Đổi cách gọi lại!Vào giữa trưa, trong viện bảo tàng, sau khi ăn cơm hai người trực tiếp trở về khách sạn, trời nóng nực, ai cũng không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở trong phòng làm việc.
Một người ngồi ở trên ghế salon, an tĩnh nhìn laptop, còn người ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, đang bể đầu sứt trán xử lý thành quả thu hoạch, mượn ipad sửa sang lại tài liệu.
Bức tranh bình an như vậy, lại vào giữa trưa, để cho người ta có một cảm giác ấm áp khó tả.
Thời gian đến ngày nộp bài thi không còn nhiều, trong thời gian ngắn như vậy muốn cô đem tất cả đồ án và vải vóc vừa nhuộm vừa thiết kế cắt may, nhất là những loại gấm hoa quý giá căn bản không dễ tìm, linh cảm thiết kế liên tục không ngừng thoáng qua trong đầu óc, tốc ký cộng thêm tổng hợp sửa sang, liên tiếp vẽ đi vẽ lại, cô loay hoay đến cơ bản không thở được!
Quả nhiên, thái độ buông lỏng sau bận rộn, là điểm yếu lấy mạng con người!
Từ trong hộp mail ngẩng đầu lên, Dịch Khiêm đột nhiên nhìn về bóng dáng bên cửa sổ sát đất, nụ cười dịu dàng giương lên trên khóe môi.
Đã rất lâu rồi anh không hưởng thụ cảm giác như thế? Công việc bận rộn, cơ hồ khiến anh quên mình còn có một cuộc sống như thế, mặc dù bây giờ anh đã có tất cả, so người khác thì sẽ hưởng thụ cuộc sống nhiều hơn, nhưng anh cảm giác những ngày qua dường như thiếu một thứ gì đó.
Hôm nay, có cô bên cạnh, mặc dù chỉ là nhìn cô, anh cũng cảm thấy rất thỏa mãn, giống như hai người đã quen biết rất lâu, giống như đây chính là hình thức tự suy nghĩ, cho nên chỉ cần bình yên mà bên cạnh nhau cũng có thể làm cho anh vui vẻ.
Anh đứng lên, rót một chén nước xong đi lên trước, kéo ghế qua ngồi xuống bên cạnh cô, bóng dáng cao lớn ngồi cạnh chiếc bàn tinh xảo, nhất thời khiến cho chiếc bàn hẹp đi rất nhiều.
Nhận lấy cốc nước anh đưa tới, cô mỉm cười nói với anh "Cám ơn!"
"Không nghĩ ra được hoặc là tâm tình phiền não thì nghỉ ngơi một chút đi, thiết kế cũng cần linh cảm ở ngoài, cũng cần tâm bình và khí hòa, lắng đọng và phát huy."
Khẽ thở dài một cái, vừa nghĩ tới việc mình phải có tìm một số loại vải khá hơn, không khỏi có chút ảo não, có chút nóng nảy, "Thời giờ còn lại của em không nhiều lắm, hai mươi bộ quần áo thế mà chẳng thiết kế ra nổi một bộ, ban đầu đã không nên lôi kéo anh đi du lịch, thật sự em đã tự tìm khổ cho mình mà"
"Có một số việc gấp cũng không được gì, càng nhanh ngược lại sẽ rối loạn. Nói một chút xem bây giờ em đang phiền não cái gì, có lẽ anh sẽ giúp được cho em!"
"Anh? Thiếu gia à anh có biết cách một ngành nghề như cách một ngọn núi không? Anh xác định anh sẽ hiểu những điều em nói?"Cũng không biết thế nào, nhìn đến vẻ nghiêm túc và tự tin của anh, cô liền không nhịn được nhạo báng mấy câu.
"È hèm, chẳng lẽ bây giờ em có lựa chọn tốt hơn sao?" Anh chau mày, tựa vào trên ghế dựa, bắt chéo hai chân đưa ánh mắt lười biếng nhìn cô, bộ dáng một quý công tự ưu nhã như vậy rất vui tai vui mắt, nhất thời khiến Úc Tử Ân cảm thấy ít đi mấy phần nóng nảy.
Chống lại ánh mắt nghiêm túc của anh, cô lần nữa đem chủ đề và ý tưởng của cuộc thi thiết kế lần này nói cho anh "Ý định của ta lấy Nếp xưa của Trung Quốc làm chủ đề, thiết kế một loạt các hình ảnh văn hóa của Trung Quốc cổ đại, thiết kế ra hai mươi bộ quần áo. Chia ra cho tranh Thủy Mặc thời nhà Thanh, sứ men xanh, bảng chữ mẫu, những miếng ngọc bội gốm sứ sơn khắc và được điêu khắc bằng các loại men quý, những thứ này đều là văn hóa bao la của Trung Quốc, em hiểu biết dù không phải tất cả về nó, nhưng muốn tìm cảm hứng thiết kế từ đây rồi lan truyền cho mọi người là điều không dễ dàng, cho nên em mới xuống Tân Giang, thay đổi phong cách."
"Trung Quốc có văn hóa hơn năm ngàn năm, em muốn tất cả dung nhập vào hai mươi bộ quần áo là việc không dễ dàng, em phải chọn một hình ảnh đại diện. Tỷ như về tranh Thủy Mặc, thì núi Phú Xuân chính là hình ảnh đại diện tốt nhất, nhưng nếu về phương diện dệt nhuộm, thì gấm hoa Đương Chúc, bảng chữ mẫu chắc không cần nói, Đương chúc thời vua Lan Đình Tự, ngọc bội sứ men xanh là những thứ mang theo bên người, em phải hiểu được việc dung hợp nó với trang phục cùng thời sẽ làm nên văn hóa đại diện."
". . . . . ." Nhìn dáng vẻ tự tin ưu nhã chầm chậm giải thích cho mình, cơ hồ trùng hợp hoàn toàn với những gì mà cô đang suy nghĩ, nhưng cô tốn nhiều thời gian lắm mới suy nghĩ ra, anh chỉ cần lắng nghe mà đã giảng dạy nó đến nơi đến chốn như thế, thật sự không để cho cô bội phục cũng không được.
Quả nhiên, người đàn ông này có nhiều kiến thức về văn hóa, đây cũng không phải là điều cô có thể tưởng tượng ra!
Chống lại ánh mắt hăng hái nhìn của cô, anh cười cười, tiếp tục nói: "Về in nhuộm tranh Thủy Mặc, chắc hẳn em sẽ tự mình có những đường dây riêng, đối với em mà nói cũng không khó. Về phần dệt nhuộm vải Thứ Tú, gấm hoa thì không dễ dàng mà tìm được, hơn nữa loại vải vóc này rất đắt, hao phí thờì gian quá dài, chỉ là vận khí của em rất tốt, một tên bạn bè của anh còn dư chút vải loại đó, anh sẽ trở về gọi điện thoại cho cậu ta, bảo cậu ta chừa nói cho em."
Dừng một chút, như thể anh đang nghĩ đến điều gì đó, cầm lấy ipap lướt qua hộp mail nào đó rồi đưa đến cho trước mặt cô, "Đây là hình chụp ngày Mộ Ít kết hôn, hôn lễ theo kiểu Trung hoa truyền thống, trên người Mộ phu nhân là dùng gấm Tú Hoa, trọn bộ trang phục và trang sức trên người có thể dùng từ giá trị liên thành để hình dung. Anh sẽ nhờ người đi tìm gấm hoa này dự bị cho em, nếu như em muốn dùng gấm hoa đối trục, như vậy anh sẽ phải chuẩn bị trước, thời điểm em cắt may có thể không may, nếu không anh cũng không thể giúp được em."
"Có thật không?" Nghe đến những lời này, cô chợt trợn to mắt, mặt vui mừng, khắc chế kích động đang nhào lên, cô kéo tay anh, lắc lắc làm nũng, "Cám ơn anh, Dịch thiếu!"
Nghe giọng nói ngọt ngào của cô, nghe cô gọi một tiếng Dịch Thiếu, nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy mu bàn tay của anh, làm cho anh không khỏi an tâm, hơi híp mắt lại, anh khẽ cười một tiếng, "Cám ơn thì không cần, nhưng mà anh có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?" Cô nháy mắt nhìn anh, nghiêm túc mà cười vui vẻ, cơ hồ khiến người khác nhìn mê mắt.
"Về sau không được gọi anh là Dịch thiếu, đổi lại cách gọi." Chuyện này anh vẫn chưa tìm được lý do để nói với cô, hôm nay có cơ hội tốt, làm sao anh lại không tranh thủ quyền lợi của mình.
"Không gọi anh là Dịch thiếu, vậy gọi anh là cái gì? Cũng giống như cha em, gọi anh là Tiểu Dịch sao?" Khẽ vặn lông mày, chính cô cũng cảm thấy khó đọc.
"Gọi anh là Tiểu Dịch, chính em không cảm thấy dễ nghe sao?" Anh chau mày, nén cười, trên mặt vô cùng nghiêm túc.
Lắc đầu một cái, mắt cô nhìn thẳng, nghiêm túc bên trong thêm mấy phần ngu đần bên ngoài, “Được sẽ gọi anh là Tiểu Dịch?”
“…” Ác tâm để cho anh nổi da gà.
Nhìn anh vặn lông mày, cô đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, trừng mắt nhìn, “Tiểu Ngũ, Ngũ Thiếu?”
“…” Vuốt vuốt cái trán, anh vặn lông mày nhìn bộ dạng giảo hoạt của cô, có chút dở khóc dở cười.
“Nếu không thì gọi anh là người yêu đi?” Ặc, cái này lại khiến cô nổi da gà!
“Cũng có thể.” Gật đầu một cái, cách xưng hô này làm cho anh vô cùng hài lòng. “Chờ khi em trở thành Dịch phu nhân, anh không ngại để em gọi anh như thế.”
“…” Đổi lại cách gọi, hai người đều hiểu rõ tiếng lòng của nhau, mà người từ trước đến nay không hề đỏ mặt như cô lại đỏ mặt.
“Được rồi, không đùa với em nữa, trước tiên hãy làm tất cả các công việc cho xong, buổi tối anh dẫn em đi chợ Sĩ Lâm dạo chơi, đi một chuyến đến Đài Bắc, không ăn cái gì, vậy thì rất tiếc nuối.”
Nghe đến có ăn, Úc Tử Ân cật lực vui vẻ gật đầu, đôi mắt màu lưu ly giảo hoạt tỏa ra hào quang sáng chói.
Nhìn bộ dạng ấy của cô, Dịch Khiêm bất đắc dĩ cười cười, giơ tay lên vuốt vuốt đầu cô, mặt tràn đầy cưng chìu đứng dậy đi đến trên ghế sofa, tiếp tục ngồi đó xử lý các thư từ.
------------
Ban đêm, tại chợ Sĩ Lâm, Đài Bắc, náo nhiệt gấp mấy lần so với trong tưởng tượng của cô, cả con đường đều là biển hiệu ăn uống, trong không khí tràn đầy mùi thơm các món ăn ngon.
Kéo cánh tay Dịch Khiêm, Úc Tử Ân nhìn trái nhìn phải, tìm mười món ăn ngon trong truyền thuyết tại chợ Sĩ Lâm.
Rốt cuộc tìm được nơi bán bánh nướng nổi danh nhất, cô lôi kéo anh chen vào trong đám người, nói với ông chủ muốn mua hai cái bánh cả vị ngọt và mặn, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, trong sóng người náo nhiệt, người đàn ông bên cạnh cô vô cùng chói mắt, anh tuấn và thanh nhã, trên người là bộ quần áo màu trắng, khiêm tốn lại khó nén được ánh sáng tôn quý.
Từ khi bắt đầu bước vào chỗ này, anh đã nhận được không ít ánh mắt ngắm nhìn của những cô gái xinh đẹp, ngay tiếp theo cô cũng trở thành người bị chú ý, sóng người ở đây náo nhiệt, anh lại tận tình che chở và bảo vệ cô ở trong Ⱡồ₦g иgự¢, chỉ sợ cô đi lạc, càng sợ cô bị thương, bộ dáng thận trọng như vậy, để cho cô có cảm giác an tâm.
Giơ lên hai phần bánh, cô đi ra ngoài, cố ý đem một ít bánh ngọt nhét vào trong miệng anh, “Anh nếm thử xem, nghe nói đây là tiệm bánh ngon nhất ở đây, không nếm không được.”
Nhìn cô kiên trì như thế, Dịch Khiêm chỉ cười cười, cúi đầu xuống cắn một cái, một cỗ hương vị ngọt ngào lan tràn trong miệng, anh không thích ăn đồ ngọt nên vừa ăn đã vặn lông mày, gương mặt tuấn tú có chút uất ức, “Ngọt!”
“Hả? không phải mặn sao?” cô giả bộ ngu ngơ cắn một khối bánh mặn, rất vô tội nháy mắt, “Là mặn thật nha!”
“…” Người khác Im lặng vặn lông mày, cúi đầu xuống không hề khách khí mà hôn lên môi của cô, đem sự ngọt ngấy trong miệng vuốt ve môi cô, một lúc lâu khắp bốn phíaxột xoạt truyền ra tiếng cười, anh đem theo sự chưa thỏa mãn mà kết thúc nụ hôn, đưa đôi mắt nhìn gò má hồng phấn của cô, cho nên tâm tình không khỏi tốt lên: “Như thế nào, có ngọt không?”
“…” Cắn cắn môi, cô tức giận trừng mắt liếc anh một cái, bên tai là tiếng cười của những du khách để cho cô hận đến không đào được một cái hang mà chui vào, ảo não dậm chân, trái lương tâm hừ nhẹ giọng nói: “Mặn thật!”
“Được, mặn thật!” Thời điểm này, là nói dối anh cũng nhận.
hiện tại đã có một người mặt đỏ đến trước mặt Úc Tử Ân diễn một vở kịch vui cũng không có ảnh hưởng đến tâm tình cô, nhìn các loại đồ ăn vặt, ngược lại thẹn thùng quay đầu đi, lôi kéo người bên cạnh vào trong tiệm cháo nổi danh nhất chợ đêm Quảng Đông, gọi một chén cháo to, hai người cùng ăn.
Múc một muỗng cháo đưa đến trong miệng anh, Úc Tử Ân rất mong đợi nhìn anh, “Nếm thử một chút xem mùi vị gì.”
Lướt qua một cái, Dịch Khiêm đột nhiên khẽ nheo lại mắt, thật khó để hưởng thụ sự đối xử như thế, nhìn nét mặt trước sau lạnh nhạt và nghiêm chỉnh chẳng để lộ cảm xúc gì: “Anh có cảm giác mình giống như thị vệ đang thử độc cho Hoàng hậu nương nương.”
“…. không cần nói như vậy, anh cũng không giống như thị vệ, trong những bộ truyện có tình tiết máu chó thì thị vệ chỉ được coi là nam phụ, đánh một chút hay cầm cờ chạy mà thôi, chẳng lẽ anh nghĩ mình thích hợp để làm nam phụ sao hả? Hả?!”
“thì nam phụ không quá thích hợp… anh vẫn làm nam chính tốt hơn.” Khẽ cười một tiếng, anh cầm thìa trong tay mình lên, múc một muỗng cháo đưa đến trong miệng cô, dịu dàng dụ dỗ: “Ăn tí rồi thì trở về nhà đi, chúng ta sẽ bay chuyến sớm ngày mai!”
“Ừ, biết!”