Hoàng Thượng Chí giật mình, tưởng đâu mình để lộ ra một vết tích gì qua lời nói hay sắt mặt, nên vội vàng hỏi:
- Cô nương có biết một người tên là Hoàng Thượng Chí không?
Ngô Tiểu My sắc mặt đổi thay lúc trắng lúc hồng, sững sờ trong phút chốc, và bình tĩnh trả lời:
- Biết rõ lắm! Nhưng mà ... chàng đã trở thành người bạc hạnh rồi!
Hoàng Thượng Chí vô cùng cảm động nói chẳng ra lời, tưởng lại Ngô Tiểu My vẫn còn cảm tình nồng hậu như tự thuở nào, khiến cho tâm hồn một người trai độc thân như chàng cũng phải bồi hồi xúc động. Mặc dầu chàng nổi tiếng là rất ghét phá i nữ, nhưng cũng không tránh khỏi nghiệp chướng tình trường, tuy nhiên chàng không để lộ cho Ngô Tiểu My biết, mà chỉ trả lời lạt lẽo:
- Vậy sao! Người bạc mạng lại là ... Hoàng Thượng Chí, ôi! Gã ૮ɦếƭ mà ta không hay biết, lúc chàng sanh tiền đối đãi với mọi người rất hậu!
Ngô Tiểu My ngạc nhiên nói:
- Tướng công có quen biết với chàng ư?
Hoàng Thượng Chí tỏ vẽ âu sầu nói:
- Tôi với gã là bạn sanh tử chi giao?
Ngô Tiểu My kêu một tiếng a kinh ngạc.
Hoàng Thượng Chí lấy làm đắc ý, cố giả tạo thêm:
- Ta với gã là bạn chí thiết, có một lần gã nói lại ... "cách đây không lâu gã bị kẻ địch đánh lọt xuống sông, nhờ ơn cô nương ra tay cứu mạng, không giờ phút nào gã chẳng nhắc lại công đực của cô nương. Hiện nay gã đã từ giã cõi đời phức tạp, ôi! Đau thay! Đáng lẽ tại hạ sẽ đứng ra thay mặt người bạn để báo đáp lại chân tình và ân trọng của cô nương.
Ngô Tiểu My nghe qua những lời tha thiết của Bệnh Thần làm cho nàng càng thêm thống khổ, thở ra một hơi dài ảo não và nói:
- Tướng công nhầm rồi! Làm ơn đâu mong người trả! Sở dĩ tôi cứu được chàng là một dịp may mà thôi, đâu dám gọi là ân đức! Hôm nay, tiện thi*p còn thiếu lại tướng công cái ơn cứu mạng?
Hoàng Thượng Chí lại nghiêm nghị đáp:
- Nói ra thì không phải! Tôi vẫn biết người bạn của tôi là Hoàng Thượng Chí ân oán rất phân minh, tại hạ ...
Hoàng Thượng Chí chưa nói xong, bỗng nghe trên mái nhà có tiếng khua động tiếp theo một chuỗi cười rùng rợn, và một giọng nói rổn rảng phát ra.
- Bệnh Thần, hãy ra đây trả lời câu chuyện của mi?
Hoàng Thượng Chí cả kinh, không rõ ai khám phá ra tông tích của mình.
Ngô Tiểu My ngạc nhiên không kém và nhắc lại:
- Tướng công! Có phải họ gọi tướng công đấy ư?
Hoàng Thượng Chí gật đầu, và tung mình nhảy ra ngoài. Giữa lữ điếm, một người mình cao tám thước mặc áo đà ra vẻ đạo nhân, đôi mắt tròn như cặp trứng bồ câu nhìn chàng trân trối. Một cái mũi cực to nằm giữa khuôn mặt má bầu của gã. Người này Hoàng Thượng Chí chưa hề gặp gỡ lần nào.
Lão đạo nhân tiếng nói như sấm sét:
- Các hạ có phải là người mới ra đời, gọi là Bệnh Thần chăng?
Hoàng Thượng Chí đáp nhanh không nao núng:
- Chính là tại hạ! Dám hỏi đạo trưởng là cao nhân ở xứ nào?
Lão đạo nhân cười hô hố đáp:
- Bần đạo là Đại Lực Thần Minh phái Không Động ...
Hoàng Thượng Chí hỏi:
- Xin đạo trưởng chỉ giáo?
Đại Lực Thần Minh nói:
- Xin mời các hạ ra khỏi trấn năm dặm, chúng ta sẽ nói sau, tại bến sông?
Hoàng Thượng Chí càng thêm ngớ ngẩn! Phái Không Động làm sao biết chàng?
Chàng trả lời lanh lảnh:
- Xin đạo trưởng cho biết lý do.
Đại Lực Thần Minh cười hăng hắc nói:
- Gặp nhau sẽ biết, bần đạo xin đi trước.
Lão đạo sĩ nói xong, quay người bước nhanh ra khỏi lữ điếm để lại một thẻ cây có ấn tín của Không Động phái làm việc ước hẹn.
Hoàng Thượng Chí thấy xảy ra lắm chuyện thật buồn cười, chắc là đối phương đi tìm cừu nhân để rửa hận, mà ta với gã không hề gây ra một chuyện tổn thương nào. Suy nghĩ lại thật là vô lý. Chàng lại nghĩ Ngô Tiểu My đã lành bệnh, chàng có thể ra đi, do đó chàng chuyển mình bước ra khỏi lữ điếm. Sau lưng bỗng nghe tiếng Ngô Tiểu My gọi giật lại:
- Tướng công! Câu chuyện thế nào?
Hoàng Thượng Chí quay đầu lại đáp:
- Không có gì đáng kể, chỉ là một ước hẹn nhỏ thôi!
Ngô Tiểu My lo lắng nói:
- Theo tôi thấy, thì lão đạo sĩ không có ý lành?
Hoàng Thượng Chí há chẳng biết sao, nên mỉm cười nói:
- Đây chỉ là chuyện gặp gỡ thường, tại hạ còn nhiều việc khẩn cấp, cần phải ra đi, vậy cô nương cũng nên lên đường cho sớm ...
Nói xong chàng gọi tiểu nhị đến trả tiền thuê phòng.
Ngô Tiểu My muốn nói vài lời, cho vơi bớt nỗi niềm đau khổ, nhưng chẳng biết nói sao cho phải, nàng vội hỏi:
- Tướng công với Hoàng Thượng Chí là bạn sanh tử chi giao phải chăng?
Hoàng Thượng Chí đáp:
- Đúng thế, cô nương hỏi để làm gì?
Ngô Tiểu My vội vã nói:
- Chắc Tướng Công biết rõ gia thế của chàng?
Hoàng Thượng Chí xám mặt, không ngờ nàng lại si tình với mình quá thế, nên hỏi lại:
- Việc này ... cô nương hỏi để làm gì?
Ngô Tiểu My đôi mắt tràn ra hai hàng lệ. Nàng cất giọng thê lương:
- Tướng Công, tôi hỏi để làm gì ư? Vì tâm tư tôi đã gởi trọng cho chàng ...
Hoàng Thượng Chí nhức đầu hoa mắt, không ngờ nàng biểu lộ tình yêu quá rõ rệt!
Có lẽ nàng đã nuôi ta ba ngày đêm trong phòng riêng, nàng đã yêu ta từ dạo ấy.
Chàng đáp lững lờ:
- Cô nương đã gửi trọn tâm tư cho chàng ư?
Ngô Tiểu My cúi đầu e thẹn và nói ngập ngừng:
- Có lẽ vậy! Sao khi tôi cứu chàng lên bờ, và đem về phòng riêng cho chàng nghỉ, săn sóc trong ba ngày đêm, trong lúc phụ thân mắc đi chúc cáo, tôi ... đã ... gửi trọn tâm tư cho chàng từ buổi ấy ...
Hoàng Thượng Chí quả tim đập mạnh! Không ngờ có người yêu quý mình như thế!
Rất mừng là chàng đã thay tên đổi mặt, và đối phương đã thấy mộ bia, của chàng nếu không thì lúc này khó mà thoát được sự sa ngã! Nếu chàng biến đổi ra thiếu nữ được sẽ cười cô gái si tình này một trận, nhưng hiện tại chàng là người ân, và dĩ vãng là người tình, còn tương lai thì. .... Hoàng Thượng Chí nói giọng trầm buồn:
- Gã ૮ɦếƭ rồi! Tài hoa thường bạc mệnh!
Ngô Tiểu My giọng nói rất khẩn thiết:
- Cũng vì quả tim tôi đã gửi trọn cho chàng, sở dĩ tôi hỏi thăm gia thế của chàng là muốn tìm đến để báo đáp một phần nào; và phụng ...
Nàng nín không được cất tiế ng khóc òa, trông rất thống thiết.
Hoàng Thượng Chí dù căm hận phái nữ đến đâu, cũng phải nao núng trước hoàn cảnh hiện tại. Cô gái quá si mình và tủi hận, là m cho chàng muốn gỡ cái mặt giả để tay bắt mặt mừng, nhưng chàng cố đè nén sự rung cảm bình tĩnh nói:
- Tấm lòng của cô nương đáng cảm mến, làm cho bạn của tôi cũng ngậm cười nơi chín suối. Nhưng, việc ước muốn của cô nương chẳng thành tựu!
Ngô Tiểu My nghẹn ngào hỏi:
- Vì sao?
Hoàng Thượng Chí nghiêm trang nói:
- Cô nương không rõ ư? Người bạn tôi không nhà cửa lại chẳng họ hàng thân thuộc.
Trên thế gian này bạn tôi chỉ là một thân đơn cô độc lặn lội giữa trần gian mà thôi!
Ngô Tiểu My càng tức tưởi thêm, nàng bi thảm nói:
- Thân thế của chàng như vậy, phận tôi nào có khác gì? Giờ đây tôi chỉ còn tắm thân bé bỏng, mẹ mất sớm, cha cũng lìa trần, cuộc đời tôi, giờ như một cái chấm nhỏ giữa nền trời biển bao la, không biết ngày nào bị hủy diệt!
Hoàng Thượng Chí cảm thấy chua chát vô cùng, ý định của chàng lúc bấy giờ, muốn rời Ngô Tiểu My mà đi ngay, nếu nấn ná lại đây, thì không thể nào kiềm chế được lòng chàng nữa. Sau dịp có ước hẹn với người phái Không Động, chàng đã có cớ ra đi rất lẹ, do đó chàng chuyền câu chuyện này qua lối khác, nói:
- Ngô cô nương! Hoàng Thượng Chí có một chuyện bí mật cố giấu tận đáy lòng, cô nương có nghe rõ chưa?
Ngô Tiểu My vội hỏi nhanh:
- Chuyện gì thế?
Hoàng Thượng Chí nói:
- Bạn tôi từ lúc sanh ra đến lớn, tánh không ưa phụ nữ, có thể nói gã rất hận nữ nhân!
Ngô Tiểu My ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao?
Hoàng Thượng Chí nói:
- Mỗi chuyện gì rắc rối khó khăn đến với bản thân gã, đều do tay phụ nữ gây ra, nhưng nội tình ra sao tôi không được rõ cho lắm! Ấy bởi cá nhân của mỗi người, cũng như bàn tay nhiều ngón chẳng đều nhau?
Ngô Tiểu My hỏi:
- Có những việc xảy ra cho chàng như thế ư?
Hoàng Thượng Chí đáp:
- Tôi chẳng dối cô nương làm gì?
Ngô Tiểu My tin lời nói ấy là thật! Nàng nhớ lại lúc Hoàng Thượ ng Chí rờ i khỏi Thích Đào Tiểu Trúc mặt chàng lạnh như tiền tâm cơ hình như đã nguội, nên nàng gật đầu nói:
- Lấy tình thật mà nói, dù chàng chưa ૮ɦếƭ cũng vậy, tôi đã yêu Hoàng Thượ ng Chí bằng mối tình thầm lặng, khô ng để lộ ra một sự gì lả lơi của người con gái. Nhưng chàng trước sau gì cũng nhìn tôi bằng cặp mắt lạnh lùng.
Hoàng Thượng Chí cảm thấy gần tới giờ phút chia tay, nên nói:
- Những câu chuyện cô nương vừa kể, làm cho tại hạ vô cùng cảm động, hiện giờ tại hạ xin bái biệt.
Ngô Tiểu My ngậm ngùi nói:
- Ơn đức của Tướng Công, tiện thi*p xin ghi mãi bên lòng.
Hoàng Thượng Chí nói:
- Cô nương dạy quá lời?
Nói xong chuyện Hoàng Thượng Chí bước ra khỏi lữ điế m, phút chố c đã mất dạng.
Hoàng Thượng Chí noi theo lời chỉ dẫn của lão đạo sĩ phái Không Động, mà tìm đến bến sông cách lữ điếm năm dặm, trong lòng chàng mang nặng một tâm sự u buồn, thương cảm cho Ngô Tiểu My si tình vì chàng! Chàng đối với phái nữ lại không ưa, nhưng việc này làm cho tâm tư chàng buồn rầu man mác, dù nhà tâm lý - - - Thiếu Một Trang- - - - Nếu đúng vậy, bần đạo xin hỏi một câu, nhờ tiểu thí chủ thành thật trả lời.
Hoàng Thượng Chí lạnh lùng đáp:
- Xin nghe lời chỉ giáo.
Quy Ngươn đạo sĩ nói:
- Lệnh sư vẫn còn sống trên đời?
Hoàng Thượng Chí nói:
- Còn!
- Hiện tại ở đâu?
Hoàng Thượng Chí cau mày nói:
- Xin đạo trưởng nói rõ ràng ý nghĩa câu này?
Quy Ngươn đạo sĩ cười nhẹ bảo:
- Ta có nói cho ngươi nghe cũng vô ích, ngươi hãy cho ta biết lệnh sư ngươi ở đâu!
Bần đạo bảo đảm không có sự gì xảy đến với ngươi?
Hoàng Thượng Chí lạnh lùng đáp:
- Nếu tại hạ không nói thì sao?
Bảy lão đạo sĩ đều biến sắc! Sự căm hờn lại pha thêm sắc giận dữ, Quy Ngươn đạo sĩ cất giọng trầm trầm nói:
- Tiểu thí chủ không biết sợ hãi sao chứ?
Hoàng Thượng Chí vẫn lạnh lùng nói:
- Chưa biết, chưa thấy, thì sợ làm sao?
Đứng sao lưng Quy Ngươn đạo sĩ là Đại Lực Thần Minh. Lão bước lên phía trước đôi mắt lạnh lùng, nhìn Hoàng Thượng Chí quát như sấm:
- Chưa biết chưa thấy thì ngươi hãy xem?
Gã nói dứt toan động thủ, Quy Ngươn đạo sĩ vội kéo gã lại, chậm rãi nói:
- Tốt hơn là Tiểu thí chủ nên nói rõ chỗ ở của lệnh sư?
Hoàng Thượng Chí vẫn giữ thái độ cũ và nói:
- Rất tiếc tại hạ không thể vâng lời.
Quy Ngươn đạo sĩ gằn giọng nói:
- Tiểu thí chủ nhứt quyết không nói à!
Hoàng Thượng Chí lạnh lùng bão:
- Đạo trưởng hãy nói rõ ý kiến trước đi?
Quy Ngươn đạo sĩ dịu giọng nói:
- Ta nói ra xong, tiểu thí chủ sẽ nói chứ!
Hoàng Thượng Chí nói:
- Tôi xin hứa!
Gương mặt của Quy Ngươn đạo sĩ, hiện lên một nét buồn man mác run giọng nói:
- Bốn mươi năm về trước, lệnh sư đã Gi*t ૮ɦếƭ Thanh Hư đạo nhân vị chưởng môn thứ mười chín của tệ phái, và ba mươi lăm người đệ tử!
Hoàng Thượng Chí giật mình đánh thót, lui ra sau một bước khá dài, chàng không ngờ sư phụ mình đã làm một chuyện tày trời, dám cả gan Gi*t Thanh Hư đạo nhân chưởng môn thứ mười chín của phái Không Động và ba mươi lăm tên đệ tử của phái này, bất giác chàng thở ra nói:
- Thực tôi không ngờ xảy ra cớ sự?
Quy Ngươn đạo sĩ nói:
- Trong giới võ lâm mọi ngườ i đều rõ.
Hoàng Thượng Chí buồn bã hỏi:
- Đạo trưởng ắt biết rõ chuyện này?
Quy Ngương đạo sĩ nói với một giọng căm hờn:
- Lệnh sư Gi*t người như cắt cỏ, làm chán mắt khắp giang hồ, còn vì sao mà Gi*t thì chỉ có lão hiểu nguyên nhân!
Hoàng Thượng Chí thở dài nói:
- Đạo trưởng muốn tìm gia sư để trả thù?
Quy Ngươn đạo sĩ cũng thở dài và nói:
- A di đà Phật. Đoạn công án đã hãm mình bốn chục năm qua, đương nhiên chưa kết liễu việc này.
