“Được, để bọn họ vào đi.”
Vừa dứt lời, một tiểu nha hoàn bưng một chậu nước trong bước vào, sau khi đặt xuống bàn thì cung kính lui xuống dưới.
“Đưa đao cho ta.” Vân Lạc Phong đưa tay ra, nói với Khinh Yên.
“Vâng, tiểu thư.”
Khinh Yên cung kính lên tiếng, ngay sau đó, nàng rút loan đao bên hông ra, đưa tới trước mặt Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong cầm loan đao, nhẹ nhàng cắt một vết trên đầu ngón tay, ngay lập tức, một giọt máu tươi rơi vào bên trong chậu nước.
Sau khi làm xong, Vân Lạc Phong đưa loan đao cho Tiểu Mạch: “Đến phiên ngươi.”
“Ngoan.” Lão gia tử thay Tiểu Mạch tiếp nhận loan đao, ôn nhu nói: “Cháu chỉ cần ᴆụng nhẹ là xong rồi, sẽ không đau đâu.”
“Dạ.” Tiểu Mạch ngoan ngoãn đáp.
Nhưng mà lúc không ai chú ý, trong nháy mắt lúc hắn cúi mặt, ánh mắt hiện lên sự vui vẻ.
Nhưng mà Tiểu Mạch vẫn làm bộ khi*p đảm, run rẩy tiếp nhận loan đao, nhắm mắt cắt vào ngón tay của mình.
Trông thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Tiểu Mạch, trong lòng lão gia tử đau đớn, vội vàng cầm ngón tay của hắn, đưa lên miệng thổi.
Vân Lạc Phong không nói gì, đôi mắt của nàng luôn nhìn chằm chằm chậu nước trên bàn.
Rồi sau đó, nàng nhìn thấy hai giọt máu vốn đang phân tán giống có lực lượng thúc đẩy tiến về trước cho đến khi hai giọt máu dung hợp lại với nhau…
Ngay lập tức Vân Lạc Phong ngơ ngẩn.
Lấy máu nhận thân thành công? Sao có thể? Nàng vàTiểu Mạch sao có thể lấy máu nhận thân thành công?
“Ha ha ha.”
Lão gia tử sảng khoái cười to, khuôn mặt già nua tràn đầy hưng phấn: “Ta và đứa nhỏ này hợp ý như thế, ta đã sớm nói nó là chắt ngoại của ta! Phong nhi, thì ra con và Vân Tiêu đã tiến triển đến mức này rồi, mệt cho ta còn ở vì các con lo lắng.”
Khuôn mặt của Vân Lạc Phong đen thui: “Bây giờ Tiểu Mạch đã năm tuổi, nếu nó là nhi tử của con, chẳng lẽ mười tuổi con đã sinh nó?”
Lão gia tử trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chuyện này cũng không phải không thể nào, người thường mười tuổi thì không có cách nào sinh con nhưng con là y sư, kỳ tích con có thể tạo ra quá nhiều, nếu nói mười tuổi con đã sinh con, ta tin tưởng!”
Vân Lạc Phong hối hận, nàng hối hận đã để Tiểu Mạch rời khỏi không gian thần điển, vì thế mới gặp phải nhiều chuyện như vậy.
“Đi theo ta!”
Nàng kéo Tiểu Mạch từ trong lòng lão gia tử ra, nhanh chóng đi ra ngoài.
Chờ đến khi xác định lão gia tử và Khinh Yên không theo kịp, nàng mới ném mạnh thân thể hắn xuống bãi cỏ, nhướng mày, hỏi: “Tiểu Mạch, nói cho ta biết, chuyện lấy máu nhận thân là như thế nào?”
