Buổi tối sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, rất nhiều người đang sắp xếp đồ đạc chuẩn bị chuyển đi, đêm hôm nay là đêm cuối cùng bọn họ được ở trong trường học. Bốn người ngồi trên tầng cao nhất của ký túc xá cùng nhau uống bia, nhìn nhóm người tốt nghiệp vui cười ở dưới lầu, bọn họ muốn thử một lần điên cuồng trước đêm tốt nghiệp, sau đó lại ngồi ôm nhau khóc nức nở.
Niềm hưng phấn khi tốt nghiệp đã nhanh chóng bị sự xa cách và thương cảm thay thế, trong nhất thời bốn người ai cũng không nói gì.
Lâm Thần bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm nghị hỏi, "Cậu vẫn theo kế hoạch đi ra nước ngoài học tập, sẽ không thay đổi có phải không?”
Tiêu Tử Uyên do dự một lát rồi gật đầu,"Phải"
Lâm Thần nghe xong không nói chuyện nữa, sau một lúc lâu mới nói tiếp, “Tớ không biết trong lòng cậu nghĩ như thế nào. Nhưng ngày đó lần đầu tiên tớ nhìn thấy A Ức. . . . . . phải nói như thế nào nhỉ, nó từ nhỏ đôi xử với người khác không lạnh không nóng, cũng không bao giờ xảy ra xích mích với người khác bao giờ, hơn nữa sẽ không vì bất cứ một ai mà lo lắng. Tớ biết nó lâu như vậy rồi, người khác ở trước mặt nó chê bai tớ, nó cũng chỉ cười rồi nghe, cũng chưa vì tớ là người quen mà nói hộ cho tớ một câu nào. Nhưng mấy hôm trước khi nó đứng trước mặt nhiều người như vậy che chở cho cậu, tớ chưa bao giờ thấy bộ dạng như vậy của nó, cậu có biết điều này có ý nghĩ là như thế nào không?”
Tiêu Tử Uyên cúi đầu vuốt vuốt chiếc điện thoại di động, chút ánh sáng nhỏ nhoi của màn hình điện thoại chiếu sáng khuôn mặt anh, khiến cho vẻ mặt của anh càng lộ rõ thần sắc mờ mịt khó hiểu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh hai người chụp chung trên màn hình điện thoại, giọng nói như cũ, “Tớ biết rất rõ."
Lâm Thần hơi nôn nóng, "Tớ thật sự không hiểu được hai người các cậu, nó không giữ cậu lại, cậu cũng không vì cô ấy mà ở lại đây, các cậu cứ như thế? Cậu có phải muốn buông tay rồi không? Cậu ….không còn thích nó nữa phải không?”
Tiêu Tử Uyên một hơi uống sạch lon bia rồi mới mở miệng, "Không phải."
Chỉ có một đáp án đơn giản như vậy, cũng không giải thích gì bất cứ điều gì.
Trong lúc này, bốn người ai cũng đều có chút thương cảm, nhất là Kiều Dụ, có lẽ là đang nhớ đến quan hệ với Kỷ Tư Tuyền đôi mắt thậm chí đã đỏ lên, không nói bất cứ một câu gì mà dồn hết sức vào uống hết lon này sang lon kia.
Lâm Thần thở dài, "Với tư cách là một người anh em, thật ta tớ ngược lại càng hi vọng nhìn thấy cậu cùng Dụ Thiên Hạ ở cùng một chỗ, nhưng cậu lại cố tình chọn cho mình con đường gian khổ nhất.”
Tiêu Tử Uyên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm đầy sao chân thành nói lời hứa hẹn, một cách trang trọng mà nghiêm túc, “Đối với tớ mà nói, trên đời này có vô số Dụ Thiên Hạ, nhưng mà Tùy Ức thì chỉ có một mà thôi. Tớ không tham lam, tớ chỉ muốn một người. Có lẽ con đường này tớ không thể đi được đến cuối cùng, nhưng tớ sẽ luôn cố gắng đi về phía trước, nếu như thật sự có một ngày nào đó tớ thỏa hiệp, cũng một người khác sống chung một chỗ, thì bất cứ ai trong các cậu cũng đừng để ý đến tớ nữa.”
Người đánh đâu thắng đó nhìn xa trông rộng như Tiêu Tử Uyên cuối cùng đã thừa nhận anh cũng có chuyện không thể nào xác định được, anh cũng không phải là điều gì cũng làm được, anh cũng có lúc hoang mang và cô đơn trong lòng.
Một lúc lâu sau, Lâm Thần hỏi tiếp một câu, "Các cậu đến bước nào rồi?”
