Cuộc thi thiết kế!Vì đạt tới hiệu quả mình dự tính, trang điểm và kiểu tóc của Yên Nhi đều do Úc Tử Ân tự mình thực hiện, phút chốc lấy mũ phượng từ trong hộp gỗ ra, rõ ràng nghe được tiếng kinh ngạc từ xung quanh mình.
Nhìn mình trong gương, Yên Nhi hơi há to miệng, trong lúc nhất thời cũng nói không ra được, mũ phượng rất nhẹ, không nặng như trong tưởng tượng, giữa màu vàng kim sáng chói lấm tấm màu hồng san hô, tạo hình mũ phượng nhẹ khéo lại tinh sảo, không thể nghi ngờ là khiến trang phục lửa đỏ sống động!
"Yên Nhi, tưởng tượng giờ phút này mình là cô dâu đẹp nhất, đừng có bất kỳ áp lực nào, đợi lát nữa tôi sẽ ở dưới đài, xem cô biểu diễn! Đừng khiến tôi thất vọng đấy!" Bình thường mặc dù cô cũng có thu hoạch trong tranh tài, nhưng đều ẩn cư ở phía sau màn, rất ít khi ở phía sau đài tự mình khích lệ người mẫu, đều là tiểu Mễ và tiểu Toa thay cô ra mặt.
Thân phận của cô, ở trong giới model vẫn luôn là điều thần bí, lần tranh tài này, cô muốn thắng, có lẽ là để chứng minh năng lực của mình, có lẽ là vì câu nói dịu dàng của Dịch Khiêm.
Thắng, gả cho anh.
Cho Yên Nhi một vẻ mặt vui mừng, Úc Tử Ân ngẩng đầu nhìn tác phẩm của mình trong gương, hài lòng nheo mắt, "Tốt lắm, ở tại chỗ này chờ ra sân đi, bộ áo liền quần này không thích hợp đi khắp nơi."
"Được!" Gật đầu một cái, Yên Nhi cầm điện thoại di động soi gương chụp mấy tấm, chưa đủ lại còn lôi kéo Úc Tử Ân chụp hình lưu niệm cho cô.
Chụp ảnh xong, thời điểm trả điện thoại cho Yên Nhi, vừa mới ngước mắt liền thấy Diệp Tư Mẫn dẫn Lâm Tiểu Uyển và mấy người mẫu từ trong phòng thiết kế khác ra ngoài, đoán chừng đã chuẩn bị tốt lắm, thứ tự bọn họ ra sân là thứ năm, Úc Tử Ân chính là thứ ba.
Hơi quan sát mấy người mẫu bên cạnh cô ta, từ thiết kế tây trang đến lễ phục rồi đến áo cưới, tất cả đều lấy khuy áo làm điểm sáng, nút áo đính ở trên quần áo, màu sắc khác nhau, lại cực kỳ phong cách trông rất đặc biệt.
Nhìn phong cách phục trang cũng không khác mấy so với tác phẩm tú ở Paris mấy ngày trước với mình, Úc Tử Ân không khỏi khẽ cười, cô thật đúng là đánh giá cao năng lực của Diệp Tư Mẫn, vẫn như trước kia, thích dùng thành quả sáng chế của người khác để tranh công.
Nếu không phải cô còn chưa ra hết thực lực, cuộc thi thiết kế hôm nay không có chọn nút cài làm chủ đề, sợ rằng hôm nay hai người bọn họ sẽ ᴆụng hàng, khó mà nói, làm tặc kêu bắt trộm, cô ta cắn ngược lại cô một miếng nói cô chép lại ý tưởng của cô ta, như vậy cô là nhà thiết kế nhỏ chỉ sợ cũng khó chặn được miệng mọi người rồi.
Tầm mắt rơi vào người mẫu chính của Diệp Tư Mẫn, khéo chính là, cô và cô ta đều nghĩ giống nhau, tác phẩm tú ở Paris của cô, cũng dùng làn váy đuôi cá xiên cao, trên đuôi cá đính nút áo màu trắng bạc, mặc dù hơi nặng, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến thị giác người xem tác phẩm.
Hình như là thấy được cô, Diệp Tư Mẫn dẫn Lâm Tiểu Uyển đi tới, vậy mà, khi Diệp Tư Mẫn thấy tác phẩm của Úc Tử Ân, cũng không khỏi sững sờ ngay tại chỗ!
Cô ta làm sao có thể nghĩ tới, Úc Tử Ân lại chọn thiết kế phong cách Trung Quốc, ngày đó ᴆụng phải cô ở thị trường tài liệu, nút cài vãi đầy mặt đất, cô ta cho là cô sẽ chọn thiết kế nút cài đặc biệt, lại không nghĩ rằng, cô còn chưa ra hết thực lực, thiết kế phong cách phức tạp, nhìn thế nào cũng không giống chuẩn bị hơn nửa tháng!
Như vậy ngày ấy ᴆụng phải cô ở thị trường nguyên vật liệu, là có tâm diễn trò cho cô ta nhìn, gạt cô ta sao? Chính là vì đề phòng cô ta? !
Không thể không thừa nhận, tâm tư của cô, đã không đơn thuần giống như năm đó.
Con mắt hơi run từ đảo qua một hàng người mẫu đứng trước bàn trang điểm, bởi vì là người thứ ba ra sân, mười người mẫu cũng đã trang điểm xong, mỗi một bộ quần áo đều xuất chúng mà đặc biệt, không có thiết kế chồng chéo, rồi lại thống nhất biểu đạt cùng một lý niệm thiết kế, phục trang cùng tạo hình hoàn mỹ đến mức làm cho người ta kinh ngạc, cũng khiến cho mấy người mẫu mà các tuyển thủ khác mang tới rối rít quăng ánh mắt hâm mộ tới.
Trên hậu trường vẫn có mấy nhà thiết kế khác cũng lựa chọn thiết kế theo phong cách Trung Quốc, nhưng dưới phong cách hào hùng khí thế rộng lớn hoa lệ của cô, nghiễm nhiên mất đi hào quang.
Không thể phủ nhận, thiết kế của cô quả thật rung chuyển lòng người, thiết kế phong cách Trung Quốc đặc biệt, cho dù là cô ta, chỉ sợ cũng không cách nào tưởng tượng ra, càng không thể nào thiết kế ra được, mặc dù cô ta không muốn khen ngợi tài hoa của cô, nhưng cũng không thể phủ nhận, thiết kế của cô vượt xa mình.
Cuộc thi thiết kế hôm nay, cô ta muốn thắng cô, sợ rằng cũng không dễ dàng.
Làm như cảm thấy kinh ngạc của cô, Lâm Tiểu Uyển lôi kéo cánh tay của cô, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"
"À. . . . . . Không có việc gì!" Chợt bừng tỉnh, cô ta ngước mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Úc Tử Ân, khẽ thở dài một cái, "Ân Ân, đợi lát nữa các cô là người thứ ba ra sân, cố gắng lên!"
"Cám ơn Phó tổng Diệp khích lệ!" Gật đầu một cái, Úc Tử Ân quay đầu liếc nhìn tiểu Toa đầy kinh ngạc, cũng không nói thêm cái gì, cười nhìn về phía Lâm Tiểu Uyển, "Tiểu Uyển, hôm nay cô thật xinh đẹp!"
"Cám ơn!" Quay đầu nhìn xem thiết kế phong cách Trung Quốc đặc biệt, tò mò trừng mắt nhìn, "Ân Ân, những trang phục này đều do cô thiết kế sao? Thật là đẹp mắt! Trang phục xinh đẹp như vậy, nhất định có thể sẽ được giám khảo ưu ái đấy!"
"Thật sao? Hy vọng thế!" Nụ cười nhạt nhòa, vốn định ngăn đề tài, lại không nghĩ rằng bên ngoài đã truyền đến tiếng la ở hội trường, kêu tổ thứ ba đến bên đài T chuẩn bị tẩu tú.
Quay đầu, cô gật đầu hướng tiểu Mễ tiểu Toa, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Diệp Tư Mẫn, "Phó tổng Diệp, đến phiên tôi, lát nữa lại tán gẫu!"
"Được, đi đi!" Nhìn cô đỡ người mẫu chính lên trên bục chữ T, Diệp Tư Mẫn thở dài nặng nề.
Lâm Tiểu Uyển nghe tiếng xoay đầu lại, không hiểu nhìn cô ta, hỏi "Sao thế?"
"Xem ra hôm nay tôi muốn thắng cũng không dễ dàng!"
"Sao lúc này cô lại không có lòng tin với bản thân mình thế? không tới cuối cùng, không phải thắng bại chưa định sao?" So sánh với cô ta không tự tin, Lâm Tiểu Uyển ngược lại nắm chắc phần thắng, giữa mặt mày đều đầy hài lòng.
Sắp xếp xong thứ tự người mẫu ra sân, Úc Tử Ân quay đầu nhìn tiểu Toa một chút, giống như là biết nghi ngờ trong lòng cô ấy vào giờ phút này, khẽ cười vỗ vỗ bả vai của cô ấy, "Có vấn đề gì, trở về phòng làm việc hỏi, hôm nay quan trọng nhất là tranh tài!"
"Dạ, lão đại!" Gật đầu một cái, tiểu Toa thu lại ý niệm nghi ngờ, trên mặt lạnh nhạt khôi phục nhàn nhạt nghiêm túc: "Dịch thiếu giữ lại chỗ ngồi trước đài cho chị, chị xuống dưới đài xem đi!"
"Được, bên này giao cho em!" Trước khi đi, Úc Tử Ân nói mấy câu khích lệ Yên Nhi, trên nét mặt cô ấy tự tin xoay người đi lên trên bục.
Từ phía sau đài ra ngoài, Úc Tử Ân nhìn về phía hàng khách khứa, cuối cùng tìm thấy bóng dáng Dịch Khiêm ở hàng đầu tiên bên phải, cúi thấp người đi tới, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh.
Thấy cô tới đây, Hạ Ninh Huân bên trái lễ phép cười với cô, nghiên người qua cười nói: "Bé con, đợi lát nữa sẽ đến lượt cô, khẩn trương không?"
"Cũng không phải là lần đầu tiên tham gia thi đấu, cần gì khẩn trương!" Quay đầu, Úc Tử Ân tức giận trắng mặt nhìn anh ta một cái.
"không khẩn trương là tốt rồi, chỉ sợ lát nữa bọn cô sẽ khẩn trương!" Có điều ngụ ý, đáng tiếc Úc Tử Ân không hề nghe được ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời) của anh ta.
Nghiêng người sang, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông lạnh nhạt mỉm cười bên cạnh, loáng thoáng thấy được một chút ánh sáng kinh ngạc từ đáy mắt anh.
"Nhìn em làm gì?" cô cười tiến tới bên lỗ tai anh nhẹ giọng hỏi, tiếng nói hờn dỗi khó nén được tâm tình vui thích.
"không có gì, chẳng qua là cảm thấy... hôm nay em rất đẹp!" Lúc cô mới vừa đi ra từ phía sau đài, hình như đã trang điểm xong, tóc thật dài vòng tại sau ót, cắm một trâm cài phỉ thúy, đơn giản mà ưu nhã, trông cô nhiều hơn mấy phần cô gái Giang Nam ưu nhã và dịu dàng.
Nghe anh nói như vậy, Úc Tử ÂN sờ sờ đầu theo bản năng, khẽ cười một tiếng, lúc này mới nhớ tới mới vừa ở phía sau đài cô bảo thợ trang điểm cài tóc cho cô, phối hợp thiết kết phong cách Trung Quốc hôm nay.
Khi tiếng nhạc vang lên, anh nghiêng đầu tiến tới bên tai cô, "Như thế nào, có lòng tôi đối với mình chứ?"
"Dĩ nhiên!" Khẽ cười một tiếng, cô quay đầu nhìn về phía đài T, tổ thứ ba bắt đầu tú.
Ánh đèn từ đỉnh đầu hạ xuống, sáng ngời trên đài T, người mẫu bắt đầu chậm rãi đi ra từ hai bên, phối hợp âm nhạc đàn ông xưa trình diễn, véo von xưa cũ, giống như kéo người vào không gian khác.
Đầu tiên ra sân chính là thiết kế váy dài phục cổ tơ lụa lấy mười danh họa thủy mặc sơn làm sáng ý bối cảnh, rồi tiếp đó ra sân chính là váy công sở lấy hoa văn thanh đồng làm ý tưởng, sau đó là màu sứ men xanh, tiếp nữa là thư pháp, cả hội trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía đài T, mắt không chớp hình như không muốn bỏ qua thứ gì, nhi*p ảnh gia phía sau đài không gián đoạn lóe đèn flash, có tân khách bừng tỉnh, thậm chí cầm điện thoại di động chụp hình.
Lẳng lặng nhìn người mẫu tẩu tú trên đài T, Dịch Khiêm như có điều suy nghĩ, bước chân những người mẫu này hình như rón rén và chậm hơn so với bình thường, hình như là muốn đem phong cách Trung Quốc ưu nhã biểu lộ ra ngoài, mà những phong cách thiết kế kia, đều có chút tương tự như lần bọn họ thấy ở viện bảo tàng, nghĩ đến cô đem những danh họa và đồ sứ kia dung nhập vào trong tác phẩm thiết kế của mình, kỳ công đem văn hóa Trung Quốc cổ điển dung hợp với phong cách hiện đại khéo léo, mang đến một cảm giác thời trang mới mẻ cho tân khách và giám khảo ở đây.
Tơ lụa mềm mại, sợi tơ mỏng châu Âu, chiffon trắng noãn, thậm chí da và hoa xa xỉ, ý tưởng phục cổ này, dung hợp với núi sông, tranh hoa và chim, hoặc là nhân vật linh thiêng, sứ men xanh tuyệt hảo, truyền đến không chỉ là sống động và lưu loát, trang nhã cùng tinh xảo, hơn nữa là thể hiện con người, thiên nhiên, lịch sử và văn hóa dung nhập hài hòa.
Trang phục biểu diễn vừa có hiệu quả kích thích thị giác, lại tạo thành lực không giống bình thường đánh vào thị giác, không hổ là người phụ nữ anh đang coi trọng, tài hoa của cô, hào quang của cô, sợ rằng vượt xa trói buộc của Thụy Nhĩ.
Nghĩ tới chỗ này, anh không khỏi ngước mắt nhìn về phía đại biểu đối diện đài T Thụy Nhĩ là Lam Mộ Duy và Hạ Khương Tuyết, vui mừng cười cười, anh loáng thoáng thấy được khen ngợi trên mặt bọn họ đối với tác phẩm của cô.
Vậy mà, thời điểm bộ thiết kế chính sau cùng ra sân, trong hội trường an tĩnh loáng thoáng có thể nghe được tiếng thán phụ nhỏ nhẹ!