Đoàn trưởng Triệu ôm vợ mình, trên mặt ngăm đen nở nụ cười rực rỡ, có lúc cô ấy tùy hứng, nhưng cũng bởi vì yêu mình mà từ từ thay đổi, đây chính là cuộc sống, sau va chạm, có thể vượt qua càng tốt, mới là mưu cầu đời này.
Trong cuộc sống, sinh lão bệnh tử đều khó có thể dự đoán, mà trong một gia đình quan trọng hơn nhiều chính là biết đủ cùng vui vẻ, một người phụ nữ thỏa mãn cùng một người đàn ông có trách nhiệm, cuộc sống sẽ hạnh phúc.
Bên trong không có âm thanh gì, Giản Dung đứng ở cửa, chân run lẩy bẩy, quay đầu nhìn Ôn Uyển, hạ thấp giọng nói với vợ: “Không khoa học? Lại có thể không gây gổ, bình thường dưới tình huống này, chị dâu cũng nên để đoàn trưởng quỳ đến sáng mai.”
Vẻ mặt Ôn Uyển thất bại, Giản Dung hết tố cáo còn lôi kéo cô tới đây nghe lén, thật sự không biết trước kia đoàn lqd trưởng đắc tội anh như thế nào? Vốn cho rằng không phải người như vậy, thế này nhất định là oán hận với đoàn trưởng đã chất chứa lâu rồi.
“Mình đi thôi, thật là mất mặt, về nhà đi?” Ôn Uyển làm như kẻ trộm, đưa tay kéo áo Giản Dung, Giản Dung bình tĩnh gật gật đầu, ngược lại kéo Ôn Uyển về nhà, đoàn trưởng lại có thể không bị phạt, sáng mai anh còn bị phạt, chuyện như vậy thật không có lời.
Lần này lại không chiếm được tiện nghi, trước đây khi anh cùng Ôn Uyển lĩnh giấy, đoàn trưởng đã nói hôn nhân của anh khó khăn, không có việc gì liền chèn ép anh.
Chuyện này Giản Dung vẫn ghi ở trong lòng, nhất là lúc anh đi xem mắt, biết anh xem mắt thất bại, đoàn trưởng còn nói không ít lời khó nghe, khiến ai đó mang thù rồi, người đàn ông không dễ thù dai, nhưng mang thù cũng đáng sợ.
Vào phòng, Ôn Uyển ngáp một cái, cả ngày mệt mỏi, cũng không suy nghĩ gì nhiều, xoay người đi tắm rửa, trở về phòng liền nằm xuống rồi, hôm nay cô không đi đội y tế, cũng không biết một mình tiểu Mục có được không?
Chẳng quan tâm nhiều, hôm qua ngủ không ngon, hơn nữa hôm nay lại náo loạn một trận với chị dâu, mệt mỏi kéo tới.
Ôn Uyển nằm ở trên giường, vừa mới sắp buồn ngủ, cảm giác mình rơi vào một vòng ôm bền chắc, hơi thở quen thuộc đưa tới, không cần mở mắt cô đã biết, đó là mùi vị đặc trưng thuộc về Giản Dung.
Giống như con mèo nhỏ, Ôn Uyển khéo léo rúc vào trong иgự¢ Giản Dung, tìm một tư thế thoải mái, rù rì nói: “Quần áo giặt xong rồi à?”
Giản Dung “Ừ” một tiếng, ôm Ôn Uyển, êm ái mở miệng: “Tắm xong đã phơi lên rồi.”
Khóe miệng Ôn Uyển lộ ra ý cười nhàn nhạt, nếu nói là đi theo Giản Dung, chuyện hạnh phúc nhất của cô chính là mặc kệ người đàn ông này có muốn ly hôn với cô không cũng sẽ cưng chiều cô, đây cũng là nguyên nhân khiến cho cô vẫn kiên trì.
Một hô hấp nóng rực, kèm với âm thanh hổn hển, hơi thở của Ôn Uyển bị đoạt đi, Giản Dung hôn người phụ nữ ở dưới lúc nặng lúc nhẹ, hương vị ngọt ngào cùng âm thanh thở gấp của Ôn Uyển gần như khiến cho Giản Dung sắp mất khống chế.
Cũng chỉ định lướt qua mà thôi, nhưng hôn rồi không dừng được, Ôn Uyển khẽ run, hôn tỉ mỉ, rơi trên da thịt mềm mại, lưu lại dấu ấn nhàn nhạt.
Ôn Uyển quấn lấy cổ Giản Dung, hô hấp nhẹ nhàng, ʍúŧ lấy hầu kết đang hoạt động lên xuống.
Mỗi một lần ᴆụng chạm nhè nhẹ vào khiến cho Giản Dung khẽ phát run, vốn là ngọn lửa kiên cường bình tĩnh, chống lại ngón tay mềm mại vòng vòng, giọng khàn ᴆục: “Tiểu Uyển…”
Anh không hối hận đã biết quá muộn, nếu không trải qua, cũng không biết Ôn Uyển tốt, từ lúc mới bắt đầu tiếp xúc, đến bây giờ dường như anh không rời khỏi Ôn Uyển, khiến trong lòng Giản Dung tràn đầy.
Cả phòng tràn ngập âm thanh lqd ám muội, khiến cho người ta mặt hồng tim đập, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, cũng giống như tấm chăn mỏng ấm áp, loáng thoáng quấn vòng lên hai người.
Ngay lúc Giản Dung hoàn toàn mất khống chế, đột nhiên buông Ôn Uyển ra, ôm Ôn Uyển thở hổn hển, anh biết Ôn Uyển còn đau, cũng chỉ có thể chịu đựng, cả người Ôn Uyển nhức mỏi nép vào trong иgự¢ Giản Dung.
Chọc cho Giản Dung cười khẽ một hồi: “Làm sao bây giờ, cô nhóc? Anh đang nén lửa đấy.”
Cô ngược lại không nói gì, toàn thân anh là lửa nóng, cũng thật thảm, Ôn Uyển không ngẩng đầu lên, cứ vùi trong иgự¢ Giản Dung, Giản Dung cúi đầu phát hiện Ôn Uyển đã ngủ rồi, cả người không ngừng lắc đầu.
Tư tưởng thật lớn đó, nói ngủ cũng không thông báo một tiếng, liền đi gặp Chu công rồi, Giản Dung ôm Ôn Uyển, cũng không suy nghĩ nhiều, mãi đến nửa đêm mới ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa sáng Ôn Uyển liền tỉnh, trong núi sáng tương đối sớm, không khí mát mẻ khiến cho người ta sảng khoái tinh thần.
Ôn Uyển vốn tưởng Giản Dung đã đi huấn luyện, quay đầu chỉ thấy Giản Dung còn ngủ, vội vàng đẩy đẩy Giản Dung, dieendaanleequuydonn mở miệng nói: “Giản Dung, mau dậy đi, sắp trễ rồi, hôm nay còn phải huấn luyện đấy.”
Ở cùng Giản Dung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy người đàn ông này cũng có lúc tham ngủ, thường ngủ trễ nhất, dậy sớm nhất, vốn buổi sáng hai người ít chạm mặt.
Giản Dung thuận tay kéo chăn, che kín mình, tính trẻ con nỉ non: “Không đi, sáng nay chắc chắn đoàn trưởng để cho anh mang vật nặng chạy việt dã, hôm nay không đi.”
Chưa bao giờ có quy định để cho anh huấn luyện vào buổi sáng, thật ra cũng không cần ngày ngày đi, nhưng Giản Dung đã thành thói quen, yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình, đối với binh lính của mình, yêu cầu càng nghiêm khắc hơn, dần dà chính là như thế.
Tối hôm qua nửa đêm mới ngủ, hôm nay lại đi, chẳng những bị ăn mắng, không được ăn điểm tâm, còn phải mang nặng chạy, anh là ai chứ? Giản Dung không phải cọc gỗ! Vào lúc này đi chính là tìm đường ૮ɦếƭ? Anh đâu có ngu?
Ôn Uyển bất đắc dĩ mà lắc đầu, đã từng gặp người đàn ông nào với vẻ mặt phớt tỉnh mà đùa bỡn giống con nít chưa? Để cho mình vừa bực mình vừa buồn cười, đẩy đẩy Giản Dung lần nữa, Ôn Uyển mở miệng: “Không đi huấn luyện, anh cũng phải rời giường, không còn sớm, nhanh lên.”
Nói xong Ôn Uyển đã đứng dậy, thay quần áo đánh răng rửa mặt, lúc này Giản Dung đã thay quân trang, hoàn toàn khác lúc trước, tinh thần đầy đủ, khôi phục vẻ nghiêm túc: “Tiểu Uyển, chờ anh một lát, anh đi ăn cơm với em?”
Ôn Uyển theo quân lâu như vậy, anh vẫn rất bận, rất ít có cơ hội cùng đi nhà ăn.
Ôn Uyển vừa nghe, cười khúc khích, tiến tới trước mặt Giản Dung: “Vậy là anh muốn em cùng anh tới nhà ăn ăn cơm à?”
Giản Dung chưa bao giờ mang cô lqd tới nhà ăn, thật ra thì giờ ăn không khác nhau lắm, nhưng có đôi khi, thời gian ăn cơm không giống nhau, để cho tiện, cho nên cung cấp cho cán bộ một nhà ăn, thỉnh thoảng dùng để chiêu đãi cấp trên.
“Cô nhóc này, đi nhà ăn ăn cơm.” Giản Dung cưng chiều vuốt ve đầu Ôn Uyển, xoay người tắm qua, hôm nay đoàn trưởng tính sai rồi, xem ra vẫn còn ở sân huấn luyện chờ anh chui đầu vào lưới, anh chính là không đi nơi đó.
Giản Dung rửa mặt xong, cầm dây lưng khẽ cài vô thắt lưng, tiện tay cầm nón lính, Ôn Uyển cũng chuẩn bị xong rồi, gài khóa kéo đồ rằn ri.
Mới vừa mở cửa, hai người ra cửa phòng, Giản Dung cùng Ôn Uyển chỉ thấy chính ủy đang đứng ở đó, đeo cặp sách cho tiểu Thiên, tiểu Thiên đứng lẳng lặng, nhân viên cảnh vệ đứng bên cạnh đang chờ ở đó.
Lúc này Ôn Uyển mới nhớ ra, hôm nay là ngày tựu trường của tiểu Thiên, suy nghĩ một chút, thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã hơn nửa tháng, nhưng chị dâu bên kia, một chút động tĩnh cũng không có.
Chị giống như bốc hơi vậy, mới đầu Ôn Uyển gọi điện thoại là không có ai nghe, về sau chính là tắt máy.
Mà thoạt nhìn chính ủy, càng ngày lqd càng trầm mặc hơn, vốn tiều tụy, cô nghe Giản Dung nói, gần đây lại càng quan tâm hơn đến cuộc sống của các chiến sỹ.
Người chính ủy cũng gầy đi thêm, trước kia lúc chị dâu ở đây, không ngày nào chính ủy không sảng khoái tinh thần, một người đàn ông nhìn sạch sẽ, ai cũng hâm mộ chính ủy, cưới được cô vợ tốt, vốn không có vẻ chật vật như hiện tại.
Ôn Uyển nhìn hai cha con hơi đau lòng, Giản Dung cũng nhíu mày, thở dài một hơi.
“Ông Trương, dây cài sai, ngốc thật, mẹ sẽ không vậy.” Tiểu Thiên nhẹ giọng nói một câu.
Bé đã không còn đòi mẹ, bởi vì biết ầm ĩ cũng không có tác dụng, mẹ không cần tiểu Thiên và ba, đứa bé nào trong viện cũng nói vậy, bé thành đứa nhỏ không có mẹ, cũng không kêu cha với chính ủy, gọi ông Trương, bởi vì ba không đi tìm mẹ trở lại.
Trên mặt chính ủy treo một nụ cười bất đắc dĩ, nhân viên cảnh vệ ở bên cạnh nhìn không nổi, tiến lên giúp tiểu Thiên mang cặp sách, kéo đều móc treo, đưa tay vỗ vỗ bả vai tiểu Thiên, cao giọng nói: “Đi nào, đến trường thôi.”
Nói xong vung tay lên, ôm lấy tiểu Thiên, dieendaanleequuydonn xoay người rời đi, lúc đi qua Ôn Uyển cùng Giản Dung, tiểu Thiên quay đầu nhìn Ôn Uyển mới lộ ra ý cười: “Hẹn gặp lại chị, hẹn gặp lại chú!”
“Gọi anh rể, nói mấy lần, kêu chú nữa sẽ không cho nhóc vào cửa nhà anh.” Giản Dung lấy bộ mặt nghiêm trang dạy dỗ, thằng nhỏ này, vĩnh viễn không nghe lời sao? Gọi anh rể rất khó sao?
Một câu nói khiến cho mọi người khẽ nở nụ cười, quan điểm của anh và tiểu Thiên, sợ rằng cả đời không thay đổi được, tiểu Thiên khéo léo gật đầu, đi theo nhân viên cảnh vệ cùng nhau rời đi.
“Chính ủy, nghĩ thông suốt chút đi, mọi việc đều có thể qua đi.” Tiểu Thiên cùng nhân viên cảnh vệ vừa đi, Giản Dung nói một câu với chính ủy đang buồn bực trong đầu, người khác không hiểu chính ủy, nhưng anh hiểu, hiểu hơn so với ai khác.
Đã đến mức này, lại là người đàn ông kiên cường, cũng không còn kiêu ngạo, bây giờ chính ủy không kiêu ngạo, anh nói rồi, anh cho chị dâu thời gian, để chị dâu từ từ suy nghĩ, không để cho cô ấy có tâm lý ràng buộc.
Nhưng cũng đã lâu như vậy, chị dâu còn chưa trở lại, dần dần, lòng chính ủy cũng lạnh rồi, cho dù muốn gọi điện thoại, nhưng chút dũng khí cũng không có.
Ngày ấy chính ủy uống quá nhiều, một mình nằm trong phòng làm việc, anh không yên lòng, vội vàng đi theo, ngồi ở một bên hút thuốc, từ đầu tới cuối chính ủy chỉ nói một câu, nếu ngay từ đầu biết kết cục là như này, anh thà rằng cả đời không gặp được tiểu Cẩn, có lỗi với tiểu Thiên.
Không có thời gian mượn rượu giải sầu, sau một lần phóng túng đó, tất cả thời gian còn lại của chính ủy đều tập trung vào tiểu Thiên cùng công việc, cũng bắt đầu nối liền với tiểu Thiên.
Dù sao tiểu Thiên không phải là lqd đứa bé của Ôn Uyển, không thể coi người khác như mẹ ruột, trì hoãn chuyện của người ta, tiểu Thiên trầm mặc, ngoại trừ trầm mặc chính là xem tivi.
Nếu chính ủy nói nhiều tiểu Thiên sẽ đi ngủ, bé đã học được tự thay quần áo, ba về trễ, bé có thể ngủ một mình, cũng sẽ theo mấy đứa nhỏ trong viện chơi đùa, nhưng cũng sẽ ngơ ngác ngồi trong phòng tiểu Cẩn, nhìn ảnh tiểu Cẩn.
Bé còn nhỏ, không nói ra ý định trong lòng mình, chính ủy cũng đoán không ra, cả trái tim càng lạnh hơn, sờ điện thoại, vì mỗi lần ấn xuống lại không nhấn được nút gọi.
Chính ủy gật gật đầu, hời hợt mở miệng: “Tôi không sao, ngày vẫn phải trôi qua đúng không? Bộ đội còn cần tôi, tiểu Thiên cũng cần tôi.”
Anh gánh vác lên, cái gì cũng gánh vác, chỉ cần tiểu Cẩn tốt là được, suy nghĩ một chút vẫn quyết định hôm nay gọi điện cho tiểu Cẩn, để cô quay lại ký giấy thỏa thuận ly hôn, chuyện cần gạt bỏ, kéo dài là không đúng.
Giản Dung “Ừ” một tiếng, Ôn Uyển lqd nhìn chính ủy, một câu cũng không nói, co obiết, khuyên thêm cũng vô dụng, đã từng nghĩ tới việc đi tìm chị dâu trở lại, nhưng vẫn bỏ đi suy nghĩ đó, bởi vì đó không phải là chuyện mà cô và Giản Dung có thể can thiệp.
Chính ủy gật gật đầu với hai người, trầm mặc, xoay người định trở về nhà, chỉ nghe thấy một giọng nói: “Trương Nghị!” Âm thanh này mang theo chút mệt mỏi cùng thở gấp, giống như chạy tới.
Một giọng nói không thể quen thuộc hơn, chính ủy không quay đầu lại, ban ngày có thể nổi lên ảo giác, mình thật sự cần đi bệnh viện kiểm tra một chút, Giản Dung cùng Ôn Uyển đồng thời nhìn sang, là một cô gái, toàn thân váy trắng.
Tóc cắt so le, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, càng nhìn càng độc đáo, bên tay kéo một va li hành lý, dưới ánh mặt trời ban mai, toàn bộ hòa vào nhau, làm cho người ta không phân biệt được là hư ảo hay là chân thật.
“Chị dâu!” Giản Dung mở miệng trước, đánh vỡ toàn bộ yên lặng.
Lúc này Ôn Uyển mới lấy lại tinh thần, trước kia cô đã cảm thấy chị dâu chính ủy có khí chất đặc biệt, đó là hương vị được tích lũy lại sau hàng năm lắng đọng, có thể là do tiếp xúc với người viết văn, một sự kiêu ngạo mang theo hơi thở khác biệt.
Chính ủy nghe tiếng kêu của Giản Dung, lúc này mới chậm rãi quay đầu, chỉ thấy người phụ nữ dưới ánh mặt trời, dieendaanleequuydonn chính ủy giấu tay dưới tay áo, không khỏi nắm chặt, là trở về ký giấy thỏa thuận ly hôn?
Tới thật đúng lúc, tránh cho anh phải đi đối mặt với người nhà tiểu Cẩn, không cần lại lúng túng nữa.
“Trương Nghị!” Tiểu Cẩn mở miệng lần nữa, gọi một tiếng, trong trẻo sạch sẽ.
Khóe miệng chính ủy nhếch lên cười: “À, đã trở lại?”
Bỗng nhiên lại cảm thấy lời này hơi không thỏa đáng, những lời này nói bây giờ rất gượng gạo? Cô vẫn phải đi.
Tiểu Cẩn khẽ mỉm cười với chính ủy, hồi phục rất nhiều: “Ừ, em đã trở lại.”
Lúc tiếng nói vừa dứt, một người đàn ông cũng chạy theo tới, đứng lại bên cạnh Ôn Uyển, cả người âu phục phẳng phiu, rất anh tuấn, tóc ngắn cắt gọn, nhìn rất biết kiềm chế, Ôn Uyển liếc qua, có thể gọi là người đàn ông thuộc giới thượng lưu.
Nhưng giờ phút này, dưới cái nhìn của chính ủy, tất cả cũng đặc biệt chói mắt, Ôn Uyển có chút không thể tin.
Giản Dung càng thêm tối sầm mặt, nuông chiều không tốt, ngay cả có quá khứ, chị dâu cũng không nên mang theo người đàn ông này tới, khiến trong lòng chính ủy có bao nhiêu lúng túng?
Nụ cười cứng ở trên mặt, người đàn ông lqd kia cũng quan sát chính ủy tỉ mỉ, là người đàn ông rất chính trực, mặc quân phục, tôn lên tư thế oai hùng cao ngất, nói không ra đẹp trai ở đâu, nhưng chính là khiến cho người ta cảm thấy người đàn ông này đặc biệt đẹp trai.
Đây chính là người đàn ông mà tiểu Cẩn đã đi theo mấy năm như vậy?
Thời gian giống như dừng lại vào lúc này, tiểu Cẩn đỏ mắt, chạy vài bước tới ôm chính ủy, ôm thật chặt chính ủy, tâm tư bị Ϧóþ chặt, cộng thêm mấy ngày chia xa.