Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 36

Tác giả: Chấp Loạn

Giản Dung cứ ôm Ôn Uyển như vậy đi dạo một lát, hơi lạnh lẽo, lúc sau tiếng sấm vang lên, Giản Dung ngẩng đầu nhìn, một đám mây đen lớn đang bay tới bên này, vội vàng ôm Ôn Uyển, nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về thôi, nhìn trời này chắc là muốn mưa.”
“Ừ, được.” Ôn Uyển gật đầu, đi theo Giản Dung chạy về khu nhà người thân, vừa đến nhà, mưa to như trút xuống, Giản Dung che toàn bộ cho Ôn Uyển, trên mặt Ôn Uyển hơi ướt.
Giản Dung lấy tay áo lau cho Ôn Uyển, ngược lại tiện tay móc chìa khóa mở cửa, kéo Ôn Uyển vào phòng, lúc đóng cửa, Giản Dung nói với Ôn Uyển: “Bé cưng, em đi tắm trước đi, vừa mắc mưa, không nhanh chóng lau rửa sẽ lạnh.”
Tuy dầm mưa không nhiều, nhưng tóc cũng ướt, anh ở trong đơn vị đã quen với dãi gió dầm mưa, nhưng Ôn Uyển có thể không làm được, không chú ý sẽ bị bệnh, thân thể cô nhóc này không phải rất tốt.
“À, được.” Ôn Uyển đáp một tiếng, ngược lại trở về phòng cầm áo ngủ, đi vào phòng tắm tắm rửa, Giản Dung cũng vào phòng đổi quần áo, rồi giặt quần áo của mình và Ôn Uyển.
Lúc Ôn Uyển đi ra, Giản Dung đã giặt xong quần áo, đi vào theo tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra, phơi quần áo, trở về phòng, Ôn Uyển làm làm tổ trong chăn, nghịch máy tính khô khan, Giản Dung đi tới chui vào trong chăn.
Thuận tay kéo Ôn Uyển vào trong иgự¢, Ôn Uyển lườm Giản Dung, thầm nói: “Trên người thật lạnh!”
Dáng vẻ dí dỏm, chọc cho Giản Dung cười khẽ không dứt, Ôn Uyển cũng cười theo, trước kia trong hai năm đầu, Giản Dung không ở nhà, thường một mình cô chịu đựng, cho dù sấm đánh, rõ ràng là sợ muốn ૮ɦếƭ nhưng vẫn làm bộ gì cũng không quan tâm, cố chấp chờ ở đó hai năm.
Nghĩ đến đây, Ôn Uyển chui vào trong иgự¢ Giản Dung, Giản Dung cũng thuận thế ôm Ôn Uyển, xem phim với Ôn Uyển, thật ra thì đàn ông thích xem đại khái là mảng chiến tranh, phim Mỹ, phim cảnh sát – ςướק bóc gì đó, nhưng ngược lại Ôn Uyển lại thích xem phim tình cảm như nước, anh cũng không ngại phiền.
Xem phim, Ôn Uyển hơi buồn ngủ, Giản Dung thuận tay rút tay cứng ngắc của Ôn Uyển ra, ôm Ôn Uyển đi ngủ, Ôn Uyển núp trong иgự¢ Giản Dung, giống như nói mơ lẩm bẩm: “Giản Dung, sấm đánh rồi, em sợ, anh ở trường học thợ săn, sẽ nhớ em sao?”
Trước kia khi nghe Ôn Uyển nói mê gì đó, Giản Dung đều không để ý, không nghe rõ Ôn Uyển nói gì, không ngờ, cô nhóc này đã từng như vậy, khiến cho Giản Dung thêm đau lòng, đưa tay ôm Ôn Uyển càng chặt.
Anh thiếu cô nhóc này rất nhiều, may mà ngày vẫn còn rất dài, anh có thể từ từ đền bù, bồi thường nhiều hơn cho cô nhóc này.
“Ngốc, ngoan ngoãn ngủ đi, anh sẽ bảo vệ em, từ nay về sau sẽ không để cho một mình em trải qua đêm mưa sấm chớp.” Giản Dung vỗ nhẹ sau lưng Ôn Uyển, giống như dỗ con nít, dần dần Ôn Uyển truyền đén tiếng hít thở đều đều.
Ở trong sương mù cô có thể nghe thấy lời Giản Dung nói, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên.
Ban đêm mưa rơi càng lớn, mùa này chính là nhiều mưa, tiếng mưa rơi đánh vào trên sân, trên nóc nhà, bộp bộp vang dội, trong đêm tối càng thêm tùy ý liều lĩnh, gió lớn thổi vù vù, giống như muốn thổi đổ cây.
Khi tất cả mọi người đang yên lặng trong đêm vắng, hưởng thụ thời gian ngắn ngủi ấm áp, từng tiếng còi tập hợp khẩn cấp vang lên, đánh thức Ôn Uyển, đánh thức Giản Dung, Ôn Uyển nhìn Giản Dung vội vàng mặc quần áo, dụi mắt hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Đáng ra khi trời mưa, trong đêm sẽ không xuất hiện tập hợp khẩn cấp, nhất là tập hợp khẩn cấp của quân đội, Giản Dung vừa mặc quần áo, vừa nói gấp: “Bây giờ còn chưa rõ ràng, tập hợp khẩn cấp, xem ra là có nhiệm vụ, em ngoan ngoãn ngủ đi, anh đi trước.”
Nói xong, Giản Dung mặc quần áo, đội nón lính lên rời khỏi phòng, Ôn Uyển cũng vội vàng từ trong chăn ra ngoài, phải đi làm nhiệm vụ, trong cuộc sống bình thản này cô hoàn toàn quên mất, Giản Dung làm lính, có lúc phải đi làm nhiệm vụ.
Ngay sau đó Ôn Uyển cũng đổi quần áo, mặc quân phục, đứng dậy đi ra ngoài, mấy chị dâu cũng khoác áo khoác đứng ở trong sân, xem ra những chiến sỹ khác cũng ra sân huấn luyện tập hợp.
Chị dâu chính ủy và chị dâu đoàn trưởng cũng đứng đó, liếc mắt thấy đám người, chị dâu đoàn trưởng mở miệng trước: “Được rồi, được rồi, mấy ông ấy đi làm nhiệm vụ rồi, cứu trợ chống nguy hiểm, vì nhân dân phục vụ, chúng ta phải tự chăm sóc tốt bản thân, đừng để cho bọn họ ngột ngạt, cũng trở về đi, đừng để bị lạnh.”
Mỗi một lầm làm nhiệm vụ đều như vậy, từng chị dâu đều không bỏ được, nhưng các cô cũng không có cách nào, người đàn ông nhà mình lựa chọn làm lính, lựa chọn bộ quần áo này chính là muốn vô tư dâng hiến, năm nay coi như hơi ít nhiệm vụ như vậy, trong quá khứ còn nguy hiểm hơn nhiều.
Nghe chị dâu đoàn trưởng nói xong, mọi người cũng không đứng lại nữa, ngược lại lục tục vào phòng, Ôn Uyển nhìn bọn họ vào phòng, không nói hai lời, cầm áo mưa khoác lên người xông thẳng vào trong mưa chạy đến sân huấn luyện.
Dọc đường mưa đánh thẳng lên mặt, cũng không để ý nhiều, Ôn Uyển chạy thục mạng đến sân huấn luyện, lúc chạy đến sân huấn luyện, mọi người đã tập trung toàn bộ, cho dù mặc áo mưa, thỉnh thoảng mưa vẫn bay trên mặt.
Mọi người đứng chỉnh tề ở đó, đứng ngay phía trước là đoàn trưởng Triệu và chính ủy, Giản Dung cũng đứng cách đó không xa.
Đoàn trưởng Triệu nhìn đám lính bên dưới, cất cao giọng nói: “Lần này nước lũ rất lớn, gặp tai họa nghiêm trọng, tôi hy vọng các cậu nhất định phải kịp thời tích cực đi cứu giúp quần chúng gặp thiên tai, các cậu là quân nhân, phải biết vô tư dâng hiến, tuyệt đối không thể mất thể diện!”
Đoàn trưởng Triệu nói rất nhiều, mọi người đều căng thẳng, những lời này nghe không dưới mấy trăm lần, mỗi một lần đoàn trưởng Triệu lại lặp lại một lần, cũng tuyên bố trước việc cần gánh vác, không dài dòng, mà nói cho bọn họ biết làm tốt bổn phận của một người quân nhân.
Bọn họ cởi quân trang cũng là người, nói không sợ ૮ɦếƭ, ai cũng không phải là người sắt, chỉ lấy tinh thần liều ૮ɦếƭ chống đỡ không ngừng.
“Nghe rõ chưa?” Đoàn trưởng Triệu cất cao giọng quát với bên dưới!
“Nghe rõ!” Khí thế mọi người to lớn, bọn họ là lính đoàn 731, không chịu thua, không sợ ૮ɦếƭ, không sợ khổ!
Lúc Giản Dung quay đầu mới để ý tới Ôn Uyển đang đứng ở đằng xa, liền trợn trừng mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Ôn Uyển, nhỏ giọng nói đôi câu với chính ủy, ngược lại bước nhanh về phía Ôn Uyển.
Giản Dung chạy đến trước mắt Ôn Uyển, nhìn Ôn Uyển, thuận tay lau nước mưa trên mặt, trầm giọng hỏi: “Trời mưa lớn như vậy, không ở nhà ngây ngốc, sao chạy ra đây?”
Lúc ấy, còi tập hợp khẩn cấp vừa vang lên, anh không kịp giải thích gì thêm với Ôn Uyển, lập tức vội vã chạy tới nơi này, chỉ không ngờ Ôn Uyển cũng sẽ chạy tới đây, trong lòng sốt ruột lại đau lòng.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung trước mắt, giọng nói hạ thấp nhưng rất rõ ràng: “Em không yên lòng về anh, nên tới xem một chút.”
Thời gian yên bình quá nhiều khiến Ôn Uyển cho là có thể yên lặng theo Giản Dung như vậy, cho đến khi đầu bạc, dù cuộc sống bộ đội khô khan kham khổ, có có thể có Giản Dung ở đây, tất cả đều tốt đẹp.
Nhưng cô quên mất Giản Dung mặc quân phục, bộ quần áo đại biểu người đàn ông này không thuộc về riêng cô, còn thuộc về quân đội, thuộc về nhân dân, anh muốn vì bộ quần áo này mà dâng hiến bất cứ lúc nào, chuẩn bị làm nhiệm vụ bất cứ lúc nào.
“Không có chuyện gì, không có gì không yên lòng, trở về nhanh chút, mưa lớn như vậy, bị bệnh thì làm thế nào?” Giản Dung đưa tay muốn sờ mặt Ôn Uyển, nhưng vẫn nhịn được, “Trở về nhanh chút đi, anh phải ra ngoài làm nhiệm vụ, đi tiền tuyến chống lũ.”
Anh có thể hiểu được tâm tình Ôn Uyển, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Ôn Uyển theo quân, không hiểu bọn họ phải ra ngoài làm nhiệm vụ, trong đại viện, những chị dâu khác sợ rằng đã thành thói quen, hàng năm dù ít hay nhiều, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ luôn phải làm nhiệm vụ.
Dùng lời đoàn trưởng nói, quân đội không uổng công nuôi bọn họ, lựa chọn nghề nghiệp quân nhân này, đầu tiên là dâng hiến, thứ hai là vô tư dâng hiến.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung, mím môi, không quay người lại, mà thấp giọng không thể nghe thấy: “Em có thể đi tiền tuyến không?”
Tiền tuyến chống lũ, không ai rõ ràng hơn cô, đó là chỗ nào, lúc vừa tới bệnh viện quân khu, trong bệnh viện cũng phái y tế tới tiền tuyến chống lũ giúp một tay, bác sỹ có chút lý lịch, đương nhiên là không muốn đi.
Mới tới rất dễ bị chèn ép, Ôn Uyển lại không có bất cứ đặc quyền gì, chuyện như vậy đương nhiên rơi trên người cô, đi theo người trong viện ra tiền tuyến, ở nơi này cô mới khắc sâu cảm nhận được cái gì gọi là tai nạn vô tình, cái gì gọi là động lòng trắc ẩn.
Bạn không trải qua, xem trên ti vi vốn không cách nào cảm thấy, tai nạn trước mắt, con người có bao nhiêu yếu ớt, nơi đó khổ biết bao nhiêu.
Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, trong hai năm đầu Ôn Uyển cũng không ít nhiệm vụ lớn nhỏ, sau cho dù có lý lịch, mọi người vẫn sẽ chụp mũ, lấy mấy chữ quang minh chính đại gì mà có kinh nghiệm, đẩy Ôn Uyển đi tiền tuyến.
Ngược lại Ôn Uyển không có gì, cô sẵn lòng đi, dù sao học y, lại là quân nhân, đó là trách nhiệm của cô, chỉ cần có thể có cơ hội, bỏ ra năng lực của mình, cô đặc biệt sẵn lòng đi.
Giản Dung nghe xong lời Ôn Uyển nói, lập tức kinnh hãi, không thể tin nhìn Ôn Uyển, không hề suy nghĩ lập tức cự tuyệt, nói với Ôn Uyển: “Lúc khẩn cấp như này em không được càn quấy, nhanh về đi.”
Trong ngày thường, cô nhóc này tùy hứng một chút, tính khí lộn xộn anh cũng có thể hiểu được, nhưng vào lúc này, sao cô nhóc này có thể hồ đồ chứ? Nơi đó không thể đùa giỡn, nghe nói mấy ngày nay mưa to liên tiếp cho đến bây giờ, thành phố N lại gần núi, cái gì cũng có thể phát sinh.
Tai nạn trước mắt, dù là ai cũng không thể dự đoán trước, ngay cả anh cũng không bảo đảm.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung, đưa tay nắm áo mưa Giản Dung, mở miệng lần nữa, giọng nói mang theo vài phần cầu khẩn: “Giản Dung, anh phải tin tưởng em, được không? Trước kia ở bệnh viện em đã từng đi tiền tuyến rất nhiều lần, em có kinh nghiệm.”
Cô biết Giản Dung sẽ tức giận, nhưng vẫn hy vọng Giản Dung có thể đồng ý cho cô đi theo đơn vị.
Giản Dung nhíu chặt chân mày, nhìn Ôn Uyển, quả đấm trong tay nắm chặt, Ôn Uyển nhìn Giản Dung như vậy biết người đàn ông này tức giận không ít, buông Giản Dung ra, Ôn Uyển chạy tới trước mặt chính ủy và đoàn trưởng Triệu.
Đứng thẳng trước mặt đoàn trưởng Triệu, Ôn Uyển cất cao giọng nói: “Báo cáo đoàn trưởng, tôi thỉnh cầu đi cùng đơn vị, tiến về tiền tuyến trợ giúp, tôi có kinh nghiệm hơn tiểu Trạch.”
Cô không chỉ vì Giản Dung, cô là bác sỹ, lại còn là quân y, đúng như ngày tới theo quân với Giản Dung, cô đã nói không chỉ đến theo quân, cũng là đến làm việc, khi Giản Dung nghe chỉ là lời nói bốc đồng của đứa bé, nhưng Ôn Uyển nói là thật lòng thật dạ.
Nhiều lúc, thân là quân nhân, tình riêng của phụ nữ đều phải tạm thời bỏ xuống, không chú ý được nhiều như vậy.
Đoàn trưởng Triệu không tin nhìn Ôn Uyển, rất giật mình, ngay cả Giản Dung và chính ủy cũng không thể tin, không ngờ cô nhóc này trực tiếp thỉnh cầu với đoàn trưởng trước mặt nhiều người như vậy, ngay cả thời gian cũng lặng im.
Giọng nói mạnh mẽ của Giản Dung vang lên, hô to với tiểu Trạch đang đứng yên phía bên kia: “Tiểu Trạch bước ra khỏi hàng, Ôn Uyển đứng vào hàng ngũ!”
Đoàn trưởng Triệu quay đầu nhìn Giản Dung, không ngờ thằng nhóc này lại đồng ý, theo ở một chỗ ngốc nghếch lâu như vậy, trong lòng đoàn trưởng Triệu biết rõ ràng, Ôn Uyển chính là thịt trái tim của Giản Dung, ai cũng có người để nhớ mong, điểm này đoàn trưởng Triệu đồng cảm cỡ nào.
Tiểu Trạch nhìn Giản Dung, hơi khó xử, mở miệng: “Phó đoàn Giản, tôi…”
Cậu muốn nói để cho cậu đi, chỗ đó quá khổ, vốn không phải chỗ của con gái, người không đi tiền tuyến vốn khó có thể lĩnh hội, nhất là bọn họ đi cứu nạn, cái gì cũng phải lấy quần chúng bị nạn là thứ nhất.
“Phí lời cái gì, bước ra khỏi hàng!” Giản Dung ngước mắt nhìn tiểu Trạch, tieép tục quát: “Ôn Uyển từ bệnh viện lớn, có kinh nghiệm hơn cậu, đưa hòm thuốc cho cô ấy.”
Lời này nói ra lúc tức giận, không lựa lời mà nói, nhưng không có lựa chọn nào khác, ai cũng là người, cởi quân trang mọi người đều giống nhau, anh không thể có lòng riêng, càng không thể thiên vị Ôn Uyển.
Ôn Uyển không nhìn Giản Dung, tự mình đi tới, nhìn tiểu Trạch, đưa tay nhận lấy hòm thuốc trên lưng tiểu Trạch, khóe miệng nhếch ra cười, ý bảo tiểu Trạch không cần để ý.
Chính ủy vẫn luôn trầm mặc, không nói gì, đây đều là tính tình cố chấp, tính cách hai người giống nhau, không ai chịu thua.
Lệnh đã ra, là lệnh của Giản Dung, đoàn trưởng Triệu cũng không thể nói gì nữa, ngẩng đầu nhìn đám lính trước mặt, nghiêm giọng quát: “Tôi không hy vọng trong quá trình cứu tế, mọi người sẽ nhiễu loạn gì, phải coi quần chúng là thứ nhất, phải hiểu được vô tư dâng hiến, không phụ lòng tấm áo của mình! Nghe rõ chưa?”
“Rõ!” Tất cả đám lính trăm miệng một lời, âm thanh kia vang xé trời, lẫn vào tiếng mưa rơi, một lần lại một lần vang dội, khí thế to lớn, đây chính là bọn họ, chiến sỹ rắn rỏi, Giản Dung không nhìn Ôn Uyển, đứng lẳng lặng ở đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc