Quên Lãng - Chương 11

Tác giả: Tĩnh Dạ Lương Hương

Diệp Uyển Nhi bớt tỉnh bỗng bật dậy, cô la lớn:
"Ba.."
Lúc này, Manh Nhi đang ngồi bên cạnh chấn động, nhìn Diệp Uyển Nhi:
"Phu nhân, chị tỉnh lại rồi, chị bị sao vậy?"
Diệp Uyển Nhi ôm lấy иgự¢, thở dốc, nhìn Manh Nhi:
"Manh Nhi, chị mơ, chị mơ thấy ba chị.. ông ấy, ông ấy.."
Manh Nhi ôm lấy Diệp Uyển Nhi:
"Phu nhân, không có chuyện gì đâu, chị cứ bình tĩnh. Lão gia sẽ không sao đâu, người chắc đang rất nhớ tiểu thư." Mạnh Nhi an ủi.
Diệp Uyển Nhi lại sờ bụng mình, bụng vẫn còn đau:
"Manh Nhi, con của ta, con của ta có sao không?"
Manh Nhi bỏ Diệp Uyển Nhi ra, lắc đầu:
"Phu nhân đừng lo, tiểu Bảo Bảo rất khoẻ. Nó vẫn khoẻ."
Diệp Uyển Nhi lúc này mới an tâm hơn. Nhưng đang yên đang lành tự dưng sao lại mơ thấy Diệp Thương bị người ta Gi*t hại. Chuyện gì vậy.
Diệp Uyển Nhi vớ lấy chiếc điện thoại vẫn để yên trên bàn: Năm cuộc gọi của Tưởng Hàn. Diệp Uyển Nhi vội vàng gọi lại:
Tiếng chuông điện thoại reo lên từng hồi, bên kia là Tưởng Hàn đang thút thít khóc. Diệp Uyển Nhi dự cảm có gì không lành, hỏi:
"Mẹ, có chuyện gì sao? Nhà mình đã xảy ra chuyện gì?"
Tưởng Hàn không cầm được nước mắt, thút thít qua điện thoại:
"Tiểu Uyển sao giờ con mới nghe máy, con có biết, có biết cha con bệnh tim tái phát đang nằm viện điều trị, rất nguy kịch không?"
Diệp Uyển Nhi điếng người, đó không phải là một giấc mơ. Đó là sự thật, cha cô thật sự có bệnh. Đang yên đang lành sao tự dưng bệnh tim lại tái phát.
Diệp Uyển Nhi bình tĩnh, cố hết sức để lấy bình tĩnh:
"Vậy, giờ ba sao rồi? Có ổn hơn không?"
Tưởng Hàn không ngừng thút thít, nước mắt vẫn rơi:
"Cũng không biết gì được, hiện tại vẫn đang hôn mê." Tưởng Hàn nói.
Diệp Uyển Nhi hít một hơi sâu, vẫn không thay đổi thái độ:
"Vậy con sẽ tới thăm ba vào tối nay, mẹ chăm lo cho sức khỏe của mình với nha. Đừng lo lắng quá."
Có mấy ai hiểu được trong tim Diệp Uyển Nhi đang đau đến nỗi nào, mình bị hành tới ૮ɦếƭ đi sống lại, người vẫn còn vết thương, suýt thì mất con, bây giờ bố đẻ lại trong bệnh viện. Từ cái ngày đó, cái ngày bị ngãy mà Diệp Uyển Nhi bị Gia Luật Thuần dùng dây xích đánh, cô đã tự hứa sẽ thật mạnh mẽ, sẽ bảo vệ chính mình. Không khóc nữa, không yếu đuối nữa.
Diệp Giang bước vào văn phòng làm việc của Hoàng Thời, ông ta ngồi xuống, cúi thấp người giọng nói trầm xuống:
"Hoàng tổng, nếu cậu giúp tôi trở thành chủ tịch của Diệp thị, tôi sẽ gả con gái cho cậu và sẽ hậu thuẫn cậu thật tốt." Diệp Giang nói.
Hoàng Thời ngồi trên ghế chủ tịch lúc này mới xoay mặt lại nhìn ông ta, tay xoay xoay cái 乃út, bật dậy:
"Cưới con gái ông sao? Ông lại muốn dùng con gái mình làm vật trao đổi trên thương trường như Diệp Thương sao? Diệp Thương gả con gái cho Gia Luật Thuần để cứu vãn kinh tế, nhưng bí quyết sản phẩm mới vẫn bị sao chép bởi Đoàn thị của Đoàn Viễn, không phải ông chính là người tiết lộ bí quyết ấy chứ?" Hoàng Thời hỏi.
Diệp Giang muốn đổ hết cả mồ hôi, khuôn mặt ướt như vừa tạt nước, không giám nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thời:
"Không, không có, sao tôi có thể làm cho công ty mà mình một tay gây dựng ra nông nỗi đó."
"Chẳng phải là do lòng tham của ông sao? Ông muốn tự mình làm chủ Diệp thị nên không tiếc ra tay với vị trí của Diệp Thương."
Hoàng Thời dùng trí thông minh của mình khiến Diệp Giang không thể chối cãi. Nhưng anh lại chẳng làm gì, ngược lại còn cười rất tươi:
"Hahaha, Diệp phó tổng nếu ông giúp tôi hạ được Gia Luật Thuần, tôi sẽ giúp ông ông trở thành chủ tịch tập đoàn Diệp thị." Hoàng Thời nói.
Hoàng Thời và Gia Luật Thuần không thích nhau cũng đúng, trên thế giới này không thể tồn tại hai thế lực thù địch ngang nhau, mà thế giới ông trùm và thương trường bây giờ chỉ còn Thần Vũ hội và Thuần thị là có thể địch lại với Hoàng Thường hội và Hoàng thị. Ai nhanh thì sẽ là người chiến thắng.
Diệp Giang gật đầu, hai người Diệp Giang và Hoàng Thời đang từng bước chống lại Gia Luật Thuần trên giới thương trường mạo hiểm và kịch tính.
Tô Vũ Chanh và Bạch Tân An đang cúi đầu đứng trước vị chủ tịch cao ngạo, có vẻ Gia Luật Thuần đang rất bực tức và bức bối:
"Việc này đã xảy ra bao lâu, tại sao bây giờ mới chịu báo cáo?" Gia Luật Thuần đập tay xuống bàn
Tô Vũ Chanh nhìn Gia Luật Thuần:
"Đã xảy ra hơn một tháng trước, cùng thời điểm với vụ việc của phu nhân. Nghe nói, phu nhân đã tỉnh lại, cô ấy khoẻ chứ?" Tô Vũ Chanh vừa trả lời Gia Luật Thuần và hỏi thăm Diệp Uyển Nhi.
Bạch Tân An đứng bên cạnh Tô Vũ Chanh, hơi nhìn cả hai:
"Thuần tổng, tôi nghĩ người làm lộ công thức mới chắc chắn nằm trong công ty Diệp thị, biết đâu cũng có thể là người nhà, đơn giản mà suy nghĩ nếu Diệp tổng mà có mệnh hệ gì thì ai sẽ là người có lợi nhất, chẳng phải Diệp phó tổng sao?"
Gia Luật Thuần thất thần ngồi xuống, mắt đăm đăm chiêu chiêu:
"Diệp Uyển Nhi, cô ta đã biết chuyện này chưa?"
Bạch Tân An và Tô Vũ Chanh nhìn nhau một lúc. Tô Vũ Chanh gật đầu:
"Phu nhân đã biết, người cũng đến bệnh viện để thăm ông ấy rồi. Nhưng mà, sao chủ tịch lại đột nhiên qua tâm phu nhân thế." Tô Vũ Chanh tò mò hỏi.
Gia Luật Thuần cáu lên:
"Ai cho cậu nhiều chuyện hả, hai người đi làm việc đi."
Bạch Tân An và Tô Vũ Chanh cười thầm rồi đi ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc