Quân Hôn Tỏa Sáng - Chương 08

Tác giả: Công Tử Khanh Thành

Giọng hắn rất nhẹ, nhẹ như lông hồng, nhưng càng nhẹ càng biểu hiện hắn rất tức giận, chỉ hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ cô thôi.
" Mạnh Kiết Nhiên, lần trước không phải đã nói rồi sao, đó là bạn trai tôi, anh còn gì không hiểu thì hôm nay một lần nói hết ra tôi sẽ giải đáp."
Làm người sợ hãi đến một mức nào đó thì sẽ không còn sợ nữa, Thanh Ninh cố ý nghếch cằm lên cụng vào cái cằm đang để trên đỉnh đầu mình làm Mạnh Kiết Nhiên đau chửi thề một tiếng, đồng thời nâng đầu gối lên định đá nhưng rất tiếc đã bị hắn tránh được.
Mạnh Kiết Nhiên mắc dù bị đau nhưng vẫn không buông cô ra, liếm liếm môi, cúi người cọ chóp mũi vào chóp mũi cô trầm giọng nói : "Thanh Ninh, có những lời không thể nói lung tung, nếu đúng là bạn trai, em có biết có hậu quả gì không."
Đây rõ ràng là uy Hi*p trắng trợn, mà Mạnh Kiết Nhiên hắn có quyền gì làm thế, ban đầu chính hắn nói chia tay, cùng người khác đính hôn cũng là hắn, giờ lại mặt dày như thế, đúng là thời thế thay đổi, đúng là vô sỉ trong vô sỉ.
" Mạnh Kiết Nhiên, chúng ta kết thúc rồi, trí nhớ anh có vấn đề hay sao?"
Khi hắn bên tai cắn răng nghiến lợi khiến Thanh Ninh nhớ lại quá khứ, vết thương đã kết vảy cũng vì thế mà toác ra không ngừng rỉ máu. Mấy năm qua cô tự nhận mình đã thành thục không ít, nhưng Mạnh Kiết Nhiên chính là nhắc nhở quá khứ ngờ nghệch của cô đã ngu xuẩn như thế nào, không biết nhìn người để rồi làm hại chính mình.
"Thanh Ninh, anh hiểu rõ em chưa quên, cũng không thể quên, chúng ta quay lại đi." Lời lẽ của Mạnh Kiết Nhiên là khẳng định lẫn cố chấp, không có giọng điệu thương lượng. Trong lòng Thanh Ninh thoáng cười nhạo, rồi như một đợt thủy triều dâng lên biến thành nụ cười mỉa mai, làm sao người ta có thể hèn hạ vô sỉ tới mức như thế.
" Mạnh Kiết Nhiên, anh nói quay lại thì phải quay lại, nói chia tay liền chia tay, Tạ Thanh Ninh tôi dễ để người ta sắp xếp như vậy sao.?" Cô hết sức đè nén giọng nói vì sợ chính mình không chịu được mà phát điên, cố gắng không để nước mắt trào ra, cô không muốn cho hắn thấy mình yếu mềm. Mạnh Kiết Nhiên dĩ nhiên nghe ra sự nghẹn ngào của cô, bàn tay nắm tay cô tăng thêm sức lực làm cô đau phải ngẩng mặt lên. Vẫn biết Thanh Ninh có đôi mắt đẹp, rất có hồn, mỗi lần mỉm cười thì trong mắt như có cả ngàn hoa nở rộ. Mấy năm nay trong mơ hắn mơ nhiều nhất chính là đôi mắt trong veo sáng chói này, nhưng vừa mở mắt ra thì trừ đêm đen cũng chỉ có đêm đen vô tận. Nếu thời gian quay lại lần nữa, hắn cũng sẽ không do dự mà lựa chọn như lúc đầu mặc dù lựa chọn ấy khiến hắn như bây giờ đau đến không muốn sống.
"Thanh Ninh, xin lỗi." Mạnh Kiết Nhiên nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, giống như quá khứ nâng niu cẩn thận, phụ nữa được làm từ nước nên xứng đáng được trân trọng.