Tiêu Tử Uyên quay đầu lại nghiêm túc nhìn anh, "Tớ có chừng mực."
Lâm Thần cười bất đắc dĩ, "Tớ chính là sợ cậu đúng mực đó. Tiêu Tử Uyên, cậu không phải là quên mất việc thổ lộ với người nào đó rồi hả? Một chuyện quan trọng như vậy mà tại sao cậu lại có thể bỏ qua được hả?”
Tiêu Tử Uyên nhắm lại ánh mắt chua xót, "Tớ chỉ ôm cô ấy đúng một lần. Tớ sẽ không thổ lộ với cô ây khi chưa nắm chắc một trăm phần trăm. Thổ lộ, tớ đương nhiên là sẽ làm, nhưng không phải là bây giờ, hiên tại tớ không thể không rời đi,lần này tớ rời đi là vì sau này có khả năng bảo vệ cô ấy tốt hơn, chờ lúc tớ có thể chính thức ở bên cạnh cô ấy, tớ sẽ thổ lộ. Tớ sẽ không thể cho cô ấy hi vọng, để rồi cô ấy dựa vào những hi vọng ấy từ từ chịu đựng rồi biến thành tuyệt vọng.”
Ôn Thiếu Khanh nghe xong cũng cảm thấy xúc động, vô ý quay đầu lại nhìn Kiều Dụ nãy giờ đang im lặng một lát.
Dưới ánh đèn mờ tối, Kiều Dụ dùng sức ngước đầu lên, ba người rõ ràng là thấy một lệ mắt từ khóe mắt Kiều Dụ chảy xuống, trượt vào tóc mai rồi biến mất không thấy gì nữa.
Giống như lời của Tùy Ức, quan hệ của Tiêu Tử Uyên với mọi người rất tốt, lúc anh đi, có rất nhiều người ra tiễn, nhưng chỉ duy nhất Tùy Ức không đi.
Cô sợ nhất là trường hợp phải xa nhau thế này, đau lòng và bi thương.
Mà Tiêu Tử Uyên cũng không ép buộc cô, chỉ đơn giản gọi một cuộc điện thoại, mà Tuỳ Ức cũng chúc anh lên đường bình an.
Khi Tùy Ức trở lại trường học bắt đầu một học kỳ mới. một ngày kia lúc đi dạo trên một con đường nhỏ trong khuôn viên trường học trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy hơi mất mát, Tiêu Tử Uyên đã tốt nghiệp, ở nơi này cô sẽ gặp được người con trai nhẹ nhàng ôn nhu kia nữa, sẽ không bao giờ được nữa.
Cô cũng bất tri bất giác trong lòng rất buồn phiền, không nói nên lời dường như rất thất vọng.
Cuộc sống vẫn như cũ từng ngày từng ngày trôi qua, sau khi lên lớp, ròi lại về phòng ăn rồi ngủ, mà dường như Tùy Ức không còn nhớ đến người con trai kia nữa.
Yêu Nữ hình như đã quên Kiều Dụ, vẫn bỉ ổi như xưa, Tam Bảo thì vẫn xấu xa như vậy, Hà Ca thì vẫn tính như đàn ông, Tùy Ức vẫn y nguyên như trước….bề ngoài luôn lạnh nhạt.
Buổi tối sau khi kết thúc buổi học, một nhóm sinh viên cùng nhua đi ra khỏi lớp, Tam Bảo nhảy nhót tung tăng muốn đi ra cổng sau trường học ăn khuya, mấy nam sinh sau khi nghe được lời của Tam Bảo hù dọa cô.
"Nhâm gia này, hôm nay quỷ tiết đừng có chỗ nào cũng chạy loạn, cậu nhanh chóng về phòng trốn đi.”
Tam Bảo nhìn mấy nam sinh kia với vẻ mặt khinh bỉ, "Vậy cậu cũng nên nhìn xem tớ là ai, Nhâm gia tớ sinh ra vào tiết thanh minh nhé!”
". . . . . ." Mọi người im lặng.
Tùy Ức không nỡ nhìn một màn lừa bịp của Tam Bảo bị lật tẩy, cố gắng giải thích, “Cậu ấy thật sự sinh vào ngày tết thanh minh đó, tớ đã từng xem chứng minh nhân dân của cậu ấy rồi.”
Sau một lúc lâu ở một góc nào đó truyền đến một giọng nói, “Trách được trời cao vẫn không thu được cậu …..”
