Mẹ Tùy bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, “Nhóc Tùy, đừng ngủ nữa, đi mua thức ăn để mẹ nấu đi, nhớ kỹ phải mang về mấy lá sen tươi về nhé, để tối mẹ còn làm cơm đùm lá sen!"
Tùy Ức giật mình, nhanh chóng cúi đầu xuống, che dấu ngượng ngùng “A…” một tiếng, lập tức đứng lên mang giày vào.
Tiêu Tử Uyên cũng đứng lên theo,"Anh đi cùng với em!"
Mẹ Tùy cười híp mắt nhìn hai người, Tùy Ức nhìn mẹ Tùy cười tươi không có ý tốt bình tĩnh trả lời, "Được, nhân tiện em dẫn anh đi dạo một chút.”
Mẹ Tùy đứng ở sau lưng căn dặn hai người,"Ừmh, đi dạo nhiều một chút, không cần trở về vội."
Lúc gần tối chính là lúc náo nhiệt nhất, hai người vui vẻ đi trên con đường nhỏ, hai bên đường đi đều những gian hàng bán thức ăn nho nhỏ. Tùy Ức từ nhỏ lớn lên ở đây, đã quen thuộc với mọi người.
Lúc đi tới mỗi nhà, đều có người hỏi thăm cô, "A Ức, về nhà rồi à!"
Tùy Ức cũng mỉm cười trả lời, "Dạ, đã về rồi."
Sau đó ánh mắt mọi người lại nhìn về phía Tiêu Tử Uyên, vẻ mặt thân thiện cười hỏi, "Bạn trai à, anh chàng thật là đẹp trai và lịch sự."
Tiêu Tử Uyên cười híp mắt nhìn mọi người, trong lúc đó gương mặt Tùy Ức lại đỏ lên như trái táo chín, lén lút liếc Tiêu Tử Uyên một cái, mọi người đều nói giọng địa phương, anh hình như nghe không hiểu thì phải.
Nên Tùy Ức vội vàng giải thích, "Không phải, đây là sư huynh trong trường học của cháu ạ."
Ở đây người dân hầu hết là người chân thành lương thiện nên không hề để ý đến lời nói của Tùy Ức có ý gì, "Cậu bạn này, cậu thật sự rất may mắn, A Ức nhà chúng tôi chưa bao giờ đưa bạn trai về nhà đâu đấy!"
Tiêu Tử Uyên lễ phép nói lời cám ơn, "Cháu cám ơn."
Tùy Ức mở to hai mắt nhìn Tiêu Tử Uyên, suy nghĩ không thành có chút thất vọng "Anh làm sao nghe hiểu được. . . . . ."
Tiêu Tử Uyên trong lòng mỉm cười đắc chí, ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói, "Anh chưa từng kẻ với em sao, bà nội anh cũng là người phương nam?"
Anh thở ra khí nóng phun ở bên tai cô, Tùy Ức cảm giác lỗ tai mình càng ngày càng nóng, sau đó là cả trái tim cô cũng bắt đầu nóng ran.
Tiêu Tử Uyên rất hài lòng làn da trắng nõn như gốm sứ của cô nhuộm một lớp mỏng đỏ ửng, mềm mại đến mê người.
Mọi người xung quanh mỉn cười nhìn hai người, "Vợ chồng son tình cảm thật tốt."
Tùy Ức thấy trước mắt mọi người càng lúc càng quá lên. Đành phải tùy tiện lấy một ít thức ăn rồi lôi kéo Tiêu Tử Uyên rời khỏi nơi nhiều rắc rối này.
Tùy Ức trên đường đi gương mặt đều tối sầm lai, tất cả những người quen biết cô điều đã hiểu quan hệ của hai người là không bình thường, cô bây giờ cố ý duy trì một khoảng cách cùng Tiêu Tử Uyên. Nhưng Tiêu Tử Uyên thì ngược lại tâm trạng vẫn rất tốt đi theo phía sau cô, như cô mong muốn, duy trì một khoảng cách không xa không gần.
Lúc sắp đến nhà, đi đến đầu ngõ Tùy Ức bỗng nhiên dừng lại, nhìn về một hướng khác đầy sững sờ, trong ánh chiều tà, bóng dáng của cô gầy yếu lẻ loi.
Tiêu Tử Uyên trong lòng cảm thấy căng thẳng, tiến tới vài bước đuổi kịp hỏi, "Làm sao vậy?"
Tùy Ức chỉ vào bệnh viện phía đối diện, hình như đang nhớ đến điều gì đó, "Em nhớ lúc em vừa mới chuyển đến nơi này, khoảng thời gian đó thân thể mẹ thật sự không tốt, luôn đến bệnh viện bên kia khám bệnh. Khi đó em còn nhỏ, từ trong nhà đi tới chỗ chỉ có 1000 bước, sau đó lúc em lên sơ trung số bước chân lại thay đổi chỉ còn có 800 bước, chờ đến lúc em lên đại học thì chỉ cần 600 bước nữa là đến nơi. Em nhớ có một lần sau khi em tan học về đến nhà nghe hàng xóm nói mẹ ở nhà té xỉu được mọi người đưa đến bệnh viện, em liền vội vàng chạy về phía bên này, khi đó em cảm thấy khoảng cách này làm sao lại có thể xa như vậy , nhưng là bây giờ nhìn lại, lại cảm thấy rất gần."
Tùy Ức nói đến đây bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên dường như đã hiểu được điều mà cô sắp nói chắc hẳn là lời nói không dễ nghe.
Quả nhiên, Tùy Ức dừng một chút lại nói tiếp, "Lúc thi tốt nghiệp trung học điền bảng nguyện vọng, tất cả nguyện vọng của em đều điền vào khoa y, tất cả nguyện vọng đó chính là muốn nhanh chóng tốt nghiệp được vào công tác ở bệnh viện này, như vậy sẽ được ở bên cạnh mẹ cả đời."
Tiêu Tử Uyên nghe câu nói ám chỉ từ chối của cô, chỉ mỉm cười, không nói gì mà lại tiếp tục từ từ đi về phía trước.
Tùy Ức nhìn bóng lưng ung dung thong thả của anh, hơi kinh ngạc, lúc trước cô nói những lời từ chối khéo như thế này, Tiêu Tử Uyên cho dù không buồn, nhưng sắc mặt cũng sẽ khó coi một chút, mà sao lúc này dường như anh lại giống như hoàn toàn không nghe thấy điều gì cả?
Tùy Ức đang tính toán từ chối chuyện tình cảm này một lần nữa lại bị Tiêu Tử Uyên đứng trước mặt dùng một chiêu Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu đánh cho tan tác, chán nản dậm chân một cái chạy nhanh bắt kịp anh.
Tiêu Tử Uyên nghe được tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, khóe môi cong lên.
Anh đã từng nói, anh sẽ không ép cô, anh có thể chậm rãi chờ.
Chậm rãi chờ em yêu anh.
Tiêu Tử Uyên tinh thần sảng khoái bước vào nhà, còn Tùy Ức đi theo sau đó với một gương mặt buồn bã ỉu xìu.
Mẹ Tùy làm cơm cuốn lá sen mùi vị thơm ngát mê người, chỉ là vẫn như cũ……thiếu muối.
Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên vẻ mặt tự nhiên vừa ăn vừa như lấy lòng mẹ Tùy, làm mẹ Tùy vui vẻ miệng không khép lại được.
Cô đột nhiên cảm thấy mình trước đây thật sự là suy nghĩ quá nhiều, anh có năng lực như vậy nên làm một chính trị gia là hợp lý nhất, nếu không chính là phí của trời!
Cơm nước xong Tùy Ức lại tuân lệnh đi phòng bếp rửa bát, Tiêu Tử Uyên đứng ở bên cạnh nhìn cô.
Tùy Ức đối với việc lúc chiều mình bị anh làm cho kinh ngạc hình như rất để ý, vẫn chưa từ bỏ ý định khiêu khích anh. Cô dường như thật sự đã hỗn loạn, lại rất có hứng thú cái gì cũng có thể thử khi có cảm giác tuyệt vọng.
Tùy Ức vừa rửa bát vừa nói thầm, "Tiêu sư huynh, thật ra thì em cảm thấy anh và Dụ sư tỷ rất xứng đôi, Dụ sư tỷ người xinh đẹp, tính tình cũng tốt. lại học cùng một ngành với anh nữa, chắc hẳn là hai người sẽ có chung đề tài để nói chuyện."
Tiêu Tử Uyên tựa vào cạnh cửa, hai tay ôm ở trước иgự¢, dù bận vẫn ung dung nhìn Tùy Ức, anh đang muốn xem xem cô còn có thể nói ra những lời nói vớ vẩn gì nữa đây.
Tùy Ức thấy Tiêu Tử Uyên không có động tĩnh, thử thăm dò kêu anh một tiếng, "Tiêu sư huynh?"
Tiêu Tử Uyên lập tức mỉm cười làm một phản ứng như mình đang nghe rồi nói, "Ừmh, anh đang nghe đây, anh cảm thấy em nói rất có đạo lý, nói tiếp đi."
Nhìn vẻ mặt chân thành của anh, nhưng tại sao Tùy Ức lại cảm thấy anh hình như đang nói cho qua chuyện vậy?
Tùy Ức cũng không quan tâm anh rốt cuộc có thái độ gì nói tiếp, "Em học khoa y, có câu nói khác nghề như cách núi, hai chúng ta có thể có thể có tiếng nói chung sao? Còn nữa, em bộ dáng xấu xí, tính khí cũng không tốt, anh cũng chưa từng tiếp xúc kỹ với em, còn có nữa tính khí lúc em thức dậy, em . . . . . Ưmh. . . . . ."
Tùy Ức một bên vừa dùng bọt biển rửa chén bát lại vừa trình bày với anh về chính mình, dường như là muốn đem Tiêu Tử Uyên dọa sợ, ai ngờ một giây sau đó có một cánh tay đưa đến nhẹ nhàng nâng cằm mình lên, ngay sau đó trên môi liền có cảm giác ấm áp mềm mại ấn nhẹ lên.
Môi của anh ở trên môi của cô dây dưa qua lại quấn quít lẫn nhau, dịu dàng mà lại bá đạo, hơi thở mát lạnh của anh vẫn quanh quẩn xung quanh cô, lòng của cô thoáng cái đập thình thịch càng lúc càng hỗn loạn.
Tùy Ức mở to hai mắt nhìn khuôn mặt hoàn mĩ của anh gần ngay trước mắt, sau đó khẽ nhắm mắt lại, hàng lông mi dài cong lên nhẹ nhàng rung động, từng chút từng chút một khiêu khích trái tim của cô .
Tùy Ức vừa muốn đẩy anh ra, lại nhớ ra trên tay mình toàn là bọt xà phòng.
Ngay lúc cô đang ngập ngừng chưa biết làm như thế nào, Tiêu Tử Uyên ở trên môi cô đã hôn xuống rất lâu rồi, cuối cùng cũng buông cô ra, sờ sờ khuôn mặt của cô vẻ mặt thỏa mãn, trong ánh mắt tất cả hàm chứa sự cưng chiều, dường như đang đùa nghịch với thú cưng nhỏ vậy.
"Tại sao trước kia anh lại không phát hiện ra em nhiều lời như vậy nhỉ, vẫn là yên lặng đáng yêu hơn."
Tùy Ức đầu óc trống rỗng, ánh mắt sững sờ dừng lại ở trên môi Tiêu Tử Uyên rõ ràng anh đang mỉm cười, tại sao mỗi lần rửa bát đều xuất hiện tình huống giống như thế này vậy?
Lần trước cũng như vậy, lần này còn tệ hại hơn nữa chứ.
Đời này cô hận nhất và việc rửa bát ! cô cũng không muốn rửa bát nữa!
Cả cuộc đời của cô chưa gặp bất cứ một người nào giống như Tiêu Tử Uyên không bao giờ làm việc giống người bình thường mà lại là một chàng trai phúc hắc! Anh không muốn nghe có thể nói thẳng ra chứ, làm sao có thể áp dụng biện pháp này để không cho cô nói?
Mẹ Tùy ngồi ở trong phòng khách thấy Tùy Ức đỏ mặt ỉu xìu đi ra khỏi phòng bếp, sau đó mấy giây, Tiêu Tử Uyên cũng ung dung bình tĩnh thong thả đi ra ra ngoài. Mẹ Tùy cười nhẹ, tiếp tục xem cuốn sách trong tay.
Trước khi đi ngủ mẹ Tùy gọi Tùy Ức vào phòng, Tùy Ức mỉm cười gõ của đi vào, mẹ Tùy đang ngồi trên giường khóe miệng cười nhạt nhìn cô.
Mà chính vì cái nhìn này của mẹ làm Tùy Ức không thể cười nổi nữa. Ở trong trí nhớ của cô, chỉ có khi cô làm sai mẹ Tùy mới hiện ra vẻ mặt này.
Mẹ Tùy nhìn đôi mắt ánh mắt hoảng hốt của Tùy Ức thì từ từ bật cười, “Lại đây ngồi.”
Sau khi Tùy Ức nhồi xuống, vẻ mặt mẹ Tùy thoải mái đi thẳng vào vấn đề, "Tử Uyên thích con phải không?"
Tùy Ức biết tâm tư của mẹ Tùy, trong lòng hoảng hốt mở miệng chối, "Không có đâu, mẹ, chúng con chỉ là bạn học thôi. Anh ấy nói gì với mẹ hả?”
Mẹ Tùy nhìn vẻ mặt rối rắm của con gái thì trong lòng cảm thấy rất ấm áp, "Con gái, thích hay không loại chuyện như vậy còn cần phải người khác nói ra mới biết hay sao?”
Tùy Ức biết mình vẫn luôn tỏ thái độ không rõ ràng, đối với mẹ và Tiêu Tử Uyên như vậy đều không công bằng, nhưng thật sự cô không biết nên làm gì mới phải, "Mẹ. . . . . . Anh ấy. . . . . ."
Mẹ Tùy khẽ bật cười, "Nếu như cậu ta không thích con, sẽ không bao giờ đích thân đưa con về? Nếu như cậu ấy không thích con, sẽ không cùng với mẹ ngay cả ăn thức ăn không thêm muối mấy ngày hôm nay mà không hé môi nói một câu nào?”
Tùy Ưc gương mặt hơi giận hờn nhìn mẹ Tùy, ". . . . . . Mẹ cố ý à?"
Mẹ Tùy gật đầu, "Hôm nay mẹ còn cố ý thử Tiêu Tử Uyên."
Vậy mà Tùy Ức lại không hề biết chuyện gì cả, hơi khó hiểu hỏi mẹ, "Lúc nào vậy? sao con lại không biết?"
"Để cho con biết thì mẹ làm sao có thể thử được nữa chứ? Lẽ nào mẹ lại không biết con chắc chắn sẽ thiên vị cho cậu ta ư?"
Tùy Ức trong mắt chợt nóng lên, "Mẹ, con sai rồi. . . . . ."
Con nói sẽ quay về chăm sóc mẹ thật tốt, vậy mà bây giờ con thật sự đã động lòng với Tiêu Tử Uyên rồi.
Mẹ Tùy yêu thương nhẹ sờ đầu Tùy Ức, "Đứa nhỏ ngốc, con không làm gì sai cả. Bây giờ mẹ rất tốt, điều mà mẹ hi vọng nhất chính là được thấy con hạnh phúc. Trong cuộc đời mỗi con người điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống chính là gặp được người yêu con, đó là một loại hạnh phúc chỉ có thể gặp mà không thể cầu được, tại sao con lại có thể dễ dàng buông tay được? A Ức, con từ nhỏ những suy nghĩ luôn kin đáo, cũng không biểu hiện bên ra ngoài, người bình thường cũng không lọt vào mắt của con, cậu bé này rất khá, từ nhỏ đến lớn người ở bên cạnh con mẹ thấy không ít, cũng chỉ có cậu ta mới có thể làm con mất đi bình tĩnh đáng có. Đứa nhỏ Tử Uyên này không có khuyết điểm gì, ở độ tuổi các con có rất ít thanh niên chững chạc như cậu ấy, không kiêu ngạo không tự ti, bình tĩnh ung dung, nếu như con thật sự bỏ qua một người như vậy, thật sự mẹ cũng cảm thấy tiếc thay con.”
Tùy Ức biết Tiêu Tử Uyên tốt, nhưng cá và chân gấu không thể muốn cả hai được, trong lòng đau buốt nhưng không biết nên nói như thế nào "Mẹ, Tiêu sư huynh. . . . . ."
Mẹ Tùy nhìn con gái mình sao đó nhẹ nhàng nói , "Mẹ nhìn ra được, cậu ta biết kiềm chế phong thái của một đứa nhỏ sinh ra trong một gia đình không bình thường, nhưng mà, A Ức này, vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn cũng không phải là một thói quen tốt. Mẹ và cha con là chuyện của mẹ và cha con, tất cả sinh mạng trên đời đều không thể làm lại. Cậu ấy không phải Tùy Cảnh Nghiêu, mà con cũng không phải là Thẩm Sàn. Có một số việc cho đến lúc này mẹ chưa từng nói với con. Cho nên có lẽ là con hiểu lầm? Con gái à, những lời này mẹ chỉ nói một lần thôi, con nghe cho kỹ.”
Tùy Ức ngẩng đầu lên nhìn mẹ Tùy, nụ cười trên mặt mẹ Tùy bình thản yên lòng, giọng nói bình tĩnh không hề dậy sóng vang lên.
"Cả cuộc đời này mẹ chưa từng hối hận vì đã gả cho Tùy Cảnh Nghiêu, cho dù sau này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng mẹ cũng chưa từng hối hận một chút nào."