Cả người Tạ Thanh Ninh cứng ngắc, nếu là trước kia khi hắn thân mật hôn cô, cô sẽ ngượng ngùng đáp lại, sau đó vùi ở trong иgự¢ hắn, nhưng hiện tại nụ hôn của hắn chỉ khiến cô sởn tóc gáy, mùi đàn ông nồng nặc trong mũi không xua tan được, Thanh Ninh cắn chặt răng quyết định liều một phen. Mạnh Kiết Nhiên lần thứ hai bị Thanh Ninh đánh vào bụng làm hắn đau đến sống mũi cay sè, hành động ấy nhắc nhở hắn cô đang phản kháng. Thanh Ninh không dừng lại mà bồi thêm một cước rồi thừa cơ bỏ chạy.
Mạnh Kiết Nhiên tựa vào vách tường trắng phía sau đốt điếu thuốc, nhìn thấy biển cấm thuốc lại dập đi ném vào thùng rác. Thật ra cái đá khi nãy của cô không làm khó được hắn, nhưng nếu không cho cô đi hắn lại không đành lòng.
Tình yêu là gì, Mạnh Kiết Nhiên đã từng không tin, sau khi gặp Tạ Thanh Ninh hắn vẫn chưa tin. Nhưng đến khi chia tay rồi cô bỏ đi, trải qua đêm dài đằng đẵng, hắn bắt đầu tin, giống như độc dược làm ngươi từ từ trúng độc, mỗi ngày tích lại thâm nhập vào tận xương cốt, không thể giải trừ, trừ phi khoét nó ra.
Tạ Thanh Ninh xách giày cao gót thở hồng hộc chạy ra khỏi bệnh viện, bộ dạng đi chân không của cô bị không ít người nhìn nhưng cô không quan tâm, không dám dừng lại mà chạy một hơi ra đường lớn bắt taxi. Tài xế hỏi đi đâu, Thanh Ninh quá hoảng sợ cuối cùng báo tên quân khu.
Không thể nói rõ được tâm tình bây giờ của mình là gì, tay vuốt vuốt trái tim đang đập loạn, nhớ đến cảnh Mục Lương Hòa lạnh lùng không biết cười lúc chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, trên người là quân trang phẳng phiu, cô phát hiện mình rất muốn gặp anh, chỉ có anh mới có thể làm tâm tình cô bình ổn lại.
Đợi đến khi taxi đi rất xa bệnh viện rồi Thanh Ninh mới lấy di động ra gọi cho Hạ Gia Mẫn hẹn lần sau dùng cơm rồi cúi xuống đi lại giày cao gót.
Thanh Ninh dựa ra ghế sau nghĩ đến phản ứng của Mục Lương Hòa sẽ như thế nào khi nhìn thấy cô, thậm chí còn đoán xem anh sẽ nói gì, đồng thời lấy một lý do hợp lý cho sự xuất hiện của mình. Xe dừng bên ngoài cổng quân khu, do là vùng ngoại ô nên xe rất ít hơn nữa lại là khu quân sự nên hầu như không có người qua lại.
Bị tường rào sắt thật cao ngăn cách, gió cũng không thổi lọt lớp thường xuân rậm rạp, Thanh Ninh vừa đi đến cửa đã bị lính cảnh vệ ngăn lại.
"Tôi đến tìm người ." Cô giải thích với binh sĩ gác cổng.
"Tìm ai?"
Người lính đứng trên bục cao hơn cô, lại ngược sáng, giọng nói to làm cô muốn điếc lỗ tai, nhớ tới Mục Lương Hòa đã từng nói trong bộ đội việc di chuyển chủ yếu là đi bộ, truyền tin căn bản dựa vào gào thét, cô cũng gào lên đáp lại nói ra tên Mục Lương Hòa.
"Cô tìm thiếu tướng Mục thật không, cô với thủ trưởng quan hệ thế nào?" Anh lính này căn bản không tin cô quen biết Mục Lương Hòa, nhất định phải hỏi ra quan hệ của họ là thế nào làm Thanh Ninh phiền não vô cùng. Không phải cứ mỗi lần muốn gặp anh đều bắt ghi chép như khẩu cung tội phạm thế này chứ. Thanh Ninh cực kỳ khó chịu đẩy cái điện thoại đang gọi cho Mục Lương Hòa ra, bên kia đầu dây vang lên tiếng nhạc chuông đơn điệu mãi lâu sau vẫn không có người nhận. Anh lính dài cổ nhìn cô gọi điện thoại nhưng không ai nhận thì cười mờ ám "Cô ơi, đây là bộ đội không phải vườn trẻ, cô đi nhầm nơi rồi."
Vương Đại Bào không phải lần đầu tiên nhìn thấy có người giả mạo người thân quân nhân để vào trong, cuối cùng đều bị cậu tinh tường đoán ra và đuổi về. Cô gái trước mặt này hiển nhiên cũng là giả mạo, nhìn cô rất có thể là một phóng viên muốn lén lấy tên thiếu tướng của bọn họ trà trộn vào trong, thật may là bị cậu khám phá ra, Vương Đại Bào đắc chí đuổi Thanh Ninh đi chỗ khác.
Tạ Thanh Ninh tỉ mỉ đánh giá binh sĩ đã đuổi cô ra ngoài ngăn cách cô với ông chồng nhà mình từ đầu nhìn đến chân, da ngăm đen, dáng dấp cũng thẳng tắp y hệt Mục Lương Hòa, giọng nói to vang, mắt một mí, sống mũi rất cao, thoạt nhìn cũng là một người rắn rỏi. Cô đứng ngoài cổng lớn than thở nhìn bức tường cao kia, suy nghĩ ra vô số kết quả. Quả thực là không ngờ mình sẽ bị đuổi ra bên ngoài, nhưng tới thì cũng đã tới rồi làm sao có thể cứ thế mà quay về, thế là cô gọi điện cho Trần Minh, điện thoại kêu hai tiếng đã có người nghe máy.
Trần Minh lúc ấy đang trong phòng vệ sinh, một tay nhấc quần một tay cầm điện thoại, nghe chị dâu nói cô đang bị ngăn ngoài cửa thì lập tức phát run, túm lấy quần chạy thục mạng ra ngoài.
Thanh Ninh cúp điện thoại nhìn cánh cổng đang chuyển động, ngó lơ nhìn phong cảnh lẫn lính gác, cười âm hiểm, vén vén mấy sợi tóc tán loạn bên tai, rồi xem như không có việc gì xem di động. Trần Minh rất nhanh đã ra đến, nhìn thấy cô ngoài ý muốn đứng ngoài cửa, tuy là mùa thu mà trên đầu anh đầy mồ hôi, đứng nghiêm ngay ngắn ở trước mặt cô thẳng người chào chị dâu làm Thanh Ninh suýt chao đảo.
Cô đến quân khu nhưng lại không nghĩ đến việc này sẽ làm bại lộ quan hệ của bọn họ, giờ đã không ngăn kịp rồi, lỗ tai của cậu lính kia rất thính, nghe được tiếng chị dâu thì chân mày lập tức nhíu lại hít sâu vào một hơi không thể tin nhìn cô, đầu tiên là lặng yên ba giây, sau đó cũng tiến lên chào một tiếng chị dâu có phần lắp bắp. Thanh Ninh cười, cũng bắt trước chào lại theo kiểu quân đội.
"Đại Bào, đây chính là thủ trưởng phu nhân của chúng ta, nhưng cậu lại ngăn không cho vào đấy." Trần Minh hướng người có tên Đại Bào kia đá chân qua, Đại Bào cũng không né tránh, ngây ngốc toét miệng cười, trên ống quần xuất hiện ngay một dấu giày, trông rất tức cười, cảm thấy người này cũng khá thú vị.
Đây là lần đầu tiên từ khi ra đời Thanh Ninh được đến doanh trại quân đội, Trần Minh dẫn cô đi dọc theo con đường lớn sạch sẽ, thỉnh thoảng gặp vài tốp quân nhân đi qua, Trần Minh thỉnh thoảng cũng chào lại. Thanh Ninh phát hiện có không ít ánh mắt dừng trên người cô, thế là cô châu đầu lại gần Trần Minh hỏi lý do?