Thời điểm bắt đầu mùa đông năm ấy, tin vui của Hà Ca cuối cùng cũng có động tĩnh, cô bị một nam sinh điên cuồng theo đuổi, đáng tiếc là bông hoa rách nát. Hà Ca gữi vững tinh thần đoàn kết bạn học sau đó cũng chỉ gặp lại hắn vài lần, cô đã trực tiếp đưa vào danh sách đen. Khi ở trong phòng ngủ thỉnh thoảng sẽ nghe được vài câu châm chọc của Hà Ca.
"Các cậu có thấy cái bọc lớn của cậu ta chứ? Thật ra bên trong cái gì cũng có, giấy vệ sinh, cốc uống nước, kem dưỡng da tay, đến cả lược cũng có! Hắn tưởng mình là Doraemon chắc? ! Phải rồi, chiều hôm nay hắn cùng đến phòng tự học với tớ, các cậu đoán xem hắn ngồi bên cạnh tớ làm gì?! Thêu chữ thập thêu chữ đó! Lão nương còn không chơi đồ chơi này! Mà các cậu biết hắn thêu cái gì không?! Doraemon đó! ! Hắn cao 186 cm! ! là một người đàn ông nặng những 160cân nhé! ! Thế mà lại thích Doraemon! !"(1 cân=1/2kg)
Tùy Ức,Tam Bảo và Yêu đã sớm cười nghiêng ngả rồi.
"Các cậu nói tớ nên làm như thế nào! !" phun ra hết nỗi lòng Hà Ca vẻ mặt buồn rầu hỏi.
Yêu Nữ thì lại vui sướng khi người khác gặp họa, "Tớ cảm thấy hai người các cậu rất xứng đôi, nam nhu nữ cương, một đôi do trời đất tạo nên nhé.”
Tam Bảo thì ngược lại vẻ mặt đau khổ suy nghĩ hồi lâu sau đó phán một câu, “Ngay cả Hà Ca cũng có người theo đuổi, tại sao lại không có ai theo đuổi tớ vậy?”
Hà Ca híp mắt hỏi, "Cậu có ý gì?"
Tam Bảo cúi đầu nhìn xem иgự¢ của mình, rồi lại quay sang nhìn иgự¢ cuả Hà Ca, “Nếu dựa vào иgự¢ mà nói, tớ cảm thấy иgự¢ của tớ so với cậu giống của con gái hơn tại sao tớ lại không có ai theo đuổi chứ?”
Hà Ca vội vàng mở miệng, "Vậy cái này tớ tặng cho cậu đấy.”
Tam Bảo kiên quyết cự tuyệt, "Tớ mới không cần, tớ thích nam giới cao to khôi ngô tuấn tú làn da trắng cơ!”
Tùy Ức đành phải đưa ra một đề xuất, "Tớ thấy rằng cậu nên dẫn cậu ta đi nghe khóa chế biến thuốc của "đầu bếp" Lý.”
"Tại sao?"
"Nghe mấy vị sư huynh nói giáo sư Lý giảng bài rất ý nghĩa, giáo sư Lý trên tiết học sẽ giải thích làm thế nào để uống xuân dược có hiệu quả, căn cứ vào tình hình bình thường, cuối tiết nội dung chính phải là làm sao để cho người cậu không thích uống vào sống không bằng ૮ɦếƭ."
Hôm sau, Hà Ca quyết định nghe theo đề xuất của Tùy Ức, đưa theo tên ẻo lả đó cùng đi học, giáo sư Lý đã thật sự không phụ lòng mong đợi của mọi người, trên bảng đen bày rất nhiều loại thực vật có tính hỗ trợ cho nhau, sách dạy nấu ăn rõ ràng nói cách thức phối hợp với nhau, có phương pháp ăn cho người sống đời sống thực vật, phương thức ăn uống cho người bị tê liệt, còn có phương pháp ăn uống dành cho người khi các khớp xương đau nhức, ẻo lả lúc đầu đang ở bên cạnh tập trung tinh thần thêu Doraemon, sau đó vẻ mặt khi*p sợ nhìn chằm chằm vị giáo sư đang lưu loát giảng bài nước miếng bay tứ tung trên bục giảng, kim thêu châm vào tay cũng không có cảm giác gì, lúc nghỉ giữa tiết học, hắn nhanh chóng thu dọn đồ đạc khẩn trương chạy như một cơn lốc ra khỏi phòng.
Hôm sau, tên ẻo lả có lẽ đã hiểu biết được mọi chuyện, hiếm thấy lấy được dũng cảm một lần chặn Hà Ca ở trước phòng học, “Cậu nói đi, tớ có chỗ nào không tốt?”
Một đám người xung quanh chỉ sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn xúm lại xung quanh ồn ào xem náo nhiệt.
Hà Ca vẻ mặt khinh thường, lẩm bẩm, "Chỗ nào không tốt thì nhiều lắm.”
Ẻo lả bày ra nét mặt bi thương, vẫn chưa hết hi vọng trong lòng, “Cậu đưa ra một ví dụ nào!”
Hà Ca buồn nôn đến lạnh cả người, ánh mắt khinh bỉ nhìn ẻo lả từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt bỉ ổi của cô dừng lại ở một nơi nào đó, từ từ phun ra hai chữ, "Bất lực. . . . . ."
Tên con trai đó khi mới nghe còn chưa hiểu rõ câu nói vẫn nhất quyết cãi lại, “Không thể! Nhất định phải giơ lên!”
Hà Ca nhìn chằm chằm hắn rồi hung dữ trả lời, “Tôi nói là, không, giơ lên!”
Tên đó cuối cùng cũng nghe rõ lời nói của Hà Ca, vẻ mặt ngạc nhiên chỉ vào Hà Ca, “Cậu…..Cậu……….”
Lấy tốc độ chớp nhoáng cuốn gói chạy đi mất.
Về sau. . . . . . Không còn nghe một chút tin tức nào nữa.
Sau lưng Hà Ca đều là bạn cùng lớp quen biết nhau cả, mấy nam sinh thích náo nhiệt giả giọng tên ẻo lả hỏi Hà Ca, “Cậu nói, tớ có cái gì không tốt?”
Hà Ca gặp nguy không loạn, lần nữa chậm rãi phun ra hai chữ, "Việc thiện."
Mọi người lại điên khùng cười.
Chủ nhật, Tùy Ức nhận được điện thoại của mẫu thân đại nhân, Tùy mẹ dặn dò cô bạn của bà có một đứa con năm nay vừa thi đậu đại học X, muốn Tùy Ức đi đến hỏi thăm một chút, rồi tiện thể đưa cho cô số điện thoại.
Tùy Ức nhạy cảm ngửi mùi vị không bình thường, “Mẹ dừng, xin hỏi đây không phải là biến tướng của việc đi xem mắt rồi sao?”
Ai biết Tùy mẹ ở bên kia điện thoại hừ lạnh châm chọc cô, “Con lại nghĩ đi đâu đó rồi, người ta còn nhỏ hơn con ba, bốn tuổi! Con có ý định trâu già gặm cỏ non người ta còn không thèm đồng ý ấy chứ!”
Tùy Ức thừa nhận mình gần đây rất hay nhạy cảm, “Được rồi, mẹ, ngày mai con sẽ đi.”
Đúng lúc cần thăm hỏi đối tượng là các sinh viên mới của học viện cơ khí, Tùy Ức bèn cùng cậu ta gặp nhau tại cổng dãy nhà dạy học của viện cơ khí. Cô đi sớm hơn giờ hẹn vài phút, gió lúc này có phần lớn hơn, mà nhiệt độ lại giảm xuống Tùy Ức đành phải vào phía trong dãy nhà để đợi.
Ở sảnh nhà dạy học của khoa trưng bày những sinh viên ưu tú của viện trong những năm qua, Tùy Ức nhàn rỗi nhàm chán không có việc gì làm nên xem lần lượt từng người.
Cô dừng chân trước một tủ trưng bày, là tác phẩm mới về khoa học kỹ thuật bọn họ cùng nhau làm. Hình như khi bắt đầu lần thi sáng tạo khoa học kỹ thuật đó giữa bọn họ mới bắt đầu dây dưa không rõ, Tiêu Tử Uyên lấy thái độ mạnh mẽ từng bước đi vào cuộc sống của cô, từng chút từng chút một.
Cô nhìn thấy tên của mình, tiếp sau đó chính là ba chữ kia, chuyện cũ không hề báo trước phả vào mặt, không mảy may cho người ta cơ hội tạm nghỉ.
Không biết có phải nguyên nhân là do thời tiết càng ngày càng lạnh hay không, Tùy Ức run rẩy thở ra một hơi.
Không biết là vì sao, rõ ràng chỉ là ba chữ bình thường, nhưng khi gộp lại một chỗ lại làm cho tim của cô đập rộn ràng đến không thể nào thở nổi.
Chính lúc đang thất thần liền nghe bên cạnh có người gọi "Tùy tỷ tỷ?"
Tùy Ức giật mình quay đầu sang nhìn, là một khuôn mặt trẻ tuổi đang tươi cười.
Tùy Ức sững sờ, nhanh chóng khôi phục bình thường, cười trả lời —