"Khả Khả......" Vừa vào cửa, Augus liền cảm giác có một bóng đen lao tới, hắn theo bản năng tránh ra, khóe mắt nhìn thấy một người té bên chân hắn.
"Này! Em phải cẩn thận! Dao không có mắt đâu." Augus nhìn Khả Khả cầm dao to. Một dao đó mà trúng, không ૮ɦếƭ cũng mất nửa cái mạng.
"Tại sao anh đối xử với tôi như vậy?"
"Bởi vì quan hệ giữa chúng ta không thể so với bình thường, anh muốn chăm sóc em thật tốt! Hơn nữa, em chưa từng nghe qua câu yêu ai là yêu cả đường đi sao?"
"Yêu em......" mặt của Khả Khả lập tức đỏ lên, "Ai nói muốn anh yêu? Anh đi đi! Cút ra khỏi cuộc sống của tôi, tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho anh, xin anh đừng trở lại quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của gia đình tôi."
Tưởng Augus sẽ quát Khả Khả, biểu đạt sự phẫn nộ của anh ta, nhưng anh ta chỉ đứng ở đó, mắt không chớp nhìn chăm chú vào cô.
Hai người giống như hai con sư tử đang giằng co, chờ đợi sơ hở của đối phương, sẽ nhào tới hung hăng cắn cổ của đối phương......
"Em sợ." đôi mắt Augus nhìn thấu tâm tư của cô, từng bước một tới gần cô, "Tại sao em sợ? Em sợ cái gì?"
Khả Khả lui về phía sau một bước, cây dao trong tay rơi trên bàn, Augus nhân cơ hội bước tới nắm vai của cô, cũng đem khoảng cách của hai người kéo xa cây dao.
"Nói cho anh biết em sợ cái gì? Sợ anh sao? Cùng anh đi xa hơn một chút, đến gần anh một chút sẽ phá hủy em sao?" Augus ép hỏi, ánh mắt hai người nhìn nhau, trong mắt của anh có sự tự tin như chúa tể.
"Tôi không sợ, " Khả Khả vừa mở miệng mới phát hiện bản thân có chút không xác định, cô hít sâu một hơi, khẳng định với Augus: "Tôi không sợ bất cứ chuyện gì, bao gồm anh! Tôi chỉ là không muốn trở thành niềm vui nhất thời của một cậu chủ như anh, một món đồ chơi trong lúc nhàm chán."
"Em cho rằng anh chỉ đùa với em, chỉ là chơi qua đường sao?"
“Người trong nhà tôi không biết anh, họ rất hiền lành, tốt bụng lại dễ tin người, anh đừng làm cho họ trông chờ anh rồi bỏ ra tình cảm tốt với anh. Sau đó họ lại phát hiện ra đây chỉ là trò chơi của anh lúc nhàm chán, cậu chủ như anh cũng đừng buồn chán quá độ mà đem gia đình tôi ra chơi, tôi không cho phép anh làm vậy.”
Rốt cuộc Khả Khả cũng nói ra được lời trong lòng, cô mặc kệ anh ta có giận không, trước hết cứ nói rõ ràng, không để anh ta xen vào cuộc sống của cô, sau đó cô có thể giống như trước.
"Em nói xong chưa?" thanh âm Augus lạnh như băng.
“Chưa, anh không cần lo lắng bài báo cáo của anh, tôi sẽ đúng hẹn đưa cho anh, sau đó tôi sẽ trả tiền cho công nhân sau khi thu hoạch còn dư bao nhiêu tôi sẽ trả anh.” Khả Khả nói thật rõ ràng.
"Sau đó thì sao nữa?"
"Sau đó?" Khả Khả suy nghĩ một chút, "Sau đó anh có thể đi, chúng ta không cần gặp lại."
"Cứ như vậy?" thanh âm Augus thật bình tĩnh, vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt chăm chú nhìn Khả Khả, "Muốn anh quên đi sự nhiệt tình của em? Không! Anh vĩnh viễn cũng không quên được âm thanh yêu kiều của em. Anh sẽ không rời khỏi em, em cũng đừng xem anh như ngưu lang, ép khô anh xong thì đuổi đi, giả bộ như chưa có gì xảy ra.”