"Chị dâu, chị không biết trong bộ đội đến con muỗi cũng đều là muỗi đực ư, cho nên chỉ cần nhìn thấy một con muỗi cái thôi là đã có chuyện để bàn rồi chứ đừng nói chị là một người sống sờ sờ đây."
"Chẳng lẽ chưa từng có người thân tới đây sao?"
"Có nhưng hiếm lắm, huống chi ở đây trừ đàn ông ra thì cũng chỉ có đàn ông, lại ế cả." Trần Minh vừa nói vừa liếc nhìn phía sau Thanh Ninh, trực giác cho cô biết có điểm quái lạ, vừa quay đầu thì thấy ngay Mục Lương Hòa đứng dưới tang cây cách đó không xa, nhìn cô mà như đang ngắm phong cảnh phía sau vậy.
Thanh Ninh trợn mắt nhìn Trần Minh, anh như hiểu cô muốn nói gì, chỉ chỉ điện thoại của mình rồi cười hắc hắc, sau khi chào Mục Lương Hòa thì nhanh chóng chạy đi bỏ lại hai người đứng đó.
Từ đầu tới giờ Thanh Ninh vẫn không hiểu tại sao mình lại kích động chạy tới đây, lúc nãy bị ngắn ngoài cửa lẽ ra cô có thể không gọi cho Trần Minh mà lẳng lặng thần không biết quỷ không hay trở về, cũng không ai biết cô hôm nay tới doanh trại.
Mục Lương Hòa nheo mắt nhìn không rõ vẻ mặt của cô gái đang cúi đầu kia, nện bước quân nhân tiêu chuẩn đi về phía cô, từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu cô, tóc tai hơi rối loạn, anh nhìn cô chằm chằm không cho cô kịp trở tay.
"Sao đột nhiên lại đến đây?"
Bọn họ lúc ấy cách nhau khoảng cách một khuỷu tay, Thanh Ninh muốn tiến lên nắm lấy tay anh làm nũng mà nói vì nhớ anh mới đến nhưng đã bị anh tránh được, trầm mặt nói muốn cô giữ khoảng cách một chút làm cô thấy khó hiểu.
"Vợ à, muốn thân mật cũng phải chờ anh cởi quân trang đã chứ."
Giọng anh hài hước ý cười, mặt mày sinh động làm vẻ mặt lạnh lùng nhu hòa đi rất nhiều. Thanh Ninh gõ gõ giày cao gót cộp cộp lên nền xi măng, không chút để ý bĩu môi: "Thủ trưởng, anh nghĩ nhiều rồi đấy."
Thân mật? Chuyện này chỉ có người gần gũi mới có thể làm, tuy bọn họ trên danh nghĩa là người gần gũi nhất nhưng về tình cảm mà nói thì cũng chỉ hơn người xa lạ một chút mà thôi.
"Thủ trưởng, không đưa em đi dạo quanh đây ư?" Cô rất tò mò về nơi này, không biết có phải giống như trên tivi nói không, quần áo phải phơi một chỗ, ăn cơm cũng bị hạn chế thời gian.
Mục Lương Hòa vừa mới tan họp về phòng làm việc thì thấy điện thoại có cuộc gọi nhỡ, lại nhận tin nhắn của Trần Minh, vừa đi anh vừa suy nghĩ làm sao Thanh Ninh đột nhiên lại tới doanh trại, nhìn thấy cô cúi đầu đứng đó lại cảm thấy cô vẫn còn trẻ con nên bao dung nhiều hơn.
"Ừm, ăn cơm rồi hả?"
Hai người sóng vai nhau đi, nghe anh hỏi Thanh Ninh mới giật mình nghĩ đến mình vẫn chưa ăn cơm, hiện tại nhắc tới là thấy đói, đáng thương lắc đầu một cái: "Thủ trưởng, em đói rồi."
"Được, đến canteen."
Thanh Ninh đã nắm bắt được tính tình Mục Lương Hòa, chỉ cần ở trước mặt anh giả bộ đáng thương thì anh sẽ chiều theo cô. Hai người song vai đi về hướng nhà ăn, bên đường là mấy dãy nhà tập thể nhìn trông đã rất cũ kĩ, cô chỉ vào một căn trong số đó hỏi : "Bình thường buổi tối anh không về đều ở lại đó à?"
Mục Lương Hoà nhìn theo cánh tay cô chỉ gật đầu : "Đó là ký túc xá, muốn vào xem à?"
"Hì hì hì, không thể được sao?" Bị anh nhìn thấu cũng không lúng túng, Thanh Ninh ôm canh tay anh lay lay, nghĩ đến anh đang mặc quân phục trên người nhất định sẽ đẩy mình ra, liền dõng dạc mở miệng nói mình là vợ thủ trưởng, chẳng lẽ không thể đi xem một chút sao?
"Thanh Ninh, bây giờ thời gian ăn cơm, nếu bỏ lỡ rồi thì cũng không còn cơ hội cho em thừa lời đâu." Mục Lương Hòa rất thoải mái sẵn lòng đưa cô đi xem ký túc xá, đi được vài bước quay đầu lại nhìn cô gái không theo kịp mình kia, trong lòng bật cười.
"Thủ trưởng, ăn cơm vẫn quan trọng hơn, chính là phía trước kia đúng không, chúng ta mau đi đi." Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cô cũng sẽ không để cho mình đói bụng, huống chi với tính tình Mục Lương Hòa nói không chừng sẽ không cho cô ăn cơm thật.
Mục Lương Hòa quay lại dẫn cô đến nhà ăn. Bây giờ là giờ ăn, cả phòng ăn chật kín một màu xanh, trên tay bưng khay hoặc ngồi hoặc đứng. Khi Thanh Ninh và Mục Lương Hòa xuất hiện giống như một viên đá ném vào nước làm bắn tung tóe vô số bọt nước. ~~
Trong nháy mắt kia Tạ Thanh Ninh là hy vọng mình chưa từng tới, bị vô số đôi mắt chăm chú nhìn vào mình giống như những tia X sắc bén đâm xuyên qua người. Thanh Ninh thấy rất không tự nhiên khi bị những người đàn ông kia nhìn như vậy, muốn đưa tay kéo Mục Lương Hòa đi hoặc là núp ở phía sau anh thì anh đã đi vào trước. Những ánh mắt chung quanh quá mức mãnh liệt, THanh Ninh lập tức nối gót chạy theo anh, giày cao gót gõ lộp cộp trên nền nhà.
Mục Lương Hòa đứng ở cửa sổ cùng chú đầu bếp đứng bán cơm nói chuyện, cô từ phía sau anh thò đầu ra, tay tự nhiên túm lấy vạt áo anh, nhìn màu sắc thức ăn bên trong : "Cũng không tồi, em muốn ăn chân gà, được không?"
Mục Lương Hòa không trả lời, ngược lại chú bán cơm bên trong "Ai u" một tiếng rồi múc ngay cho cô một cái đùi gà lớn nhất vui vẻ hỏi "Cô gái, chi bằng thêm một phần khoai tây chua cay xắt sợi, bảo đảm cô ăn xong rồi còn muốn ăn nữa."
Nếu ông đã nói vậy, Thanh Ninh cũng cười ha ha đồng ý, sau đó bấm bấm Mục Lương Hòa: "Anh cũng chọn món này đi."
Mục Lương Hòa không gật đầu, chú bán cơm lại nói : "Thủ trưởng không thể ăn dấm, đây rau xanh xào."
Thanh Ninh "A" một tiếng, còn chưa kịp nhận lấy thì Mục Lương Hòa đã nhận lấy cái khay, dẫn cô sang phía bên phải tìm chỗ ngồi. Cô lén nhìn lưng anh, chung ᴆụng đã một thời gian mà cô không phát hiện anh không ăn được chua, chẳng lẽ bao tử không tốt.
Mục Lương Hòa thật xa đã thấy Cố Thành Dĩ đứng lên nhưng anh làm lơ, dẫn cô ngồi vào chỗ gần nhất.
Chỗ này ít người, cô cũng không cần lo sẽ có người xem cô như sinh vật ngoài hành tinh mà nhìn chằm chằm. Trong khay ba món mặn một món canh nhìn rất hấp dẫn, cô vừa chuẩn bị ᴆụng đũa thì nghe sau lưng một tiếng “chị dâu” thật lớn, là tiếng của một đám đàn ông, Thanh Ninh chưa kịp quay đầu lại chỉ nhìn thấy mặt Mục Lương Hòa vốn không có biểu tình giờ đã biến đen.
"Chị dâu, chúng tôi ngồi đây không phiền chứ?"
Cố Thành Dĩ có màu da lúa mạch, cười một cái lộ rõ hàm răng trắng, cô còn chưa lên tiếng thì hắn đã mặt dày ngồi xuống cùng với mấy người đàn ông mặc quân trang khác, người người đều tinh thần sáng láng. Cái bàn 8 người ngồi giờ đã đầy nhóc, cô đành bưng cái chén nhỏ lên hớp một ngụm canh rau cải.
"Chị dâu, nói thế nào cũng phải nấu bếp riêng chứ, những thứ rau dưa này chúng tôi ăn còn được chứ chị dâu được nâng niu thế, chỉ sợ ăn không hợp."
Cố Thành Dĩ vừa khai mào, mấy người quân nhân kia cũng nối sát theo mở miệng: "Chị dâu, cái này là vịt hoa quế đặc sản quê tôi, chị nếm thử xem khẳng định ngon hơn so với mấy món này."
Thanh Ninh đang chuẩn bị nói không cần, viên sĩ quan kia đã đem đĩa vịt hoa quế đặt trước mặt cô, đầu vịt hướng về phía cái khay của Mục Lương Hòa, mắt vịt thao láo tựa như đang nhìn anh.
"Chị dâu, đừng để ý, mùi vị này không tệ đâu."
Thanh Ninh trước kia rất kén ăn, hầu như không ăn gia cầm, sau đó ra ngoài lăn lộn mấy năm, thói quen xấu này cũng vì cuộc sống mà đã bỏ được. Cầm đũa gắp miếng thịt vịt cho vào miệng thấy mùi vị quả thật rất được, thịt vịt mềm thơm. Mục Lương Hòa nhìn cô gắp thêm miếng thứ hai thì biết là cô thích ăn rồi, bình thường nếu phải ăn đồ không thích thì cô chỉ ăn một miếng, tuyệt đối không ᴆụng đũa lần thứ hai.
"Thủ trưởng, anh đừng cứ nhìn chằm chằm chị dâu thế chứ, còn chúng tôi ở đây đấy !" Cố Thành Dĩ "Khụ khụ" hai tiếng, dùng mắt ý bảo mấy người kia đang nhìn chằm chằm họ. Sau đó mấy người đàn ông cùng lúc "Khụ khụ" theo thành một chuỗi âm thanh. Thanh Ninh bị làm cho đỏ hết cả mặt, rõ ràng bọn họ cũng chẳng hề làm gì cả, cô đá cái chân Mục Lương Hòa dưới gầm bàn, anh thì làm như không có chuyện gì, thập phần tao nhã ăn phần cơm của mình, cô cũng cúi đầu ăn cho xong phần mình rồi chuồn thôi, mấy người này rất có khả năng lại làm ầm ĩ nữa.
Cố Thành Dĩ còn định nói thì bị ánh mắt Mục Lương Hòa ngăn lại, ha ha cười gượng hai tiếng đưa mắt với mấy người quân nhân kia, nhìn kìa, thủ trưởng rốt cuộc vẫn đau lòng cô vợ nhỏ kìa. ~~
Bữa cơm này cô ăn rất no, sau khi ăn xong Cố Thành Dĩ không biết tìm đâu được một đĩa trái cây đem ra mời. Nơi này điều kiện kém nên cô cũng không thể từ chối thịnh tình của người ta được, nể tình ăn một nửa đĩa trái cây, cuối cùng thật sự là ăn không nổi nữa thì bị Mục Lương Hòa mặt lạnh lôi đi.
"Ăn không nổi còn cố ăn, no như thế, ở đây cũng không có bác sĩ."
Mục Lương Hòa duỗi tay hai bên đi phía trước, bước chân không lớn không nhỏ, cô mang giày cao gót đuổi theo phía sau. Con người, ăn no rồi liền muốn ngủ, cô cảm thấy hơi mệt, muốn anh đi chậm một chút liền túm lấy quân trang của anh, Mục Lương Hòa không phòng bị bị cô lôi kéo, chân mày nhíu chặt lại, thấp giọng quát : "Còn ra thể thống gì."
"Em cũng không làm gì quá đáng." Thanh Ninh hợp lý phản bác, vốn chỉ nắm tay áo chuyển thành vạt áo, ngước đầu lấy lòng nói: "Thủ trưởng, em mệt rồi, anh mang em về chỗ ở xem có phải là Kim Ốc Tàng Kiều không nào."
"Làm càn!"
Mục Lương Hòa thấy nụ cười của Thanh Ninh thì sắc mặt hòa hoãn hơn, rút tay cô ra nhưng cũng không đi nhanh nữa. Theo bố cục doanh trại, nhà ăn và ký túc cách nhau không quá xa, chỉ khoảng 300m, nếu là bình thường Mục Lương Hòa đi bộ chỉ hết có 2 phút, giờ có thêm Thanh Ninh pải đi 10 phút mới đến. Trên đường đi lại gặp mấy quân nhân khác chào chị dâu, Thanh Ninh cũng đã quen nên ha hả cười đáp lại, sau đó chỉ vào sao gạch trên vai người nọ hỏi là cấp bậc gì.
"Thủ trưởng, em nhớ trước khi đi anh mới chỉ là đoàn trưởng, thăng cấp thật là nhanh, em có phải là đã nhặt được món hời to không?"
"Bây giờ mới biết." Mục Lương Hòa mang cô rẽ vào khúc quanh, bước lên bậc thềm, tuy kiến trúc đã cũ nhưng lối đi sạch sẽ, tường hình như mới được quét vôi lại không lâu. Vì lối đi nhỏ, anh nhường cô đi trước, chỉ nghe tiếng cô thánh thót phía trước.
"Nhưng anh là thuộc về quốc gia, thủ trưởng, rõ ràng người thiệt là em."
Mục Lương Hòa trong lòng thầm cười khôn trả lời. Căn hộ của anh ở tầng 2, trong lúc anh mở cửa thì THanh Ninh ngó cái cửa đối diện "Thủ trưởng, Cố Thành Dĩ ở đối diện đúng không?"
Mục Lương Hòa con mắt sắc biến đổi: "Sao em biết?"
"Đoán, dựa vào tính tình anh ấy, ở phía đối diện với anh cũng là bình thường!" Lúc này, cô phát hiện mình rất tinh quái, nghĩ đến câu chuyện nhặt xà bông Hạ Gia Mẫn kể, trong bộ đội toàn đàn ông, đều dùng phòng tắm công cộng, không biết nói ra cho anh nghe có thể bị Ϧóþ ૮ɦếƭ hay không. Vì an toàn của bản thân, cô mím môi cười ha ha nín nhịn, lách người vào trong.
Lần đầu tiên đến thăm nơi ở của thủ trưởng ở doanh trại, cô ôm ý nghĩ về sẽ được nhìn thấy một đống lôi thôi của đàn ông sau đó sẽ được trêu chọc anh một phen. Vào phòng rồi mới biết mình thật ngu ngơ, rõ ràng người bị đả kích chính là cô, trên chiếc giường rộng mét rưỡi là cái chăn vuông vắn như miếng đậu phụ, phía trên cũng là cái gối, ga giường chỉnh tề không có nếp nhăn. Nhìn quanh căn phòng bố trí rất đơn giản, chỉ có một cái tủ đầu giường phía trên có một ly nước thủy tinh, một tủ sách khác có mấy quyển sách đặt ngay ngắn và cây đèn bàn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc