Em hận anh sao?!Một chút chung ᴆụng gây cho người ta cảm giác khó thích ứng, nhưng đối với người đàn ông dịu dàng như Lam Mộ Duy, cô thật sự không cô muốn phủi tay đánh gương mặt tươi cười của anh.
Quay đầu, cô nhìn về phía người đàn ông đối diện, người đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lạnh nhạt mà lên tiếng, "Hẹn em ăn cơm là có chuyện muốn nói với em sao? Nếu như đơn giản, chỉ cần một câu là có thể giải quyết, thì đợi em trở về thành phố C rồi nói, tính khí của Diệp đại tiểu thư em đã lãnh giáo qua, chúng ta nên giữ khoảnh cách, làm thế cô ấy sẽ rất vui mừng."
"Thật sao?" Lam Mộ Duy chau mày, cẩu thả nâng khóe môi lên, "Ở trong ấn tượng của anh, em không phải là người chỉ vì niềm vui của người khác mà miễn cưỡng làm những chuyện mình không muốn làm, làm thế nào mà chỉ có vài năm không gặp, em lại sửa tính tình của mình rồi?"
"Không phải người ta nói động vật hay thay đổi sao? Thời gian năm năm có thể làm rất nhiều thứ thay đổi, cô gái tên Úc Tử Ân ngây thơ trong suy nghĩ của anh đã không tồn tại, hôm nay lại ở trước mặt anh, là cô gái ích kỷ và lạnh lùng."
"Nhưng anh không cho là như vậy, trong mắt của anh em vẫn như ngày xưa, em vẫn là một viên lửa với cái tâm nóng bỏng."
"Tâm? Hả . . . . ." Nghe anh nói những lời nịnh hót buồn nôn như thế, cô hài hước cười một tiếng, "Ngay cả Đường Minh Lân cũng nói em là cô gái không có lương tâm, xem ra đối với năm năm qua, em cũng chưa hiểu rõ hết những thay đổi của mình."
Hít một hơi thật sâu, cô ngẩng đầu lên, mặt đẹp nở ra nụ cười ảm đạm và quật cường, nhìn thẳng vào mắt anh, vẫn là thứ ánh sáng chói mắt như thuở nào, "Nhưng những thứ đó anh không cần biết, giữa những bạn bè bình thường, thì không cần hiểu quá nhiều."
"Ân Ân, em nhất định phải dùng thái độ này mà đối xử với anh sao?! Như vậy phải cho em chịu đựng thêm một chút? Để cho em đừng hận anh!"
Có mấy lời kia, anh muốn cùng cô nói rõ mọi chuyện, nhưng bộ dạng bắt người khác đứng ở ngoài ngàn dặm, sẽ chỉ làm cho khoảng cách của bọn họ càng xa nhau.
Cô cực đoan và lạnh lùng cũng khiến cho anh càng ép buột mình phải có được cô, không cách nào đi tới, cũng không có đường lui.
"Em vẫn luôn là người như thế, chỉ là anh không phải biết mà thôi, học trưởng, anh đừng ngồi đây ôn lại chuyện cũ, hãy đem tất cả cất vào hoài niệm đi."
Dừng lại một chút, cô nhìn nụ cười dần trở nên cứng ngắt của anh, đem kiên cường còn sót lại, cô nói: "Còn nữa, em đã kết hôn, bây giờ em đã là Đường phu nhân, anh cũng đã có mỹ nữ trong иgự¢ rồi, lại nói chuyện quá khứ chỉ càng làm cho người ta lưu luyến, dễ dàng để cho chiến tranh bùng nổ, em luôn luôn không thích những trò chơi như thế, cho nên đừng khiến em nổi nóng."
Đối với vẻ lạnh lùng và kiên trì giữ vững khoảng cách, dẫu có thế nào thì anh cũng chẳng thể tin tưởng, chỉ cho rằng cô hận anh, kiêu ngạo duy trì khoảng cách trước mặt anh để có thể giữ tự ái, cho nên mặc dù anh tức giận thì cũng không phải là chuyện to tát.
"Được. . . . . . Chúng ta không đề cập tới chuyện này." Thấy không thể thu được điều mình muốn – thì không nên tiếp tục, đạo lý này anh hiểu, nếu tiếp tục thảo luận, sợ rằng cô thật sự sẽ ra về.
Vừa vặn vào lúc này nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, cắt đứt đoạn đối thoại của hai người, không khí vốn ngột ngạt trở nên hòa hoãn hơn.
Một bữa cơm, bởi vì chủ đề tẻ nhạt mới vừa rồi, mà bàn thức ăn mỹ vị trước mắt cũng chỉ có thể nhai và nuốt.
Ăn xong bữa ăn chính, Lam Mộ Duy thay cô chọn thêm thức ăn ngọt, nhìn trước mặt toàn là những món ăn mình thích, nhớ lại ý nghĩa của món ăn, càng cảm thấy nó không có khẩu vị gì cả.
Sau khi anh đi mấy năm, có một đoạn thời gian cô thích ngọt như mạng, tất cả mọi người đều cảm thấy ngọt ngấy như đường nhuyễn của Thổ Nhĩ Kỳ, cô cũng cảm thấy nó vô cùng xa xỉ.
Chỉ là vị ngọt kia cũng lau không được đáy lòng khổ sở.
Đẩy món đồ ngọt mê người trước mặt ra, cô cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại di động, quay đầu ra nhìn ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ, "Cám ơn anh vì bữa trưa, em muốn đi về! Hôm nào có thời gian sẽ gặp nhau!"
"Anh đưa em về!" Muốn đi theo, anh bảo nhân viên đưa giấy tính tiền tới, quẹt thẻ rồi liền đuổi theo chân cô.
Đến cửa thang máy, Úc Tử Ân nhìn bóng dáng hai người trên kính phản chiếu, đã từng là đôi tình nhân được người ta ngưỡng mộ trong thời đại học, hôm nay thì ai lại đi con đường của người đó, cô gả cho người đàn ông khác, anh cũng đã có cô gái khác.
Có lúc, cô cảm thấy câu nói trong phim ‘Thất tình 33 ngày’ là rất đúng, tình yêu đối với cô mà nói là nhu phẩm cần thiết, nó cũng giống như chiếc túi LV xa xỉ, tùy lúc mà nói, tình yêu có rồi lại không có, giống như công ty LV không phải nói đóng cửa là có thể đóng cửa.
Tình yêu là một thứ rất kỳ diệu, có thể ràng buộc cô nhiều năm như vậy, nhưng đôi lúc lại dễ như trở bàn tay, cô không có chút do dự khi chọn buông tay.
Đến cửa hàng rượu, Lam Mộ Duy dừng xe xong, cô nhanh chóng nói tiếng cảm ơn, không chút do dự mà đẩy cửa xe ra, đi xuống xe, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói nam đầy gấp gáp: "Ân Ân!"
Dừng bước chân một chút, cô đang muốn xoay người, lại nghe được một câu nói mang theo chút dịu dàng, chút kiên định: "Em hận anh sao?!"
Đưa lưng về phía anh, tay nắm túi xách trở nên chặt hơn, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô vẫn không quay đầu lại, ưỡn thẳng sống lưng đạp thảm đỏ đi vào đại sảnh khách sạn.
Hận. . . . . . Một từ quá quen thuộc.
Đã trôi qua nhiều năm như vậy, cô quả thật đã hận anh, chỉ là dù hận thế nào, thời gian lâu dài, cuối cùng cũng sẽ trôi đi.
Xem đi, đây chính là điều vĩ đại nhất của thời gian.