Thử lui tới xem một chút"Ngày hôm qua uống quá say, không nhớ rõ mình đã nói cái gì. . . . . ." Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhưng cũng không nghĩ ra cái gì cả.
"Cô nói, thiếu tôi nhiều như thế không biết phải trả sao, liền muốn lấy thân báo đáp."
". . . . . ." Cô đưa đôi mắt màu nâu nhìn chằm chằm anh, cô sửng sốt khi không thể tin được những lời anh nói, sửng sốt một hồi lâu mới bừng tỉnh, "Tôi. . . . . . Tôi không nhớ rõ, tôi đã uống quá say, một chút cũng không nhớ ra. . . . . ."
Không phải cô muốn quỵt nợ hoặc là cố quên đi, mà thật sự cô không nhớ gì cả!
Cái gì mà lấy thân báo đáp, cô uống say rượu rồi nói những lời này sao? Ông trời, ông còn muốn cho cô sống tiếp nữa không vậy!
"Thật sự không nhớ gì sao?" Bị người khác chăm chú nhìn mình, đáy mắt mơ hồ có ánh sáng lóe ra.
"Thật sự không nhớ. . . . . ."Cô né tránh ánh mắt nóng rực của anh, thật không dám tưởng tượng bản thân mình uống rượu say rồi nói ra những lời như thế
"Nếu không nhớ nổi, vậy thì tôi sẽ giúp cô nhớ ra!" Nói xong, anh đi lại phía tủ đầu giường cầm lấy di động của mình, mở đoạn ghi âm lên cho cô nghe lại.
"Tôi nói. . . . . . tôi nói là tôi lấy thân báo đáp. . . . . ."
"Nếu không, tôi trả không nổi. . . . . . Tôi lấy thịt thường?!"
". . . . . ." Nghe những lời như thế, da mặt của cô bắt đầu cháy rừng rực, cúi đầu sửng sốt không thể tin chính mình lại nói ra những lời như thế!
Cái gì mà thịt thường, đều do sắc nữ Thẩm Bùi Bùi mà ra, nó cứ ở trước mặt cô nói về chuyện thịt thường, làm cho cô khi uống say thuận miệng mà nói ra những lời đó, hơn nữa còn ở trước mặt Dịch Khiêm, cô thật hận không đào được một cái hang chui xuống!
"Ân Ân. . . . . ." Dịch Khiêm đột nhiên lên tiếng khẽ gọi, đưa ánh mặt âm trầm nhìn gương mặt vì lúng túng mà đỏ ửng lên của cô, khóe miệng không tự chủ được mà nở ra một nụ cười.
"À?" Nghe anh gọi tên cô, cô liền ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt nóng rực và lúng túng cúi đầu của cô.
"Cô đã nói sẽ phụ trách tôi, còn nói là lấy thân báo đáp, nhưng mà tôi lại cảm thấy, cái việc lấy thân báo đáp này có chút hoang đường, cô nói có đúng không?"
"Ừ. . . . . ." Cô gật đầu một cái, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn anh, hình như không hiểu trong câu nói của anh có một tầng ý sâu xa.
"Nếu phải phụ trách tôi, cô không phải là lấy thân báo đám sao, không bằng chúng ta liền lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết tới lui đi, nhưng nếu ngày nào đó cô mệt mỏi với quan hệ như vậy, cô có thể rời đi, tôi sẽ không miễn cưỡng cô làm chuyện mà cô không muốn, cũng sẽ không ép cô phải phụ trách tôi nữa."
"Cái . . . . . . Cái gì?"Cô làm như nghe không hiểu lời nói của anh, nhéo lông mày suy nghĩ một chút, kinh ngạc nhìn của anh, "Tới lui? Chúng ta? Dịch thiếu, tôi không hiểu ý của anh. . . . . ."
Anh là vì để cho cô không đau lòng nên mới nói như thế, đây là anh đang nhân nhượng với cô sao?
Rõ ràng người sai là cô, tại sao anh lại nhân nhượng như thế?
"Ý của tôi là, chúng ta thử qua lại đi, không nói bất kỳ điều kiện gì cả." Khẽ dừng lại, anh dùng vẻ mặt thành thật nhìn cô, "Anh thích em, chúng ta thử qua lại xem sao, nếu như em không muốn, anh sẽ không miễn cưỡng em!"
Tình cảm giữa hai người, dù sao cũng phải có người bước ra bước đầu tiên, anh cũng không ngại bước trước người kia một bước. Tối thiểu, nhờ Đường Minh Lân mà anh ý thức được tình cảm trong lòng mình, anh không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào nữa.
Anh là thương nhân, tự nhiên hiểu được việc phải nắm bắt cơ hội, cân nhắc đến hơn thua, nhưng anh sẽ không để cô trở thành vật hy sinh trong trò chơi này, anh thật sự có dụng tâm với cô.
". . . . . ." Cô ngẩn người nhưng cũng ngẩng đầu lên, dường như cô chẳng thể tin tưởng lời nói thoát ra từ miệng của người đàn ông kia
Thích. . . . . . anh nói anh thích cô? !
"Anh nói anh thích em? Này, điều này sao có thể?!" Người đàn ông xuất chúng như thế, sao lại không có những cô gái ưu tú vây quanh? Tại sao cố tình chọn một cô gái đã li hôn?!
Làm như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Dịch Khiêm khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ giơ tay lên vuốt tóc của cô, "Đứa ngốc, nghĩ nhiều làm gì? Anh không có đùa giỡn với em, em không cần bởi vì những quá khứ mà tự ti, anh thích em không phải vì em đã ly dị, cũng không phải bởi vì em từng là phu nhân Đường Tam, mà bởi vì em là em, không cần một lý do nào khác cả"
"Anh thật sự yêu thích em sao?" Cô đưa vẻ mặt không hiểu nhìn anh, do dự mà rối rắm, "Nhưng anh là cậu nhỏ của Lam Mộ Duy, lại là bạn bè của Đường Minh Lân. . . . . ."
"Quả thật chuyện đó không sai, nhưng hình như chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến tình cảm của chúng ta cả?" Anh khẽ cười một tiếng, "Nếu quả thật nếu bởi vì quan hệ bên ngoài, vậy thì có lẽ cả đời này anh cũng không thể thích người khác? Ân Ân, quan tâm quá nhiều không phải là nhân tố trong tình cảm, đừng để cho cơ hội bên cạnh chạy mất, vì nó sẽ để cho em mất đi rất nhiều thứ"
"Nhưng. . . . . ." Nhưng cô là một cô gái vô cùng bình thường, sao anh lại thích cô được chứ?
"Không có nhưng nhị gì hết, Ân Ân, anh không phải kẻ ấm đầu mà nói với em những lời như thế, càng không phải là vì nhân nhượng em, anh hiểu rõ anh muốn gì, anh cần gì." Khẽ thở dài một cái, anh nhân lúc mấu chốt này mà bức bách cô, "Cái vấn đề này, anh chờ đáp án của em, cũng cho em thời gian, nếu như em nghĩ xong có thể đến QM tìm anh"
"Dịch thiếu. . . . . ." Cô ngước mắt, đưa vẻ kinh ngạc nhìn anh đứng dậy, rời khỏi giường, thân thể ngang tàng tỏ rõ việc tất cả những điều anh nói đều là suy nghĩ kỹ càng, càng khiến cho mặt cô hồng đến độ không dám ngẩng đầu lên!
"Ân Ân, không nên miễn cưỡng mình, cũng không cần cho mình bất kỳ áp lực nào, em chỉ cần suy nghĩ thật kỹ, nghĩ xong rồi thì nói cho anh biết đáp án."
Đè thân xuống, anh vỗ nhẹ gương mặt cô "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đứng lên rửa mặt đi! Anh sẽ đi ra phòng khách rửa mặt, thuận tiện sẽ đặt bữa sáng cho em."
"Được. . . . . ." Cúi đầu, cô cảm thấy tâm mình đập loạn, thật sự không biết nên nói những gì mới phải!
Anh cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng giờ phút này cô căn bản không thể nào sửa sang lại suy nghĩ của mình, ảo não gãi gãi đầu tóc rối bời, cô nghe âm thanh đóng cửa lại của anh, lúc này mới thở dài ra một hơi, đứng dậy, đến gần phòng tắm rửa mặt.
Cái vấn đề này. . . . . . Cô cần có thời gian để suy nghĩ thật kỹ!
——《 quân môn sủng hôn 》——
Cả thời gian làm việc bữa sáng đã khiến cô không yên lòng, thậm chí còn nghĩ phần tài liệu mình đọc đã sai, Hạ Khương Tuyết trực tiếp giao cô đến phòng làm việc, mặc dù không có mắng cô, nhưng vẫn đem cô ra dạy dỗ một trận.
Làm như nhìn thấu tâm sự của cô, thừa dịp buổi chiều cô muốn đi mua vải vóc ở ngoài, Hạ Khương Tuyết định thả cô một buổi chiều thoải mái, để cho cô tự do với suy nghĩ của mình.
Nhớ tới buổi sáng Dịch Khiêm đột nhiên nói những lời đó với cô, cô lại cảm thấy phiền não tột độ, ôm tài liệu trở lại bàn làm việc, cô không còn tâm tư để làm việc, định cầm túi xách ra khỏi phòng làm việc.
Đi dạo những cửa hàng mua bán vải vóc, cô đi đến cửa hàng bán vật liệu da lập tức nhìn thấy một món đồ bằng da vô cùng tinh xảo, cây vải mây màu đen, loáng thoáng ẩn hiện chút hoa văn tinh tế, rất đẹp mắt cũng rất đặc biệt .
Vừa nhìn thấy vải màu đen, cô không khỏi nhớ lại hình dáng của người đàn ông kia, loáng thoáng nhớ tới, mỗi lần cô và anh đi ăn cơm hay mua đồ, hình như cũng không nhìn thấy anh dùng ví tiền, cho dù là lần đó ở trong tiệm bánh ngọt, anh cũng chỉ cầm thẻ đi cho bọn họ quẹt, nhớ anh là một thương gia thành công, trên người của anh hình như thiếu một món đồ quý.
Mặc dù cô biết anh có rất nhiều tiền, nhưng mà khi đặt tấm vải da này lên người anh thì càng thêm cao quý, thế là cô lại không nhịn được mà muốn thiết kế cho anh một chiếc ví, sẽ là chiếc ví của riêng anh.
Khi nói đến nghề nghiệp cô là người rất nhạy cảm, cô cũng không suy nghĩ nhiều về phần tâm tư của mình đang có chuyển biến gì, cùng ông chủ thương lượng giá tiền, đại khái vải da khá cao, do là da thật nên cao hơn dự đoán của cô, hơn nữa đây còn là hàng hiếm, quả nhiên giá cả xa xỉ .
Không thể cà thẻ, cô đành phải đem hết tiền trong túi xách ra trả, vừa lúc gom đủ số tiền trên, nhìn trong túi xách chỉ còn lại mấy xu, cô không khỏi cười khổ một tiếng.
Đi ra khỏi cửa hàng vải vóc, cô lái xe đi tới quảng trường lân cận, dùng số tiền còn xót lại mua một chai trà bưởi với mật ong, an tĩnh ngồi ở bể phun nước bên cạnh, nhìn đàn bồ câu đang bay lượn phía xa, phiền não trong lòng dần trở nên an tĩnh.
Hình như đã một khoảng thời gian rất lâu rồi cô không an tĩnh nhìn phong cảnh chung quanh, người có thể làm bạn bên cạnh cô không nhiều lắm, Úc Bảo Sơn còn vội hơn cả cô, một tháng có thể thấy mặt một lần đã là tốt rồi, Thẩm Bùi Bùi ba ngày hai lần đều đi công tác với Lăng Thiếu Phong, anh ta là giám đốc, cô là thư ký, anh bận rộn thì cô càng bận rộn hơn anh
Ngược lại Sở Tử Ninh lại là một người viết tiểu thuyết, vừa có thời gian là cô ta đi khắp nơi ăn chực, chỉ là gần đây cô ta thích đi du lịch, mà cô thì còn đang bận rộn với việc thiết kế nên chưa có thời gian, nếu không cô thật sự muốn đi ra ngoài du lịch một chút, xem thắng cảnh hóa giải áp lực trong lòng.
Ngồi một lúc lâu, thời điểm chuẩn bị về nhà cô mới biết xe đã hết xăng, trên người không có tiền, cô chỉ có thể đánh điện thoại Tiểu Mễ và Tiểu Toa tới đây cứu tế cô.
Lúc Tiểu Mễ và Tiểu Toa chạy đến, xa xa liền nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên ghế, mất hồn nhìn phía xa, một lúc lâu nghe được tiếng gọi của các cô mới bình tĩnh lại
"Lão đại, cô làm sao vậy?" Nhìn bộ dạng mất hồn của cô, Tiểu Mễ lo lắng hỏi.
"Tôi không sao!" Lắc đầu một cái, Úc Tử Ân đứng dậy, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã năm giờ rồi, cô đã ngồi đây ba tiếng rồi ư, "Chúng ta đi thôi, tìm một chỗ đi ăn đi, hơi đói rồi !"
"Lão đại à, chúng ta đi đâu ăn vậy!" Tiểu Mễ đứng sau lưng, lớn tiếng hỏi một câu, đồng thời lấy điện thoại di động trong túi ra.
"Đi Thập Tam Lâu ăn đi, đãi các người một bữa tiệc lớn!"
"Được! Lão đại tốt nhất!" Họ rất thích ăn cơm ở Thập Tam Lâu, nhưng giá tiền các món ăn ở đây không thấp, nên dù rất thích nhưng rất ít khi ăn, lão đại mời khách, các cô tự nhiên sẽ vui mừng!
Tiểu Toa liếc nhìn nha đầu nhỏ đang vui vẻ, khẽ hừ một tiếng, cũng không ngăn cản chỉ gửi một tin nhắn thông báo cho ai đó, sau đó xoay người đuổi theo bước chân của Úc Tử Ân.
Lúc nhận được tin tức Tiểu Mễ gởi tới, Dịch Khiêm đang ở bên trong phòng hội nghị, bị di động trên bàn làm cho chấn động, anh cúi đầu nhìn tên hiển thị trên màn hình, không để ý đến việc tất cả mọi người trong phòng họp đều đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn anh, mở điện thoại di động ra nhìn tin tức bên trên một chút, anh lại thả điện thoại xuống bàn, mặt không đổi sắc.
"Giám đốc Dương đem kế hoạch ông đã soạn sẵn cùng với ý kiến hôm nay chỉnh lại một chút, ngày mai nộp nó cho tôi. Còn nữa, số lượng bán ra của bộ phận tiêu thụ trong quý một đã giảm, mọi người suy nghĩ kỹ lại vấn đề này đi, nếu như tháng sau vẫn như thế, thì hãy nộp đơn từ từ chức cho tôi! Hội nghị hôm nay chỉ nói những nội dung đó, tan họp!"
Mọi người nhìn anh thu dọn laptop và tài liệu trên bàn đi ra khỏi phòng họp, rối rít thở phào nhẹ nhõm, một khắc trước cả phòng họp đang tràn ngập trong không khí lạnh lẽo, vậy mà vừa nhận được tin nhắn đến, cả người Boss như thể trở thành kẻ khác, ngay cả dập lửa tranh luận, hay chuẩn bị mắng bộ phận tiêu thụ cuối cùng vẫn không nói gì, câu nói đầu tiên là tổng kết nội dung cuộc họp, thật sự làm cho người ta không thể tin được.
Văn Khâm liếc nhìn những người quản lý đang thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười một tiếng, cũng không còn nói thêm gì, thu thập xong tài liệu trên bàn, lập tức đi ra khỏi phòng họp
Nếu như anh đoán không lầm, dựa vào một ít thông tin mình có, nhất định là việc này có liên quan đến cô gái kia.