Quên Lãng - Chương 10

Tác giả: Tĩnh Dạ Lương Hương

Lại Thấm mặc chiếc áo blouse trắng, từ từ bỏ hộp thuốc xuống bàn, mệt mỏi:
Bằng Vu Thần tay cầm ly rượu vang đỏ trên tay lắc qua lắc người, nhìn ánh mắt mệt mỏi của Lại Thấm.
Bằng Vu Thần đặt ly rượu xuống bàn, bước tới bên cạnh Lại Thấm đang ngồi ở đó, anh đặt tay lên vai:
"Sao vậy? Gia Luật Thuần gọi cậu có chuyện gì gấp à?"
Lại Thấm lắc lắc đầu, thở một hơi dài, nhìn ánh mắt chờ đợi Bằng Vu Thần:
"Vu Thần, cậu có biết em gái nuôi cưng của cậu bị Gia Luật Thuần ђàภђ ђạ tới nỗi suýt sảy thai không?" Lại Thấm buồn bã nói.
Bằng Vu Thần nghe tin này như động trời. Nắm chặt cổ áo của Lại Thấm:
"Chuyện gì xảy ra với Tiểu Uyển, cậu nói Gia Luật Thuần hắn làm gì?" Bằng Vu Thần kích động.
Lại Thấm phủi bỏ tay của Bằng Vu Thần khỏi cổ áo mình, tức giận chỉ thẳng tay ra ngoài cửa:
"Đến biệt thự Thuần Uyển xem sẽ rõ."
Bằng Vu Thần bực mình chạy đi để lại Lại Thấm một mình ngồi đó.
Bạch Tân An chuẩn bị xách balo đi làm, nhưng chẳng may gặp Doãn Châu ngoài cửa, ả ta tính khí hừng hực, máu sôi sùng sục, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Tân An:
"Bạch Tân An, không phải nói Thuần tổng sẽ đi qua thành phố X sao? Tôi chờ cả ngày sao không thấy?"
Bạch Tân An bình thường hiền lành, không nói không rằng ai, nhưng hôm nay bất ngờ phản hồi lại Doãn Châu:
Bạch Tân An khó chịu với cái bộ dạng bà hoàng của Doãn Châu đã từ lâu, nhưng vẫn tỏ ra bình thản.
Bạch Tân An nhìn Doãn Châu với bộ dạng khinh thường, miệng cười nhếch, không ngại gì đã giành cho Doãn Châu năm ngón tay trên mặt:
"Doãn Châu, cô nghĩ tôi ngu đến nỗi mà để cô lợi dụng tôi mãi sao? Không có đâu, Yến tiểu thư có ơn đối với tôi, tôi có trách nhiệm thay cô ấy gìn giữ hạnh phúc cho Thuần tổng và Thuần tổng phu nhân. Doãn Châu, cô không có cửa để bước vào Thuần thị? Đừng bao giờ nghĩ chỉ có cô mới biết ăn Hi*p người khác, lợi dụng họ bám mạng cho cô như một con chó vậy, chẳng có ai ngu ngốc tới mức đó. Đừng nên để Thuần tổng biết được những suy nghĩ đó, nếu không cô sẽ ૮ɦếƭ không có đất chôn thay đó." Bạch Tân An
Những lời nói này của Tân An khiến Doãn Châu càng cục súc hơn, lại thêm cái tát mà cô ban tặng, Doãn Châu vội giơ tay lên phản đòn nhưng cánh tay bị Bạch Tân An giữ lại khi chưa chạm đến một sợi tóc của mình:
"Doãn Châu, cô không đánh được tôi nữa đâu. Cô không rõ thân phận của mình sao, xuất thân nhà quê, sống trong khu phòng trọ chật hẹp trong thành phố X, giá chưa tới ba nghìn nhân dân tệ thì không xứng đáng làm việc trong Thuần thị, nước hoa và quần áo đều thuộc loại rẻ tiền mà Thuần tổng không muốn nhìn ngó, căn bản không xứng đáng với một cọng tóc của Thuần tổng." Bạch Tân An dạy dỗ lại Doãn Châu.
Doãn Châu nhục nhã tới nỗi không nói nên lời, cô ta cứ nghĩ Bạch Tân An sẽ không bao giờ phản kháng lại mình cơ, nhưng Doãn Châu đã sai.
Doãn Châu cũng không biết thân phận thật sự của Bạch Tân An trong Thuần thị là gì. Chỉ luôn coi cô ấy như một người để mình lợi dụng hoàn thành mục đích.
Bạch Tân An lạnh lùng bước đi, chiếc xe của công ty đã đến đón cô. Mặc kệ Doãn Châu vẫn đứng đó một tay ôm mặt bực tức.
Bằng Vu Thần dừng xe lại trước cửa biệt thự Thuần Uyển, xuống xe chạy thẳng vào nhà.
Gia Luật Thuần đang ngồi ở phòng khách uống từng ngụm trà Ceylon, đây là loại trà thượng hạng được nhập về từ Sri Lanka.
Nhìn thấy Bằng Vu Thần đến, Gia Luật Thuần bỏ tách trà xuống:
"Cậu đến đây có chuyện gì? Chắc không phải là do.."
Chưa kịp nói xong, Gia Luật Thuần đã có cảm giác đau, Bằng Vu Thần đã cho anh một cái đấm vào mặt.
"Gia Luật Thuần, cậu đang nghĩ gì vậy? Tiểu Uyển đã làm sai việc gì sao? Tại sao lại đánh nó ra nông nỗi đó?" Bằng Vu Thần tức giận nói.
Gia Luật Thuần khuôn mặt không biến sắc, cũng không có phản ứng gì, anh chỉ hơi hướng mắt về phía Bằng Vu Thần:
"Đó là chuyện của gia đình tôi, từ lúc nào mà cậu được phép xem vào? Bằng Vu Thần, cậu đừng quên mình chỉ là người ngoài." Khuôn mặt Gia Luật Thuần không biến sắc nói.
Bằng Vu Thần chỉ tay về phía Gia Luật Thuần, ánh mắt lúc này khá đáng sợ:
"Cậu đừng quên mình là chồng của Tiểu Uyển, tôi là anh trai của nó, nếu theo vai vế cậu phải gọi tôi một tiếng anh hai, cậu đâu phải không biết điều này?"
Gia Luật Thuần giơ tay lên chỉnh lại cà vạt, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng, nhìn Bằng Vu Thần, Gia Luật Thuần từng bước tiến tới gần Bằng Vu Thần nắm lấy cổ áo anh:
"Anh hai, cậu ư? Cậu là cái gì? Đến cả Diệp Thương và Tưởng Hàn tôi còn chưa gọi lấy một tiếng ba mẹ vợ, thì đến một người anh trai nuôi ngoài lề như cậu làm gì xứng. Hơn nữa, em gái cậu gả qua đây chỉ đơn giản là một món đồ đổi lấy sự bình yên cho kinh tế nhà họ Diệp.. Cô ta không xứng trở thành mẹ của các con tôi."
Bằng Vu Thần đẩy mạnh Gia Luật Thuần ra, khuôn mặt tức giận, một tay chỉnh cà vạt:
"Nếu, cậu đã xem Tiểu Uyển như một món đồ, không bảo vệ được nó thì đừng trách tôi sẽ đem nó đi." Bằng Vu Thần bình tĩnh nói.
Đưa Diệp Uyển Nhi đi, Bằng Vu Thần có thể sao. Anh ta không sợ Diệp thị sụp đổ.
"Cậu có đủ khả năng để đem Diệp Uyển Nhi đi sao? Không lẽ cậu không sợ Diệp thị sụp đổ?" Gia Luật Thuần tự tin nói.
Bằng Vu Thần không quan tâm Gia Luật Thuần trực tiếp bước lên lầu, anh hơi dừng lại giữa cầu thang:
"Tôi không thể, nhưng Hoàng Thời thì có thể."
Hoàng Thời, Bằng Vu Thần lại lấy Hoàng Thời ra để dọa anh, lại giám xem thường anh hơn Hoàng Thời. Thật ૮ɦếƭ tiệc.
Bằng Vu Thần bước nhanh đến bật mạnh của phòng đi vào.
Nằm trên giường là một Diệp Uyển Nhi người đầy những vết bầm tím do dây xích để lại.
Bằng Vu Thần từng bước nhẹ nhàng bước tới bên cạnh giường, quỳ xuống, sờ vào mặt Diệp Uyển Nhi đang tái nhợt.
Bằng Vu Thần là đang cố kìm nén nước mắt rơi, anh trách mình đã không thể bảo vệ được người mình yêu, không bảo vệ được Tiểu Uyển của anh.
"Tiểu Uyển, anh xin lỗi, xin lỗi vì anh không bảo vệ được em. Anh xin lỗi, Tiểu Uyển em mở mắt ra, mở mắt ra nhìn anh một chút, một lát thôi cũng được. Đừng nhắm mắt lại như thế."
Bằng Vu Thần tim đau đớn thắt lại. Anh trách mình vô dụng. Dù có kìm nén tới đâu thì nước mắt anh vẫn rơi xuống.
Diệp Uyển Nhi vẫn nằm đấy, không có hồi âm, không nhúc nhích. Chắc là cô đang chìm trong giấc ngủ sau những mệt mỏi của cuộc sống.
Bằng Vu Thần cầm lấy tay của Diệp Uyển Nhi đưa lên má mình rồi lại hôn vào tay cô.
Gia Luật Thuần điềm tĩnh ngồi bên cạnh xem Bằng Vu Thần diễn cảnh tình cảm với Diệp Uyển Nhi.
* * *
Diệp thị đã có những bước chuyển biến khá tốt nhờ sự giúp đỡ của Gia Luật Thuần, nhưng doanh thu cũng không quá đáng kể.
Hơn nữa sự cạnh tranh vị trí chủ tịch hội đồng quản trị ngày càng gay cấn, vị trí của Diệp Thương đang bị uy Hi*p bởi em trai Diệp Gia và nhiều cổ đông lớn trong công ty.
Buổi họp hội đồng quản trị đang diễn ra tại hội trường tầng mười năm của tập đoàn Diệp thị trong thành phố X. Người đại diện bên phòng marketing báo cáo:
"Diệp tổng, doanh thu bên marketing tháng này tăng mười năm phần trăm so với tháng trước, số mỹ phẩm thiên nhiên tiêu thụ trong tháng này là mười hai nghìn sản phẩm, chủ tịch tôi xin hết." Trưởng phòng marketing báo cáo công.
Diệp Thương gật đầu hài lòng vô cùng.
Dư Bạch Âm từ ngoài chạy vào hội trường, giọng lo lắng:
"Chủ tịch, không xong rồi, công thức cho sản phẩm mới đã bị công ty khác sao chép rồi, học đã cho ra một sản mới tương tự như hình mẫu của chúng ta." Dư Bạch Âm lo lắng nói.
Diệp Thương, bất ngờ đứng dậy, nhưng lại ngồi xuống vì cơn đau tim ập tới. Diệp Thương vốn có tiền án bệnh tim nên khó có thể giữ bình tĩnh trong cú sốc này.
Mọi người lần lượt đứng lên:
"Chủ tịch, ông không sao chứ? Có cần phải đi bệnh viện không?" Câu hỏi của mọi người trong hội trường.
Câu hỏi vừa dứt cũng là lúc Diệp Thương bước vào hôn mê, mọi người ai cũng lo lắng, lập tức gọi cấp cứu.
Ngồi phía dưới, là nụ cười thầm đắc ý của Diệp Giang, vậy là kế hoạch của ông ta đã một nửa hoàn thành.
Nhân lúc này, Diệp Giang lên trụ trì cuộc họp tiếp tục. Diệp Thương, thì được nhân viên đưa đi bệnh viện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc