Doãn Châu ở trong cái phòng trọ chật hẹp ở thành phố X, cô ta đang nhìn những dòng lịch trình dày đặc của Gia Luật Thuần mà cô ta thu thập được từ người bạn trong công ty Thuần thị. Cụ thể
1/07/2020 16: 00 Sẽ đi qua thành phố X để trở về biệt thự Thuần Uyển.
* * *
* * *
Doãn Châu biết Gia Luật Thuần đã kết hôn với Diệp Uyển Nhi, cô ta muốn lợi dụng những cơ hội như này để quyến rũ Gia Luật Thuần.
Doãn Châu nhấc điện thoại lên ấn vào số điện thoại quen thuộc của Bạch Tân An:
"Alo, Tân An mình đã xem qua lịch trình của sếp cậu rồi. Chắc mình sẽ thành công thôi. Nhưng mình nhờ cậu thêm một chuyện."
Bạch Tân An chần chừ một chút, rồi cũng trả lời Doãn Châu:
"Được, cậu nói xem mình có giúp được gì không?" Bạch Tân An đồng ý.
Doãn Châu nhanh nhẹn nói:
"Mình muốn nhờ cậu xin vào công ty Thuần thị làm việc, có được không? Mình muốn tiết cận Thuần tổng nhiều hơn." Doãn Châu thể hiện rõ ý đồ của mình.
Mặc dù là bạn tốt nhưng Doãn Châuâu chỉ đăng lợi dụng Bạch Tân An.
Bạch Tân An có thể giúp đỡ bất cứ chuyện gì, nhưng riêng việc xin vào công ty Thuần thị, cô rất sợ. Gia Luật Thuần là một kẻ máu lạnh, còn Bạch Tân An chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường ngay cả việc gặp mặt Thuần tổng còn chưa bao giờ, thì làm sao có thể để xin cho Doãn Châu vào công ty làm việc.
Bạch Tân An ngại ngùng nói với Doãn Châu:
"Doãn Châu, mình xin lỗi cậu nhé, chuyện này thì mình không giúp được rồi. Mình chưa từng gặp qua Thuần tổng, cũng chưa từng nhìn thấy anh ấy bao giờ nên không giúp cậu được. Mình xin lỗi nha." Bạch Tân An thấy có lỗi với Doãn Châu.
Nói đúng thì Doãn Châu và Diệp Uyển Hòa không khác nhau quá nhiều, đều thuộc cái loại người tham lam, ngu xuẩn. Chỉ biết ghen ghét và tranh chấp những gì không thuộc về mình.
Nghe câu nói của Bạch Tân An, Doãn Châu lập tức tức giận và cúp máy. Không thèm nghe Bạch Tân An giải thích lấy một lời.
Đã hơn mười ngày kể từ ngày tân hôn, Gia Luật Thuần không trở về nhà, Diệp Uyển Nhi lo lắng khôn nguôi.
Diệp Uyển Nhi ngồi trong phòng gấp lại số quần áo mà mấy hôm nay mới giặt. Từ lúc anh đi đi trong lòng cô như sinh ra ảo giác, lúc nào cũng nghe thấy những hành động và giọng nói quen thuộc.
Bên ngoài có tiếng động, là tiếng ai đó đang gõ cửa. Diệp Uyển Nhi vội bỏ chiếc áo đang gấp trên tay xuống.
Cánh cửa mở ra, người đứng bên ngoài kia không ai khác chính là Gia Luật Thuần. Ánh mắt Diệp Uyển Nhi lâng lâng những giọt nước, cô thật sự muốn chạy đến ôm anh. Nói với anh rằng cô rất nhớ anh. Nhưng tay chân cô cứ run lên bần bật, có sợ hãi có điên loạn, Diệp Uyển Nhi đứng tại chỗ, nở một nụ cười nhẹ:
"Anh về rồi?" Diệp Uyển Nhi cúi mặt xuống.
Gia Luật Thuần, ánh mắt hôm nay dịu hơn. Không cần cái vẻ lạnh lùng của thường ngày, bước tới ôm lấy Diệp Uyển Nhi.
Diệp Uyển Nhi bất ngờ với hành động này của Gia Luật Thuần, nhưng cái ôm này, đã từ rất lâu cô muốn có được, cô bắt đầu ôm chặt Gia Luật Thuần nhưng cô không ngờ cái mình nhận được là một lực đẩy mạnh, mạnh tới nỗi Diệp Uyển Nhi bị hất văng xuống sàn.
Toàn thân Diệp Uyển Nhi bị đập xuống đất, cô cảm giác toàn thân ê ẩm, Diệp Uyển Nhi không ngờ Gia Luật Thuần trở về chỉ để ђàภђ ђạ cô. Ngay lập tức Gia Luật Thuần tiến tới kéo mái tóc dài của cô sang bên tường.
Gia Luật Thuần bước tới nắm lấy cái cằm nhỏ của Diệp Uyển Nhi:
"Diệp Uyển Nhi, cô dựa vào đâu mà giám ôm tôi, dựa vào đâu mà nói nhớ tôi, cô không xứng." - Gia Luật Thuần hất mạnh cằm cô ra.
Diệp Uyển Nhi chắc không thể nhờ được những gì sẽ đến với mình. Gia Luật Thuần cầm lấy sợi dây treo trên chiếc móc cao xuống tới chặt tay chân của Diệp Uyển Nhi lại.
Diệp Uyển Nhi kêu cứu thất thanh, cầu xin Gia Luật Thuần:
"Gia Luật Thuần, anh đang làm gì vậy? Anh bỏ tôi ra, bỏ tôi ra." - Diệp Yến Nhi khóc lóc, cầu xin.
Chói chặt tay chân Diệp Uyển Nhi, Gia Luật Thuần không ngại dùng chiếc dây xích quật lên người Diệp Uyển Nhi từng trận đau đớn, đó là cái cảm giác đau thấu xương khó ai có thể hiểu.
Chưa dừng lại hành động của mình, Gia Luật Thuần trực tiếp đạp chân lên bụng Diệp Uyển Nhi, khiến cô khóc trong đau đớn, tuyệt vọng.
Diệp Uyển Nhi cảm nhận được bụng mình đau âm ỉ, một dòng nước chảy ra. Đó không phải là một dòng nước bình thường, mày một giọt máu đỏ tươi Đăng chảy ra rất đẫm quần cô.
Diệp Uyển Nhi thực chất không hề biết mình đang mang thai, nhưng nghĩ đến đến mình bị chậm hơn năm ngày thì cũng nghĩ tới khả năng đó.
Mệt mỏi không còn chút sức lực nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, tay chân bị chói chặt, Diệp Uyển Nhi dùng chút sức lực của mình cầu cứu Gia Luật Thuần:
"Thuần Thuần, xin hãy cứu đứa bé, xin anh hãy cứu lấy đứa bé, nó là con của anh.." Diệp Uyển Nhi thậm chí còn không có tay để sờ vào bụng mình một lần
Gia Luật Thuần đờ người, Diệp Uyển Nhi có thai, sao cô không nói. Nhưng dù sao Gia Luật Thuần cũng không hi vọng có đứa con này.
"Gia Luật Thuần, tôi xin anh, coi như tôi cúi đầu lạy anh, xin hãy cứu con của tôi, là tôi sai đứa trẻ vô tội. Là mẹ nó không có sức để được bố nói yêu thương, Nhưng nó rất vô tội, nó còn nhỏ như vậy còn chưa kịp nhìn thấy thế giới này, coi như tôi xin anh."
Lời kêu cứu của Diệp Uyển Nhi dường như bước vào tuyệt vọng. Gia Luật Thuần vẫn không một chút, không có một chút động tĩnh nào là sẽ cứu cô.
Nằm trong mê man, Diệp Uyển Nhi cảm nhận được cái ૮ɦếƭ đang gần kề. Bụng của cô càng ngày càng đau đến nỗi không thể chịu được.
Nhưng Gia Luật Thuần cũng đâu tuyệt tình đến vậy, nếu như Diệp Uyển Nhi ૮ɦếƭ thì anh lại lỗ vốn quá lớn. Anh chỉ không muốn có đứa bé, nhưng anh muốn Diệp Uyển Nhi sống không bằng ૮ɦếƭ. Muốn cô sống trong sự ђàภђ ђạ, đầy đọa, tủi nhục, sống trong tội lỗi vì cả đứa con của mình cũng không bảo vệ được.
Gia Luật Thuần cầm chiếc điện thoại lên ấn dãy số gọi:
"Tôi cho cậu năm phút để đến biệt thự Thuần Uyển. Dám chậm một giây tôi cho cậu nghỉ việc."
Lại Thấm thì lập tức cầm hộp thuốc chạy xe nhanh đến biệt thự Thuần Uyển.
Anh mở miệng gọi lớn:
"Chu quản gia, Manh Nhi.."
Cả hai người họ vội chạy lên thì thấy trước mắt một cảnh tượng thật kinh khủng, mẫu máu tươi, màu sắc hương của từng vết thương trên thân thể Diệp Uyển Nhi:
"Chuẩn bị nước nóng, để bác sĩ Lại đến có việc gì cần giúp không?" Gia Luật Thuần ra lệnh.
Chu quản gia và Manh Nhi không khởi thương xót cho một Diệp Uyển Nhi mỏng manh, bị thương đầy người. Có thể Manh Nhi không biết, nhưng với một bà lão sáu mươi tuổi như Chu quản gia bà biết dòng máu đó là dấu hiệu của sự sảy thai.
* * *
Diệp Uyển Nhi người đầy vết thương đã ngất đi. Lại Thấm lắc đầu, bất bình thay cho cả Diệp Uyển Nhi:
"Tại sao cậu lại ra tay nặng như thế? Hơn mười ngày cậu không về nhà, cậu không biết cô ấy đã gọi điện cho Bằng Vu Thần bao nhiêu lần để hỏi tin tức của cậu, cô ấy đã làm sai điều gì mà cậu phải đánh cô ấy đến nỗi suýt sảy thai thế kia? Gia Luật Thuần, phụ nữ không phải là để trút giận, chí ít cô ấy vẫn còn đang bên cạnh cậu, còn tôi, người mà tôi yêu có khả năng không bao giờ chúng tôi được ở bên cạnh nhau." Lại Thấm tức giận nói.
Trong lòng Gia Luật Thuần, cô không xứng đáng để trở thành mẹ của con anh. Một người, một người chỉ để trao đổi sự bình yên về kinh tế không xứng đáng làm mẹ mẹ của những đứa trẻ.
Ánh mắt Gia Luật Thuần nhìn Lại Thấm, là sát khí toát lên sự lạnh lùng:
"Chuyện gia đình tôi từ khi nào cậu được phép xem vào. Cô ấy là vợ tôi, cần một người như cậu quan tâm sao? Nếu, không còn gì nguy hiểm thì cậu về đi. Manh Nhi tiễn khách."
Hành động ác quỷ này, hình ảnh Gia Luật Thuần của mười năm trước ốc đã biến mất hoàn toàn trong tâm trí của một Diệp Uyển Nhi tàn tạ, đáng thương. Còn lại trong cô là sự đau khổ tột cùng, là nỗi uất hận sâu sắc, làm một sai lầm lớn trong cuộc đời.