Thân thể Đường Duyệt càng thêm run rẩy, cô ta vất vả lắm mới từ trên mặt đất đứng dậy được thì lại bất ngờ lảo đảo, một lần nữa ngã ngồi trên mặt đất.
“Chuyện ta nhờ ngươi giúp ta để ý thế nào rồi?”
Vân Lạc Phong quay đầu nhìn Trầm Ngọc Khanh, hỏi.
“Đúng như những gì cô nói, Đường Thiên Ngọc vẫn luôn ở bên ngoài quan sát mọi chuyện, thấy tình thế không ổn thì muốn rời đi, hiện giờ đã bị ám vệ của ta bắt lại rồi.”
Nói xong, Trầm Ngọc Khanh lạnh nhạt quát một tiếng: “Người đâu, đem tên Đường Thiên Ngọc kia tới đây!”
Phịch!
Trong chớp mắt, một ám vệ của Trầm gia xách áo Thiên Ngọc đi tới, tiếp theo dùng sức mà ném hắn ngã xuống mặt đất, rồi sau đó đi tới bên cạnh Trầm Ngọc Khanh.
“Con cá lọt lưới cuối cùng của Thiên gia, bây giờ cũng đã bắt được rồi.” Vân Lạc Phong hơi nheo đôi mắt lại, như cười như không mà nói: “hiện tại cũng nên để cho một nhà các ngươi được đoàn tụ.”
Thiên Ngọc oán hận, trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: “Vân Lạc Phong, ngươi làm đủ mọi chuyện xấu, tội ác chất chồng! Nhất định sẽ bị thiên lôi giáng 乃úa, ૮ɦếƭ không chỗ chôn thây!”
“Những lời này đã có quá nhiều người nói với ta rồi, thêm ngươi không nhiều, thiếu ngươi cũng không ít.” Vân Lạc Phong cong khóe môi: “Nếu như ngươi tìm một chỗ nào đó để trốn, nói không chừng ta thật sự sẽ không tìm được ngươi, nhưng ai ngờ ngươi lại ngu xuẩn như vậy, tự mình đưa tới cửa!”
Vân Lạc Phong bước từng bước một về phía Thiên Ngọc, bức cho hắn phải không ngừng lếch về sau: “Ngươi nói ta ૮ưỡɳɠ éρ con gái nhà lành, tại còn tung tin đồn ác ý về ta khắp nơi, có, hay không có?”
“Ta chỉ nói sự thật mà thôi.”
Tới tận lúc này mà Thiên Ngọc vẫn còn mạnh miệng.
Vân Lạc Phong bị hắn làm cho tức giận đến mức cười rộ lên: “ha ha ha... Thiên Ngọc ơi là Thiên Ngọc! Thiên gia các ngươi đã từng ghét bỏ Chung Linh Nhi, chỉ vì thiên phú của cô ấy kém cỏi, mang cô ấy về Thiên gia đã rồi lại trục xuất cô ấy đi. Hiện giờ, ta bồi dưỡng cô ấy thành cường giả, Thiên gia các ngươi lại tới đoạt người của ta. Kết quả cuối cùng, lại biến thành ta ૮ưỡɳɠ éρ con gái nhà lành?”
Sắc mặt Đường Thiên Ngọc hơi thay đổi, khuôn mặt càng thêm tái nhợt.
“Các ngươi đoạt người của ta thì cũng thôi đi, vậy mà còn ђàภђ ђạ cô ấy đến nỗi sống dở ૮ɦếƭ dở, nếu không phải Vân Lạc Phong ta đuổi tới kịp lúc, thì e là Chung Linh Nhi đã sớm mất mạng trong tay đám người Thiên gia các ngươi rồi. Ngươi nói! Thiên gia của ngươi CÓ ĐÁNG DIỆT HAY KHÔNG HẢ?”
“Ta sẽ không thừa nhận một câu nào của ngươi nói cả, rõ ràng người sai chính là ngươi, Thiên gia không sai!”
“Phải không?” Vân Lạc Phong cười nhạt: “Vậy ngươi có dám thề hay không?"
Thiên Ngọc nhìn Vân Lạc Phong giống như nhìn người ngu.
Chẳng lẽ đến giờ mà nữ nhân này còn tin rằng trên đời này thật sự có chuyện trời phạt hay sao?
Nếu lời thề thật sự có hiệu quả, trên đời này cũng sẽ không có nhiều lời nói dối xuất hiện như vậy.
Sau khi nghĩ vậy, Thiên Ngọc bình tĩnh lại, quyết tâm nói: “Ta, Đường Thiên Ngọc xin thề, những lời nói của ta đều là thật! Nếu có lời giả dối sẽ bị thiên lôi đánh ૮ɦếƭ!”
Xẹt… Đùng!
Trong nháy mắt trời đất dần dần u tối, sấm sét ầm ầm, một tia chớp bất chợt đánh xuống, nếu không phải Đường Thiên Ngọc phản ứng kịp thời, nhanh chóng tránh được, sợ là đã bị thiên lôi đánh trúng, chém thành hai nửa.
Đường Thiên Ngọc sửng sốt, cả người run rẩy không thôi.
Không có khả năng! Chẳng lẽ trên đời này thật sự còn có thiên đạo hay sao? Chuyện này nhất định không có khả năng!
“Chuyện… Chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi, ta thề lại một lần nữa, nếu ta có nửa câu giả dối, sẽ bị lửa thiêu đốt!”
Vừa dứt lời, đột nhiên một ngọn lửa màu xanh biếc bốc lên từ dưới chân Thiên Ngọc, nháy mắt đã bốc cao lên, bao trùm cả thân thể của hắn.
“A a a!”
Một tiếng hét thê lương vang lên từ bên trong ngọn lửa màu xanh biếc, đau đớn khiến cho khuôn mặt của Thiên Ngọc vặn vẹo, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, tê tâm liệt phế.
“Thiên Đạo luân hồi, quả báo hiển hiện, đây là cái giá mà ngươi dám khinh thường lẽ trời!”
Giọng nói của Vân Lạc Phong đánh mạnh vào trong lòng mọi người đang có mặt ở đây, tất cả đều nhìn về phía Thiên Ngọc, biểu tình tràn ngập sự khinh thường…
“A a a!”
Giọng nói của Đường Thiên Ngọc khàn khàn, nghe qua vô cùng thảm thiết, trong đó còn mang theo sự cầu khẩn: “Ta sai rồi, ta không nên khinh thường Thiên Đạo, không nên nói dối hết lần này đến lần khác, ta thừa nhận tất cả đều là do ta bịa đặt, xin ông trời tha thứ cho ta!”
Dường như lời khẩn cầu này của Thiên Ngọc thật sự có hiệu quả, ngọn lửa vốn đang bao trùm thêu đốt cả người hắn tự dưng dần dần rút đi, rồi tắt ngấm, sau đó hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện.
Chứng kiến một màn vừa rồi, mọi người ở đây đều âm thầm tự nhủ trong lòng rằng sẽ không dám coi thường thiên đạo nữa, bọn họ không muốn có kết cục giống như tên Đường Thiên Ngọc kia.
Thiên Ngọc ngã phịch xuống đất, thở hồng hộc: "Vân Lạc Phong, dù Thiên gia của ta thật sự đã làm sai, nhưng ngươi cũng không nên tiêu diệt toàn bộ Thiên gia như vậy. Hành vi này của ngươi có khác gì với đại ma đầu khát máu chứ?"
"Vân Lạc Phong ta chỉ Gi*t người nên Gi*t!" Vân Lạc Phong thoáng dừng lại, liếc nhìn Thiên Ngọc một cái: "người Thiên gia, đều đáng ૮ɦếƭ!"
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, mới vĩnh tuyệt được hậu họa về sau!
Chính vì vậy, Vân Lạc Phong cô mới phải quyết đoán tiêu diệt toàn bộ Thiên gia.
Thiên Ngọc còn muốn lý luận gì đó với Vân Lạc Phong, cũng muốn biện giải cho Thiên gia của hắn, nhưng đúng lúc này, một thân ảnh đột ngột lao đến, đẩy ngã hắn ra rồi ngồi đè lên người hắn.
Từng nắm đấm nhỏ nhắn đánh thật mạnh lên người của Thiên Ngọc không ngừng, tức khắc, lòng иgự¢ của Thiên Ngọc bừng lên ngọn lửa giận, hắn vươn tay ra giữ chặt lấy một cánh tay của Đường Duyệt.
" muội điên rồi sao?"
"Ta không điên, ta chỉ muốn Gi*t ૮ɦếƭ tên súc sinh nhà ngươi mà thôi!" Đường Duyệt nói mà giọng điệu cứ run run: "tại sao ngươi lại phải lừa gạt Thiên Võ Các chúng ta? Nếu không phải tại lời nói dối của ngươi, gia gia sẽ không bị phế mất đan điền, Thiên Võ Các của ta cũng không phải gặp biến cố lớn thế này! Tất cả đều là lỗi của ngươi! Là lỗi của ngươi!"
Chát!
Thiên Ngọc tát một cái tát lên mặt Đường Duyệt, hắn dùng lực mạnh đến mức khiến cho Đường Duyệt phải té ngã qua một bên trên đất.
Thần sắc của Thiên Ngọc lúc này vô cùng lạnh lùng, đanh giọng nói: "ngươi câm miệng cho ta! Cả một đám đều là lũ vô dụng, chỉ có một nữ nhân mà cũng không đối phó được! Sớm biết đám người Thiên Võ Các các ngươi vô dụng như vậy, ta đã không đặt chân tới thành Hoàng Tuyền này rồi!"
Đường Duyệt trợn trừng mắt không dám tin mà nhìn Thiên Ngọc: "ngươi... ngươi đánh ta?"
"Đúng! Là ta đánh ngươi! Thì sao hả? Ngươi có thể làm gì được ta? Ngươi cho rằng ngươi còn là đại tiểu thư cao cao tại thượng của Thiên Võ Các hay sao? Mấy ngày nay ta thật sự đã nhịn ngươi đủ rồi! Nếu không phải ngươi may mắn có được một gia gia cường đại, ngươi nghĩ còn có người nào có thể chịu được tính tình của ngươi hả?"
Đường Duyệt gắt gao cắn chặt môi mình, hiển nhiên là không thể tin được người mà mình đã từng thật tâm đối đãi như huynh trưởng ruột thịt giờ phút này lại xa lạ đến như vậy.
Đặc biệt là hắn ta lại còn nói dối với Thiên Võ Các nhiều chuyện đến như vậy!
Mắt thấy Thiên Ngọc cùng Đường Duyệt nổi lên tranh cãi, ý cười trong mắt Vân Lạc Phong lại càng sâu: "tuy rằng ta rất hứng thú xem mấy cảnh chó cắn chó như thế này, nhưng thời gian lại không cho phép, hiện tại thì trời cũng không còn sớm nữa rồi, Mộ Dung Bắc, Đường Nhiên ta đã phế rồi, những người còn lại trong Thiên Võ Các giao lại cho ngươi giải quyết. Nhớ kỹ, một người cũng không được lưu lại!"
"Dạ, bang chủ!"
Mộ Dung Bắc cung kính chấp nắm tay, đáy mắt lóe lên từng tia sáng lạnh.
Có trời mới biết, Mộ Dung Bắc hắn đã đợi ngày này biết bao nhiêu lâu rồi, cuối cùng thì hôm nay cũng đã có thể trút ra một ngụm oán khí này rồi!
Kêu hắn làm sao mà không kích động đây?
"Tiểu Bạch, chúng ta về nhà trước!"
Vân Lạc Phong xoay người, nhắm thẳng hướng rời khỏi quảng trường mà đi.
Trông thấy Vân Lạc Phong nghênh bước mà đến, đám người bàng quan vây xem đều tự động đứng dạt qua hai bên, chừa cho Vân Lạc Phong một con đường đi.
"Sư phụ, trên đời này thật sự có thiên đạo sao?"
Lâm Nhược Bạch ôm một bụng thắc mắc từ nãy đến giờ, rốt cuộc cũng có cơ hội để hỏi ra nghi vấn của mình, cô bé chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Vân Lạc Phong mà hỏi.
Vân Lạc Phong chợt mỉm cười đầy tà khí: "đương nhiên là giả!"
"Giả? Sao có thể như thế?"
Lâm Nhược Bạch kinh ngạc hô to lên một tiếng.
Tuy nói rằng cô bé nhận ra được ngọn lửa màu xanh biếc lúc sau chính là Linh Hồn Chi Hỏa của sư phụ, nhưng mà chuyện sấm sét thì nên giải thích thế nào đây?
"Tiểu Bạch, sư phụ lại dạy con một đạo lý, vĩnh viễn cũng đừng bao giờ tin tưởng hoàn toàn vào những gì mà mắt mình nhìn thấy!" Vân Lạc Phong dừng bước lại, quay sang nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lâm Nhược Bạch, ngữ khí vô cùng nghiêm túc mà dạy dỗ cô bé: "vừa rồi, sư phụ con chẳng qua là sử dụng một số thủ đoạn đặc thù để tạo ra một màn ảo cảnh như lúc nãy mà thôi. Dù lúc đó Thiên Ngọc không tránh, để tia sét kia đánh trúng vào người hắn thì hắn cũng sẽ không có cảm giác gì cả! Nhưng mà, lấy cái tính cách nhát gan như tên Thiên Ngọc kia mà nói, hắn ta nhất định sẽ né tránh!"
Hai mắt Lâm Nhược Bạch tỏa sáng, sùng bái nhìn Vân Lạc Phong.
Sư phụ nhà mình ngay cả sấm sét cũng có thể tạo ra được, thực lực bậc này, mấy ai trong thiên hạ này có thể sánh bằng?
Hiển nhiên, Lâm Nhược Bạch không thể nào biết được, ảo cảnh sấm sét vừa rồi là do Vân Lạc Phong lợi dụng lực lượng của không gian thần điển mà tại ra. Nếu không có không gian thần điển, Vân Lạc Phong thật sự cũng không có bản lĩnh lớn như vậy!
"Đi thôi!"
Vân Lạc Phong nhìn thấy biểu tình của Lâm Nhược Bạch, cũng không có giải thích gì nhiều, cô lười biếng duỗi eo một cái, nhắm thẳng hướng trở về Bắc Đẩu Bang mà đi!
Tiếp theo đây cô phải mau chóng tìm cho được Hồn Dẫn, hoàn thành rồi thì Vân Lạc Phong cô có thể lập tức trở về, đi gặp Vân Tiêu của cô rồi!
Trầm Ngọc Khanh ở phía sau cứ nhìn theo phương hướng Vân Lạc Phong rời đi, sau khi bóng dáng của Vân Lạc Phong đã biến mất rất lâu rồi, Trầm Ngọc Khanh mới thu hồi lại tầm mắt của mình. Ánh mắt đạm nhiên dừng lại trên người Trầm Điền, trên khuôn mặt tuấn mỹ như trích tiên là một mảnh lạnh nhạt vô tình.
"Trầm Điền, ngươi có biết hành vi vừa rồi của ngươi sẽ dẫn đến hậu quả gì hay không?"
Trầm Điền lập tức quỳ phịch xuống đất, cười khổ một tiếng: "gia chủ, thuộc hạ cũng là bị Đường Duyệt lừa gạt, cho nên mới...."
"Trầm Điền, ta không thích nhất chính là những kẻ chỉ biết trốn tránh trách nhiệm! Bất kể Đường Duyệt có nói gì thì đó cũng là chuyện của cô ta, không liên quan gì đến ngươi! Thế nhưng, cô ta nói cái gì thì ngươi lại tin ngay cái đó. Một kẻ không có đầu óc như vậy, sao xứng làm y sư của Trầm gia ta?"
Lời nói của Trầm Ngọc Khanh rất nặng, ý tứ cũng rất rõ ràng, ánh mắt của hắn không còn sự ôn hòa của thường ngày, chỉ còn lại sự lạnh nhạt và tuyệt tình.
Đừng thấy thường ngày Trầm Ngọc Khanh rất dễ nói chuyện, một khi đã chạm đến giới hạn của hắn thì dù là phụ mẫu đã qua đời của hắn cũng khó mà xen vào quyết định của hắn ta.
"Gia chủ, ta hiểu rồi!" Trầm Điền cúi đầu: "dựa theo quy củ của Trầm gia, một khi phạm phải sai lầm thì phải chọn một trong hai con đường. Một là rời khỏi Trầm gia, hay là tự sát trước mặt gia chủ. Ta cũng giống như Mỹ Cầm, xin chọn con đường thứ hai!"
Trầm Điền thừa hiểu, một khi rời khỏi Trầm gia thì ông ta cũng chỉ có thể tiếp tục tồn tại như một con chó qua đường mà thôi. Cho dù ông ta có một thân y thuật hơn người cũng vô dụng, bởi vì sẽ không có một thế lực nào dám thu nhận một người mà Trầm gia đã trục xuất!
Mà quan trọng nhất là, đời này của ông ta, ngoại trừ Trầm gia thì ông ta thật sự không muốn cống hiến sức lực cho bất cứ thế lực nào khác.
Trầm Điền giơ tay lên, đánh mạnh một chưởng vào đỉnh đầu của mình.
Tức thì, đầu ông ta liền vỡ nát, thân thể vô lực ngã phịch xuống đất.
"Đem ông ta đi chôn đi!"
Trầm Ngọc Khanh thu lại tầm mắt, nhàn nhạt xoay người, đưa lưng về phía thi thể của Trầm Điền, đáy mắt chợt hiện lên vẻ bi thương.
"Xem ra, sự quản thúc của ta đối với Trầm gia không có bao nhiêu tác dụng, nếu không cũng không có nhiều người như vậy không nghe theo mệnh lệnh của ta!"
"Gia chủ, những việc này đều không liên quan đến ngài, ngài không cần tự trách!"
Ám vệ nhìn thấy khuôn mặt Trầm Ngọc Khanh hơi trầm xuống, liền vội vàng lên tiếng.
"Ngươi không cần phải nói thêm nữa. Chờ sau khi thân thể ta khang phục, ta sẽ lập tức bế quan, cho dù ai tới thì ta cũng không gặp!"
Trầm Ngọc Khanh ngẩng mặt lên, nghĩ nghĩ một chút, rồi quả quyết bổ sung một câu: "ngoại trừ.... Người tới là Vân Lạc Phong!"
Khóe miệng của ám vệ lập tức run rẩy, nhưng lại không dám biểu lộ quá rõ ràng, bèn cúi đầu, cung kính nói: "tuân lệnh!"
"Ngươi lưu lại, giúp người của Bắc Đẩu Bang giải quyết tàn dư của Thiên Võ Các, không được để sót một kẻ nào cả!""
Dứt lời, Trầm Ngọc Khanh liền xoay người đi thẳng theo hướng rời khỏi quảng trường, không bao lâu sau thì đã biến mất trong tầm mắt của tất cả mọi người.
_____
Trầm gia.
Dưới tàng cây hoa đào, y phục của Trầm Ngọc Khanh kéo xuống phân nửa, để lộ ra bả vai của mình, ánh mặt trời khuynh sái chiếu xuống, dừng trên làn da trắng của hắn ta, làm cho làn da kia như là đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Giờ phút này, trên nửa bả vai trần kia của Trầm Ngọc Khanh đang cấm đầy ngân châm, thế nhưng, nhìn từ chính diện vào thì hình ảnh này cũng rất mê người.
"Cô phải đi?"
Trầm tư hết nửa ngày, Trầm Ngọc Khanh cuối cùng vẫn mở miệng hỏi ra câu hỏi trong lòng.
"Ta phải đến Bỉ Ngạn Sơn tìm một gốc thảo dược tên là Hồn Dẫn, đợi tìm được rồi thì ta sẽ quay lại thành Hoàng Tuyền một lần nữa!"
Trầm Ngọc Khanh nghe vậy thì ngập ngừng một chút, sau đó cất giọng nhu hòa: "được, vậy ta ở Trầm gia chờ cô!"
Vân Lạc Phong nhìn vào mắt Trầm Ngọc Khanh: "chuyện hôm nay.... Đa tạ!"
Bật luận là lời nói Vân Lạc Phong cô đã thành thân sinh con, hay là những lời nói dối sau đó, thì tất cả cũng đều là vì muốn giữ thanh danh và chứng minh sự trong sạch cho cô.
