Quân Môn Sủng Hôn - Chương 91

Tác giả: Tử Tang Phỉ Phỉ

Khoảng cách không thể vượt qua!
Mới vừa họp xong, Đường Minh Lân từ phòng họp ra ngoài, trên khuôn mặt còn lưu lại không ít lạnh lùng và nghiêm túc, thư ký phụ tá là Tiểu U cầm tài liệu đi về phía hắn, “Boss, phần tài liệu này cần ngài ký tên, còn có Lâm tiểu thư đang đợi ngài ở phòng làm việc, đã đợi một lúc lâu rồi.”
“Biết!” Hắn nhận lấy tập tài liệu, sau khi ký tên xong, xoay người đẩy ra cửa phòng làm việc, chân chân đi vào.
Vừa bước vào liền thấy cô gái đang ngồi ở chỗ của mình, bước chân hắn bước tới bàn liền dừng một chút, hài hước nhìn cô gái ngồi phía sau bàn làm việc của mình, cười lạnh nhắc nhở, “Vị trí này, không phải người nào cũng có thể ngồi.”
Nghe được ý cảnh cáo trong lời nói của hắn, Lâm Quân Dao vội từ ghế đứng lên, vòng qua bàn nhanh chóng bước về phía hắn, lúng túng trên khuôn mặt nhanh chóng được thay thế bởi sự vui sướng, bước đến, cô nắm lấy cánh tay của Đường Minh Lân, “Minh Lân, anh họp xong rồi hả? như thế nào, có mệt không? Để em lấy cho anh ly trà ?”
“Không cần.” nhàn nhạt gỡ bỏ tay của cô, Đường Minh Lân xoay người ngồi lên chỗ thuộc về mình, nhíu mày nhìn bóng dáng đang cứng người đứng ở phía trước, không nhịn được hỏi, “Tìm tôi có việc gì sao?”
“Không có việc gì thì không thể tìm tới anh sao?’ vừa nghe giọng điệu kia, Lâm Quân Dao nhất thời lạnh đi mấy phần, trên mặt vẫn duy trì nụ cười sáng lạng, “Em vừa mới phát hiện một quán ăn cũng không tệ lắm, buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm đi?”
“Buổi chiều còn có một cuộc hội nghị, không có thời gian, hôm khác đi!” cúi đầu, hắn cầm một tập tài liệu, cũng không nhìn sắc mặt của cô, ý tứ đều là muốn đuổi khách.
Không chịu nỗi bị lơ là như vậy, Lâm Quân Dao hít một hơi thật sâu, có chút oán hận, khẽ răng hỏi ra nghi vấn của mình, “Minh Lân, có phải là anh thích Úc Tử Ân hay không?”
Những ngày này, Úc Tử Ân không có trong nước, Đường Minh Lân cũng càng ngày càng lẩn tránh cô, không phải công việc bận rộn thì chính là có hạn với bạn bè, cô không thể nhịn được đành phải đến công ty chận người.
“Đây là chuyện giữa tôi với cô ấy, không cần cô nhúng tay vào, cô cũng không cần hỏi tới, nếu như không có việc gì, cô đi đi, tôi rất bận rộn!”
“…” trừng mắt, một tia u ám xẹt qua đáy mắt, Lâm Quân Dao khẽ hừ một tiếng, đưa tay từ trong túi xách lấy ra một lá thư đưa tới, “Bên trong có gì thì anh tự chính mình xem cho kỹ một chút! Nếu không cần em đi hỏi, vậy em đi trước!”
Không đợi hắn ngẩng đầu, cô đã nhấc chân lắc ௱ôЛƓ đi ra ngoài, kiêu ngạo như một con khổng tước xinh đẹp.
Có lúc, đàn ông cũng không thể quá bức ép, mặc dù cô có lòng muốn đoạt lấy thứ từng là của mình, nhưng bởi vì Úc Tử Ân xuất hiện, đảo loạn kế hoạch của cô, hôm nay, việc duy nhất cô có thể làm chính là cẩn thận làm việc, vừa muốn đạt được hiệu quả của khích bác ly gián, lại muốn Đường Minh Lân nhìn đến sự tồn tại của cô, làm như vậy mọi việc mới có thể có kết quả.
Cửa phòng làm việc phanh một tiếng đóng lại, Đường Minh Lân chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn lá thư trên mặt bàn, cuối cùng vẫn đưa tay cầm lấy, rút thứ bên trong ra nhìn một chút, là một xấp hình, chính xác mà nói là hình chụp.
Một nhân vật chính trong hình là vợ trước của hắn Úc Tử Ân, một là bạn hữu Dịch Khiêm, nhìn cảnh vật trong hình cũng không phải là ở trong nước, nhớ tới tin tức hắn nghe được từ Thẩm Bùi Bùi, cô ấy mấy ngày nay đi giải sầu ở nước ngoài, lại không ngờ lại cùng với Dịch Khiêm một chỗ!
Có mấy tấm góc độ chụp rất mập mờ, người kia dắt tay cô đi trên đường phố, thận trọng che chở cô như vậy, vẻ mặt dịu dàng không giống như đang đóng kịch, nhưng đã đủ đâm bị thương tự ái của hắn.
Nhớ tới bữa tiệc ngày sinh nhật, khi cô cự tuyệt hắn quyết liệt như vậy, là bởi vì động lòng đối với Dịch Khiêm sao?
Chỉ một đoạn thời gian ngắn, Dịch Khiêm cuối cùng đã dùng cách gì để cho cô đứng bên phía hắn ta? Mà hắn và cô đã kết hôn lâu như vậy, cô lại chưa từng bao giờ yêu mình, mặc kệ hắn lấy lòng như thế nào, kết quả cũng giống nhau.
“Ân Ân…” nhìn cô gái rực rỡ trong hình, hắn không khỏi nổi lên một chút đắng chat, ở bên cạnh hắn lâu như vậy, hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy cô cười rực rỡ đến như vậy.
“Có phải tôi cũng nên không chừa thủ đoạn nào để ςướק em trở lại, em mới có thể cam tâm tình nguyện sống bên cạnh tôi?” cười khổ một tiếng, hắn chậm rải buông lỏng tay, xấp hình trên tay pằng một tiếng tán loạn trên bàn làm việc.
Cầm lấy chìa khóa trên bàn làm việc, hắn giống như một cơn gió đi ra khỏi phòng.
______
Tan việc, lúc dùng cơm trưa, Úc Tử Ân liền bị Đường Minh Lân ngăn lại ở cửa công ty, cả đám đồng nghiệp sau lưng đều nhìn về bóng dáng bảnh bao đứng bên cạnh chiếc xe thể thao, các loại ánh mắt rối rít nhìn về phía Úc Tử Ân, ghen tỵ, hâm mộ, hận…đủ loại sắc thái đều không thiếu cái nào.
Đường Minh Lân nhìn về phía ánh mắt của cô, không có vui mừng cũng không có sự bất cần đời như quá khứ, ngược lại có chút âm trầm, sát khí bức người.
Do dự đi về phía trước, cô ngước mắt nhìn người đàn ông có gương mặt u ám phía trước, nhàn nhạt mở miệng, “Tam thiếu là tìm tôi sao?”
“Không phải cô…cô cho là người nào?” khẽ hừ một tiếng, mặc kệ Úc Tử Ân có đồng ý hay không, hắn liền kéo cô đi vào trong xe.
Không muốn làm trò cho một đám đồng nghiệp sau lưng nhìn, Úc Tử Ân cũng lười so đo với hắn, bị hắn nhét vào trong xe, cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi, trong những lúc này nếu không cho địa gia như hắn mặt mùi thì sau này người thua thiệt cũng chính là cô, cái gọi là binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, đối với người như hắn, cô cũng chỉ có thể nhịn!
Người vừa ngồi vững vào ghế tài xế, xe liền lao nhật nhanh về phía đường lớ, lưng dính vào ghế dựa, Úc Tử Ân liếc nhìn gương mặt căng thẳng của người lái, nắm chặt tay vịn lúc lâu mới tìm được âm thanh của mình, “Đi nơi nào?”
Đường Minh Lân không trả lời cô, chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, tiếp tục lái xe.
Xe cuối cùng cũng dừng lại trước một biệt viện u tĩnh, xe vừa dừng hẳn, Đường Minh Lân đã đẩy cửa bước xuống, bước nhanh đến ghế phụ, mở cửa đem người trong xe kéo xuống, “Đi thôi!”
“Đi nơi nào chứ! Đường Minh Lân, anh đừng có cố tình gây sự có được không!” tính tình của vị công tử này, cô thật sự khó có thể khen tặng!
“Đi ăn cơm, không được sao? Thế nào, em không phải đói sao?” bước chân bỗng dừng lại, hắn hài lòng cúi đầu nhìn cô gái ᴆụng vào trong lòng иgự¢ mình, bàn tay nắm cổ tay của cô cũng dần dần buộc chặt thêm vài phần.
“Ăn cơm thì ăn cơm, anh có thể đừng có động chân động tay được hay không?” vẫy tay không thoát được, cô liền lấy tay mình tách ra, nhưng càng giãy giụa, Đường Minh Lân càng không chịu buông tay, chờ được chính là một câu nói nhàn nhạt của hắn, “Buông tay cũng được, nhưng phải ăn cơm với tôi!”
“…” ngẩng đầu lên, Úc Tử Ân im lặng liếc hắn một cái, trầm mặc trả lời yêu cầu vô lý của hắn.
Đang lúc cô cho rằng hắn chịu buông tay, thế nhưng hắn lại dắt tay cô, lôi kéo cô đi vào biệt viện.
Lòng bàn tay thật dày bao chặt bàn tay bé nhỏ của cô, thoát cũng không được, sợ bị thương bàn tay còn phải thiết kế của mình, Úc Tử Ân im lặng nheo nheo lông mày, nhưng cũng không tiếp tục giãy giụa.
Mang theo cô đi về phía trước, hắn siết thật chặt bà tay bé nhỏ trong bàn tay mình, một chút ấm áp dính trong tay hắn, dường như cũng khiến cho tim hắn cũng đi theo luôn rồi.
Vào gờ phút này, tâm tư của hắn cũng không còn đặt trên việc ăn cơm, kết hôn lâu như vậy, hắn hình như thật sự chưa có như bao giờ, dắt tay cô làm việc mình muốn làm, mặc dù chỉ là một bữa cơm bình thường, cũng đủ để cho hắn cảm thấy an tâm.
Hắn hình như có chút hiểu rõ, tại sao thần thái của Dịch Khiêm trong hình lại có cảm giác thỏa mãn như vậy, đổi lại là hắn, dắt tay người mình thích đi trên đường, hắn cũng có thể vui vẻ thỏa mãn như lấy được toàn bộ thiên hạ.
Bước vào biệt viện thật lớn, rất nhanh có người người nghe thấy liền chạy ra ngoài, là một phụ nữ trung niên, lễ phép nhiệt tình chào đón, “Tam thiếu tới, mời tới bên này!”
Dẫn hai người đến một căn phòng bài trí theo phong cách cổ xưa, Úc Tử Ân hơi quan sát một chút, nơi này cùng Thập Tam lâu cũng không khác biệt lắm, nhưng lại vì ở ngoại ô nên so với Thập Tam lâu nhiều hơn mấy phân an tĩnh và ưu nhã.
“Hôm nay lão Trầm mới câu được mấy con cá ở trong núi, vừa định gọi điện thoại cho Tam thiếu, không ngờ ngài đã tới rồi!” Bà chủ cười híp mắt, nghe giọng nói chuyện, có thể thấy Đường Minh Lân là khách quen ở nơi này.
“Hôm nay hai vị muốn ăn chút gì đây?”
“Ân Ân bao tử không tốt lắm, gọi món nhẹ một chút!” Đường Minh Lân thuận miệng nói mấy món ăn, bà chủ vui vẻ trở vào phòng bếp giao lại.
Đưa một bình trà ngon mang lên, Đường Minh Lân đưa tay rót cho người bên cạnh một ly, “uống trà đi, món ăn ở đây không tệ, lát nữa ăn nhiều một chút!”
“…” nhìn mặt nước màu xanh biếc, Úc Tử Ân ngước mắt nhìn Đường Minh Lân một cái, trầm mặc khong muốn trả lời.
Cùng Đường Minh Lân càng dây dưa không rõ ràng càng dễ dàng gặp chuyện không may, cô thật sự không muốn đả thương lẫn nhau về mặt tình cảm, nếu không sau này gặp mặt ngay cả bạn bè cũng không làm được, giống như cô cùng với Lam Mộ Duy vậy.
“Ân Ân, em ghét tôi đến mức không muốn nhìn thấy tôi sao?” cô lạnh nhạt khiến cho hắn cảm thấy thất bại cũng mơ hồ thấy cô cố ý xa cách.
Trước kia như thế nào cũng không muốn gặp nhau, bọn họ cũng được xem như là một đôi oan gia vui vẻ, cãi nhau cũng không mất niềm vui thú, nhất là thấy dáng vẻ cố ý làm trái với bản chất của cô, hắn càng thêm cảm thấy đáng yêu, nhưng hôm nay chung ᴆụng, giống như có một bức tường vô hình, mặc kệ hắn cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua đến bên cô, cũng không thể nào cách thức ở chung như trước kia.
Hắn bắt đầu có chút hối hận, hối hận ly hôn, hối hận thả cô rời đi.
Đặt ly xuống, Úc Tử Ân nhàn nhạt ngước mắt, đáy mắt sáng trong không gợn sóng, “Không phải ghét, mà chúng ta không nên tiếp tục dây dưa như vậy. Đường Tam, tôi không thích hợp với anh…anh nên tìm một người tốt hơn tôi, có thể giữ được hoan tâm của anh!”
“Tôi biết rõ người như thế nào mới thích hợp với mình…người trong lòng tôi không cần phải phải gánh cả gia đình tôi, cô ấy chỉ cần đứng bên tôi, một lòng một dạ yêu tôi là được rồi!”
“Nhưng đã rất lâu, trong hào môn, không có tình yêu và hôn nhân thuần túy, giống như ban đầu chúng ta kết hôn vậy, cũng là vì lợi ích của hai nhà, tung hoành thương trường, chẳng lẽ anh không hiểu sao?”
“Tôi không phải là không hiểu, nhưng bởi vì quá mức rõ ràng, cho nên tôi mới không muốn người của Đường gia điều khiển hôn nhân của tôi, em hiểu không?” Hít một hơi thật sâu, Đường Minh Lân thành thật nhìn cô, “Ân Ân, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không? Cho tôi một cơ hội, tôi không thể so vo với Dịch Khiêm, nhưng những cái hắn có thể đưa cho em, tôi cũng có thể như thế!”
“…” nhắc tới Dịch Khiêm, cô khẽ run, cúi thấp đầu, nhất thời không biết nên nói gì.
Vừa lúc này tiếng chuông vang lên, bên ngoài truyền đến tiếng chào lễ phép khách sáo của bà chủ, “Dịch thiếu tới, khách quý khách quý! Ngài tới thật đúng lúc, Tam thiếu cũng ở đây!”
“Thật sao? Giọng nói nhàn nhạt của Dịch Khiêm truyền đến, giọng có vẻ không chút để ý, hình như là vô ý quấy rầy, ngay sau đó liền nghe thấy âm thanh tươi cười của anh ở bên ngoài, “Tôi cũng không quấy rầy, hôm nay có khách, tối nay sẽ qua chào hỏi.”
“Được! người ở trên lầu, xin mời!” giọng nói hai người dần dần đi xa, cho đến khi biến mất.
Úc Tử Ân quay đầu nhìn vườn hoa ngoài cửa sổ, thật lâu cũng không hồi hồn lại, Đường Minh Lân cứ như vậy nhìn cô, trong lòng đau đớn tràn ra, xâm nhập vào tất cả các giác quan.
Vừa rồi hắn đã thấy rõ, khi cô nghe được hai chữ “Dịch thiếu”, cả người cũng trở nên khác hẳn, ánh mắt khẩn cấp như vậy, giống như một khắc cũng không muốn ở lại bên người cô.
Vẻ mặt quyến luyến như vậy, chỉ có thể chứng kiến trong mắt của người đang yêu, nhưng mà như vậy lại khiến hắn cảm thấy đau.
Bà chủ nhanh chóng dọn cơm ra, nhìn một bàn món ăn cô thích, cô lại không có khẩu vị, Đường Minh Lân so với cô lại càng không có khẩu vị, chịu đựng sự đau đớn cuồn cuộn nơi đáy lòng, khóe miệng vẫn treo nụ cười yếu ớt, gắp món ăn cho cô.
Nhìn cá trên bàn, Úc Tử Ân không khỏi nhớ tới dáng vẻ lấy xương cá của Dịch Khiêm, chuyên chú u nhã, không có chút nào khó nhìn, động tác như vậy khi anh làm lại đẹp mắt đến khiến người khác không thể dời mắt.
Chỉ một động tác nhỏ, người bên cạnh liền nhìn ra đầu mối, gắp một miếng cá hấp bỏ vào chén cô dịu dàng nói, “Ăn đi, nguội ăn sẽ không ngon!”
Nhìn miếng cá trong chén, Úc Tử Ân nhẹ nhàng cười.
Thì ra giữa người và người vẫn có khác biệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc