"Duyệt nhi, uất ức mà con chịu, vừa rồi ta đã có nghe gia gia con nói qua!" Trầm Điền khẽ cười nói: "nếu có chỗ nào cần đến sư phụ thì con cứ nói đừng ngại, chỉ cần giúp được, sư phụ nhất định sẽ giúp cho con!"
"Đa tạ sư phụ!" khóe môi Đường Duyệt gợi lên một nụ cười đắc ý: "chuyện này Thiên Võ Các của con có thể tự mình giải quyết! Nhưng mà, đúng là có một việc đồ nhi muốn thỉnh cầu sư phụ giúp cho, nếu như Vân Lạc Phong có ý đồ vọng tưởng muốn quyến rũ Trầm gia chủ thì mong sư phụ có thể ra tay ngăn chặn ả ta lại!"
"Chuyện này thì ta cũng không có cách nào để xen vào!" Trầm Điền nhìn Đường Duyệt, nói: "tích cách của gia chủ là như vậy, không thích ai xen vào hay đưa ra quyết định thay cho ngài ấy!"
Đường Duyệt cười khẽ: "sư phụ, người hiểu lầm ý của đồ nhi rồi! Đồ nhi là đang lo lắng Trầm gia chủ bị Vân Lạc Phong lừa gạt mà thôi! Nữ nhân kia bản chất vô cùng gian xảo nhưng lại cứ thích giả vờ đơn thuần, hơn nữa cô ta lại rất thích chơi trò thả rồi bắt lại, con hy vọng sư phụ có thể ở thời điểm nữ nhân kia giở trò quyến rũ gia chủ đem hành vi xấu xa ác độc của ả nói ra, với tính cách của Trầm gia chủ thì ngài ấy quyết sẽ không chọn một nữ nhân có lòng dạ sâu độc như thế làm thê tử!"
"Duyệt nhi, chuyện này thì con có thể yên tâm, ta cũng tuyệt đối không cho phép một nữ nhân không trong sạch lên làm đương gia chủ mẫu của Trầm gia!" trong mắt Trầm Điền bất chợt lóe lên một tia tàn nhẫn: "nếu nữ nhân kia thật sự dám cả gan quyến rũ gia chủ, ta nhất định sẽ vạch trần nhân phẩm bại hoại của ả ta, nếu như vậy mà gia chủ vẫn muốn lựa chọn ả ta, ta đây cũng chỉ có thể âm thầm xuống tay với nữ nhân kia!"
Có sự đảm bảo của Trầm Điền, ý cười trong mắt Đường Duyệt càng thêm nồng đậm, trên mặt lại toát đầy vẻ kiêu ngạo tự đắc.
Vân Lạc Phong, một nữ nhân bẩn thỉu không trong sạch như ngươi lấy gì để so sánh được với Đường Duyệt ta? Những gì mà trước đó Thiên Võ Các của ta chịu thiệt trong tay ngươi, sau này ta sẽ trả lại cho ngươi cả vốn lẫn lời.
"Hiện tại cũng không còn sớm nữa, ta phải trở về Trầm gia trước. Duyệt nhi, nếu có vấn đề gì không hiểu, con cứ đến Trầm gia tìm ta!"
Trầm Điền hơi hơi mỉm cười, nói.
"Dạ, sư phụ!"
Trong lòng Đường Duyệt vô cùng vui vẻ, cô ta biết, sư phụ là đang tạo một con đường thuận lợi cho mình, mục đích chính là để cô ta có thể tiếp cận với Trầm Ngọc Khanh.
Chỉ cần có thể thuận lợi tiến vào Trầm gia, còn lo không thể gặp được nam nhân như trích tiên kia hay sao?
Trầm Điền hài lòng gật đầu, vỗ vỗ bả vai Đường Duyệt, lời nói mang theo chút ý tứ sâu xa: "Duyệt nhi, ta chờ tin tức tốt của con, ngày mai con đến Trầm gia một chuyến gặp ta, ta sẽ đem những gì mà gia chủ thích và không thích nói cho con biết, để trách con vô tình phạm phải sai lầm mà ngài ấy không thể tha thứ!"