Mặc dù cô vốn cũng không cần phải chứng minh trong sạch của mình với bất cứ ai, nhưng hành vi này của Trầm Ngọc Khanh, Vân Lạc Phong cô vẫn thật lòng cảm kích.
"Cô không cần phải đa tạ ta!" Trầm Ngọc Khanh cười khẽ: "nếu không nhờ cô, mạng của ta cũng chẳng còn giữ được bao lâu nữa! Vì vậy, người cần phải nói đa tạ thật sự là ta mới đúng. Cô cứ yên tâm, trong khoảng thời gian mà cô rời khỏi thành Hoàng Tuyền, ta sẽ giúp cô trông nôm, nâng đỡ cho Bắc Đẩu Bang. Cái vị trí đệ nhất thành Hoàng Tuyền này, ta cũng sẽ chắp tay nhường lại."
Vân Lạc Phong rơi vào trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "cũng đủ thời gian rồi, bây giờ ta rút ngân châm ra, những ngày tiếp theo, huynh cứ theo phương thuốc ta để lại mà uống thuốc đúng giờ. Không bao lâu sau thì độc tố còn sót lại trong người huynh sẽ được thanh trừ hoàn toàn!"
"Được!"
Trầm Ngọc Khanh mỉm cười.
Nụ cười kia thật đẹp, phong hoa tuyệt đại cũng không quá chút nào!
Vân Lạc Phong không có nói lời cáo biệt với Trầm Ngọc Khanh, thu hồi ngân châm xong cô liền rời khỏi vườn hoa đào, đến tận khi rời khỏi Trầm gia rồi mà vẫn không hề hay biết, luôn có một ánh mắt dõi theo bóng lưng của cô.
Cho đến khi bóng lưng của cô hoàn toàn biến mất....
Bên ngoài đại môn Trầm gia, Lâm Nhược Bạch đang nôn nóng đi qua đi lại, sau khi nhìn thấy Vân Lạc Phong đi ra thì liền chạy nhanh tới bến cạnh của cô.
"Sư phụ, có phải bây giờ chúng ta sẽ lập tức xuất phát đến Bỉ Ngạn Sơn luôn không?"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: "ừm, đi thôi!"
"Dạ~, sư phụ!"
Lâm Nhược Bạch cao hứng, tinh thần phấn chấn vô cùng. Bởi vì lúc này cô bé mới cảm thấy, bản thân đi theo sư phụ lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng có điểm hữu ích với sư phụ.
____
Bỉ Ngạn Sơn.
Ngọn núi cách thành Hoàng Tuyền không xa. Chỉ có người của mười thế lực mạnh nhất thành Hoàng Tuyền được phép bước chân vào.
Nếu như có người không thuộc mười thế lực mạnh nhất của thành Hoàng Tuyền bước vào mà bị phát hiện, thì mười thế lực này sẽ liên hợp lại cùng truy sát! Chính vì vậy mà các thế lực trong thành Hoàng Tuyền mới liều mạng tranh giành mười vị trí đầu bảng như thế.
Khi Vân Lạc Phong đi đến chân núi của Bỉ Ngạn Sơn, cô quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Bạch, hỏi: "con có cảm nhận được cái gì không?"
Lâm Nhược Bạch gật gật đầu: "quả thật là có một chút cảm giác, con cảm nhận được.... hình như có một cổ lực lượng đang lôi kéo con, nếu con đoán không lầm thì đó có lẽ là Hồn Dẫn."
Thiên Nhai nói quả thật không sai, chỉ cần có Lâm Nhược Bạch thì có thể tìm được Hồn Dẫn.
"Con cứ đi theo cảm giác của mình đi, chúng ta rất nhanh sẽ có thể tìm được Hồn Dẫn!"
Vân Lạc Phong cong môi cười, nội tâm cô thì đang rất tò mò, không biết Hồn Dẫn kia là thảo dược như thế nào?
"Dạ, sư phụ!"
Lâm Nhược Bạch cảm thấy cực kỳ kích động, mà hai người họ càng tiến sâu vào núi thì cảm giác của Lâm Nhược Bạch đối với Hồn Dẫn lại càng mãnh liệt.
Bỉ Ngạn Sơn, ngoại trừ thảo dược phong phú, còn có rất nhiều linh thú cường đại. Đương nhiên, bằng vào thực lực của Vân Lạc Phong hiện tại mà nói, những linh thú kia không tính là gì cả.
Vì vậy mà hai người một đường tiến sâu vào núi vô cùng thuận lợi.
"Kỳ quái!"
Khi hai người đi đến bên cạnh vực thẳm, Lâm Nhược Bạch đứng khựng lại, hai chân mày cau chặt, đáy mắt hiện lên ý nghĩ sâu xa.
"Con rõ ràng cảm nhận được Hồn Dẫn ở ngay tại chỗ này, nhưng tại sao lại không thấy gì cả?"
Đột nhiên, bờ vực rung động mãnh liệt, một tảng đá lớn dưới chân Lâm Nhược Bạch bỗng dưng nứt toát ra, cả người cô bé không đứng vững được, theo đà mà rơi thẳng xuống vực thẳm. Lâm Nhược Bạch theo bản năng hét lên một tiếng.
"A!"
"Cẩn thận!"
Một bàn tay từ phía trên đột ngột duỗi tới, nắm chặt lấy cánh tay Lâm Nhược Bạch, định kéo cô bé lên. Nhưng ngay lúc này, mặt đất dưới chân Vân Lạc Phong cũng bị sự rung động mãnh liệt kia làm cho vỡ vụn, vậy là cả hai người đều bị rơi thẳng xuống vực sâu.
____
*** hai bữa nay ứng dụng bị gì không biết mà cứ treo hoài. Edit đã đời mới được một chương mà vào lại là không còn một chữ, điên máu thật chứ!!!!
Thật sự là bực mình tới mức muốn quẳng dt qua một bên luôn cho rồi.!!!!
Trong nháy mắt rơi xuống vực, Vân Lạc Phong theo bản năng muốn thi triển ngự không phi hành. Tuy nhiên, dưới đáy vực dường như là có một cổ lực hút rất mạnh, không ngừng hút lấy hai người Vân Lạc Phong rơi nhanh xuống dưới, làm cho Vân Lạc Phong không có cách nào thi triển ngự không phi hành được.
Rầm!!!
Cả hai cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất dưới đáy vực, Vân Lạc Phong ôm chặt mà bảo vệ cho Lâm Nhược Bạch, hỏi: "con không sao chứ?"
"Con không có việc gì cả?" khuôn mặt của Lâm Nhược Bạch xụ xuống, buồn bã nói: "sư phụ, là con liên lụy người rồi..."
"Không, chuyện này không liên quan đến con. Cho dù không có con thì ta vẫn sẽ rơi xuống đây! Bởi vì ta có cảm giác, việc này là an bày của vận mệnh, muốn tránh cũng tránh không được!"
Nghe sư phụ nhà mình nói như vậy, Lâm Nhược Bạch lại càng thấy áy náy hơn. Cô bé nước mắt lưng tròng mà nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
"Sư phụ, con cảm thấy mình mới vô dụng làm sao! Chuyện gì cũng không giúp được cho người!"
Vân Lạc Phong mỉm cười vỗ vỗ bả vai của Lâm Nhược Bạch: "nếu không có tiểu Bạch nhà chúng ta thì sư phụ làm sao mà tìm được Hồn Dẫn! Cho nên, nếu con muốn giúp sư phụ thì mau mau dẫn sư phụ đi tìm Hồn Dẫn. Tìm được rồi, chúng ta cũng có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này, hửm?"
"Dạ, sư phụ!"
Lâm Nhược Bạch nhắm hai mắt lại, cố cảm nhận phương hướng, lát sau, cô bé đột ngột mở bừng hai mắt, tầm mắt hướng về một sơn động.
"Sư phụ, con cảm giác được, Hồn Dẫn ở ngay phía trước!"
"Thấy không? Sư phụ đã nói đi vào nơi này là vận mệnh an bài, con không cần tự trách!" tầm mắt Vân Lạc Phong cũng hướng về phía sơn động âm u: "đi thôi, chúng ta cùng nhau đi xem thử xem, trong sơn động kia ngoại trừ Hồn Dẫn thì còn có thứ gì thú vị nữa hay không?"
"Dạ!"
Lâm Nhược Bạch gật gật đầu, trong đôi mắt to tròn sáng ngời là một mảnh kiên định.
Bất luận thế nào, cô bé cũng quyết tâm phải giúp sư phụ tìm cho được Hồn Dẫn.
Trong sơn động hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối, duỗi tay ra cũng chẳng thấy được năm ngón.
Vân Lạc Phong phóng ra một đóm lửa Linh Hồn Chi Hỏa màu xanh biếc, ánh sáng màu xanh từ ngọn lửa vô cùng nổi bật trong sơn động tối đen, trông thật là quỷ dị.
Lâm Nhược Bạch có chút sợ hãi, bàn tay nhỏ ôm lấy cánh tay Vân Lạc Phong, sau đó, hình như cảm thấy hành động này của mình quá mất mặt cho nên liền buông ra ngay tức thì. Tâm trạng có chút khẩn trương nhìn chằm chằm về phía bóng tối sâu hút trước mặt.
"Nếu con thấy sợ thì cứ vịn vào tay sư phụ!"
Vân Lạc Phong tựa hồ đã nhận ra nội tâm nhút nhát của tiểu đồ đệ nhà mình, bèn cười khẽ một tiếng mà nói.
"Sư phụ, con không sợ!"
Lâm Nhược Bạch tỏ thái độ vô cùng quật cường mà lắc lắc đầu, ưỡn иgự¢, thẳng lưng, bày ra khí khái hiên ngang.
Hiện tại, cô bé đã không còn là một tiểu nha đầu luôn được cha bao bọc bảo vệ trong lòng nữa rồi. Mà cô bé cần phải trở thành một người có năng lực, có thể giúp ích được cho sư phụ.
Cho nên, cô bé làm sao có thể yếu đuối như vậy được?
Nghĩ như vậy, Lâm Nhược Bạch gắt gao nắm chặt hai nắm đấm nhỏ của mình, tự gật đầu một cái như thầm hạ quyết tâm. Cho dù thực tế trong lòng cô bé vẫn còn một chút sợ hãi, nhưng ánh mắt lúc này lại kiên định khác thường.
Trong sơn động vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi âm thanh của tiếng bước chân thôi mà cũng vang vọng rất xa và truyền lại vô cùng rõ ràng.
Đột nhiên, Vân Lạc Phong ngừng bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào một quả trái cây nhỏ màu đỏ thẵm nằm trên một tế đàn, nói: "nếu ta đoán không lầm thì kia hẳn chính là Hồn Dẫn!"
Chỉ là, một đường này đi quá thuận lợi, ngoài trừ vài linh thú gặp được khi vừa vào núi thì suốt đoạn đường còn lại không hết xảy ra bất cứ nguy hiểm gì cả.
Đặc biệt là lúc này đây, hai người bọn họ tìm được Hồn Dẫn mà lại không gặp được cơ quan hay là linh thú thủ hộ nào cả.
"Không thể quản nhiều như vậy, cứ lấy Hồn Dẫn rồi rời khỏi đây mới là việc cấp bách trước mắt."
Nghĩ không ra thì không nghĩ nhiều làm gì nữa, Vân Lạc Phong bắt đầu thong thả đi về phía Hồn Dẫn.
Chỉ có mấy bước chân, mà Vân Lạc Phong như là đi hết mấy dặm, tinh thần của cô căng thẳng không thôi! Vân Lạc Phong thầm nghĩ, nếu như cô mà cảm giác được có một chút nào không thích hợp, thì cô sẽ lập tức từ bỏ Hồn Dẫn mà rời khỏi nơi này ngay tức khắc.
Thế nhưng..... không có gì cả....
Cho đến khi Vân Lạc Phong đã nắm lấy Hồn Dẫn trong tay mà vẫn không hề thấy có biến cố gì xảy ra.
Vân Lạc Phong lại càng cảm thấy khó hiểu: "theo lý mà nói, loại thảo dược như Hồn Dẫn thì phải có cộng sinh thú ở bên cạnh mới đúng, tại sao ta lại không thấy xảy ra chuyện gì hết là sao?"
"Sư phụ, sư phụ, người mau nhìn kia kìa!" Lâm Nhược Bạch đột nhiên chỉ vào một đống xương cốt, kinh ngạc kêu lên.