Diệp Thương lấy từ trong túi áo ra chiếc điện thoại, ông ấn vào dãy số có thể biết được đó là số điện thoại của Gia Luật Đường qua cái tên được lưu.
Tiếng chuông kết nối đang vang lên từng hồi, từng hồi rồi sau đó đổi bên kia bắt máy:
"Alo, tôi Gia Luật Đường xin nghe." Gia Luật Đường qua điện thoại.
Diệp Thương bên này cười, cười theo kiểu hớn hở lâu năm không gặp bạn chí cốt.
"Ông Đường, là tôi, tôi là Diệp Thương đây, ông cần nhớ tôi chứ. Từ sau buổi gặp mặt tại thành phố G đến bây giờ chúng ta đã không gặp rồi, tính ra cũng hai năm rồi đấy." Diệp Thương kể
Gia Luật Đường bên kia cũng vui vẻ đáp, vui vẻ cười:
"Tôi nhớ, tôi nhớ. Lâu rồi anh và chị vẫn khỏe chứ?"
Không vòng vo lâu, Diệp Thương vào luôn chủ đề chính, đã hai ngày trôi qua từ lúc xảy ra chuyện mọi chuyện, ông sợ Diệp Uyển Nhi lại mang thai thì nhà họ Diệp không cần biết giấu mặt vào đâu.
Ông cười trả lời ông Đường:
"Chúng tôi khỏe.. ông Đường này, dù sao chúng ta cũng từng là bạn chí cốt, hồi nhỏ Tiểu Thuần nhà ông và Uyển Uyển nhà tôi chơi thân với nhau. Cũng coi như là thanh mai trúc mã, bây giờ hai đứa cũng lớn rồi. Chúng ta cũng nên bàn hôn sự cho chúng nó đi. Ông thấy thế nào?" Diệp Thương lấy hết liêm sỉ ra trình bày với ra trình bày với Gia Luật Đường.
Bạn Hôn sự của Diệp Uyển Nhi và Gia Luật Thuần, điều này là tất yếu. Cho dù Diệp Thương không nói trước thì Gia Luật Đường cũng sẽ nói. Từ lúc Diệp Uyển Nhi còn nhỏ, ông đã xác định điều đó rồi. Diệp Uyển Nhi, con dâu của Gia Luật Đường và bà Nhu Nhiên chỉ có thể là Diệp Uyển Nhi, không thể là người khác.
Gia Luật Đường cười lớn, tiếng cười của sự sung sướng, vui sướng khôn nguôi:
"Diệp Thương, đó là điều tất nhiên. Tiểu Uyên sẽ là con dâu của Gia Luật Đường tôi, và nó sẽ là vợ của Tiểu Thuần, chúng tôi sẽ sắp xếp ngày lành tháng tốt để đến gặp Tiểu Uyển và anh chị, để bàn về chuyện hơn sự của hai đứa." Gia Luật Đường bày tỏ sự vui mừng.
Diệp Thương ngại ngùng thừa nhận sự thật với Gia Luật Đường, Diệp Uyển Nhi và Gia Luật Thuần từng xảy ra quan hệ:
"Ông Đường à, Tôi chỉ có thể thừa nhận sự thật với ông. Giữa Tiểu Thuần và tiểu Uyển đã từng xảy ra mối quan hệ quá mức bạn bè. Tôi sợ Tiểu Uyển sẽ.." Diệp Thương lo lắng.
Điều này làm cho Gia Luật Đường càng vui hơn, có quan hệ rồi, vậy thì quá tốt. Biết đâu sẽ có cháu bế trong năm tới. Gia Luật Đường hứa sẽ đến gặp gia đình sớm.
Diệp Uyển Nhi đang trong vườn tỉa những cành lá khô cho những cây hoa Diên Vĩ, đó là loài hoa mà Gia Luật Thuần thích nhất, chính loài hoa này là loài hoa của sự hy vọng, nhỏ ngắn, thấp bé mà bất khuất.
Anh tự hỏi cô: "Em có biết tại sao anh lại thích loài hoa này không?"
Diệp Uyển Nhi của năm mười tuổi đương nhiên không biết, cô bé ấy là người đơn thuần trong sáng, Diệp Uyển Nhi nhìn Gia Luật Thuần lắc đầu:
Anh đứng nhìn cô bé bé trên tay đang cầm chậu hoa Diên Vì, đưa tay xoa đầu nó, bởi loài hoa này rất đẹp:
"Bởi vì loài hoa này nó đẹp như em." câu trả lời ngắn gọn của Gia Luật Thuần.
Nhưng anh đâu biết, chính câu trả lời ngắn gọn này của Gia Luật Thuần khiến cô ghi nhớ mãi yêu anh như này, không buông ra được.
Lớn lên rồi, Diệu Uyển Nhi mới hiểu ý nghĩa của Bông hoa Diên Vĩ. Ba cánh hoa là tượng trưng cho sự trung thành, khôn ngoan và lòng cam trường. Luôn hướng về một người.
* * *Ting.. ting..
Yêu chương điện thoại khiến Diệp Uyển Nhi giật mình, đó là một tin nhắn số máy lạ với dòng chữ rất ngắn gọn:
"Vẫn là phòng 3602 khách sạn An Định. Nếu cô đến tôi sẽ đồng ý ký bản hợp đồng đó giúp Diệp thị thoát khỏi khủng hoảng".
Phòng 3602 hai khách sạn An Định, đó là phòng của Gia Luật Thuần, phải rồi. Nơi ấy thật đáng sợ, trời cũng sắp tới rồi, Không lẽ anh ta lại muốn.. muốn, chắc không đâu.
Nhưng tại sao anh biết số điện thoại của cô, rõ ràng tại sao anh biết. Cứu được Diệp thị, chỉ cần cứu được Diệp thị, dù thế nào cô cũ sẽ thực hiện.
Diệp Uyển Nhi đi vào nhà tắm rửa thay quần áo và vội vàng đi ra ngoài ngày.
"Ly Tâm, quản gia Trương, có lẽ tối nay con không về. Người nói với cha mẹ là con tới nhà Lý Anh chơi, mai sẽ về." Diệp Uyển Nhi dặn dò.
Trương quản gia và Ly Tâm gật đầu
Cô bắt taxi đến khách sạn An định giữa lòng thành phố X.
Thành phố X với những dòng xe thi nhau chạy trên đường cao tốc, chiếc xe của Tô Vũ Chanh và Gia Luật Thuần đang chạy ngang giữa dòng xe đông đúc. Khuôn mặt ra
Gia Luật Thuần vẫn như mọi ngày, vô cảm lạnh lùng. Trái tim sắt và dường như không có chút tình người.
"Đã làm chưa, chuyện tôi giao phó." Gia Luật Thuần hỏi Tô Vũ Chanh.
Tô Vũ Chanh vừa chuyên tâm lái xe, vừa nhìn xung quanh:
"Em làm rồi. Chắc là Diệp Tiểu thư cũng đã tới nơi." Tô Vũ Chanh trả lời câu hỏi của Gia Luật Thuần.
Nhìn ra luật thần một lúc, Tô Vũ Chanh lại hỏi:
"Thuần tổng, chuyện mà lão ra muốn người cưới Diệp tiểu thư, người thấy sao?"
Anh lười cho Tô Vũ Chanh một cái rõ là khó chịu, cưới Diệp Uyển Nhi, cô ta cũng chỉ là một con cờ để hai công ty hợp tác. Nếu Diệp Thương đã muốn như vậy thì anh cho ông ta toại nguyện. Cuộc sống của Diệp Tiểu Uyển sẽ là những ngày từ từ trả giá. Anh nhếch môi cười:
"Đương nhiên là cưới, đó là người ba muốn. Diệp Uyển Nhi sẽ là thiếu phu nhân của Thuần thị và là phu nhân của Thần Vũ hội."
Chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại trước cửa khách sạn An Định. Cùng lúc ấy là xe taxi của Diệp Uyển Nhi chạy tới.
Diệp Uyển Nhi vừa xuống xe thì hú hồn trước mặt cô là Thuần tổng cao cao tại thượng, cô lấy hết can đảm bước tới:
"Thuần.. Thuần tổng." Diệp Uyển Nhi cúi xuống chào anh.
Anh không thèm đáp lễ, mà đi một mạch lên phòng. Đối với anh mà nói, cô thật đáng khinh bỉ. Chỉ là một món đồ trao đổi sự bình yên trên thương trường. Thế mà sợ anh lại phải cưới cô, Gia Luật Thuần từng chơi qua đêm với hàng chục phụ nữ, họ cũng đều dơ bẩn và bỉ ổi như Diệp Uyển Nhi cô, cô không khác gì những người phụ nữ rẻ tiền đó cả.