùng trọng đại, thì ta nhất định phải khiến cho con tiểu tiện nhân ૮ɦếƭ tiệt kia ૮ɦếƭ không có chỗ chôn!"
Bất quá cũng chẳng có vấn đề gì. Đợi đến ngày mà ông ta rời khỏi Y Sư Hiệp Hội, thì đó cũng là ngày ૮ɦếƭ của tiểu tiện nhân kia!
"Cha!"
Đúng lúc này, từ bên ngoài bỗng truyền tới một âm thanh ưu nhã.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Lâm Qua bình ổn lại nội tâm tức giận của mình ngay lập tức, trên mặt khôi phục lại ý cười, ngẩng đầu nhìn lên: "Nhã Đình, sao con lại tới đây?"
Lâm Nhã Đình hơi hơi mỉm cười, chậm rãi bước vào phòng: "con chỉ tới xem thử một chút mà thôi! Cha, đã xảy ra chuyện gì? sao tự dưng người lại phát hỏa lớn như vậy?"
"Hừ! Còn không phải là tại cái đám hỗn đản Vân gia đó sao?" gương mặt Lâm Qua lại một lần nữa trầm xuống: "tiểu tiện nhân Vân Lạc Phong kia, nhân lúc cha không có mặt mà chạy tới Y Thành, hơn nữa còn phóng hỏa thêu rụi phủ thành chủ của chúng ta. Con nói xem, cha co thể không tức giận được hay sao?"
Lâm Nhã Đình nở một nụ cười ưu nhã mỹ lệ, diện mạo xinh đẹp tỏa sáng động lòng người.
"Cha, còn không phải chỉ là một phủ thành chủ thôi sao? Chờ đến lúc đó, nữ nhi giúp người bắt lấy Vân Lạc Phong kia, ép cô ta xây lại một phủ thành chủ mới cho người không phải là được rồi à? Cha yên tâm, con nhất định sẽ sai cô ta xây cho cha một phủ đệ thật nguy nga tráng lệ!"
Lâm Qua lắc lắc đầu: "nữ nhi ngoan, con không hiểu đâu, Vân Lạc Phong không phải là một kẻ ngoan ngoãn nghe theo lệnh của người khác, nữ nhân kia so với nhị thúc cô ta còn khó đối phó hơn!"
"Cha, người sai rồi!" Lâm Nhã Đình đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Qua, mỉm cười dịu dàng nói: "y sư khắp thiên hạ này, ngoại trừ Thiên Nhai thì kẻ nào cũng phải phục tùng mệnh lệnh của Y Sư Hiệp Hội! Lúc đó, bằng vào thân phận địa vị của sư phụ con trong Y Sư Hiệp Hội, ra lệnh cho cô ta đi làm một việc gì đó, còn không phải là dễ như trở bàn tay hay sao?"
Lâm Qua ngẩn người: "Nhã Đình, lời này của con là có ý gì?"
"Ý của con là..." Lâm Nhã Đình dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "con muốn mượn sức Vân Lạc Phong!"
"Cái gì?"
Lâm Qua lại vỗ bàn đứng dựng lên, phẫn nộ nói: "nắm đó Vân Thanh Nhã làm hại Hằng nhi mất hết mặt mũi, suốt bao nhiêu năm rồi mà chưa thoát khỏi bóng ma của chuyện này. Mới đây, Vân Lạc Phong còn đốt phủ thành chủ của ta, vậy mà bây giờ con lại đến nói với ta là con muốn chiêu mộ Vân Lạc Phong về dưới trướng? Chuyện này ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!"
Lâm Nhã Đình khẽ nhíu mày lại, kiên nhẫn giải thích: "cha, thiên phú của Vân Lạc Phong kia không tệ, con thật sự muốn chiêu mộ để cô ta góp sức cho con. Cha cũng biết là trong Y Sư Hiệp Hội minh tranh ám đấu gay gắt thế nào rồi đó! Thế lực riêng của sư phụ yêu cầu phải tăng thêm cường giả, mới không bị thấp hơn người ta một cái đầu. Nếu như địa vị của sư phụ và con bị người khác bá chiếm, Y Thành có còn giữ được hào quang như bây giờ nữa không?"
Lâm Qua trầm mặc một chút: "nhưng mà Vân Thanh Nhã của Vân gia.... "
"Cha, con biết cha một lòng muốn bênh vực cho huynh trưởng, nhưng nữ nhi hy vọng cha có thể tạm thời gác lại thù hận đối với Vân Thanh Nhã mà trợ giúp cho con! Chỉ khi con được tốt, thì Y Thành mới có thể đứng vững sừng sững không ngã."
Lâm Qua khẽ thở dài một tiếng, ông ta biết lời nói có Lâm Nhã Đình chính là sự thật, Y Thành có phong quang như hiện tại, đều là nhờ vào người nghĩa nữ này của ông ta.
Nếu địa vị trong Y Sư Hiệp Hội của đứa nghĩa nữ này mà mất đi, thì Y Thành cũng sẽ lập tức sụp đổ.
"Tuy rằng cha tán thành lời của con nói, nhưng cha không thể không nhắc nhở con một chuyện vô cùng quan trọng, y thuật của Vân Lạc Phong không hề thấp, nếu như chẳng may cô ta đoạt đi địa vị của con trong Y Sư Hiệp Hội thì...."
"Về điểm này thì cha cứ yên tâm, nữ nhi chỉ cần cô ta chịu góp sức cho nữ nhi, thì tự con sẽ có biện pháp khiến cho cả đời của cô ta đều phải trung thành với con!" Lâm Nhã Đình nở nụ cười, ngữ khí tràn ngập sự tự tin.
"Aiz..." Lâm Qua thở dài một tiếng, cũng không biết nói gì thêm nữa: "con cũng đã quyết định như vậy rồi, cha còn có thể nói gì được nữa đây? Cha sẽ nghe theo con, tạm thời dằn lửa giận trong lòng mình xuống. Nhưng mà cái khúc mắc này, cha vĩnh viễn cũng không thể buông bỏ được! Hơn nữa, cha nghe nói, Vân Lạc Phong cùng với Thiên Nhai liên thủ tiêu diệt Thiên gia, con nói xem, giữa hai người bọn họ có quan hệ gì hay không?"
Lâm Nhã Đình lại giương lên nụ cười ưu nhã: "cha, là do cha không biết đấy thôi! Thiên Nhai và Thiên gia vốn dĩ có thù oán từ trước! Chuyện này là do con nghe được từ hội trưởng lão, tình huống cụ thể thế nào thì con cũng không rõ lắm. Hình như là do Thiên gia ép buộc Thiên Nhai nghênh thú nữ nhân mà ông ấy không thích, còn hại ông ấy và ý trung nhân của mình cách biệt, cho nên, Thiên Nhai đối với Thiên gia hận đến thấu xương!"
Lâm Nhã Đình dừng lại một chút rồi nói tiếp: "chuyện này chẳng qua là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi! Thiên gia trêu chọc Vân Lạc Phong, lại có thù oán với Thiên Nhai từ trước, tình cờ hai người bọn họ lại đến Thiên Sơn cùng một lúc, mới có những chuyện tiếp theo! Nếu Vân Lạc Phong thật sự có quan hệ với Thiên Nhai, Y Thành chúng ta còn được yên ổn đến tận bây giờ sao?"
Lâm Qua gật gật đầu, tán đồng nói: "con nói rất có lý! Nhưng mà cha vẫn còn một vấn đề cuối cùng, nếu như Vân Lạc Phong không đồng ý góp sức cho con, thì nên xử lý chuyện này thế nào đây?"
Lâm Nhã Đình mỉm cười thần bí, vô cùng tự tin khẳng định: "cô ta nhất định sẽ đồng ý!"
Đúng lúc này, đột nhiên có một đệ tử trong Y Sư Hiệp Hội vội vội vàng vàng chạy đến thông báo, hắn chắp nắm tay với Lâm Nhã Đình, cung kính nói: "Nhã Đình sư tỷ! La Phù trưởng lão gọi tỷ qua đó một chuyến!"
"Sư phụ tìm ta?" Lâm Nhã Đình nhíu mày: "được, ta biết rồi, đệ quay về bẩm lại với sư phụ, ta sẽ lập tức đến gặp người ngay!"
"Dạ!"
Tên đệ tử kia chắp nắm tay một cái rồi lui ra ngoài.
Sau khi tên đệ tử kia đi rồi, Lâm Nhã Đình mới quay sang nói tiếp cùng Lâm Qua: "cha, người nhớ kỹ lời của nữ nhi vừa nói, thiên phú của Vân Lạc Phong rất cao, có tác dụng rất lớn đối với chúng ta!"
Dứt lời, Lâm Nhã Đình cũng không hỏi lại xem Lâm Qua có nghe lọt tay lời của mình nói hay không, mắt đẹp của cô ta liếc nhìn Lâm Qua một cái rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng nghĩa nữ của mình từ từ biến mất, sắc mặt Lâm Qua cũng theo đó mà từ từ trầm xuống, hai bàn tay siết chặt lại đến nỗi các khớp xương vang lên tiếng kêu răng rắc.
"Quả nhiên không phải con ruột thì sẽ không một lòng cùng ta. Ta vốn định bảo nó trả thù giúp mình, ai ngờ nó lại đến khuyên ta gạt bỏ thù hận, giúp nó chiêu mộ Vân Lạc Phong. Nếu không phải vì Y Thành, còn lâu ta mới đồng ý chuyện này!"
Vân Thanh Nhã hại con trai ông ta mất hết mặt mũi, tiếp đó Vân Lạc Phong lại đốt phủ đệ thành chủ của ông ta.
Thù này, sao có thể nói quên là quên được?
Nếu không phải lời vừa rồi của Lâm Nhã Đình rất có đạo lý, ông ta làm sao có thể để mặc cho kẻ thù của mình ung dung tự tại như thế được.
"Thành chủ, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào đây?" hộ vệ cẩn thận dò hỏi Lâm Qua.
"Hừ! Còn có thể làm thế nào nữa? Vân Lạc Phong có Ninh lão chống lưng, nếu như ta không có sự trợ giúp từ Y Sư Hiệp Hội thì căn bản là không thể Gi*t được tiểu tiện nhân kia, hiện tại cũng chỉ có một lựa chọn duy nhất là tạm thời buông tha cho Vân gia. Tuy nhiên, nếu để cho ta nắm bắt được cơ hội, ta nhất định sẽ làm cho bọn chúng ૮ɦếƭ không toàn thây!"
Lâm Qua siết chặt nắm đấm, dọng một cái lên mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Trong mắt ông ta lóe lên một tia sáng âm ngoan hiểm độc, khuôn mặt cũng vô cùng dữ tợn, hoàn toàn tương phản với lúc đối diện cùng Lâm Nhã Đình.
______
Trong thư phong thanh nhã, mùi trầm hương thoang thoảng xông vào mũi, sau thư án, một vị lão giả đang ngồi ngay ngắn, trong tay cầm một quyển thư tịch, lẳng lặng mà đọc.
Đúng lúc này, cửa thư phòng chợt bị đẩy mở từ bên ngoài, lão giả ngẩng đầu nhìn lại, ánh vào mắt ông ta là thân ảnh một nữ tử đoan trang ưu nhã đang từ từ tiến vào.
Lão giả mỉm cười hiền từ: "Nhã Đình, con đến rồi sao?"
"Dạ!" Lâm Nhã Đình dịu dàng gật đầu: "sư phụ, không biết người tìm đồ nhi đến có việc gì?"
"Là vì Y Sư Hiệp Hội vừa mới ra một quyết định." La Phù cong cong khóe môi mỉm cười: "trong Đại Hội Y Sư lần này chúng ta sẽ mời Quỷ đế đến tham dự!"
"Quỷ đế?"
Lâm Nhã Đình có chút kinh ngạc: "sư phụ đang nói tới chủ tử của thế lực có tên là Quỷ Điện mà mấy năm nay mới trổi dậy, Quỷ đế đó sao? Hắn ta đâu phải y sư, tại sao phải mời hắn đến tham gia Đại Hội Y Sư lần này? Quan trọng hơn hết là, lấy cái tính cách lãnh khốc sát phạt của hắn, sao có thể đồng ý với những lời mời thế này được?"
"Nhã Đình, chuyện này là do hội trưởng đã quyết định, còn về tại sao lại đưa ra quyết định như vậy thì sư phụ cũng không rõ. Quỷ đế có đồng ý lời mời này hay không thì sư phụ lại càng không biết. Nhưng sư phụ lại biết một chuyện, đây chính là một cơ hội tốt đối với chúng ta!"
"Cơ hội gì?" Lâm Nhã Đình cau chặt mày, hỏi.
"Thực lực của Quỷ đế thế nào, con có biết hay không?" La Phù nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lâm Nhã Đình, cất tiếng dò hỏi.
Lâm Nhã Đình lắc lắc đầu: "con không được rõ lắm. Không! Phải nói là không có người nào biết rõ thực lực của nam nhân kia cuối cùng là đã đạt tới cảnh giới nào rồi, hắn ta chính là một truyền kỳ!"
"Há ha.." La Phù cười khẽ hai tiếng, hơi nheo lại đôi mắt vừa xẹt qua một tia sáng xảo trá: "mặc dù ngay cả sư phụ đây cũng không biết Quỷ đế đã đạt tới cảnh giới gì, nhưng ta có thể khẳng định, ngay cả hội trưởng cũng không phải là đối thủ của hắn ta!"
Thân mình Lâm Nhã Đình run lên, vô cùng khi*p sợ mà ngẩng phắt đầu lên nhìn La Phù, yết hầu cô ta đột nhiên cảm thấy có chút khô khốc: "người nói sao? Hội trưởng cũng không đánh lại hắn ta?"
"Đúng vậy, cách đây hai tháng, hội trưởng đã giao thủ cùng với Quỷ đế, ngài ấy chẳng những thua, mà còn thua một cách vô cùng thê thảm!" đáy mắt La Phù chợt dâng lên một tia phức tạp.
Hội trưởng luôn luôn là nhân vật được tôn thờ trong mắt tất cả mọi người của Y Sư Hiệp Hội, vậy mà lại bại trong tay của nam nhân kia!
"Sư phụ, người nói nhiều như vậy với con, rốt cuộc là muốn để con làm chuyện gì?" Lâm Nhã Đình trước sau vẫn không đoán được ý đồ của La Phù, đành phải trực tiếp mở miệng hỏi.
Hai con ngươi của La Phù khẽ đảo vài cái: "Đại Hội Y Sư lần này, ta đã thỉnh cầu với hội trưởng để cho con đảm nhiệm vị trí trọng tài, đến lúc đó con gần quan được ban lộc, nói không chừng có thể chiếm được sự ái mộ của Quỷ đế!"
Nghe xong ý đồ của La Phù, Lâm Nhã Đình khẽ rũ mi mắt xuống, che giấu đi một tia sáng khác thường vừa lóe lên.
Lúc này, tâm tư của Lâm Nhã Đình đang bắt đầu dậy sóng.
Quỷ đế cường đại như thế, nếu như mình có thể có được nam nhân kia, há chẳng phải là sẽ có được một hậu thuẫn vững chắc hay sao? Nếu được như vậy, thì từ nay về sau, trong Y Sư Hiệp Hội này, còn có người nào dám đấu cùng mình nữa chứ?