Hoàng Thượng Chí tuy không rõ tại sao bốn mươi năm về trước sư phụ Ma Trung Chi Ma Gi*t tháo Thanh Hư đạo nhân và ba mươi lăm tên đệ tử. Nhưng hiện giờ sư phụ chỉ còn sống trong mười ngày, và bao nhiêu chân ngươn khí lực đều truyền cả cho ta, ngày nay ông chỉ là một ông lão trói gà không chặt, thì nỡ nào chàng nói rõ chỗ ở của ông, chàng lại nghĩ thêm ... chính ta đã nhận lãnh sự truyền dạy của người, thì phải thay thầy mà tiếp nhận mọi việc dù nguy hiểm đến đâu, nên chàng nói:
- Theo ý của đạo trưởng việc này kết liễu ra sao?
Quy Ngươn đạo sĩ nói:
- Có phải tiểu thí chủ muốn cáng đáng việc này!
Hoàng Thượng Chí lạnh lùng đáp:
- Tại hạ sẽ cố gắng.
Quy Ngươn đạo sĩ cất tiếng rùng rợn, bảo Hoàng Thượng Chí:
- Ta chỉ cần ngươi nói rõ lệnh sư ngươi ở đâu, ta sẽ tìm đến kết liễu công việc.
Hoàng Thượng Chí cười lại nói:
- Tại hạ không thể làm vừa lòng đạo trưởng!
Quy Ngươn lão đạo gắt gỏng nói:
- Tiểu bối thật to gan, dám ăn nói hàm hồ với bần đạo!
Đại Lực Thần Minh hét to một tiếng bước tới trước, đưa ra một chưởng cự linh, đánh vào đầu Hoàng Thượng Chí, khí thế rất mạnh bạo, Hoàng Thượng Chí nghiêng mình một bên tránh thoát và cười lanh lảnh nói:
- Các hạ sao động thủ gấp thế? Hãy nói rõ câu chuyện rồi ra tay không muộn!
Đại Lực Thần Minh đưa ra một chưởng không trúng đối phương mà trúng khoảng không làm cho lão muốn té ngã, râu tóc phất phơ, lão cả giận hé t to:
- Đại gia ra tay trước, rồi nói chuyện sau?
Song chưởng của Đại Lực Thần Minh như vũ lộng, cuộn thành một vòng kinh khi*p, thế chưởng như sóng bủa đầu ghành, mưa gào gió thét, thật đúng với danh hiệu Đại Lực Thần.
Hoàng Thượng Chí không nao núng, tay hữu đưa ra một chưởng, với bảy thành công lực. Ầm ầm thế chưởng như cát bay đá chạy, phát ra nhiều tiếng rì rào, đẩy Đạo Lực Thần văng ra bảy, tám trượng.
Sáu người đạo sĩ còn lại mặt mày biến sắc! Họ không ngờ đối phương chỉ dùng đơn chưởng mà đánh ngã Đại Lực Thần, người có danh hiệu là Linh Minh. Với chưởng phong này chưa được nghe ai nói đến lần nào.
Quy Ngươn đạo sĩ bước tới hai bước cất giọng trầm trầm nói:
- Tiểu thí chủ công lực phi phàm, nhưng cái chuyện Đoạn Công Án là lịnh sư ngươi, chưa ra mặt thì mọi việc chưa kết liễu ...
Hoàng Thượng Chí vẫn cương quyết với giọng lạnh lùng:
- Tại hạ đã bảo không thể nói được.
Quy Ngươn đạo sĩ sa sầm né t mặt, thối lui ra ba bước.
Đại Lực Thần Minh rống to như hổ. Hoàng Thượng Chí đứng vững như trồng, song chưởng đưa ra ào ạt đẩy Đại Lực Thần trở về chỗ cũ, đấy là Ma Ma Chưởng Pháp, chàng đã đem ra thí nghiệm, thật là môn pháp chưởng ảo diệu vô cùng, chỉ cần đưa tay ra quật nhẹ một vòng, là thân thể đối phương bị bay như lá rụng.
Đại Lực Thần lấy làm kỳ quặc, hít và o một làn không khí, đưa ra một chưởng Cự Linh để chống trả.
Nhưng chưởng lực này bị tạt vào chỗ không, làm cho Đại Lực Thần vô cùng kinh sợ. Hoàng Thượng Chí song chưởng không dừng, quét tả, quật hữ u sức mạnh trầm khi*p, tựa hồ như núi Thái Sơn.
Đại Lực Thần đưa ra liên tiếp những tuyệt diệu sở học cũng không là gì nổi đối phương. Hai chưởng phong gặp nhau phát ra những tiếng nổ kinh hồn.
Sau lưng Quy Ngươn đạo sĩ, năm vị đạo sĩ còn lại, đều xông ra một lượt, nhảy vào vòng chiến, mỗi người tung ra một chưởng rầm rầm ... như sấm nổ vang trời, như cuồng phong bão vũ đẩy mạnh vào người đối phương.
Hoàng Thượng Chí vẫn giữ nguyên Ma Ma chưởng pháp, càng đưa ra sử dụng.
Càng thấy cảm khoái vô cùng. Vì đó là môn tuyệt học võ lâm, dù cho các vị đạo sĩ mỗi người đưa ra một chiêu, vẫn không chạm đến mảy lông chàng.
Bấy giờ, bảy vị cao thủ của phái Không Động nhìn thấy chưởng phong của mình bị đối phương phá vừa lại bị tấn công tới tấp, bảy vị lão đạo sĩ đều là những tay tuyệt thủ, đứng trong hoàn cảnh này, tâm thần cũng bấn loạn, không ai dám bước lê n hay sử dụng chiêu chưởng nào nữa. Hoàng Thượng Chí ngó Quy Ngươn đạo sĩ nói:
- Đạo trưởng! Tại hạ đã nhường nhịn quá nhiều, đừng buộc tại hạ phải đả thương người.
Bảy vị đạo sĩ công kích chẳng đặng, lò ng càng oán hận thêm.
Quy Ngươn đạo sĩ nhíu đôi mày bạc, ông đã thấy rõ gã này, đang là đệ tử của Ma Trung Chi Ma, với công lực này có thể so sánh với sư phụ của ông và chính ông cũng nhận thấy rằng, không hơn chàng nửa điểm. Lại nghe Hoàng Thượng Chí nói những lời cởi mở, lập tức ông lên tiếng đáp lại:
- Các ngươi hãy nhường bước!
Bảy vị đạo sĩ mồ hôi nhể nhãi, hơi thở tựa như trâu rống, nghe tiế ng nói của người trưởng tràng lập tức dừng tay lại và thối lui ra sau.
Quy Ngươn đạo sĩ sắc diện lạnh lùng bước về phía trước và nói:
- Tiểu thí chủ nhứt định không nói ra chỗ ở của lịnh sư à?
Hoàng Thượng Chí giọng lạnh như băng:
- Tại hạ đã nói mấy lần rõ rệt, là không thể chỉ được?
Quy Ngươn đạo sĩ cau mày quát lớn:
- Nếu vậy thì bần đạo phải đắc tội với ngươi.
Hoàng Thượng Chí trả lời khiêu khích:
- Xin mời đao trưởng xuống tay!
Quy Ngươn đạo sĩ phất đôi tay áo rộng, phát ra một luồng kình phong như muôn mũi tên sắt xạ vào mình Hoàng Thượng Chí!
Quy Ngươn đạo sĩ là một trong số ba vị Trưởng lão thủ lãnh phái Không Động, công lực của ông phi phàm bạt chúng, với khí thế này đối phương sẽ không bao giờ sống được.
Hoàng Thượng Chí thấy đối phương vẫn giữ gìn và bảo vệ phong độ của môn phái, chưa nói một lời hàm hồ thất lễ, chàng nghĩ phải hỏi cho rõ ràng cái nguyên nhân mà sư phụ mình gây hấn xưa kia, lại thấy chưởng phong của đối phương ào ào như muôn mũi tên sắt, chỉ cách mình độ bảy thước, chàng nghiêng mình né tránh và cất tiếng nói to:
- Đạo trưởng, hãy để cho tại hạ nói một lời?
Quy Ngươn đạo sĩ thâu lại chưởng phong và đáp:
- Xin thí chủ cứ nói.
Hoàng Thượng Chí lạnh lùng hỏi:
- Cái câu chuyện Đoạn Công Án, tạ i hạ không rõ được, nguyên nhân ra sao, Đạo trưởng lại chẳng khứng nói ra ắt là chuyện này còn nhiều uẩn khúc lắm ... khó hiểu ...
Đại Lực Thần Minh đứng kề bên cả giận nói:
- Ma Trung Chi Ma Gi*t người như cỏ, thì có gì mà uẩn khúc!