Tiểu Mạch xoa xoa cái ௱ôЛƓ đau vì bị ném xuống, ai oán bĩu môi: “Chủ nhân, ta là người thủ hộ của y học thần điển, ta chỉ là linh thể mà thôi, thân là linh thể nên không thể có máu. Nhưng mà ta có khế ước với chủ nhân, vì vậy vừa rồi ta lấy một chút máu của chủ nhân, ta chỉ dùng một chút mà thôi…”
“Nói cách khác, hai giọt máu kia đều là của ta?” Vân Lạc Phong nguy hiểm híp mắt lại: “Tiểu Mạch, ta không nghĩ tới ngươi còn có loại bản lĩnh này! Nói đi, chuyện này ngươi nên giải thích như thế nào với ta!”
Tiểu Mạch rất là ủy khuất, từ trên cỏ bò dậy, sâu kín nói: “Còn không phải bởi vì tên hỗn đản Bạch Túc kia! Hắn cũng dám đánh chủ ý với chủ nhân, cho nên, ta mới cố ý giả dạng làm nhi tử của người, mục đích chính là để người trong thiên hạ biết người đã sinh nhi tử cho Vân Tiêu.”
Từ đó tên hỗn đản Bạch Túc kia sẽ không dây dưa với chủ nhân nữa.
Vân Tiêu không ở đây, hắn phải thay Vân Tiêu bảo hộ chủ nhân thạt tốt! Để tránh một đám người trong lòng mang ý xấu đến chiếm tiện nghi.
Thấy Vân Lạc Phong không nói gì, Tiểu Mạch lại bắt đầu lải nhải: “Chủ nhân, tên Bạch Túc kia căn bản không phải là cái thá gì, căn bản không có cách nào so sánh với Vân Tiêu, hắn cũng chỉ muốn lợi dụng chủ nhân mà thôi, nếu không phải vì hắn, ta cũng sẽ không nói dối.”
“Phải không?” Vân Lạc Phong nhếch khóe miệng, khí thế trên người chợt lạnh xuống: “Có phải ta còn phải cảm tạ ngươi đã thay ta dọn sạch những người trong lòng mang ý xấu hay không?”
“Đó là đương nhiên.”
Đôi tay Tiểu Mạch chống nạnh, mặt đầy đắc ý: “Chủ nhân, người yên tâm, về sau Bạch Túc sẽ không dây dưa với người nữa, ngay cả hài tử của Vân Tiêu người cũng đã có, nếu hắn thức thời nên từ bỏ chủ nhân.”
Cho dù khí thế của Vân Lạc Phong đã lạnh thấu xương nhưng trên dung nhan tuyệt mỹ lại nở nụ cười.
“Nếu ngươi đã giúp ta dọn sạch phiền toái này, ta cũng nên khen thưởng ngươi một chút nhỉ, nếu đã vậy ta sẽ khen thưởng ngươi bằng cách để ngươi ở trong không gian thần điển một tháng!”
Thân mình Tiểu Mạch run lên, trong mắt hiện ra sự hoảng sợ: “Chủ nhân, không cần!”
“Nhớ kỹ.” Vân Lạc Phong âm trầm liếc nhìn hắn: “Trong vòng một tháng, không cho phép rời khỏi không gian thần điển một bước!”
Tiểu Mạch ủy khuất thiếu chút nữa khóc ra, một mình hắn đã ở trong không gian thần điển ngây người nhiều năm như vậy, thật vất vả bây giờ có thể rời đi một lúc, kết quả lại bị chủ nhân bắt quay về một tháng.
Trước kia không có cách nào rời khỏi không gian thần điển thì không sao, hiện giờ có thể rời khỏi còn tiếp tục bị giam, làm sao hắn có thể chịu đựng được được chuyện này cơ chứ?
“Chủ nhân, người ta sai rồi.” Tiểu Mạch lôi kéo ống tay áo của Vân Lạc Phong, khóc lóc thảm thiết nói: “Về sau ta cũng không dám nữa, người tha thứ cho ta một lần cuối cùng đi.”
“Biết sai rồi?” Ngón tay Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nâng cằm Tiểu Mạch, đôi mắt hơi nheo lại, nói: “Về sau còn dám có hành động như thế nữa không?”
“Không dám.”
Tiểu Mạch lắc lắc đầu, vội vàng nói lời thề son sắt bảo đảm.
“Đứng lên đi.”
Bàn tay Vân Lạc Phong vung lên, nâng Tiểu Mạch lên, nàng nhìn tiểu nam hài trước mặt thật lâu, nói: “Ta biết ngươi làm như vậy cũng là vì ta và Vân Tiêu, ngươi sợ Bạch Túc sẽ dây dưa với ta không bỏ! Nhưng mà ngươi đã xem thường hắn, nam nhân kia không có cảm tình với ta, chỉ muốn lợi dụng, vì vậy cho dù hắn tin ta đã có nhi tử, vẫn sẽ dây dưa không thôi như cũ!”
Tiểu Mạch chớp mắt, áy náy nói: “Chủ nhân, có phải ta mang đến phiền toái chơ người hay không?”
“Coi như ngươi còn hiểu chuyện này.” Vân Lạc Phong liếc hắn: “Nếu ta ở chỗ khác, đối mặt với những người khác, ngươi có thể giả bộ là nhi tử của ta, nhưng mà ở Vân gia tuyệt không được làm vậy! Bọn họ là người thân của ta, ta không muốn nói dối họ bất cứ chuyện gì.”
“Chủ nhân, bây giờ ta sẽ đi tìm gia gia của người giải thích mọi chuyện, như vậy có được không?” Tiểu Mạch biết lần này mình đùa giỡn quá đáng, bất giác giọng nói cũng vô cùng cẩn thận.
Vân Lạc Phong lắc đầu: “Lão nhân gia tuổi lớn, chịu không nổi sự lăn lộn này, ngươi làm ông từ thiên đường rớt xuống địa ngục, làm sao ông có thể chịu đựng được? Huống chi, lấy máu nhận thân cũng đã thành công, cho dù ngươi đi giải thích, ông cũng sẽ không tin tưởng.”
“Chủ nhân, thật xin lỗi…”
“Quên đi.” Vân Lạc Phong lại nhìn Tiểu Mạch: “Nếu ông đã hiểu lầm, vậy cứ tiếp tục hiểu lầm đi thôi, về sau, ở Vân gia, không cho phép ngươi có hành vi như thế nữa.”
Ý nói, ngoài Vân gia, bất luận hắn muốn chơi như thế nào,đều không quan trọng, chỉ khi ở Vân gia là không được!
Đây là chốn bồng lai mà nàng muốn bảo vệ!
Ánh mắt Tiểu Mạch sáng lên, mỉm cười sáng lạn nói: “Chủ nhân, ta đã hiểu, thời gian ta có thể rời khỏi không gian thần điển cũng không còn bao lâu, ta đi về trước, chờ ngày mai ta quay lại gặp chủ nhân.”
Nói xong, thân thể Tiểu Mạch từ từ trở nên trong suốt dần, cho đến khi bị gió thổi tan.
"Tiểu thư."
khinh Yên vừa mới chạy tới, nhìn thấy trong toàn bộ đình viện, chỉ có một người Vân lạc Phong, Tiểu Mạch vừa bị nàng túm đi lại không biết ở chỗ nào rồi.
"Tiểu thư, tiểu thiếu gia ở đâu rồi?" Khinh Yên kinh ngạc chớp chớp mắt, "Không phải là bị người diệt khẩu rồi chứ?"
Vân Lạc Phong liếc nhìn Khinh Yên.
Cái nhìn này, khiến cho Kinh Yên sởn gai ốc, vội vàng giải thích nói: "Tiểu thư, ta chỉ là đùa một chút thôi, thật sự là đùa thôi, nhưng mà kỳ quái quá, tại sao không thấy tiểu thiếu gia nữa?"
"Nó có việc đi rồi, ngươi gọi Diệp Linh, chúng ta lập tức xuất phát."
"Vâng, tiểu thư."
Khinh Yên cũng không dám hỏi nhiều, cung kinh hồi đáp.
Việc cấp bách bây giờ, vẫn là đi cứu Chung Linh Nhi quan trọng hơn!
...
Lúc này, cách Long Nguyên quốc không xa ở trong một khách điếm, tiểu lão đầu thích ý phẩm nước trà, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn giống như hoa cúc thoáng hiện lên một nụ cười.
"Từ sau khi được thưởng thức linh trà của Vân nha đầu, miệng của ta kén chọn rất nhiều, ngoại trừ linh trà này, những loại trà khác cũng không hợp khẩu vị của ta nữa."
Tay Lâm Nhược chống cằm, nhàm chán hỏi: "Lão nhân, tới cùng là người muốn ta đi theo người đến nơi này làm cái gì? Có việc thì nhanh chóng hoàn thành đi, ta còn muốn trở về hầu hạ sư phụ."
"Đừng nóng vội, có một thứ, chỉ có thể chất của ngươi mới có thể lấy giúp ta được," Tiểu lão đầu thảnh thơi nhàn nhã nói, "Chờ đến khi ta lấy được dược liệu kia, ta sẽ chia cho sự phụ ngươi một nửa, coi như là trả thù lao khoảng thời gian này cho ngươi."
Lâm Nhược Bạch nhếch miệng nhỏ: "Ta đây là gì hả? Ta chỉ là một đầy tớ miễn phí thôi hả?"
"Tiểu Bạch, ta sẽ không dùng không ngươi, bây giờ, ngươi phải nhận được một thứ quý giá nhất, thứ đó còn trân quý hơn dược liệu."
Tiểu lão đầu quay đầu nhìn Lâm Nhược Bạch, đứng đắn nói.
Mắt Lâm Nhược Bạch sáng lên: "Đó là cái gì vậy?"
"Cái này à..." Tiểu lão đầu nhẹ nhàng vuốt râu dài, ha ha cười nói, "Đó chính là kinh nghiệm quý giá! Từ nhỏ ngươi đã trưởng thành ở núi Linh Thần, không tiếp xúc với mấy người, cũng chưa từng ra ngoài lịch lãm, lần này ta dẫn ngươi tới đây, ngươi có thể nhận được kinh nghiệm lịch lãm, cho nên thư ngươi có được chẳng phải là trân..."
Hai chữ trân quý này còn chưa nói ra miệng, Lâm Nhược Bạch đã tiện tay quơ lấy một ly trà, ném mạnh về phía lão nhân.
Ầm!
Một tiếng trầm ᴆục, nháy mắt trên đầu tiểu lão đầu sưng lên một cục u, nước trà văng tung tóe lên toàn thân lão.
Lão bất đắc dĩ lắc đầu: "Người trẻ tuổi bây giờ, tính tình thật sự rất nổi nóng, lão nhân ta chỉ đùa một chút mà thôi, hà tất xem là thật?"
"Hừ!"
Lâm Nhược Bạch hừ lạnh một tiếng, quay đầu, không muốn liếc mắt nhìn lão thêm một cái.
"Được rồi, nha đầu Tiểu Bạch, lần này lão phu không so đo với ngươi, chúng ta nên đón tiếp khách nhân rồi."
Khách nhân?
Lâm Nhược Bạch sửng sốt một hồi, lúc quay đầu lại nhìn, cửa phòng bị đẩy ra, một nhóm người mặc một thân trường bào màu xanh xuất hiện ở trong phòng.
Trong mấy người đó, dẫn đầu là một vị nam nhân trung niên, hắn cúi đầu chắp tay, cung kính nói: "Thiên Nhai thúc thúc, cuối cùng ta cũng tìm được người rồi."
Tiểu lão đầu nhàn nhạt cười: "Lúc trước gặp phải hai người nhận loạn là thúc, bây giờ lại tới một người, như thế nào, đầu năm nay lưu hành nhận thân thích hả?"
Nam nhân trung niên xấu hổ cười hai tiếng: "Thiên Nhai thúc thúc, ta là người Thiên gia Thiên Huyền, theo bối phận, đúng ra ta phải gọi người một tiếng thúc thúc, lần này ta đến đây, là vì đón Thiên Nhai thúc về nhà."
"Từ trước đến nay lão phu chỉ một thân một mình, cũng không có kiểu gia tộc như thế này, mời các người vẫn là trở về đi, đừng ép ta xuất thủ!"
Thiên Nhai khẽ nhíu mày, những người này thật sự đúng là giống như con đỉa bám theo hắn không dứt, quảng như thế nào cũng không ra.
"Thiên Nhai thúc, người làm sao có thể nói chuyện như vậy chứ? Thiên gia là gia tộc của người, vãn bối phụng theo mệnh lệnh của trưởng lão tìm kiếm tung tích Thiên Nhai thúc, nhưng Thiên Nhai thúc một lần trốn lại trốn nhiều năm như vậy, thật sự là khiến ta khó tìm."
Thiên Huyền nhẹ nhàng cười, tiến lên hai bước nói: "Mặc kệ năm đó Thiên Nhai thúc có ân oán gì với Thiên gia, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, cũng nên hóa giải rồi."
"Hóa giải?" Thiên Nhai cười lạnh hai tiếng, "Năm đó, nếu không phải người Thiên gia tính kế ta, nữ nhân ta yêu sẽ không rời đi, ngươi nói, thù này nên hóa giải như thế nào?"
"Thiên Nhai thúc, Thiên gia cũng là vì tốt cho người, từ nhỏ người đã có thiên phú hơn người, há là dạng nữ tử như vậy có thể đánh đồng? Thiên gia chỉ vì Thiên Nhai thúc tìm một nữ nhân thích hợp nhất, ai ngờ Thiên Nhai thúc lại khí huyết phương cương như vậy, vi phạm mệnh lệnh."
Ngụ ý, Thiên gia không có bất kỳ sai lầm nào, sai là do Thiên Nhai lúc đó.
Ai bảo Thiên Nhai không cưới nữ nhân mà Thiên gia lựa chọn, lại phải cứ muốn ở chung với một kẻ tiện nhân?
Không sai, trong cảm nhận của mọi người Thiên gia, nữ nhân mà Thiên Nhai yêu chính là một tiện nhân! Nếu không vì sao nàng ta lại độc chiếm Thiên Nhai, mà không cho Thiên Nhai lựa chọn một con đường nhẹ nhàng nhất?
"Ha ha."
Thiên Nhai nhếch nhếch khóe môi một cái, ánh mắt ẩn chứa sát khí nhìn nam nhân trung niên: "Dựa vào cái gì ta phải nghe theo mệnh lệnh của Thiên gia các ngươi? Thiên gia có cái tư cách gì mà ra mệnh lệnh cho ta? Cũng chỉ bởi vì năm đó ta là người Thiên gia sao? Một khi đã như vậy, thì ta rời khỏi Thiên gia, nhưng vì sao ta rời đi Thiên gia rồi, các ngươi lại dây dưa với ta không dứt?"
Ánh mắt hắn sắc bén, đã không còn mặt dày mày dạn như ở trước mặt Vân Lạc Phong trước kia.
"Thiên Nhai thúc, năm đó, trong cơn giận dữ người đã chém bị thương rất nhiều người trong tộc, như vậy vẫn không thể khiến người nguôi giận sao? Còn nữa, cũng là bởi vì nữ nhân người từng yêu không có đủ tín nhiệm với người, mới tạo nên kết quả cuối cùng như vậy."
Thiên Nhai hơi hơi nheo lại đôi mắt: "Nói cách khác, toàn bộ đều là lỗi lầm của Phù Sinh?"
"Không sai, đều là lỗi của nữ nhân này!"
Theo ý Thiên Huyền, đều do nữ nhân đó quyến rũ Thiên Nhai, nếu không, Thiên Nhai sẽ không bỏ mặc Thiên gia không quan tâm.
