"Đương nhiên ta bảo chủ nhân nhặt hắn về là có nguyên nhân. Nếu hắn có thể ở cạnh người, tốc độ tu luyện của người sẽ rất mau. Hơn nữa nếu... nếu hai người có thể song tu, tốc độ thăng cấp của chủ nhân còn nhanh hơn. Chủ nhân, mau, mau nhặt hắn về song tu đi."
Song tu?
Khóe môi Vân Lạc Phong giật giật, biểu cảm cạn lời. Không nghĩ tới trên đại lục này còn có thứ đồ vật như song tu.
"Chủ nhân, mau nhặt hắn về đi! Hiện tại hắn ngất xỉu vì bị thương rồi. Người mau nhặt hắn về sau đó trói lại. Mỗi đêm cùng người song tu, ta đảm bảo người sẽ đột phá rất nhanh."
"......"
Vân Lạc Phong im lặng. Tại sao nàng lại có cảm giác, sau khi nhìn thấy nam nhân này thì Tiểu Mạch còn kích động hơn nàng chứ.
Chẳng lẽ Tiểu Mạch có ý gì với hắn?
"Thôi bỏ đi." Vân Lạc Phong lắc lắc đầu. "Ta không có hứng thú đối với chuyện bắt cóc này. Trời cũng không còn sớm. Vẫn là nên về nhà thôi."
Không sai. Trong mắt Vân Lạc Phong, hành vi của Tiểu Mạch không khác gì bắt cóc.
Nhưng mà trước khi đi, Vân Lạc Phong cũng lấy ra ngân châm mới mua bên đường giúp hắn châm cứu trị liệu phần nào thương thế. Lại lấy góc thảo dược mà Y Các tặng đút cho hắn.
Làm xong hết rồi nàng mới xoay người bỏ đi.
"Được rối! Ta nể tình hắn là linh thực thể nên giúp hắn chữa trị một phần thương thế. Còn có sống nổi hay không thì xem vận mệnh của hắn. Ta cũng không muốn phải phiền phức chay đi mua dược liệu về chữa trị."
"Không được, chủ nhân, người phải mang hắn về, người không được đi, chủ nhân....."
Trong không gian không ngừng truyên ra tiếng la nôn nóng của Tiểu Mạch. Vì không muốn nghe tiểu gia hỏa này lải nhải ầm ĩ, Vân Lạc Phong trực tiếp cắt đứt liên hệ của hai người.
Cuối cùng, tai của nàng cũng được yên tĩnh.
--- -------
Trong chính điện hoàng cung nghiêm trang uy vũ, Hoàng đế mặc long bào kim sắc cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ. Hắn nhìn về phía Vân tướng quân đang quỳ trên mặt đất khóc rống lên, không khỏi có chút đau đầu.
"Bệ hạ, chuyện này ngài nhất định phải làm chủ cho lão thần. Lão thần vì an nguy của Long Nguyên Quốc, trấn thủ biên cương suốt mười năm ròng. Trong mười năm này, cháu gái thần Vân Lạc Phong ở nhà một mình không ai chăm sóc, chịu bao nhiêu là ủy khuất, trước đó không lâu lại bị người ta vu oan hãm hại, thiếu chút nữa là tự tử ૮ɦếƭ rồi. Những chuyện này xem như bỏ đi, lão thần cũng không phải người tính toán chi ly. Nhưng tên Mộ Thân kia lại dám ngang nhiên muốn làm nhục cháu gái thần giữa đường."
Vẻ mặt Vân tướng quân vô cùng đau đớn, giống như Vân Lạc Phong đã thực sự xảy ra chuyện vậy.
"Bệ hạ! Nếu không phải hộ vệ của Vân gia trung thành, tận tâm, không ngại mạo hiểm đắc tội với Mộ gia, liều mạng cứu cháu gái của lão thần, cháu gái thần cũng không thoát được nanh vuốt của tên cầm thú Mộ Thân kia. Khẩn xin bệ hạ làm chủ cho lão thần!"
Mộ Hành Cừu vừa đi tới chính điện, còn chưa kịp tố cáo oan ức của mình đã nghe mấy lời vô sĩ này của Vân Lạc, thiếu chút nữa thân già của ông ta lại phun ra một ngụm máu.
"Vân Lạc, ngươi ngậm máu phun người. Người Vân gia của ngươi chẳng những đánh cháu trai ta bị thương, còn đến Mộ phủ tống tiền ta. Bây giờ ngươi còn ở đây ác nhân cáo trạng trước. Bệ hạ! Ngài phải làm chủ cho thần. Vân tướng quân ỷ vào trong tay có trăm vạn hùng binh nên làm xắng làm bậy. Ngay cả cháu trai của thần cũng dám đánh, loại hành vi vô pháp vô thiên này ngài nhất định phải nghiêm trị."
Vân Lạc trừng hắn một cái, hừ lạnh nói: "Đó là Vân gia ta phòng vệ chính đáng. Nếu không phải tiểu tử Mộ Thân kia đối với cháu gái ta có ý đồ đen tối làm sao lại bị đánh. Chuyện này là do phủ thừa tướng các ngươi sai trước. Nếu như hôm nay không cho ta một cái công đạo, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua."
Trong đại điện, các đại thần đều im lặng cúi đầu. Bọn họ thật sự sợ cuộc chiến giữa hai tòa thái sơn này sẽ liên lụy đến bọn họ.
Bây giờ sắc mặt Mộ Hành Cừu chẳng khác nào ăn phải phân, đã khó coi đến cực điểm. Đôi mắt hung ác của ông nhìn chằm chằm vảo Vân Lạc. Nếu không phải bản thân ông không đánh lại lão già này, nhất định ông đã đánh một quyền lên cái gương mặt già vô sĩ kia rồi.
"Vân Lạc, ngươi có còn biết xấu hổ là gì không? Cả nhà ngươi đều không biết liêm sĩ như vậy hay sao? Cháu gái người bây giờ vẫn còn bình an ở đó, không tổn hại gì. Ngược lại bây giờ cháu trai của ta vẫn còn đang bất tỉnh. Rốt cuộc ai đúng ai sai, ta tin bệ hạ nhất định tự có phán quyết."
Vân Lạc cười nhạo một tiếng, từ trên mặt đất đứng dậy, đôi mắt ông sắc bén mà khí phách, y như một thanh trường kiếm.
"Cháu gái ta hiện tại bình an vô sự, đó là do hộ vệ Vân gia làm việc đắc lực, nếu không, sợ là ta đã mất đi người thân duy nhất còn lại rồi. Nhưng cho dù cháu gai ta tránh thoát được một kiếp thì cũng vẫn bị hành vi của cháu trai ngươi dọa cho hoảng sợ không nhẹ. Nếu hôm nay ngươi không cho bồn tướng quân một công đạo, nhất định sẽ ta hạ lệnh cho tướng sĩ Vân gia đi san bằng phủ đệ của ngươi."
Mộ Hành Cừu tức giận đến mức cả người phát run. Ông ta hít một hơi thật sâu, đè nén lửa giận trong lòng xuống, quay mặt về phía hoàng đế Cao Đồ, không thèm nhìn đến lão gia hỏa này nữa, nếu không sợ rằng ông ta sẽ tức ૮ɦếƭ mất.
Nữ nhi của mình là sủng phi của Hoàng đế, cháu gái Mộ Vô Song cùng thái tử lại tình đầu ý hợp. Nếu không phải Vân Lạc Phong luôn ở giữa ngăn cản thì Vô Song sớm đã là thái tử phi rồi.
Nhưng mà chuyện Vô Song trở thành Thái tử phi chỉ là việc sớm muộn. Loại phế vật như Vân Lạc Phong làm sao đảm đương nổi bốn chữ mẫu nghi thiên hạ chứ!
"Cái này..." Cao Đồ nhíu chặt mày, hắn nhìn hai lão thần tử đang luân phiên chỉ trích nhau ở dưới, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng: "Quả thật việc này là Mộ thân sai. Vân gia cũng chỉ phòng vệ chính đáng. Ngươi để cho Mộ Thân đến Vân gia xin lỗi đi."
Cao Đồ không phải không muốn thiên vị Mộ thừa tướng. Nhưng mà Vân Lạc vì Long Nguyên Quốc xa nha mười năm. Nếu giờ phút này hắn thiên vị Mộ thừa tướng thì nhất định sẽ làm cho lòng người nguội lạnh.
Hơn nữa cho dù là cha mẹ Vân Lạc Phong hay là đệ nhất thiên tài Vân gia Vân Thanh Nhã, đều cũng là do hắn thiên vị Mộ gia mà tạo thành kết cục như vậy. Hiện giờ Vân gia chỉ còn lại một hậu nhân duy nhất là Vân Lạc Phong. Nếu thật sự lại xảy ra sai lầm gì, sợ là lão già này sẽ phát điên lên mất.
"Bệ hạ!"
"Được rồi!" Mắt thấy Mộ Hành Cừu lại muốn nói gì đó. Cao Đồ phất phất tay, ngăn lại lời nói của ông ta. Sau đó quay về phía Vân Lạc, uy nghiêm nói: "Chuyện này dừng lại ở đây, Mộ Thân đùa giỡn Vân Lạc Phong cũng đã chịu báo ứng rồi. Chuyện bồi thường, trẫm nghĩ bỏ qua đi! Rốt cuộc Vân Lạc Phong cũng không bị tổn thương gì. Trẫm không hy vọng có người nhắc lại chuyện này nữa."
Mộ Thân nói rõ là mình muốn cưỡng gian Vân Lạc Phong. Vậy mà đến miệng Cao Đồ lại biến thành đùa giỡn.
Ý nghĩa hai câu này, hoàn toàn là cách xa nhau vạn dậm.
Vân Lạc rũ mắt xuống, che giấu đi sự thất vọng. Lạnh nhạt nói: "Nếu bệ hạ đã có lệnh, lão thần tuân chỉ! Lão thần tuổi tác đã cao, sợ rằng sau này khó mà lãnh binh đánh giặc được, binh phù này xin trả lại cho bệ hạ!"
Dứt lời, ông lấy ra một khối binh phù từ trong tay áo, tiến về trước hai bước, đưa cho thái giám đứng ở một bên.
Thái giám nhận lấy binh phù, đi đến bên người Cao Đồ, cung kính dâng lên trước mặt Cao Đồ.
Cao Đồ còn đang lo lắng không biết làm sao thu hồi binh quyền trong tay Vân Lạc. Không nghĩ lão già này lại chủ động giao ra. Trong lòng hắn ta lập tức mừng như điên.
Tuy vậy, ngoài mặt hắn ta vẫn làm ra vẻ khó xử: "Vân tướng quân, ngươi không thể làm vậy, như vậy thật không hay. Binh phù này ngươi vẫn nên giữ lấy. Long Nguyên Quốc không thể không có ngươi."
Cáo già!
Vân Lạc thầm mắng một câu trong lòng. Đừng tưởng rằng ông không biết, trong lòng con cáo già này sớm đã mừng như nở hoa rồi.
"Bệ hạ, tuổi thần thật sự đã cao. Hiện tại lão thần chỉ muốn ở cạnh cháu gái, ở trong phủ an hưởng tuổi già, không muốn lao tâm lao lực vất vã nữa! "
"Được rồi!"
Cao Đồ ra vẻ rất khó xử: "Binh phù trẫm sẽ giữ lấy, chỉ là hiện tại chưa thể tìm được nhân tài thích hợp thay thế, nên chức vị tướng quân này vẫn là làm phiên Vân tướng quân vậy!"
Hắn chỉ cần binh phù thôi, còn cái chức vị tướng quân này cũng không phải là quan trọng lắm. Cho Vân Lạc giữ cái chức vị nhàn nhã này thí có làm sao? Miễn cho thiên hạ bá tánh nói hắn không màn nhân tình.
"Tạ bệ hạ!" Vân Lạc cười lạnh trong lòng, rồi lại cất cao giọng nói: "Lão thần vẫn còn hai việc muốn tấu. Một là thay cháu gái Vân Lạc Phong của thần từ hôn cùng thái tử Cao Lăng."
Cao Đồ sửng sốt, nhíu chặt mày: "Vân tướng quân! Ngươi có chắc là muốn từ hôn? Ngươi phải biết Vân Lạc Phong không thể tu luyện, là một phế vật. Nếu thật sự từ hôn với thái tử thì chẳng có ai chịu thành thân cùng nàng ta đâu!"
Ngụ ý rằng loại phế vật như vậy, ai mà chịu cưới về nhà chứ?
"Phong nhi là cháu gái của thần, chỉ cần thấn còn sống sẽ không để cho người nào dám khinh thường nó. Hơn nữa thái tử sớm đã có ý trung nhân, Phong nhi theo thai tử sẽ ủy khuất cho nó."
"Vân tướng quân, trẫm hy vọng ngươi vẫn nên suy nghĩ kĩ lại." Sắc mặt Cao Đồ hơi trầm xuống: "Đúng là dựa vào thực lực của Vân Lạc Phong thì không thể trở thành chính phi của thái tử. Nhưng nếu Vân Lạc Phong khăng khăng muốn ở bên thái tử, trẫm cũng có thể làm chủ cho nó, để nó trở thành trắc phi của thái tử."Thân là thái tử phi, cần có tài mạo song toàn, thiên phú trác tuyệt. Mà hắn cũng đã sớm đồng ý với thừa tướng sẽ phong Mộ Vô Song thành thái tử phi.
Còn về hôn ước từ mười mấy năm trước......
Chẳng phải lúc đó Vân Lạc Phong chỉ vừa mới sinh ra sao? Bản thân hắn đâu ngờ rằng Vân Lạc Phong này là phế vật. Xét thấy hậu nhân Vân gia ai không phải là thiên tài nhất nhì, vì vậy mới có cái hôn ước từ nhỏ này. Hiện tại đã biết Vân Lạc Phong là gà không phải phụng, tất nhiên cũng không cần giữ hôn ước này.
Chẳng qua thực lực của Vân tướng quân quả thực xuất chúng. Hắn vẫn muốn liên hôn cùng Vân phủ, dù Vân Lạc đã giao lại binh quyền nhưng thực lực của ông ta vẫn còn sờ sờ ra đó.
Chỉ là một trắc phi, lại không phải chính phi. Đưa cho một phế vật cũng không tính là gì?
"Nữ nhi Vân gia ta tuyệt đối không làm thi*p cho bất cứ kẻ nào! "
Một lời này, vô cùng khí phách.
Nữ nhi Vân gia ông, tuyệt đối không làm thi*p cho bất cứ ai. Cho dù người đó là hoàng tôn phú tộc cũng không được.
"Ha! "
Mộ Hành Cừu vừa bị Vân Lạc làm cho nghẹn một bụng lửa giận đột nhiên cười lạnh một tiếng, châm biếm nói: "Chỉ dựa vào đứa cháu gái phế vật của ngươi, cho ả ta vị trí trắc phi đã là coi trọng rồi, chẳng lẽ còn muốn giành lấy vị trí chính phi hay sao? Ý nghĩ này của ngươi không phải quá kỳ lạ sao? Ngươi thử hỏi các vị đại thần ở đây xem, có ai đồng ý để con cháu của mình cưới cháu gái của ngươi hay không?"
Chúng đại thần không ngờ Mộ Hành Cừu lại dẫn dắt chủ đề câu chuyện lên đầu bọn họ, nên cúi đầu càng ngày càng thấp. Thật sự sợ Vân Lạc dưới cơn giận mà ૮ưỡɳɠ éρ con cháu bọn họ cưới phế vật của nhà ông ta về.
Dù rằng Vân Lạc Phong lớn lên vô cùng xinh đẹp nhưng không thể tu luyện, làm một phế vật thì xinh đẹp mấy cũng là lãng phí mỹ mạo. Chỉ có thể làm thi*p mà thôi. Chỉ cần là người có thân phận địa vị sẽ không ai đồng ý cưới nàng ta.
Nhiệt độ không khí xung quanh Vân Lạc giảm đi rất nhanh. Ánh mắt sắc bén của ông quét qua từng vị đại thần đang cúi đầu xuống nhìn mũi giày của mình trong điện, tựa như một con dao nhọn cứa lên da thịt của họ.
"Bệ hạ! Chuyện từ hôn là do cháu gái thần đề xuất. Khẩn xin bệ hạ đồng ý chuyện này với lão thần."
Ông quay lại nhìn Cao Đồ đang ngồi cao cao tại thượng trên long ỷ. Giọng nói ông vô cùng kiên định.
" Được!" Mắt Cao Đồ sáng rỡ, giọng nói lại nghiêm túc: "Nếu Vân tướng quân một mực kiên trì, vậy trẫm đây sẽ chấp thuận. Chỉ có điều ngày sau Vân tướng quân đừng hối hận! "
"Thần tuyệt không hối hận!" Ánh mắt Vân Lạc càng thêm kiên định: "DDiều thứ hai, thần muốn xin bệ hạ cho thần được dùng đạo thánh chỉ trống mà bệ hạ đã ban. Điệu kiện trên đó thần đã nghĩ xong, chính là dù sau này Phong nhi gặp bất luận ai trong hoàng tộc cũng không cần quỳ xuống. Xin bệ hạ đồng ý, ban cho lão thần đạo thánh chỉ này!"
Từ đầu đến cuối Vân Lạc không hề nhắc đến chuyện miễn tử kim bài.
Nếu thật sự có một ngày ông đắc tội hoàng đế thì hắn ta có thể phái đệ nhất cao thủ của hoàng tộc đến ám sát ông. Vậy thì miễn tử kim bài có tác dụng gì chứ?
"Phê chuẩn!" Cao Đồ phất tay một cái, lạnh nhạt nói.
Cho dù hắn không đồng ý thì như thế nào?
Lão già này ngay cả thánh chỉ trống cũng dọn ra rồi. Hắn có thể không đồng ý sao. Ai bảo cái thánh chỉ trống kia là bản thân hắn ban cho Vân Lạc chứ.
"Nếu không có việc gì nữa, các ngươi lui ra hết đi.""Vi thần cáo lui!"
Cao Đồ mệt mỏi đứng lên, chúng đại thần bên dưới sau khi chấp tay hành lễ cũng chia ra nhóm năm nhóm ba rời khỏi đại điện.
Mộ Hành Cừu đi tới bên cạnh Vân Lạc. Trên gương mặt già của lão ta treo một nụ cười lạnh, giọng điệu lại rất châm biếm: "Vân Lạc ơi Vân Lạc, chỉ vì quyết định hôm nay của ngươi mà số mệnh cháu gái ngươi đã định sẵn là suốt đời không lấy được phu quân. Có điều biết đâu có loại người sẽ đồng ý cưới cháu gái của ngươi đó. Đó chính là ăn mày. Ha ha ha!"
Mộ Hành Cừu cười lớn mấy tiếng, lại nói tiếp: "Cho dù cháu gái Vân Lạc Phong của ngươi nỗ lực hết kiếp này cũng không bằng một phần vạn cháu gái Mộ Vô Song của ta. Để ta dạy cho ngươi một bài học này, cho dù người Vân gia của ngươi có thiên phú trác tuyệt, thực lực hơn người thì đã sao? Còn không bằng nuôi dạy nữ nhi cho tốt. Trước có con trai trưởng của ngươi, cha của Vân Lạc Phong, sau thì đến con trai thứ Vân Thanh Nhã của ngươi, đứa nào không phải thiên phú hơn người, một đứa còn hơn một đứa, nhưng cuối cùng vẫn thua trong tay Mộ gia ta, ngươi có biết tại sao không?"
Sắc mặt Vân Lạc càng ngày càng xanh. Nấm tay nắm chặc đến nỗi nghe cả tiếng răng rắc của khớp ngón tay. Ánh mắt ông như lưỡi đao bắn về phía Mộ Hành Cừu.
Mộ Hành Cừu lại ra vẻ chẳng chút nào là sợ hãi, lão ta cười lạnh tiếp tục nói: "Bởi vì Mộ gia bồi dưỡng được một Mộ Cầm. Thử hỏi trong hậu cung có ai được hoàng thượng sủng ái hơn Cầm phi nương nương. Ngay cả thái tử, sau khi mẫu hậu qua đời cũng được giao cho Cầm phi nuôi dưỡng. Hiện giờ Mộ gia lại bồi dưỡng thêm được một tuyệt thế nữ tử Mộ Vô Song, tương lai chính là quốc mẫu. Mà Vân gia các ngươi, trừ hai đứa con trai đoản mệnh thì chỉ còn lại một đứa cháu gái, xui xẻo thay lại là một phế vật."
"Cho nên..." Lão ta dừng lại một chút, nụ cười châm chọc bên môi lại càng rộng hơn: "Không bao lâu nữa, Vân gia sẽ là quá khứ. Mà đợi khi ngươi ૮ɦếƭ đi rồi, nhất định Vân Lạc Phong sẽ sống những ngày tháng bị người người ngược đãi, sống không bằng ૮ɦếƭ.”
Vân Lạc hít sâu một hơi, nấm tay cũng hơi hơi run rẫy. Hiễn nhiên, ông đã phải dùng sức lực rất lớn mới ngăn chặn được cơn xúc động muốn Gi*t người trong lòng.
"Ngươi yên tâm, lão tử vẫn còn sống thêm năm sáu mươi năm nữa. Muốn khi dễ Phong nhi nhà ta, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Ha ha ha." Mộ Hành Cừu cười to ba tiếng: "Ngươi cứ ở đây mà tự an ủi chính mình đi. Dù ngươi phủ nhận thế nào cũng không thay đổi được sự thật này. Mộ gia ta, vĩnh viễn sẽ phong quang. Mà Vân gia rất nhanh sẽ là lịch sử!"
Nói xong lời này, Mộ Hành Cừu cũng không nhìn gương mặt xanh mét của Vân Lạc thêm nữa. Lão ta cười to, đi về phía ngoài đại điện.
Vân gia.
Trong khuê phòng thiếu nữ, mùi hương dược liệu đang tràn ngập khắp cả phòng, lấn át luôn cả mùi hương thanh khiết vốn có trong phòng.
Vân Lạc Phong khoả thân đứng trước thùng tắm, chậm rãi nâng một chân lên, thật cẩn thận hướng về phía thùng gỗ. Ngay khi mũi chân tiếp xúc với nước thuốc trong thùng tắm, một cơn đau thấu tim truyền từ mũi chân đến.
Nàng hạ quyết tâm, thả toàn bộ chân mình vào thùng tắm.
Ngay tức khắc, cơn đau thấu xương ở chân làm Vân Lạc Phong hận không thể chặt bỏ đi cái chân của mình. Nhưng nàng hiểu rõ, nếu không vượt qua được cửa ải này thì chỉ có thể vĩnh viễn làm một phế vật không thể tu luyện!
"Tiểu Mạch, lúc trước ngươi nói với ta tắm thuốc tắm sẽ rất đau đớn, nhưng không nghĩ tới lại đau đến mức này."
Vân Lạc Phong cười khổ một tiếng, cuối cùng vẫn thả toàn bộ cơ thể mình vào thùng tắm.
Vào lúc này, Vân Lạc Phong có cảm giác muôn ngàn lưỡi đao đang cắt vào da thịt mình. Đau đớn khiến nàng đã nhiều lần muốn nhảy ra ngoài, nhưng khi nghĩ đến hậu quả của việc thất bại thì lại cắn răng nhẫn nhịn.
"Chủ nhân, cố lên, chỉ cần người kiên trì, thì từ đây về sau, mảnh đại lục này tùy người hoành hành!"
Đúng là phải nói, lời này của Tiểu Mạch đã cổ vũ được Vân Lạc Phong, trên gương mặt tái nhợt hiện lên thần sắc quyết tâm, đôi mắt càng thêm tỏa sáng, vô cùng kiên định.
"Ngươi nói đúng, ta cần phải tiếp tục kiên trì! Vì chính mình, cũng vì Vân gia này..." Vân Lạc Phong nhắm mắt, che đây sự cuồng vọng khí phách trong đó: "Ta muốn trở nên cường đại, ta muốn trên đại lục này không kẻ nào dám khinh thường ta, ta muốn tên Mộ Hành Cừu và cả tên cẩu hoàng đế kia có một ngày phải quỳ trước mộ cha mẹ ta mà xin lỗi! Ta còn muốn.... dẫm cả đại lục này dưới chân!"
Trước giờ Vân Lạc Phong đều chưa từng tình nguyện làm người bình thường, kiếp trước không, kiếp này cũng không!
Kiếp trước, nàng ra sức học tập là vì muốn báo đáp ơn nuôi dưỡng của ân sư, còn kiếp này... là vì muốn sinh tồn trên đại lục này.Dưới sự đau đớn kịch liệt, Vân Lạc Phong mấy lần ngất đi, cuối cùng toàn thân đều tê liệt! Nhưng cuối cùng Vân Lạc Phong cũng kiên trì được đến phút cuối cùng. Đến khi nước thuốc từ màu xanh chuyển sang màu đen, Vân Lạc Phong mới từ trong thùng tắm bò ra.
Một canh giờ! Suốt một canh giờ, lại dài như cả thế kỉ, cực kỳ gian nan! Mà đau đớn này, nàng còn phải chịu thêm bốn lần nữa...
Bất quá có kinh nghiệm của lần đầu tiên rồi, nàng đột nhiên ảm thấy cũng không phải là không thể chịu đựng.
Hiển nhiên, ý nghĩ này của Vân Lạc Phong đúng là quá ngây thơ.
Đau đớn của ngày đầu tiên là nhẹ nhất, càng về sau cơn đau lại càng tăng. Cho đến ngày thứ năm, Vân Lạc Phong mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng nhất.
Đó chính là, tướng quân phủ hết tiền!
Không sai, nàng ngâm bốn lần, tổng cộng hai ngàn vạn lượng, đây là toàn bộ tích cóp bao năm qua của phủ tướng quân, kết quả, trong bốn ngày bị Vân Lạc Phong tiêu sạch...
Vân Lạc Phong ngây ngẩn, nàng có thể tưởng tượng ra được biểu tình nổi trận lôi đình của gia gia nhà mình khi nhìn thấy ngân khố trống rỗng.
"Tiểu thư! Tiểu thư!" Đúng lúc này, nha hoàn Khinh Yên vội vội vàng vàng chạy đến, trên mặt còn lộ ra vẻ nôn nóng: "Tiểu thư! Việc lớn không xong rồi! Mộ Thân của phủ thừa tướng đến, nói muốn gặp tiểu thư. Hiện tại tướng quân không có ở nhà, phải làm sao bây giờ đây?"
Mộ Thân?
Sau khi nghe thấy cái tên này, Vân Lạc Phong khẽ nhếch môi cười: "Ta chính là đang lo không có tiền mua dược liệu cho thuốc tắm ngày thứ năm, thì liền có tiền đưa tới cửa."
Lúc này, trong sân ở tiền viện, Mộ Thân đang sốt ruột đi qua đi lại, trên mặt đầy vẻ thấp thỏm.
Hắn đã nhà suy nghĩ suốt bốn ngày! Trong bốn ngày này hắn suy nghĩ rất nhiều vấn đề, mà tất cả các vấn đề này đều xoay quanh một người...... Vân Lạc Phong!