Đường Duyệt nghiêm túc gật đầu, một khi có sự trợ giúp của sư phụ, cô ta hoàn toàn tin chắc nhất định có thể nắm được Trầm Ngọc Khanh trong tay!
____
Bắc Đẩu Bang.
Mộ Dung Bắc bế quan tu luyện trong mật thất yên tĩnh, hắn ta đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên có một đám người trong bang không thèm gõ cửa đã xông vào, vừa mở miệng liền liên tục chất vấn.
"Bang chủ, Bắc Đẩu Bang chúng ta trong suốt bao nhiêu năm qua cực cực khổ khổ mới tích góp được sáu ngàn vạn lượng bạc dễ dàng lắm sao? Sao người lại giao hết tài sản của Bắc Đẩu Bang cho nữ nhân kia chứ?"
"Đúng vậy, người để nữ nhân kia làm bang chủ còn chưa tính, vậy mà còn đem hết tất cả của cải trong bang cho nữ nhân kia! Sản nghiệp của Bắc Đẩu Bang trước đó đều bị những thế lực khác chiếm đi hết phần lớn, tiền tài cũng mất đi khá nhiều, hiện giờ cũng chỉ còn lại có sáu ngàn vạn lượng, sao người còn đem giao hết cho nữ nhân kia?"
Đối mặt với sự chất vấn liên tục không ngừng nghỉ của đám người trước mặt, Mộ Dung Bắc hoàn toàn không hiểu gì cả, hiển nhiên là một chút cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.
"Lời này của các ngươi là có ý gì?"
Cái gì gọi là hắn đem hết của cải cho Vân Lạc Phong?
"Bang chủ, người đừng gạt ta, hôm nay ở Hội Đấu Giá, nữ nhân kia một lần lấy ra sáu ngàn vạn lượng bạc, nếu không phải người cho cô ta thì cô ta làm sao có thể có nhiều tiền như vậy được chứ?"
"Hơn nữa, bang chủ, người có biết nữ nhân kia muốn mua cái gì không? Cô ta cư nhiên mua một hạt giống khô héo về! Một hạt giống khô héo không thể nẩy mầm thì mua về có ích gì chứ? Nữ nhân kia lại dám dùng toàn bộ tiền của Bắc Đẩu Bang chúng ta mà đi mua một thứ vô dụng về. Nếu như không nhờ có đám ngu ngốc Thiên Võ Các kia, thì hiện tại người của Bắc Đẩu Bang chúng ta đều trở thành những kẻ không một xu dính túi!"
Càng nói, đám người này càng thêm phẫn nộ.
Trước đó, tất cả bọn họ không một ai ủng hộ việc Mộ Dung Bắc giao Bắc Đẩu Bang cho một nữ nhân xa lạ, nhưng lại không dám nói gì cả, ai mà ngờ, nữ nhân kia lại là một kẻ phá của. Thật sự không phải tiền do cô ta vất vả kiếm ra thì không đau lòng mà!
Mộ Dung Bắc thì vẫn cứ như người đang lọt vào trong sương mù, mơ hồ mà hỏi: "từ từ, từ từ đã! Vân Lạc.... Bang chủ đương nhiệm mua một hạt giống khô héo ở Hội Đấu Giá thì có liên quan gì đến ta?"
"Bang chủ, tới thời điểm này rồi mà người còn muốn bao che cho nữ nhân kia hay sao?"
Bọn họ thật sự không hiểu, rốt cuộc thì Vân Lạc Phong kia có mị lực thế nào mà có thể khiến cho bang chủ của bọn họ mê muội đến thần trí bất minh như thế này.
Mộ Dung Bắc nhíu nhíu mày: "bây giờ ta đã không còn là bang chủ của các người nữa rồi, các người nên gọi ta là phó bang chủ mới đúng! Mặt khác, bạc trong tay bang chủ không phải là do ta cho cô ấy, mà là của chính cô ấy!"
"Bang chủ!"
Mọi người ở đây còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Mộ Dung Bắc đột ngột đứng dậy rồi im lặng đi đến bên một vách tường, sau đó hắn nhẹ nhàng xoay một đầu rồng được điêu khắc ở phía trước bức tường kia.
Tức thì, bức tường vốn bằng phẳng đột nhiên xuất hiện một ngăn tối, Mộ Dung Bắc đưa tay vào lấy ra một cái hộp gỗ từ trong ngăn tối kia, tiếp theo liền mở hộp gỗ ra một cách cẩn thận.
"Tất cả ngân phiếu của Bắc Đẩu Bang đều ở đây! Các người không tin thì cứ tự mình tới xem!"
Cái gì?
Mọi người đầu tiên là sửng sốt kinh ngạc, sau đó liền ồ ạt tiến lên, sau khi nhìn thấy xấp ngân phiếu nằm yên trong hộp gỗ, thì khuôn mặt người nào người nấy đều cứng đờ lại.
Không lẽ bọn họ thật sự đã nghĩ oan cho Vân Lạc Phong?
Ngân phiếu trong tay cô ta không phải là lấy từ chỗ của bang chủ?
"Aiz..." Mộ Dung Bắc nhìn sắc mặt bọn họ thì thở dài một tiếng rồi lắc đầu cười khổ: "trước kia là do ta vì thể diện của bản thân nên mới không nói ra nguyên nhân thật sự mà Vân Lạc Phong tiếp nhận chức vị bang chủ Bắc Đẩu Bang! Hiện tại, chuyện cũng đã đến nước này rồi, ta không thể không nói cho các người biết. Sở dĩ ta đem Bắc Đẩu Bang giao lại cho Vân Lạc Phong là vì cô ta đã đánh bại ta!"
Lời Mộ Dung Bắc tựa như sét đánh giữa trời quang, làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Vân Lạc Phong đánh bại bang chủ? Sao có thể? Bang chủ của bọn họ đường đường là một cường giả Thiên Linh Giả! Vân Lạc Phong lấy bản lĩnh ở đâu ra mà đánh bại bang chủ của bọn họ?
Nhưng bang chủ tuyệt đối sẽ không nói dối những chuyện thế này, chẳng lẽ việc này là sự thật sao?
"Chuyện này còn có huynh đệ của Bàng Phi biết! Ngày đó, hai người họ cũng có mặt!" khuôn mặt Mộ Dung Bắc đầy vẻ bất đắc dĩ: "ta đem sự thật mất mặt này nói ra, là muốn các người ngàn vạn lần đừng có đắc tội với Vân Lạc Phong! Hơn nữa, còn phải phục tùng cô ta một cách vô điều kiện! Hôm đó, chính miệng Vân Lạc Phong đã nói, nhất định sẽ làm cho Bắc Đẩu Bang chúng ta một lần nữa trở lại vị trí trước kia!"
Mọi người còn đang chìm trong sự khi*p sợ, sau khi nghe một câu cuối cùng này của Mộ Dung Bắc, ánh mắt không tự chủ được mà bắt đầu dâng lên một tia mong đợi.
Có trời mới biết, từ mấy năm trước, sau khi Bắc Đẩu Bang rơi xuống vị trí của hôm nay, bọn họ ở bên ngoài đã phải chịu biết bao nhiêu là sỉ nhục. Nếu Vân Lạc Phong có thể một lần nữa đưa họ trở lại vị trí trước kia, bọn họ nhất định một lòng một dạ trung thành, thuần phục cô ta!
Thành Hoàng Tuyền chính là thực tế như vậy, cường giả vi tôn! Chỉ có thể có thực lực thật sự thì mới nhận được sự tôn kính của người khác!
Trong lúc mọi người đang châu đầu ghé tai nhau bàn luận, thì từ ngoài mật thất bỗng vang lên giọng nói của Vân Lạc Phong.
"Các người đều tập trung hết ở chỗ này là vì chuyện gì thế?"
Giọng nói này đối với mọi người có mặt ở đây mà nói, đã quen thuộc tới cực điểm rồi.
Lúc nghe được tiếng của Vân Lạc Phong, trên mặt tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ xấu hổ, còn có một loại cảm giác bị người ta bắt quả tang tại trận.
"Chúng ta.... Chúng ta tới đây là để nghe phó bang chủ dạy dỗ!"
"Phải phải phải, chúng ta tới là để nghe lời dạy dỗ của phó bang chủ!"
Mọi người đều cười đầy ngượng ngùng, ngay cả xưng hô đối với Mộ Dung Bắc cũng từ bang chủ trở thành phó bang chủ.
Nói thật, đối với sự thay đổi đột ngột của đám người này, nói Mộ Dung Bắc không cảm thấy có chút mất mát gì là nói dối! Tuy nhiên, so với việc để bọn họ đắc tội với Vân Lạc Phong thì việc này vẫn tốt hơn nhiều.
Huống hồ, bao nhiêu ngày qua, Mộ Dung Bắc hắn cũng đã nghĩ thông suốt rồi! Chỉ cần Bắc Đẩu Bang có thể trở lại vị trí cũ, thì dù bang chủ không phải là hắn thì có làm sao đâu kia chứ?
Không có gì quan trọng hơn việc các huynh đệ trong bang có được cuộc sống tốt hơn!
"Phải không?" Vân Lạc Phong quét ánh mắt như cười như không về phía đám người đang đứng chật cứng trong mật thất: "chẳng lẽ các người tới đây không phải là để cáo trạng ta sao?"
Vừa nghe câu hỏi này, sự xấu hổ trên mặt những người ở đây lại càng rõ ràng hơn.
"Sao có thể chứ? Lòng ngưỡng mộ sùng bái của chúng ta đối với bang chủ ngài như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không dứt, sao có thể tới đây cáo trạng bang chủ ngài được?"
"Bang chủ, ngài nhất định là có gì đó hiểu lầm mà thôi, chúng ta sao lại có thể làm ra những chuyện bỉ ổi hạ lưu như thế được?"
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, cũng không thèm quan tâm xem lời nói của bọn họ là thật hay là giả, cô mỉm cười nói: "ta tìm Mộ Dung Bắc có việc, các ngươi lui xuống hết đi!"
"Dạ, bang chủ!"
Tất cả mọi người đều cúi người cung kính hành lễ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mà rời khỏi mật thất.
Không bao lâu sau, trong mật thất chỉ còn lại hai người Vân Lạc Phong và Mộ Dung Bắc.
Sắc mặt Mộ Dung Bắc có chút xấu hổ, ngượng ngùng hỏi: "không biết bang chủ tìm ta là có chuyện gì?"
"Nếu ta đoán không sai, thì sau khi ngươi đột phá đến Thiên Linh Giả liền bị người ta ám toán, vì vậy mà mỗi lần hấp thu linh khí tu luyện, ngươi đều cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng, đúng không?"
Vân Lạc Phong khẽ nhướng một đầu mày, khuôn mặt tuyệt mỹ gợi lên một nụ cười tà khí.
Mộ Dung Bắc thì ngược lại, khi nghe Vân Lạc Phong hỏi vậy thì sắc mặt liền đại biến: "ngài.... sao ngài lại biết chuyện này?"
Mấy năm qua, vì không muốn để cho bang chúng trong bang lâm vào khủng hoảng, cho nên, dù có là người mà Mộ Dung Bắc hắn tín nhiệm nhất thì hắn cũng không có đem chuyện này nói ra. Vậy thì tại sao một người ngoài mới đến như Vân Lạc Phong lại biết được bí mật này?
"Đối với một y sư thật thụ mà nói, không có một chứng bệnh nào có thể thoát khỏi cặp mắt của họ đâu!"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng mỉm cười, tầm mắt đảo lên người Mộ Dung Bắc.
Cảm xúc của Mộ Dung Bắc lúc này cũng đã bình thường trở lại, hắn nở một nụ cười khổ rồi nói với Vân Lạc Phong: "bang chủ, ngài có thể giúp ta giấu giếm chuyện này được không? Ta thật sự không thể để người khác biết việc này được!"
"Ngươi cũng đã che giấu hết mấy năm rồi! Ta nghĩ ngươi cũng không giấu được bao lâu nữa đâu!" Vân Lạc Phong nói rồi dừng lại một chút, quan sát sắc mặt của Mộ Dung Bắc rồi mới nói tiếp: "bất quá, ta có thể trị khỏi được cho ngươi!"
"Cái gì?"
Mộ Dung Bắc sửng sốt không thôi, trong mắt bất giác cũng dâng lên một tia hy vọng.
Suốt mấy năm qua, không phải hắn chưa từng âm thầm đi tìm y sư, thậm chí còn có mấy lần vì đi tìm y sư mà rời khỏi thành Hoàng Tuyền! Nhưng kết quả nhận được cũng chỉ có một, chính là không trị được!
Hiện tại, Vân Lạc Phong lại nói cho hắn biết, bệnh của hắn vẫn còn hy vọng?
Cả đời này, hắn không cần phải dậm chân mãi tại cảnh giới Thiên Linh Giả nữa?
Tâm tình Mộ Dung Bắc bỗng trở nên vô cùng kích động, tuy nhiên hắn cũng hiểu rõ một điều rằng, Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ không dễ dàng ra tay cứu hắn! Thế là giây phút kích động ngắn ngủi kết thúc, một lần nữa nhường chỗ lại cho sự bình tĩnh.
"Nói đi, điều kiện của bang chủ ngài đây là gì?"
Hắn đã chuẩn bị tinh thần xong rồi, bất luận Vân Lạc Phong có đưa ra điều kiện thế nào, hắn cũng sẽ chấp nhận.
Vân Lạc Phong khẽ vuốt ve cằm mình, tà tà quét mắt nhìn Mộ Dung Bắc: "trên người ngươi hình như chẳng có đồ vật gì đáng giá cả!"
Sắc mặt Mộ Dung Bắc hơi hơi trắng một chút: "bang chủ, ngài cũng đã mở miệng nói cho ta biết là có thể trị khỏi bệnh của ta, chứng tỏ ngài thật sự có lòng muốn trị bệnh cho ta! Ngài muốn điều kiện gì thì cứ nói, bất luận là gì ta cũng sẽ đồng ý!"
"Trên người ngươi xác thực là chẳng có gì đáng giá để ta muốn cả, chẳng qua...." Vân Lạc Phong hơi hơi híp híp mắt: "sự chân thành của ngươi cũng xem như là còn chút giá trị! Nếu ngươi nguyện đem tất cả sự trung thành của ngươi dâng cho ta thì ta sẽ ra tay cứu ngươi!"
Mộ Dung Bắc cảm thấy trong dạ nao nao, đáy mắt dâng lên một tia hy vọng, chỉ cần Vân Lạc Phong chịu ra tay cứu hắn, đừng nói là chỉ bắt hắn dâng lên toàn bộ sự trung thành của mình, cho dù có bắt hắn làm trâu làm ngựa thì hắn cũng tuyệt đối đồng ý mà không có nửa lời oán thán.
"Ta nguyện ý!"
Lúc nói ba chữ này, Mộ Dung Bắc vô cùng thành khẩn, trong mắt là một mảnh kiên định.
"Trong vòng ba ngày, ta sẽ giúp cơ thể khôi phục lại bình thường!" Vân Lạc Phong hơi hơi nâng mặt lên: "chưa hết, ngoài trừ sự trung thành của ngươi thì ngươi còn phải trả phí trị bệnh cho ta, không nhiều, chỉ năm ngàn vạn lượng thôi!"
"Năm ngàn vạn lượng?"
Mộ Dung Bắc hít một hơi thật sâu, khóe miệng không ngừng co giật: "đắc như vậy?"
"Ta trị bệnh, trước giờ chưa từng thu phí thấp hơn năm ngàn vạn lượng!"
Ý chính là, trước giờ Vân Lạc Phong cô trị bệnh đều thu phí từ năm ngàn vạn lượng trở lên.
Sắc mặt Mộ Dung Bắc cứng đờ lại, rồi thở mạnh ra một hơi. Chưa bao giờ hắn cảm thấy thất bại thế này! Một lần trị bệnh cứu người của Vân Lạc Phong là đã kiếm được nhiều hơn số tiền hắn tích góp suốt mấy năm qua rồi!
Hóa ra y sư lại kiếm tiền dễ đến như vậy!
"Bang chủ, đây... đây là năm ngàn vạn lượng!"
Mộ Dung Bắc cẩn thận mở hộp gỗ ra, đếm đủ năm ngàn vạn lượng ngân phiếu rồi đưa đến trước mặt Vân Lạc Phong, lòng đau như cắt mà nói: "ta đã đưa phí trị bệnh rồi, không biết khi nào thì bang chủ có thể bắt đầu trị bệnh cho ta?"
"Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, chẳng qua, trước khi trị bệnh cho ngươi, ta có một việc muốn làm... " Vân Lạc Phong khẽ nheo đôi mắt lại, khóe môi gợi lên một độ cong: "ta muốn hạ chiến thư với Thiên Võ Các, rồi mới chữa bệnh cho ngươi! Ngày mà thân thể của ngươi khang phục cũng chính là ngày quyết chiến cùng Thiên Võ Các!"
Mộ Dung Bắc ngẩn ngơ, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Vân Lạc Phong, tức thì, vẻ mặt tự tin và đôi mắt kiên định của Vân Lạc Phong liền đập ngay vào mắt hắn, làm cho hắn không cần suy nghĩ gì thì đã đặt niềm tin của mình vào Vân Lạc Phong...
"Bang chủ, ta nhất định sẽ không làm ngài thất vọng!"
Hắn biết, sở dĩ Vân Lạc Phong tiếp nhận Bắc Đẩu Bang và muốn đưa Bắc Đẩu Bang lên hạng mười của các thế lực ở thành Hoàng Tuyền chẳng qua là vì muốn có thể đi vào Bỉ Ngạn Sơn mà thôi! Nhưng dù vậy thì đã sao? Mặc kệ mục đích của Vân Lạc Phong là gì thì việc cô ấy muốn đưa Bắc Đẩu Bang trở lại vị trí trước kia chính là sự thật không thể thay đổi. Nếu vậy, sao hắn có thể làm cho Vân Lạc Phong thất vọng được?
"Bang chủ!"
Đúng lúc này, cửa mật thất lại đột nhiên bị đẩy mở ra từ bên ngoài, sau đó, Bàng Phi thở hổn hển chạy vào, chắp nắm tay thi lễ với Vân Lạc Phong rồi nói: "bang chủ, người của Trầm gia tới, nói là muốn mời bang chủ đến Trầm gia một chuyến!"
Nghe Bàng Phi bẩm báo lại, trong đầu Vân Lạc Phong bất giác hiện ra một bóng lưng với mái tóc bạc trắng, trong đôi mắt đen láy chợt xẹt qua một tia thâm trầm.
"Mộ Dung Bắc, ta sẽ trở lại trị bệnh cho ngươi sau!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong liền cất bước, rời khỏi mật thất.
Trong đại sảnh Bắc Đẩu Bang, thị nữ của Trầm gia có chút khẩn trương mà nắm chặt thanh kiếm trong tay, trên khuôn mặt kiều diễm lộ ra thần sắc vô cùng nôn nóng.
Đột nhiên, đôi đồng tử của cô ta co lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh tuyệt mỹ khuynh thành đang từ trong nội đường bước ra.
Bạch y như tuyết, suối tóc nhẹ bay, dù là bốn chữ phong hoa tuyệt đại cũng không làm sao diễn tả được hết vẻ đẹp của nữ tử kia! Ngay cả đồng dạng là nữ tử như nhau, cô ta cũng không khỏi ngẩn người khi nhìn thấy một nữ tử tuyệt thế như vậy.
Nữ tử này đẹp đến mức chẳng có một chút tỳ vết, khó trách gia chủ lại đối xử với cô ta đặc biệt đến như vậy! Dung mạo của cô ta như thế đúng thật là có thể khiến cho tất cả nam nhân trong thiên hạ này đều phải động lòng với cô ta!
Thị nữ của Trầm gia ngăn chặn nội tâm chua xót của mình, dùng ánh mắt cao ngạo lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong đang chậm rãi bước tới, nói: "gia chủ nhà chúng ta mời ngươi đến Trầm gia một chuyến để chữa bệnh!"
"Mời ta chữa bệnh? Bằng thái độ như vậy?" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, đôi con ngươi tà khí khẽ đảo qua người thị nữ của Trầm gia: "tất cả những người muốn nhờ ta chữa bệnh đều phải tự mình đến đây! Vậy mà hắn chỉ sai phái một thị nữ đến, đã vậy còn dùng giọng điệu ra lệnh mà nói chuyện với ta! Ha, xin lỗi, ta không có thời gian để làm việc đó!"
Sắc mặt thị nữ hơi đổi, dường như không nghĩ tới Vân Lạc Phong sẽ cự tuyệt yêu cầu của cô ta. Cô ta không tự chủ được khẽ cắn môi dưới của mình, nói: "nếu ngươi có thể chữa khỏi cho gia chủ, Trầm gia nhất định sẽ không bạc đãi ngươi! Không phải ngươi muốn vào Bỉ Ngạn Sơn sao? Trầm gia có thể lập tức đưa ngươi vào đó!"
Bỉ Ngạn Sơn?
Vân Lạc Phong chợt nhíu mày, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên một tia sáng lạnh.
Mục đích Vân Lạc Phong cô đến thành Hoàng Tuyền có rất ít người biết, tại sao Trầm gia lại biết rõ ràng như vậy? Rốt cuộc là bị tiết lộ từ chỗ nào chứ?
"Vân Lạc Phong!" thị nữ Trầm gia nhìn thấy sắc mặt Vân Lạc Phong đã biến đổi đôi chút, ngữ khí khi nói của cô ta cũng ôn hòa hơn: "ta biết ngươi là một người thông minh, ngươi nhất định là biết rõ nên lựa chọn thế nào mới là có lợi cho bản thân ngươi nhất!"
Vân Lạc Phong bình ổn lại tâm tư của mình, ý cười bên môi của cô lúc này càng sâu hơn: "ngại quá đi mất! Ta cho rằng..... bằng vào năng lực của bản thân mình thì ta cũng dư sức tiến vào được Bỉ Ngạn Sơn, vốn dĩ không cần đến sự trợ giúp của Trầm gia các ngươi!"
Khuôn mặt của thị nữ Trầm gia liền trở nên xanh mét một mảnh, cô ta rũ mi mắt xuống, che giấu đi sự tàn nhẫn trong đó.
Kỳ thực, chuyến đi đến Bắc Đẩu Bang lần này của cô ta không phải là do mệnh lệnh của Trầm Ngọc Khanh. Suy cho cùng, Trầm Ngọc Khanh cũng biết được một chút về tính tình của Vân Lạc Phong thông qua Thiên Nhai, biết được rằng, nếu muốn làm cho Vân Lạc Phong đồng ý ra tay cứu người thì phải bỏ ra được một thứ gì đó có thể làm cho Vân Lạc Phong động tâm.
Thế nhưng, cô ta cảm thấy bệnh của gia chủ không thể tiếp tục chờ đợi được nữa, cho nên mới tự mình chủ trương đi đến Bắc Đẩu Bang một chuyến.
Ban đầu, cô ta cho rằng muốn làm cho Vân Lạc Phong đồng ý xuất thủ là một chuyện vô cùng dễ dàng!
Trong thành Hoàng Tuyền này, có ai không muốn nịnh bợ Trầm gia? Nhưng cô ta ngàn vạn lần không ngờ tới Vân Lạc Phong lại cự tuyệt dứt khoát tới như vậy, hoàn toàn không chừa lại một đường lui nào!
"Ngươi thật sự không muốn nắm bắt lấy một cơ hội tốt như vậy?" thị nữ Trầm gia cắn cắn môi, vẫn còn muốn tiếp tục cố gắng một lần cuối.
Vân Lạc Phong khẽ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cô ta một cái: "muốn ta cứu người, thì bảo người bệnh đích thân đến đây! Nếu không, đừng mong ta ra tay chữa trị! Bàng Phi, tiễn khách!"
Thái độ Vân Lạc Phong lạnh nhạt vô tình, hạ lệnh tiễn khách vô cùng dứt khoát.
"Vân Lạc Phong!" thị nữ Trầm gia bắt đầu cảm thấy vô cùng nôn nóng, ngay cả nói chuyện cũng không lựa lời: "ngươi thân là một y sư, chẳng lẽ không biết có một câu nói là lương y như từ mẫu? Ngươi cảm thấy bản thân có còn xứng là một y sư không?"
Không ngờ nữ tử Vân Lạc Phong này bên ngoài thì xinh đẹp như tiên tử, nhưng bên trong lại độc ác như rắn rết! Lại có thể nhẫn tâm thấy ૮ɦếƭ mà không cứu!
"Lương y như từ mẫu?" Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng: "nếu ngươi đã biết tên của ta, thì chắc chắn cũng từng nghe qua chuyện của ta, ngươi cảm thấy Vân Lạc Phong này là lương y, hay là từ mẫu?"
Vân Lạc Phong nói đến đây thì hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Vân Lạc Phong ta trước giờ chỉ cứu người nên cứu! Những kẻ tự cho là thanh cao như Trầm gia các ngươi, ta tuyệt đối sẽ không cứu! Bây giờ ngươi muốn tự mình cút, hay đợi người của ta ném ngươi ra ngoài?"
Sắc mặt của thị nữ Trầm gia đã khó coi tới cực điểm, cô ta lạnh lùng nhìn Vân Lạc Phong, hừ lạnh một tiếng, sau đó liền cầm kiếm rời đi.
Bàng Phi nhìn theo phương hướng thị nữ Trầm gia rời đi mà không khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng, quay sang hỏi Vân Lạc Phong: "bang chủ, Trầm gia dù sao cũng xếp hạng thứ nhất trong tất cả các thế lực ở thành Hoàng Tuyền này, chúng ta đối xử với người của Trầm gia như vậy, có dẫn tới sự trả thù của bọn họ hay không?"
"Trầm gia không dám!"
Không phải sẽ không trả thù, mà là không dám trả thù!
Đoán rằng trong khắp thành Hoàng Tuyền này, cũng chỉ duy nhất một mình Vân Lạc Phong mới dám nói ra lời nói khí phách tới như vậy!
Ánh mắt của Bàng Phi tràn đầy nghi hoặc: "bang chủ, thuộc hạ có chút không hiểu, tại sao Trầm gia lại không dám trả thù chúng ta?"
"Bởi vì....." khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên một độ cong gian xảo: "bệnh của gia chủ Trầm gia chỉ có một mình ta là có thể trị khỏi! Nếu hắn dám Gi*t ta, vậy hắn cũng phải lót xác!"
Trong một khoảnh khắc vừa rồi, Vân Lạc Phong cũng đã nghĩ ra là ai đem lai lịch và mục đích của cô đến thành Hoàng Tuyền này nói cho gia chủ Trầm gia biết.
Ngoài trừ Thiên Nhai thì còn có thể là ai nữa chứ!
Nếu quả thật như vậy, thì tất cả những tin tức mà người thị nữ Trầm gia này biết chắc chắn là cũng được nghe nói từ chỗ của Thiên Nhai! Mà Thiên Nhai không thể chữa khỏi bệnh cho gia chủ Trầm gia, cũng gián tiếp chứng minh bệnh của gia chủ Trầm gia chỉ còn một mình Vân Lạc Phong cô là có thể trị khỏi!
"Bang chủ, vậy ngài có định sẽ giúp gia chủ Trầm gia trị bệnh hay không?" Bàng Phi xoa xoa đầu mình, hỏi