Sự ra đi của Cố Thành Dĩ khiến mọi người đều vô cùng đau lòng tiếc thương, nhất là Mục Lương Hòa. Lúc anh nhận lệnh đem quân đi cứu thiên tai đã đảm bảo với cấp trên sẽ mang toàn bộ quân trở về, hiện tại lại thiếu một. Anh không thể đối diện với cấp trên, càng không có cách nào đối diện chính mình, người kia không phải ai khác mà chính là Cố Thành Dĩ người bạn nối khố của anh.
Di thể Cố Thành Dĩ đã được đưa về thành phố C, đang đặt tại nhà tang lễ.
Đây không phải là lần đầu tham gia tang lễ của chiến hữu nhưng là lần khó khăn nhất. Không tính đến những quan hệ khác, anh và Cố Thành Dĩ không chỉ là đồng đội tốt an hem tốt mà quan hệ hai nhà rất thân thiết, cùng xuất thân từ trường quân sự, đồng hành tác chiến cho tới hôm nay. Ba Cố vẫn hi vọng cậu ấy sớm lập gia đình, cưới con dâu sinh một đứa bé mập mạp, coi như là hoàn thành tâm nguyện, lần này còn định là khi cậu ấy trở về sẽ sắp xếp cho đi xem mắt nữa.
Nhớ đến những điều này thân thể Mục Lương Hòa tưởng chừng đứng không vững, sắc mặt trắng bệch, chính ủy đứng bên cạnh phải vị anh quát lên: "Cậu đi nghỉ một lát đi, không cần sức khỏe nữa hả?"
Anh phất tay ưỡn thẳng lưng từ trên bậc thang nhìn xuống: "Không có gì đáng ngại, tôi muốn đưa cậu ấy đoạn đường cuối cùng này."
Tin tức Cố Thành Dĩ gặp chuyện không may không được tiết lộ trước, di thể anh theo chân đồng đội trở về. Ba Cố đỡ mẹ Cố khóc ngất lên ngất xuống, chỉ một đêm đầu bạc trắng.
"Lương Hòa, xử lý xong chuyện ở đây con về sớm một chút, ba sẽ qua bên kia xem thế nào." Mục gia và Cố Gia hai nhà là thế giao, Cố Gia xảy ra chuyện lớn như vậy, Mục Hồng Quân cùng Lương Nhu Hoa nhất định sẽ tới lo giúp trong ngoài.
"Vâng, con sẽ về sớm." Mục Lương Hòa theo bản năng vuốt di động trong túi, cuộc gọi lần trước nghe được giọng điệu kích động của Thanh Ninh anh rất nhớ nhung. Như vậy mới thật sự là Tạ Thanh Ninh, không cần làm bộ thành thục, muốn làm cái gì thì làm cái đó, đem toàn bộ tâm tình đều hiện ở trên mặt, mặc dù tính tình trẻ con có lúc tùy hứng giận dỗi, náo loạn gây gổ khiến anh tức ૮ɦếƭ.
Mục Lương Hòa nhìn lên bầu trời mờ mịt, sợ là trời muốn mưa, xoay người đi vào linh đường.
Tạ Thanh Ninh từ chỗ Trần Minh mới biết hôm nay là tang lễ của Cố Thành Dĩ. Cô vội vã chạy đến nơi thì thấy Mục Lương Hòa và ba chồng Mục Hồng Quân đang đứng cùng nhau, không nhìn thấy mẹ chồng Lương Nhu Hoa đâu. Lúc cô chuẩn bị đi vào thì nghe thấy một hồi tiếng khóc, mẹ chồng Lương Nhu Hoa đỡ một người phụ nữ niên từ bên trong ra ngoài, nếu không phải có mẹ chồng cô cùng người đàn ông bên cạnh đỡ thì đã té trên đất rồi. Không cần đoán cũng biết đó là mẹ của Cố Thành Dĩ, bất chợt cô không còn dũng khí để tiến vào, sững sờ đứng ở dưới bậc thang khiến những người đi qua đều liếc nhìn vài lần.
Ý nghĩ trong đầu liên tục xoay chuyển, tiến không được lùi cũng không xong, có một cây kim cứ đam vào иgự¢ từng hồi đau đớn, đang chuẩn bị đi về chợt bị gọi lại.
Mục Lương Hòa nghe đồng đội nói chị dâu tới liền vội vã ra ngoài tìm người, thấy cô chần chừ không vào mới lên tiếng gọi. Lúc cô xoay người lại vẫn thấy được thái độ kinh hoảng mang theo hoảng hốt, sau, trong đôi mắt vụt sáng có băn khoăn lo lắng, tay luống cuống nắm lấy vạt áo đã tiết lộ tất cả.
"Đã tới thì vào một lát đi."
Mục Lương Hòa dẫn cô đi vào, bên trong rất nhiều người có đồng đội, người thân bạn bè. Cứ theo mỗi bước chân anh, càng tiến gần linh đường thì lòng cô càng hốt hoảng, áp lực chân tướng sự tình khiến cô không thở nổi.
Trước mặt là khung ảnh trắng đen của Cố Thành Dĩ với nụ cười tỏa nắng, người trong hình so với hiện tại trẻ hơn. Anh ấy và Mục Lương Hòa lớn lên cùng nhau, cũng trẻ tuổi như vậy mà sinh mạng đã mất đi, nghĩ đến đây nước mắt không ngừng được thánh thót rơi xuống, nắm tay Mục Lương Hòa đứt quãng nói: "Thủ trưởng, anh ấy rốt cuộc làm sao. . . . . ." Mạnh Kiết Nhiên nói Cố Thành Dĩ là do hắn đặt bẫy, rốt cuộc là bẫy gì, cô rất muốn biết.
Mục Lương Hòa nhìn người qua lại xung quanh, nhỏ giọng ở bên tai cô: "Trở về rồi nói..., anh bảo Trần Minh đưa em về trước."
Đã nhiều ngày không gặp anh, Thanh Ninh túm tay áo anh không buông, hành động bị ba chồng bắt gặp thế là ông phất tay bắt hai vợ chồng phải về nhà.
Trần Minh lái xe, cô và Mục Lương Hòa ngồi phía sau, về đến nhà đã khuya, chị Ngô cũng đã về nhà. Thanh Ninh mở tủ lạnh xem có gì ăn được không, thấy toàn là thức ăn sống không có gì ăn ngay được. Đang tần ngần, Mục Lương Hòa đã ϲởí áօ khoác lại ôm cô từ phía sau, một tay ôm eo cô, một tay đưa vào trong tủ lạnh cầm nguyên liệu nấu ăn.
"Ăn mì sợi."
"Được, để em làm, anh nghỉ ngơi một lát đi." Thanh Ninh đón lấy thức ăn trong tay anh định làm đã bị anh ngăn lại "Để anh."
Mục Lương Hòa nói ra hai chữ này tiếng nói đặc biệt trầm thấp khác thường, xen lẫn cảm xúc khó hiểu, cô đứng tại chỗ nhìn anh vào phòng bếp, thoáng thấy tư thế đi đứng của anh không đúng, chắc là vết thương nơi hông đã tái phát, chẳng trách Hạ Gia Dĩnh lại tới đây đưa thuốc.
Thanh Ninh đi theo vào, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy anh, đầu áp lên lưng anh. Tay Mục Lương Hòa đang cắt cà chua dừng lại, một tay đẩy tay đang ôm của cô quát nhỏ : "Đừng làm rộn, dao không có mắt."
"Thủ trưởng có mắt là được rồi."
Mục Lương Hòa không thể làm gì cô nàng đang ăn vạ, cũng không nhiều lời, tiếp tục cắt trái cà chua, đem thịt gà cắt tђàภђ ђạt lựu bỏ vào chén nhỏ, động tác thành thạo. Nhìn vợ tự ti lại nghĩ đến chuyện Cố Thành Dĩ , những điều tốt đẹp trước mắt chính là cỡ nào châm chọc, châm chọc sự ngu xuẩn của anh.
"Thủ trưởng, hôm đó các anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đây là chuyện cô đã suy nghĩ thật lâu, từ lúc nghe chuyện Cố Thành Dĩ.
Mục Lương Hòa cũng không muốn giấu cô, đem sự tình tóm tắt ngắn gọn từ đầu đến đuôi.
"Anh có cảm thấy có chỗ nào không bình thường không, tỷ như tại sao mấy người kia lại xuất hiện ở chỗ đó, nơi nguy hiểm như vậy, người bình thường có chút đầu óc sẽ không đi." Cô thử dò xét hỏi, nước lúc này đã sôi, Mục Lương Hòa mở nắp "Ừ" một tiếng đem mì sợi thả vào, dùng chiếc đũa khuấy khuấy.
"Vậy anh phát hiện được gì?"
Thanh Ninh thận trọng nhìn nét mặt anh, xác định không nhìn thấy gì khác thường, bí mật cất giấu trong lòng giống như vuốt mèo cào xé khó chịu đứng ngồi không yên, căng thẳng đến mức không thở được.
"Mì xong rồi, đem khay đến đây."
Cô không bồn chồn không yên quay sang lấy cái khay cho anh vớt mì. Tài nấu nướng của Mục Lương Hòa không tệ, tuy trang trí không được đẹp nhưng mùi vị mì gà cà chua này rất được. Thấy cô cho thêm dấm vào, anh liền giật lấy chai dấm trừng cô : "Bao tử không tốt thì nên ăn ít cái này thôi."
Thanh Ninh le lưỡi: "Tuân lệnh."
Cô chọc chọc mì trong tô của mình một lát lại mon men trong cái tô không thêm dấm của anh, Mục Lương Hòa không thể làm gì cũng kệ mặc kệ cô, chọn mấy miếng thịt gà gắp sang cho cô.
"Không cần, khuya rồi không ăn thức ăn mặn." Nói xong, trả lại thịt gà vào bát anh, mấy ngày qua đi cứu thiên tai anh không ăn uống tử tế, cả người cũng gầy đi trông thấy, hốc mắt lõm xuống, con mắt có vẻ càng lớn, cộng thêm chuyện Cố Thành Dĩ, một vị thủ trưởng tinh thần sáng láng đã không thấy đâu, cô rất đau lòng, nghĩ thầm ngày mai phải nhắc chị Ngô làm thêm mấy món bồi bổ cho anh.
Lần này trở về Mục Lương Hòa có thể cảm thấy sự biến hóa của Tạ Thanh Ninh, trước kia đâu có dính người như hiện tại, anh đi tới đâu cô theo tới đó. Buổi tối tắm rửa xong lên giường, Mục Lương Hòa nghiêng người đi thì cô từ phía sau ôm dính sát như keo, tay nhỏ bé cũng mò vào dưới áo anh xoa nắn lung tung, bị anh ngăn lại không vui bắt đầu dùng chân.
"Thủ trưởng, anh lạnh nhạt em." Thanh Ninh làm mặt dày nói, nói xong mặt của mình đều đỏ lựng, cũng may là trong bóng tối không thấy rõ, đùi trực tiếp gác lên người anh, tư thế không chỉ có mập mờ, nhiệt độ cũng nhanh chóng tăng lên.
"Đừng quấy, ngủ sớm một chút." Mục Lương Hòa quát nhẹ, xoay người ấn cô vào trong иgự¢, không để cho cô lộn xộn. Thanh Ninh cũng chịu an tĩnh rồi, đưa tay vòng quanh cổ anh, để cho mình tựa sát vào trong иgự¢ anh, cả người quấn lấy như con bạch tuộc.
Mục Lương Hòa cũng không ngăn cản, bởi vì cô quấn mình như vậy, trong thân thể dâng lên một luồng sóng xao động bị anh đè ép xuống, dựa vào giác quan, cúi đầu là khuôn mặt cô với hơi thở nóng bỏng phà lên cổ tê tê dại dại, đúng là yêu tinh biết ђàภђ ђạ người. Đợi cô ngủ say Mục Lương Hòa nhẹ nhàng đặt cô xuống nệm đứng dậy đến thư phòng, bên trong vẫn nguyên trạng như lúc anh đi chỉ có khung hình là thay đổi. Anh đến trước cửa sổ đốt một điếu thuốc, lúc đàn ông có chuyện buồn phiền thì thuốc lá là phương pháp giải tỏa tốt nhất, có thể bình tĩnh suy nghĩ trong làn khói lãng đãng.
Một điếu thuốc hút xong, lại đốt một điếu nhưng lần này không hút mà chỉ kẹp ở đầu ngón tay. Chốc lát anh phủi tàn thuốc vương vãi, dập luôn điếu thuốc cháy dở, đi vào phòng tắm súc miệng rồi quay về giường. Thanh Ninh vẫn nằm tư thế lúc anh ra ngoài nhưng chăn đã đã rớt một nửa, nửa người lộ ra bên ngoài, thời tiết lạnh như vậy, nếu thế này mà lạnh cả đêm, ngày mai chắc có thể trực tiếp đưa vào bệnh viện.
Mục Lương Hòa nằm vào đắp kín chăn cho cô, cả người thuận thế kéo vào trong иgự¢, môi ở trên trán cô in một cái hôn, bật ra mấy chữ để cho Thanh Ninh cả người ngẩn ra “Anh phải làm sao với em mới tốt đây?”
Mục Lương Hòa, anh rốt cuộc vẫn còn nghi ngờ phải không?
Chuyện của Cố Thành Dĩ đã dấy lên nghi ngờ trong anh, có phải ngay cả cô cũng không thể nói, hay là bởi vì đoạn quá khứ kia mà khẳng định cô sẽ đứng về phía Mạnh Kiết Nhiên.
Buổi sáng thức dậy đã không thấy Mục Lương Hòa, chỗ nằm bên cạnh đã lạnh cho thấy anh dậy lâu rồi. Thanh Ninh làm vệ sinh, thay quần áo xuống lầu đã thấy hai người ngồi trong phòng ăn.