Làm cha mẹ không phải đều chỉ có hi vọng con cái thường về thăm nhà một chút, Lương Nhu Hoa cũng không ngoại lệ, mới sáng sớm đã dậy đi chợ cùng với người giúp việc mua những thứ con trai con dâu thích ăn.
Lúc về còn mua thêm một mứ xoài tươi, lần trước nghe con trai nói con dâu thích ăn. Trong lúc người giúp việc trong phòng bếp làm rau thì bà cũng không rảnh rỗi, làm món salad trái cây, thế hệ bọn họ thì không cảm thấy có gì ngon nhưng bọn trẻ lại thích.
"Thủ trưởng, thủ trưởng phu nhân ra lệnh anh lập tức dừng xe tấp vào bên kia." Cô gái ngồi bên ghế phụ rất có khí phách ra lệnh, Mục Lương Hòa liếc nhìn tòa nhà cao ốc bên ngoài người đi lại tấp nập hỏi "Em muốn vào trung tâm mua sắm?"
"Không nói cho anh."
Mục Lương Hòa vẫn lái xe vào bãi đậu cùng cô đi vào. Anh đã quen với việc mặc quân phục, giờ mặc đồ thường, áo khoác ngoài màu xanh dương đậm với quần đen, cũng không cảm thấy có chỗ nào khác biệt, có điều vẫn cứ đẹp trai ngời ngời. Trong đám người, vẻ đẹp trai của Mục Lương Hòa không hề khoa trương chút nào, so sánh với Tề Mạc Đình, vẻ đẹp của anh càng thêm phần nội liễm khiến người ta cảm thụ mà không phải sự từng trải.
Thanh Ninh ôm lấy tay anh, Mục Lương Hòa liếc nhìn xuống khóe miệng không tự chủ nâng lên, cùng vợ lên lầu ba.
Lầu ba là khu vực thời trang nam, thật ra thì ban đầu Thanh Ninh cũng không có ý định lên đây nhưng nhìn thấy manocanh vóc dáng y hệt Mục Lương Hòa, vẫn là nhịn không được khơi dậy ý muốn mua đồ cho người đàn ông của mình vượt qua cả lý trí.
Đối với việc mua quần áo giữa đàn ông và phụ nữ quả thật khác nhau một trời một vực, phụ nữ thích thử đi thử lại, chọn tới chọn lui, còn đàn ông thì rất nhanh gọn, thấy hợp liền mua, Mục Lương Hòa cũng không ngoại lệ.
"Thủ trưởng, anh thử cái này xem."
Mục Lương Hòa chân mày nhướng thật cao, không vui vẻ vào phòng thử quần áo, đây đã là lần thử thứ ba rồi, nhìn người đàn ông mặt mũi đã có chút vặn vẹo trong gương, bất đắc dĩ cười lên, theo anh quần áo này chỉ có màu sắc là khác nhau thôi chứ còn kiểu dáng đều na ná cả.
"Cũng không tệ, hay là thử thêm cái này."
Thanh Ninh giơ thêm một bộ lên, Mục Lương Hòa hít sâu một hơi, cầm lấy mấy món đồ nãy giờ anh vừa thử trầm giọng nói với nhân viên bán hàng : "Gói toàn bộ giúp tôi." Sau đó quay đầu vào phòng thử đồ thay quần áo ra.
Lúc đi ra sắc mặt đưa đám, trong tay xách theo mấy túi lớn, Thanh Ninh đi theo sau cũng chẳng tươi tỉnh nhìn sau lưng anh như muốn đốt một cái hố , thật là không đáng yêu tí nào.
Lên lầu bốn, Thanh Ninh chọn cho mẹ chồng Lương Nhu Hoa một cái khăn quàng cổ lông dê bởi mùa đông sắp đến rồi, lại chọn thêm cho ba chồng một đôi bao tay, Mục Lương Hòa không tham gia ý kiến gì, tác dụng duy nhất chính là rất sảng khoái cà thẻ, đối với người đàn ông như vậy, Thanh Ninh cũng chẳng biết nói gì hơn.
Bởi vì trên đường trì hoãn, 11 giờ mới đến nhà ba mẹ chồng, cơm canh đã chuẩn bị xong cả, ba chồng Mục Hồng Quân không ở nhà, nghe nói là đi công tác, mẹ chồng Lương Nhu Hoa mặc tạp dề lúi húi trong bếp, thấy bọn họ tới mới tháo tạp dề chạy ra ngoài.
Với tuổi tác của Lương Nhu Hoa, phải nói là bà chăm sóc bản thân rất tốt, tóc tùy ý vấn lên, mặc quần áo ở nhà mà vẫn một vẻ đoan trang nhã nhặn, có thể tưởng tượng lúc còn trẻ bà đẹp bao nhiêu.
"Trên đường bị kẹt xe phải không?"
"Không phải, bọn con mua ít đồ."
Mục Lương Hòa nói như vậy, Thanh Ninh cũng tức thời đem đồ đưa cho mẹ chồng "Một chút tâm ý của tụi con, hi vọng mẹ thích."
"Đến là được rồi còn mua này nọ, trong nhà cái gì cũng không thiếu, nhanh đi rửa tay ra ăn cơm."
Hai vợ chồng một trước một sau vào phòng vệ sinh, phòng vệ sinh tầng trệt của biệt thự Mục gia nằm ngay cạnh cầu thang, bên cạnh là phòng dì giúp việc. Thanh Ninh y như đứa trẻ tranh vào phòng vệ sinh trước anh rồi ngúng nguẩy ra ngoài, Mục Lương Hòa dĩ nhiên biết nguyên nhân, đoán chừng bởi vì việc anh không phối hợp thử đồ đây mà.
"Thanh Ninh, không hợp khẩu vị hả con?"
Lương Nhu Hoa nhìn con dâu hầu như không ᴆụng đến con tôm nào trên bàn thì lên tiếng hỏi "Hay là do cay quá?"
"Không phải, mẹ, con muốn ăn cơm xong rồi ăn vả."
Mục Lương Hòa dĩ nhiên biết cô không ăn là bởi đó là món anh đã gắp cho cô, vẫn còn giận dỗi nên không thèm để ý đến hành động lấy lòng của anh.
"Lương Hòa, con cũng chịu khó ăn nhiều vào, nghe Lưu chính ủy nói vết thương trên eo con lại tái phát, đừng cậy trẻ mà xem nhẹ nếu không về già sẽ chịu khổ đấy."
Mục Lương Hòa lắng nghe lời Lương Nhu Hoa nói cũng gật gù hứa trong khoảng thời gian này phối hợp trị liệu, nghỉ ngơi thật tốt.
"Mẹ, mẹ yên tâm, con biết chừng mực."
"Mẹ còn không rõ cái chừng mực của con hay sao, đúng là cha nào con nấy, thôi không nói nữa. Thanh Ninh, Lương Hòa, có mấy lời mẹ muốn nói với mấy đứa, nhân lúc còn trẻ thì sinh con đi, hiện tại mẹ ở nhà cũng rỗi rãnh, cũng có thể giúp các con trông nom." Lương Nhu Hoa đã nói đến mức này rồi còn chủ động giúp vợ chồng chăm con, bọn họ đúng là không có lý do gì không muốn sinh con.
Thanh Ninh theo bản năng nhìn về phía Mục Lương Hòa, chờ anh lên tiếng.
Mục Lương Hòa cũng nhìn lại cô, trong ánh mắt vợ tràn ngập vẻ vô tội, thậm chí còn có chút biểu hiện không biết làm thế nào, anh cầm bàn tay dưới bàn: "Mẹ, chúng con nhất định sẽ sinh nhưng giờ cũng chưa gấp lắm, với lại giờ thân thể Thanh Ninh quá gầy, cứ bồi bổ đã tránh cho đến lúc đó chịu khổ."
Lời của Mục Lương Hòa thực là ngoài dự liệu của Thanh Ninh, Lương Nhu Hoa cảm thấy như thế cũng đúng trầm ngâm một chút: "Thân thể Thanh Ninh cần bồi bổ cho tốt, vậy thì lần sau đi với mẹ đến chỗ bác sĩ Trung Y bốc vài thang thuốc."
"Vậy thì làm phiền mẹ sắp xếp ạ."
Đề tài này đến đây kết thúc, Thanh Ninh làm bộ đánh trống lảng bắt đầu bóc vỏ tôm, cô rất thích ăn đuôi tôm thế là bóc đầu tôm bỏ ngay trước phần mâm của Mục Lương Hòa chất thành một cái núi nhỏ, Mục Lương Hòa cũng bóc nhân tôm phân ra bỏ vào chén mẹ và vợ, hai người phụ nữ quan trọng nhất đời anh.
Ăn cơm xong, Mục Lương Hòa mang cái ghế ra sân nằm phơi nắng, Thanh Ninh ở trong nhà phụ mẹ chồng dọn dẹp, đến khi dì giúp việc gọi bảo có việc mới chạy ra.
"Thanh Ninh, điện thoại."
Đi ra chỉ thấy Mục Lương Hòa sắc mặt căng thẳng đứng ở trên ban công, trong tay là di động của cô, trước tiên nghĩ tới là Mạnh Kiết Nhiên gọi.
"Là Diêm Nhuận Hoa." Anh nói.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
"Không cần cám ơn, đây là tôi nên làm."
Thì ra Diêm Nhuận Hoa gọi tới để cảm ơn cô chuyện ngày hôm qua, thiết bị theo dõi đã được gắn vào di động của Mạnh Kiết Nhiên, nếu hắn có động tĩnh gì thì bên cảnh sát sẽ dễ dàng theo dõi, sẽ nhanh lộ sơ hở, chuyện sau đó thì không cần nói.
"Thanh Ninh, em sợ không?"
Thanh Ninh chưa từng trải qua giây phút sinh tử nên có lẽ không biết rõ, còn Mục Lương Hòa anh thì hiểu, sinh mạng quá nhỏ bé, tử vong có khi chỉ trong chớp mắt. Anh không hề phủ nhận nội tâm mạnh mẽ cứng rắn của anh đã từng biết sợ, ngộ nhỡ có một ngày Mạnh Kiết Nhiên phát hiện ra tất cả là âm mưu, người đầu tiên gặp nguy hiểm chính là cô.
"Không phải có thủ trưởng ở đây hay sao, em có gì mà phải sợ, khó đến mức thủ trưởng không bảo vệ được em hay sao?"
Cô ngước đầu hỏi, con mắt trong sáng, anh một tay ôm cô vào иgự¢: "Đúng, em còn có anh."
Thâm tâm một người theo chủ nghĩa đàn ông, anh rất hài lòng khi Tạ Thanh Ninh ỷ lại vào anh.
Hai giờ chiều bọn họ trở về đại việngia đình quân nhân đại viện, lúc về mẹ chồng còn đưa cho cô một bọc khoai lang nói là rất ngọt, dùng để nấu cháo rất tốt. Buổi tối lấy ra nấu cháo, bởi vì có việc nên buổi chiều Mục Lương Hòa chỉ đưa cô về nhà rồi đến đơn vị ngay, anh còn gọi điện bảo là tối không về. Thanh Ninh đành ăn cơm với chị Ngô, để phần cho anh một tô cháo ăn khuya.
Tạ Đông Phong từ khi biết đến sự tồn tại của Mục Lương Hòa thì vẫn luôn không thích, xét cho cùng chính là bởi thân phận của anh, vị trí của anh là kẻ có quyền còn ông là một thương nhân thì càng chỉ nên kết thân với một người cùng giai cấp thôi.
"Nhạc phụ, cha muốn uống gì?"
"Tiếng nhạc phụ này tôi e là không nhận nổi đâu." Tạ Đông Phong ở trên thương trường hô mưa gọi gió đã quen, nếu là ở trước mặt Tạ Thanh Ninh dù đuối lý thì ông cũng có thể mắng vài câu mà không sợ mất mặt, còn đây là Mục Lương Hòa, nói thế nào thì mình cũng sắm vai cha vợ, lịch sự cần thiết là không thể xem thường.
"Thế thì gọi một bình Phổ Nhĩ được không ạ."
Mục Lương Hòa trên người vẫn mặc quân trang, mới từ trong đơn vị ra ngoài, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối với lời mỉa mai của ông cũng không tỏ ra để ý, cũng là sắm một vai ác, thảo nào mà lừa gạt được đứa con gái bốc đồng kia của ông.
"Vậy thì Phổ Nhĩ đi."
Mục Lương Hòa ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên đối diện: "Nhạc phụ hình như là có chút hiểu lầm đối với con rể."
"Hừ, hiểu lầm, tôi thấy đều là do cậu rắp tâm, chúng ta cũng không cần thiết quanh co lòng vòng."
"Thanh Ninh là cam tâm tình nguyện gả cho con, cũng không phải là do con ép buộc, điểm này là không thể nghi ngờ." Thái độ Mục Lương Hòa giống như là đấm bị bông khiến Tạ Đông Phong càng thêm tức giận. Ông gặp Mục Lương Hòa có hai mục đích, một là khuyên bọn họ ly hôn, hai là châm chọc để đạt cho được mục đích đầu tiên. Nghe nói cậu ta đi giải cứu thiên tai, Thanh Ninh cũng chạy đi theo, cũng là một con người, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, trong lòng ông lo lắng đứng ngồi không yên. Đời này ông chỉ yêu nhất mẹ con bé, người con gái mềm mại như sông nước giang nam ấy, chỉ là người không kháng nổi sự biến thiên của thời gian, cuộc hôn nhân ấy chỉ vì sai lầm của ông mà kết thúc, vợ ông cũng vì thế mà qua đời, mới dẫn đến quan hệ cha con tồi tệ như hôm nay, trở thành kẻ thù chứ không phải cha và con gái.
"Lấy thân phận của cậu, cậu có thể chăm sóc tốt cho nó ư, Thanh Ninh là viên ngọc trong tay tôi thế mà đi theo cậu chỉ biết chịu khổ, quốc gia lệnh cho cậu đi thì cậu phải đi, hầu hết thời gian của cậu đều thuộc về quốc gia mà không phải con bé."
Lời Tạ Đông Phong nói đều là sự thật, những ai có mắt đều thấy được rõ ràng, Mục Lương Hòa cũng không bao biện, càng không cam đoan bởi vì anh không có gì để cam đoan. Đúng như lời cha vợ, thời gian của anh đều giành cho quốc gia mà không phải cô, cấp trên có lệnh thì Thanh Ninh chỉ đành xếp thứ hai.
"Nhạc phụ, hiện tại đúng là con không thể cam đoan với cha chuyện gì, làm một quân nhân được quốc gia giao phó nhiệm vụ, thời gian của con không có nhiều, nhưng con có thể giành hoàn toàn quỹ thời gian ít ỏi đó cho cô ấy, hơn nữa còn tuyệt đối trung thành."
“Trung thành” hai chữ này, nhìn đơn giản, viết cũng đơn giản, nhưng không nhiều người đàn ông làm được, Tạ Đông Phong cũng không làm được, hai chữ kia lập tức đâm đúng chỗ hiểm của ông, thời gian tang thương, nhớ lại lúc còn trẻ, mình cũng từng mạnh miệng hứa với người đó, nhưng đến cuối cùng vẫn phụ bạc cô ấy.
"Mục Lương Hòa, Thanh Ninh có phải cũng như thế này mà bị cậu lừa về hay không, cậu cũng thề thốt tuyệt đối trung thành với nó." Tạ Đông Phong tay cầm ly trà có chút run, tình cảm đè nén trong thân thể không tìm được chỗ bộc phát mãnh liệt rít gào, là hối hận hay là không cam lòng, hoặc là trống trải.
Mục Lương Hòa nhìn thẳng vào mắt ông khẳng định: "Nhạc phụ, mặc kệ như thế nào, con và Thanh Ninh đã kết hôn, chuyện tối nay cha không cần cho cô ấy biết."