Thiên Nhai giận quá thành cười: "Nếu tức phụ ngươi cùng nam nhân khác **** nằm ở trên một cái giường, ngươi có thể hiểu lầm hay không? Nếu là ngươi hiểu lầm tức phụ ngươi, vậy có phải là bởi vì ngươi đối với tức phụ ngươi không đủ tín nhiệm?"
Đương nhiên, nếu không phải người Thiên gia chuốc hắn thuốc mê, thì sẽ không phát sinh tình huống như vậy! Mà hắn, cũng là từ khi đó bắt đầu nỗ lực học tập y thuật, đó là vì không để người khác lại tính kế.
"Thiên Nhai thúc," Thiên Huyền biến sắc, "Nữ nhân và nam nhân khác nhau, nữ nhân mà cùng nam tử khác đồng giường cũng gối, mặc kệ bọn họ có xảy ra chuyện gì hay không, nữ nhân này nhất định phải ૮ɦếƭ! Còn nam nhân vốn dĩ là tam thê tứ thi*p, cho nên, nữ nhân kia rời bỏ người, không phải là lỗi của Thiên gia, chính là do tâm ghen ghét của nàng ta quá mạnh! Đố phụ như vậy, sao có thể xứng bước vào Thiên gia chúng ta?"
"Làm càn!"
Ầm!
Bàn tay của Thiên Nhai vung lên, nhất thời, một cỗ kình lực đánh vào bụng nam tử trung niên, thân thể của hắn bay ra ngoài, té ngã trước cửa phòng, trong miệng không ngừng nôn ra máu tươi.
Khi hắn muốn bò dậy từ trên mặt đất, lúc đầu lão giả còn ngồi ở trong phòng chẳng biết lúc nào đã đến trước mặt hắn, vung bàn tay lên, liền nhấc hắn từ trên mặt đất lên.
Giờ phút này, vẻ mặt tiểu lão đầu khủng bố, ánh mắt âm trầm đáng sợ nhìn chằm chằm Thiên Huyền.
"Là ai cho phép ngươi nói chuyện như vậy với lão phu?"
Nam tử trung niên lau đi một vết máu ở khóe miệng: "Thiên Nhai thúc, phụ thân ta.. Là thân đệ đệ của người! Người có thể động thủ với chất nhi ruột thịt sao?"
Đây cũng là Thiên Huyền dám can đảm nói ra nguyên nhân này.
Ở Thiên gia, phụ thân nhà mình là người thân duy nhất của Thiên Nhai, cho nên hắn sẽ không có khả năng hạ sát thủ với mình!
“Ngươi là nhi tử của tên hỗn đản kia?” Tiểu lão đầu gắt gao bắt được vạt áo của Thiên Huyền: “Ta vừa rồi còn do dự tên của ngươi vì sao lại quen thuộc như thế, thì ra là ngươi là nhi tử của hắn! Thiệt thòi cho ta từ nhỏ đối xử tốt với hắn như vậy, hắn lại liên hợp với những người đó tính kế ta!”
Ầm!
Thiên Nhai lại lần nữa ném Thiên Huyền xuống, ánh mắt lạnh nhạt: “Trở về nói cho tên hỗn đản kia, chờ cho đến khi ta tìm được Phù Sinh, sau đó ta sẽ trở về tìm bọn họ tính sổ, đừng tưởng rằng mấy năm nay ta vẫn luôn chịu đựng các ngươi! Ta chỉ là không có thời gian tính sổ với các ngươi mà thôi! Mà các ngươi, lại cho rằng ta đã tha thứ cho hành động của Thiên gia, nơi nơi ỷ vào thanh danh ta mà gây chuyện thị phi!”
Thiên Huyền sửng sốt một chút, trên mặt mang theo lo lắng: “Thiên Nhai thúc, người không thể vì nữ sắc mà mê muội, chẳng lẽ người quên mất rồi sao, năm đó bởi vì nữ nhân kia đố kỵ thành tánh, chẳng những rời người mà đi, còn lén lút phái sát thủ muốn tiêu diệt người.”
Nghe được lời này, tiểu lão đầu cười như không cười liếc mắt nhìn hắn một cái, giọng nói mang theo lạnh nhạt rõ ràng: “Ngươi xác định, phái người tới Gi*t ta là Phù Sinh?”
Trong lòng Thiên Huyền bỗng dưng run lên, đáy mắt hiện lên kinh hoảng.
Chẳng lẽ, Thiên Nhai thúc biết năm đó phái người tới Gi*t hắn là người của Thiên gia?
Không! Không có khả năng, nếu như hắn thật sự đã biết chuyện đó, không có khả năng mặc kệ Thiên gia cho tới hôm nay! Nhất định là hắn đang nói láo mà thôi!
“Thiên Nhai thúc, ta khẳng định, là nữ nhân Phù Sinh kia muốn Gi*t người, phụ thân ta đã sớm nhìn ra lòng dạ xấu xa của nữ nhân kia, mới có thể giúp đỡ người khác làm ra loại chuyện này, chúng ta đều là vì muốn tốt cho người.”
“Ngươi có thể lăn.” Sắc mặt của Thiên Nhai dần dần không kiên nhẫn: “Hay là, ngươi muốn lão phu quặng ngươi ra ngoài? Chỉ là, lão phu động thủ chưa từng biết nặng nhẹ, lần này nếu như không cẩn thận quăng ngươi ngã ૮ɦếƭ, phụ thân hỗn đản kia của ngươi nhất định sẽ tìm đến liều mạng với lão phu.”
Thiên Huyền cắn chặt răng, trong lòng hung ác, phất tay nói: “Chúng ta đi!”
Trong nháy mắt, trước khi rời đi, Thiên Huyền quay đầu lại nhìn tiểu lão đầu, đáy mắt mang theo vẻ âm trầm, cuối cùng cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng những người đó rời đi, Lâm Nhược Bạch lấy ra một khối điểm tâm đưa tới trong miệng, mồm miệng không rõ hỏi: “Lão nhân, vì sao ngươi lại muốn cho bọn họ đi?”
Nếu như cảm nhận không sai, vừa rồi trong nháy mắt, trên người lão nhân xác thật là nổi lên sát khí.
Nàng không rõ, vì sao hắn lại không có động thủ Gi*t bọn họ?
“Ha ha.” Tiểu lão đầu cười lạnh hai tiếng: “Người Thiên gia đều sống không được lâu lắm, hôm nay, ta còn có chuyện khác phải làm, liền tạm thời tha thứ cho hắn trước, chờ chuyện của ta làm xong xuôi, sau đó liển tính sổ chuyện năm đó với bọn họ cho thật tốt!”
Thấy vậy, Lâm Nhược Bạch không cần phải nhiều lời nữa, an tâm thưởng thức điểm tâm ngon trên bàn.
“Các ngươi có nghe chưa, nghe nói cháu gái Vân Lạc Phong của phủ Tướng quân ở Long Nguyên Quốc hạ chiến thư với người Thiên gia người, tuyên bố ít ngày sau sẽ đến cửa của Thiên gia để mà thăm hỏi.”
Ngay khi tiểu lão đầu xoay người muốn đi vào phòng, dưới lầu truyền đến âm thanh bàn bạc, cũng là làm hắn dừng bước chân.
“Chuyện này ta nghe nói, giống như là người Thiên gia bắt thuộc hạ của nàng đi, vì thế, dưới sự giận dữ nàng liền hạ chiến thi*p với Thiên gia.”
“Nói, thuộc hạ đó có lai lịch gì? Vì sao trước đây ta không có nghe nói qua?”
Chiến thi*p?
Thiên gia?
Lửa giận trong lòng tiểu lão đầu lại lần nữa bị đốt lên, hắn vọt vào phòng, một phen xách Lâm Nhược Bạch lên, bước nhanh chóng chạy ra ngoài khách điếm.