Khả Khả cảm giác mình như một con thú nhỏ cô đơn mà bất lực bị một tên thợ săn bắt được, không có chỗ trốn.
“Chưa từng có cô gái nào bỏ anh, em cũng không ngoại lệ!” Augus nắm cằm Khả Khả, tròng mắt lóe lên lửa giận.
“Anh không cần mất thời gian với tôi, tôi sẽ không bị anh dụ dỗ lên giường lần nữa, dù sao anh cũng đâu thiếu người để thõa mãn nhu cầu.”Giọng của Khả Khả vô cùng chanh chua.
“Nói không sai, nhưng bây giờ anh chỉ có hứng thú với em, một cô gái có bề ngoài như khối băng ngàn năm, em suy nghĩ một chút, em mới có hai mươi mà không khác gì một người phụ nữ bốn mươi tuổi, anh muốn giúp em trở thành một cô gái nhiệt tình như lửa.
Khả khả không nói nên lời, không thể tin nhìn Augus, càng làm cho cô lo lắng là Augus có thể sẽ thật sự làm vậy.
Augus muốn chinh phục cô chỉ vì lòng tự ái của anh ta, Khả Khả nghe xong, ngoài sự tức giận còn có cảm giác mất mát.
Thì ra Augus chỉ xem cô như chiến lợi phẩm.
“không, anh buông tôi ra, tôi sẽ không để anh muốn làm gì thì làm.” Khả Khả giống như một con mèo hoang không ngừng đuổi Augus tránh xa, nhưng cô lại bị tay anh ta kiềm chế không thể nhúc nhích.
“Em nghĩ anh có thể trong vòng năm phút có thể thuyết phục em đi ăn tối không?”
“Ăn cái đầu anh!”
“Rất tốt, nếu ba phút sau nếu em chưa ra cửa thì hãy tin tưởng là anh sẽ không đi ra khỏi cuộc sống của em mà còn ở trên cơ thể của em gái em tìm được niềm vui mới, em thấy sao?”
Augus uy Hi*p làm cô vô cùng lo sợ”Anh dám không, tôi sẽ thiến anh………….A”
Khả Khả đột nhiên bị Augus buông ra khiến cô lảo đảo lui về sau mấy bước, cô vội vịn cái bàn, đứng vững lại nhìn anh ta.
“Ba phút, mặc vào bộ đầm xinh nhất của em, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Anh ta cho rằng cô sẽ bị uy Hi*p sao? Nếu ánh mắt có thể Gi*t người vậy thì anh ta đã sớm bị đâm cả trăm cả ngàn con dao rồi.
“Em còn hai phút.” Augus nhìn chằm chằm Khả Khả nói ra thời gian còn lại.
Đồ đàn ông xấu xa! Khả Khả tức giận chạy về phòng, trong lòng không ngừng an ủi bản thân đây chỉ là vì không muốn em gái mình rơi vào tay tên ác ma.
Đồ đáng ૮ɦếƭ! tốt nhất đừng rơi vào tay tôi, nếu không cô sẽ chặt anh ta thành trăm mảnh.
Augus giống như được lời nguyền rủa trong lòng Khả Khả, anh ta đi đến cửa, hít thật sâu một hơi, sau đó khóe miệng giương lên. Lần này, mình thắng.
Có được niềm vui chinh phục mà trước nay chưa từng có, còn tìm được nhược điểm trí mạng của địch, một nhược điểm vững chắc cho những lần đấu sau.
Băng Khả Khả, lần này em tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay của anh rồi!
※※
Bữa ăn tối được tổ chức theo tiêu chuẩn của một bữa tiệc, trong một gian phòng thanh nhã ở Thiên Mẫu Đài Bắc, không khí sang trọng, mọi người đều vô cùng vui vẻ ngoại trừ Khả Khả.
Khả Khả dù không muốn nhưng vẫn tận lực không để mọi người mất hứng, thỉnh thoảng nói vài câu, mỉm cười uống rượu cùng mẹ và em gái, cũng không để ánh mắt mình nhìn đến tên xấu xa kia.
Lúc đầu còn nghĩ Augus sẽ khiến cô mất mặt trước mọi người, thật không ngờ hắn vô cùng vui vẻ luôn chọc cho mọi người cười, cho đến….
“Thịt bò đáng ૮ɦếƭ!” Khả Khả vừa nói trong lòng vừa cắt thịt bò trên dĩa, nhưng giống như nó cố tình chống lại cô nếu không sao cắt hoài không đứt.
Vào lúc này có một bàn tay đưa qua cầm lấy cây dao và cây nĩa trên tay Khả Khả, nói:” Em yêu, em chắc chắn là cắt thịt bò chứ không phải cắt dĩa cho hả giận chứ? Nhìn miếng thịt bò này đã bị em cắt cho tan nát hết rồi.”
Mặt Khả Khả đỏ lên, lúc này truyền đến bên tai tiếng cười thật nhỏ, cô biết cô trở thành chuyện cười, nhưng cô vẫn ưỡn иgự¢ nhìn chằm chằm tên xấu xa đó.
Hừ! Cùng lắm là không ăn! Khả Khả giận dỗi mặc dù hương vị kia khiến cô muốn chảy nước miếng.
Augus nhìn Khả Khả như có điều suy nghĩ, sau đó lấy dĩa của cô đến trước mặt mình, trong mắt người khác, anh thật cẩn thận cắt thịt bò thành những miếng vừa vặn.
Cái dĩa chuyển lại cho Khả Khả, một miếng thịt bò to đã được cắt nhỏ.
“mau ăn lúc còn nóng, nguội sẽ ăn không ngon.” Trong giọng nói mang theo sự cưng chìu, trong ánh mắt lại tràn đầy sự ấm áp.
Trong lòng Khả Khả nhất thời cảm thấy ấm áp, cảm giác yêu thương, cưng chìu, được bảo vệ, kể từ khi cha qua đời đã không xuất hiện nữa.
Cảm giác này không nên xuất hiện từ trên người Augus, hắn không phải là một tên phong lưu sao? Một người chuyên lấy việc trêu đùa con gái làm trò vui, một cậu chủ dùng tiền giải quyết tất cả, không có khả năng… Ít nhất đối tượng của anh ta cũng không phải là cô gái bình thường.
“Thịt bò của em cũng khó cắt!” cảm thấy bị lơ là Salsa lập tức triển khai kế hoạch dụ dỗ, bất kể mẹ và Yaya nhìn cô bĩu môi.
Salsa không thích bản thân bị bỏ qua trước mặt nhiều người, ngược lại giống như Khả Khả mới là tâm điểm, ánh mắt kia….. giống như thứ anh ấy muốn nuốt không phải là thức ăn mà là chị Khả Khả.
Augus không cam lòng, không muốn dời ánh mắt khỏi người Khả Khả, nhẹ nhàng nói:” Em cũng muốn cắt nhỏ ra sao?”.
“Đúng ạ.” Salsa vội vàng bưng lên cái dĩa, Augus lại mỉm cười chuyển cái dĩa cho người hầu bàn bên cạnh.
"Làm phiền cậu đem phần thịt bò bít tết cắt thành những miếng nhỏ."
"Không cần!" Salsa tức giận đoạt lấy cái dĩa, buồn bực sinh khí ăn bò của cô. Sao lại như vậy? Salsa quyết định không nói chuyện, trừng phạt Augus không có mắt nhìn.
Nếu như Salsa biết quyết định của cô khiến Augus không hề quan tâm, có thể sẽ tức đến xung huyết não.
Trên thực tế, chỉ có một người xứng đáng, hiện cô ấy đang ngồi đối diện Augus, cô trầm tĩnh làm anh ta yêu thương, khi cô nhìn anh một cái anh cảm giác âm thanh xung quanh đều biến mất, thế giới chỉ còn hai người.
Khả Khả không giống như Salsa hoặc những cô gái khác có vẻ đẹp yêu kiều hấp dẫn người khác, nhưng cô có khí chất thuộc về cô, đây gọi là vẻ đẹp tâm hồn?
Chưa có cô gái nào có sức hút như vậy khiến Augus chỉ ngồi bên cạnh đã cảm thấy thỏa mãn và ấm áp, nếu là lúc trước anh tin tưởng mình sẽ không bao giờ giống thế này.
Thì giờ đây thật là kì lạ, một Khả Khả luôn lúc ẩn lúc hiện bên cạnh sao bản thân lại không thấy cô đáng yêu như thế khiến người khác yêu thương? Bản thân anh chắc là bị mù rồi, không sớm phát hiện viên ngọc này, cũng may là chưa trễ lắm.
Kết thúc cơm tối, Augus đưa cả nhà Khả Khả lên xe trở về, sau khi lên xe anh chợt có ý định riêng.
“Dì Băng, cháu có một số việc cần hỏi Khả Khả, tối nay cháu sẽ đưa em ấy về sau.” Không cho Khả Khả kịp từ chối, cô bị Augus kéo vào xe của mình, xe lập tức chạy đi nhanh.
“Anh dẫn tôi đi đâu?” Bị bắt lên xe Khả Khả tuyệt đối sẽ không học theo các nữ diễn viên chính nhảy xe, mặc dù đang rất tức giận, nhưng cô chưa tức đến nổi vứt bỏ mạng sống của mình.
“Một nơi rất lãng mạn.”
“Nơi lãng mạn?”
Nghe được tiếng sóng biển, nghe trong gió có mùi vị mặn mặn, Khả Khả đã biết nơi Augus nói lãng mạn là bờ biển.
"Quả thật là rất lãng mạn, chỉ là không hợp với tôi và anh......" Khả Khả mới vừa ngẩng đầu, liền bị Augus hôn cuồng nhiệt.
"Anh rất nhớ em, cả đêm em đều giống như một con mèo nhỏ đáng yêu không ngừng hấp dẫn anh, khiến anh ăn không ngon, chỉ muốn hôn em thật nhiều."
"Ai hấp dẫn anh? Là anh dùng đôi mắt xấu xa của anh phóng điện với phụ nữ, không đàng hoàng, không chú tâm ăn cơm dĩ nhiên ăn không ngon! Không nên đem hậu quả hành động nhàm chán của anh đổ thừa người khác." Khả Khả không để bản thân xoay vòng vòng.
"em không có cảm giác với anh." Augus không thể làm gì khác hơn nói.
"Tôi nói thật."
"Tốt, anh đầu hàng, dù sao anh đã quyết định bao dung khuyết điểm của em."
"Ai muốn anh bao dung?" Khả Khả trợn to mắt, bộ dạng nhìn Augus như nhìn thấy quái nhân."đưa tôi về, tôi rất mệt......"
"Không thể!"
"Anh......" Khả Khả hít sâu một hơi, nhẫn nhịn nói với Augus : "Đàn anh, hãy nghe em nói, em không thích hợp với anh, em không phải đối tượng để anh vui đùa, em rất bình thường, không thú vị, không biết làm anh vui...... Phải nói là em không muốn làm ai vui hết, anh sẽ không thấy bất cứ niềm vui nào trên người em đâu."
"Anh không cho là như vậy."
Ghê tởm! Khả Khả lại hít sâu một hơi, thanh âm dịu dàng, "Ngoan, không nên làm việc khiến mọi người đều hối hận, về sau anh sẽ cảm kích tôi vì tôi đã không để anh phải chịu trách nhiệm, không làm phiền anh, anh có thể vui vẻ đi tìm thiên đường của anh."
"Anh đi tìm Thiên đường vui vẻ, vậy còn em?"
"Em? Em sẽ giống như trước kia, sau này hai chúng ta đường ai nấy đi......"