Hoàng Thượng Chí ngó Đại Lực Thần Minh với tia nhìn rợn người nói:
- Các hạ vì nguyên do gì mà không nói rõ.
Đại Lực Thần Minh bị đối phương hạch hỏi vừa thẹn vừa giận tóc râu muốn dựng ngược.
Qui Ngươn đạo sĩ vội nói thay cho Đại Lực Thần:
- Tiểu thí chủ! Ý của ngươi muốn gì?
Hoàng Thượng Chí vẫn lạnh lùng nói:
- Tại hạ còn nhiều việc đang làm không thể hầu tiếp quý vị được. Hẹn mười ngày sau tại hạ sẽ hỏi cho rõ ràng minh bạch, rồi sẽ tùy thời mà hầu đáp quí vị! Hoặc đạo trưởng nói ra minh bạch tại hạ sẽ giả i quyết cấp thời.
Quy Ngươn đạo sĩ chưa kịp đáp thì Đại Lực Thần Minh ngắt lời:
- Có phải người muốn kiếm cớ thoát thân chăng?
Hoàng Thượng Chí cất tiếng cười ngạo nghễ và nói:
- Tại hạ muốn đi đâu thì đi, không một người nào cản được cả!
Đại Lực Thần Minh quát lên và nói nhanh:
- Ngươi thử đi xem!
Hoàng Thượng Chí mang nặng trách nhiệm của sư phụ giao phó là phải đến gặp chủ nhân Quỉ Bảo bất luận giờ phút nào, nhưng câu chuyện xảy ra trước mắt, làm cho chàng không biết rõ rệt về hành động bí mật này, thì làm sao chàng dám ra tay hành động. Chàng liền cất giọng ôn hòa nói với đối phương:
- Xin hẹn lại vài hôm sau, chúng ta sẽ nói rõ ràng hơn. Hiện giờ xin thất lễ.
Tiếng nói vừa dứt, thân mình chàng như mũi tên bay ✓út. Với thân pháp Phù Quang Di Ảnh thoắt một cái đã đi xa hơn mười trượng. Đảo mình hai lượt đã thấy chàng phất phơ trên đại lộ.
Bảy vị đạo sĩ của phái Không Động nhìn nhau mà nói chẳng nên lời. Với cái ảo ảnh này, họ nghĩ rằng không thể đuổi kịp.
Hoàng Thượng Chí dùng tuyệt kỹ khinh thân, thoăn thoắt trên quan lộ mà đầu óc liên miên suy nghĩ ...
- Sư phụ mấy năm về trước đã làm gì mà lại Gi*t một lược ba mươi lăm tên đệ tử và vị chưởng môn của phái Không Động? ... Theo lời đối phương đã nói thì sư phụ của ta, người thù dẫy đầy trên đời ...
Chàng tự trách mình là sơ sót để lộ ra các chiêu võ, thế nào cũng gây ra sự rắc rối này! ... nhưng dù sao chàng cũng phải trở lại hầu đáp bọn này chẳng lẽ trốn tránh ư?
oOo Ngày thứ ba mặt trời vừa chớm mọc, chàng đã giục giã lên đường tìm đến ngôi Quỉ Bảo nhưng đường còn xa trăm dặm, trong chốn giang hồ kẻ thù đông như kiến cỏ thì khó mà bảo trọng được lấy thân. Nếu cừu nhân tìm để hỏi sư phụ thì chàng biết tính sao?
Vì nghĩ như thế nê n Hoàng Thượng Chí không dám dừng lại, đi được một khoảng xa nữa, chàng mở mắt nhìn cảnh vật. Nơi đây chính là Thính Đào Tiểu Trúc chỗ ở của Ngô Tiểu My, chàng làm sao quên được kỷ niệm trước kia đã bị Quỉ Bảo Chủ Nhân đánh lọt xuống sông. Chàng đã được Ngô Tiểu My cứu thoát.
Chàng đưa mắt nhìn phong cảnh Thính Đào Tiểu Trúc để nhớ lại câu chuyện năm nào ...
Bỗng nhiên, từ khu Thính Đào Tiểu Trúc có những tiếng ám hiệu truyền ra, tiếp theo là ngọn lửa bốc lên cao, như bị ai thiêu đốt.
Hoàng Thượng Chí giựt mình kinh sợ vội vã băng mình vào khu Thính Đào Tiểu Trúc.