Tạ Thanh Ninh bị chị Ngô đánh thức, giấc ngủ này cô ngủ được rất sâu, thậm chí ngủ quên thời gian luôn, biết thế nên đặt báo thức rồi. Cô vén chăn đi chân không xuống kéo màn cửa sổ, bên ngoài đã lên đèn, cảnh đêm trong đại viện xem ra cũng khá thú vị. Cô quay lại tìm dép bị đá lung tung trên sàn, nhún nhảy xuống nhà.
Vừa nhảy xuống bậc thang cuối cùng thì gặp ngay Mục Lương Hòa toàn thân quân trang đứng chắp tay bên cửa sổ, ánh đèn bao phủ lên bóng người thẳng tắp của anh sinh ra một loại khí thế nghiêm túc, cô liếc thấy mâm dưa chuột trên bàn nhất thời ý muốn trêu đùa nổi lên.
"Giơ tay lên, nộp νũ кнí đầu hàng không ta Gi*t."
Eo Mục Lương Hòa có vật cứng chọc vào, bên khóe môi Thanh Ninh không trông thấy được nở ra một nụ cười, không mảy may có ý tứ giơ tay lên.
Cô thấy anh không muốn đầu hàng, trái dưa chuột càng dí sát, đâm vào bên hông anh "Giơ tay lên, nộp νũ кнí đầu hàng không ta Gi*t."
Đây là lần đầu tiên anh bị một cô gái chĩa dưa chuột vào người, nghe ra trong tiếng cô đã pha chút tức giận, Mục Lương Hòa trong lòng cười thầm, tự động phối hợp giơ hai tay lên qua đỉnh đầu, miệng mỉa mai: "Em xem thế này được chưa?"
"Cao thêm chút nữa."
Mục Lương Hòa nghe lời lại giơ lên cao hơn, nhìn thấy dáng vẻ nghe lời của anh, Thanh Ninh mừng thầm tiếp tục thúc quả dưa chuột vào lưng anh, lần nữa ra lệnh: "Đi đến bên tường, chống hai tay úp mặt vào tường."
Mục Lương Hòa bước bước nhỏ đến gần bức tường cạnh cửa sổ rồi úp mặt lại, lần đầu tiên vứt bỏ địa vị thủ trưởng trở nên ngoan ngoãn nghe lời. Tạ Thanh Ninh khỏi phải nói là vô cùng hưng phấn, vừa cắn quả dưa vừa đặt câu hỏi : "Thủ trưởng, Hạ Gia Dĩnh là ai ?" không quên thêm vào giọng điệu thị uy của phụ nữ. Tuy nói hiện giờ cô đối với Mục Lương Hòa tình cảm chưa sâu đậm nhưng nói thế nào thì anh cũng là người chồng được pháp luật thừa nhận của cô, là thuộc sở hữu của cô rồi.
"Cô ấy hôm nay tới đây hả ?"
Mục Lương Hòa đúng thật là có quen biết Hạ Gia Dĩnh, nhưng giữa bọn họ cùng lắm chỉ là quan hệ thầy thuốc và bệnh nhân mà thôi.
"Đúng vậy a, không chỉ tới mà còn mang thuốc cho anh, thẳng thắn được khoan hồng, hai người rốt cuộc có quan hệ gì?"
Trái dưa chuột để ở eo anh bị cô cắn một miếng, cô dùng đầu gối thay thế để khóa chân anh. Ai ngờ Mục Lương Hòa bất thình lình xoay người, làm cô không kịp phản ứng ngã nhào vào trong иgự¢ anh, hàm răng không may đập vào cằm anh để lại một dấu răng rõ ràng. Cô che miệng nhìn chỗ mình vừa ᴆụng thấy còn có nước miếng dính trên đó, thân thể vô cùng lúng túng trở nên cứng ngắc trong lòng anh. Lồng иgự¢ anh thật cứng, giống như tấm phản, ngón tay khoác bên hông anh bỗng thấy nóng bỏng hẳn lên.
Mục Lương Hòa bất giác thu hẹp vòng tay, ánh mắt tự nhiên rơi vào khuôn mặt đang lúng túng đỏ ửng của cô, sau đó đỡ cô lên tay luồn vào xoa tóc cô nói : "Hạ Gia Dĩnh từng là bác sĩ điều trị cho tôi, không có việc gì đừng nghĩ ngợi lung tung, đã có chút dáng vẻ vợ thủ trưởng rồi đấy."
Mặt cô lại càng đỏ hơn, hùng hồn lý luận với anh, đem trái dưa cắn dở giả làm micro hướng về phía miệng anh hỏi: "Thành thật khai báo, cô ấy có phải là thích anh không, hai người đã phát triển đến bước nào rồi hả ?"
Thanh Ninh giống keo da trâu bám anh không tha, Mục Lương Hòa biết rõ cô đang cố tình gây sự, nếu mà không dẹp yên thì cả buổi tối nay sẽ bị cái vấn đề vốn không phải là vấn đề này quấn quýt lấy, thế là anh làm nghiêm ra lệnh : "Nghiêm, bên trái quay, ăn cơm."
"Không ăn." Cô vểnh cằm, giơ trái dưa lên trước tựa hồ sắp chạm môi anh "Mục Lương Hòa, anh có mèo bên ngoài, nên thông báo phê bình trong toàn quân." Cô cũng không gọi anh là thủ trưởng nữa mà gọi thẳng tên.
Mục Lương Hòa rũ mí mắt liếc nhìn trái dưa cô cắn dở, phía trên hãy còn dấu răng, đưa tay sờ sờ cằm thấy hơi đau, nghiêm mặt vươn tay ra thấp giọng quát : "Chớ hồ nháo, cái gì mà bên ngoài, chỉ nói vớ vẩn, xem ra tôi vẫn chưa phạt em nhỉ."
"Anh ngoài việc phạt người ta còn làm được gì, thật vô vị, đúng là lão già cổ hủ." Không tra được cái gì, Thanh Ninh thu dưa chuột lại cắn một cái rồi nhanh nhẹn tránh ra, còn Mục Lương Hòa lại đang suy nghĩ câu lão già cổ hủ kia của cô, sa sầm nét mặt.
Tài nấu nướng của chị Ngô trước sau như một, Thanh Ninh ăn hai chén cơm nhỏ, Mục Lương Hòa đã đổi sang cái tô mà cô mua từ siêu thị, phía trên có hình con vịt. Tô to, anh chỉ ăn một chén, sau đó lại ăn thêm một chén canh lớn : "Sao hôm nay đột nhiên lại về nhà?"
"Nhớ thì về thăm thôi! Thủ trưởng, có ai từng nói với anh là anh rất không thú vị không, cổ hủ."
Mục Lương Hòa nghe vậy không trả lời, Thanh Ninh không nhịn được lại nói : "Đừng trốn tránh vấn đề này, anh là thủ trưởng, nên phải tuyệt đối phục tùng thủ trưởng phu nhân hiểu không."
Mục Lương Hòa đặt chén xuống hỏi : "Giờ đã tự thừa nhận là vợ tôi rồi?"
"Hừ, cái gì mà thừa nhận với không thừa nhận, chẳng lẽ em không nhận thì không cần làm vợ anh sao?"
"Rất tốt, theo anh rồi tính giác ngộ ngày càng cao nha."
Anh nói mà không cười, Thanh Ninh có cảm giác cái miệng nhanh nhảu của cô trước anh không phát huy được tí nào, nhân lúc tức giận đá chân anh dưới gầm bàn một cái nhưng bị anh dễ dàng né được. Cô đá không được càng thêm tức, lầu bầu lẩm bẩm đẩy chén cơm ra bỏ lên lầu.
Mục Lương Hòa cũng theo sát, vừa vào đến cửa thì một chiếc gối từ bên trong phi ra, anh một tay tiếp được, giọng nói mang theo ý cười bảo : "Lại dám tập kích quân ta."
"Rõ ràng là công phu của anh không tới nơi tới chốn, so với trước kia quả là tụt lùi không ít, aizz…… tóm lại thủ trưởng anh lớn tuổi rồi." Thanh Ninh chống nạnh đả kích lại anh, nhân lúc anh không tập trung cô nhanh như chớp ném một cái gối vào anh, tiếp đó nào là bình hoa, điều khiển ti vi, gạt tàn thuốc, cái ly, quả táo. . . . . . Loanh quanh trong phòng một vòng, những thứ ném được đều ném đi rồi đứng trên salon thở dốc, còn anh vẫn khí định thần nhàn cách đấy một mét. Tất cả mọi thứ toàn bộ trở về vị trí cũ, làm cho hành động của cô biến thành vô cùng ngu xuẩn tức cười. Mục Lương Hòa liếc nhìn cô đỏ mặt lan xuống tận cổ như quả đào chín, đưa tay ϲởí áօ khoác quân phục treo lên móc.
"Lực chiến đấu của quân ta không được bình luận, vợ, em thật thỏa mãn."
Trước đây anh đều gọi tên cô, hôm nay lại gọi vợ, làm cô có điểm không kịp thích ứng, liếm liếm môi khô khinh thường mở miệng: "Lực chiến đấu của quân anh chẳng qua cũng chỉ như thế này, thủ trưởng anh còn phải gia công luyện tập nhiều vào tránh cho việc diễn tập bị thua nha."
Từ chỗ Trần Minh cô biết được quân khu nơi Mục Lương Hòa quản lý muốn tiến hành diễn tập thực chiến với quân khu khác, thời gian đã rất sát rồi, cô không nhịn được tốt bụng nhắc nhở, ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Sẽ gặp nguy hiểm hả?"
Ánh mắt của cô trong suốt như áng mây đẹp nhất nơi chân trời, môi đỏ thắm dưới ánh đèn bóng loáng, anh bật thốt : "Yên tâm, thủ trưởng phu nhân tạm thời sẽ không phải ở góa đâu."
"Hừ, tốt nhất là ở góa đi, lúc đó em sẽ mang tiền của anh đi du hý." Thanh Ninh không chịu yếu thế, nháy mắt với anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn nhíu hết cả lại, anh theo bản năng muốn vuốt lên, động tác nhanh hơn lý trí , ngón tay cũng đã chạm được gương mặt của cô, ấm áp, mềm mại, trắng nõn.
Hành động bất chợt dịu dàng của anh làm Thanh Ninh sửng sốt không kịp phản ứng, cho đến khi bàn tay to của anh sờ soạng bên má cô mới phất tay anh ra, nâng đầu gối đá ra nhưng bị tay anh bắt được không buông ra, Thanh Ninh chỉ còn một chân không có trọng tâm muốn ngã phía sau, đành phải níu lấy áo anh duy trì thăng bằng.
"Em muốn vào quân khu kiện Mục Lương Hòa anh bạo hành gia đình, ngược đãi vợ." Bắp chân bị anh nắm chặt thoát không được, một chân trụ không nổi, cô tức giận thở hổn hển giãy giụa không được. Anh còn thấy chưa đủ lôi kéo cái chân tự do còn lại của cô lết khắp phòng làm cô phải nhảy lò cò, lòng bàn chân tê dại. Thanh Ninh vung vung quả đấm nện vào иgự¢ anh, anh cũng không phản kháng tiếp tục kéo cô đi thêm vài vòng mới dừng lại buông cô ra. Tiếng nói có lực vang vọng từ trong иgự¢ anh : " Thể chất này cần phải rèn luyện thêm mới được."
Thanh Ninh vẫn còn thở hổn hển, một tay siết chặt lấy tay áo sơ mi của anh để giữ thăng bằng, bắp chân bị giữ tê dại giống như không còn là của mình, bao nhiêu cơm mới ăn xong xem như bị anh làm cho tiêu hết rồi, cái tay nhỏ bé câu chặt lấy cổ anh nhảy lên không cho chân chạm đất.
Mục Lương Hòa thở dài, cũng không vì cú nhảy của cô mà suy suyển chút nào, suy nghĩ một chút, đưa tay ôm lấy cô lại phía ghế salon, thân thể cô mềm mại, eo thon vừa một nắm tay, ngồi xổm xuống nâng lên bắp chân cô cách lớp vải mỏng xoa Ϧóþ, độ nóng bàn tay xuyên qua lớp vải. Thanh Ninh gác chân lên đùi anh, nguyên một bụng tức cũng dần tiêu tan dưới bàn tay xoa Ϧóþ của anh. Cô nhìn đỉnh đầu anh trong khi anh đang chuyên tâm xoa Ϧóþ nên không biết được mình đang bị nhìn, anh không chỉ diện mạo đẹp đẽ mà ngay cả cái gáy cũng đẹp, còn mái tóc đen dày này thì cô nghĩ chắc đến già cũng không bị rụng đâu.
"Đứng lên đi thử xem nào ."
Suy nghĩ của cô còn đang dừng ở trên đầu anh bị lời nói làm cho giật mình, hướng anh chớp mắt một phen, chân không giẫm ở trên mặt thảm đi vài bước, "Còn tê lắm, chắc ngày mai cũng chưa thể đi được đâu, thủ trưởng." Cô quay đầu lại cố ý làm bộ đáng thương nhìn anh, Mục Lương Hòa chân mày cau lại , âm thanh hùng hậu có lực: "Cái này là do không chịu luyện tập, từ sáng mai bắt đầu đi chạy bộ với tôi."
Thủ trưởng mới nói, thủ trưởng phu nhân lập tức xù lông, lập tức vọt lên định đá, chờ tới khi phát giác bị lòi tẩy thì Mục Lương Hòa khoanh tay ôm иgự¢, mắt tối đen, cười yếu ớt mở miệng: "Xem ra không còn tê nữa nhỉ."
Cái này gọi là gì, trộm gà không được còn mất nắm gạo ư, dù sao tối nay đã mất hết mặt mũi trước mặt Mục Lương Hòa, bị anh ép ૮ɦếƭ rồi, Thanh Ninh không vui đá dép đi vào phòng tắm, Mục Lương Hòa đã sớm quen với tính tình của cô nên cũng không so đo mà quay sang đi trải giường.
Lúc Thanh Ninh trở ra thì chăn mền đã sẵn sàng, việc dọn dẹp phòng ốc anh luôn làm hết sức gọn gang, khác hoàn toàn với kiểu luộm thuộm của cô. Không thấy anh trong phòng, cô đoán chắc là ở thư phòng rồi. Chui vào trong chăn đã được anh trải sẵn, thỏa mãn nghĩ có người chăm sóc thật hạnh phúc, bất giác trong mắt đã ươn ướt, nghĩ đến mấy năm thui thủi một mình ở nước ngoài càng không muốn lại phải sống ngây ngô một mình, ăn cơm một mình, một mình đi làm, một mình về nhà, một mình đau bệnh, một mình …… Cô nhận ra mình đã từ từ thích nơi này, không biết là bởi vì nó có cảm giác tồn tại và lòng trung thành, hay bởi vì Mục Lương Hòa.
Mục Lương Hòa về phòng rất muộn, Thanh Ninh vội lau nước mắt giả bộ như đang ngủ. Động tác của anh rất nhẹ, tắm nhanh rồi lên giường làm bên kia giường lõm xuống một mảng. Tuy đắp chung chăn nhưng anh ít khi ᴆụng cô, đều do cô khi ngủ làm loạn thường gác chân lên bụng anh hoặc là quay ngang người làm cho anh không ngủ được cũng phải quay ngang theo, sáng dậy nhìn hai người trên giường lớn rất buồn cười.
Càng muốn ngủ càng không ngủ được, ban ngày đã ngủ quá nhiều, cô trở mình tìm vị trí thoải mái, cố gắng không cho đầu óc nghĩ ngợi lung tung, mắt mở thao láo nhìn trần nhà đên thùi, trong lòng thầm đếm sủi cảo, phát hiện tư thế đang nằm không thoải mái lại trở mình qua chỗ khác.
"Vợ, em làm bánh nướng áp chảo !"
Mục Lương Hòa không mở mắt, trong đầu nghĩ tới bản đồ quân dụng, đối với cử chỉ của cô hình dung rất chính xác.
Tạ Thanh Ninh nghe Mục Lương Hòa giội cho gáo nước lạnh, cơn buồn ngủ mới ru được một chút bay biến hết, trong bóng tối dán về phía thân thể anh, ngoài miệng ngang ngạnh không chịu nhận thua: "Em là cái bánh nướng áp chảo, có bản lãnh anh làm bàn ủi đi!"
Mục Lương Hòa quyết định không cùng cô đôi co, tính tình như đứa trẻ, nên trở mình đưa lưng lại. Thanh Ninh kiên nhẫn quấy chọc không để cho anh ngủ, tâm tư của cô anh đã nhìn thấu, cho dù tình huống ác liệt thế nào anh vẫn có thể ngủ, huống chi cô chỉ được xem là gãi ngứa. Thấy anh kiên quyết không động đậy, cô ra đòn sát thủ, tay nhỏ luồn vào trong áo vuốt bên hông anh.
Mục Lương Hòa lần này không thể ngủ được nữa, cái tay nhỏ mềm mại cứ khuấy đảo bên hông anh trêu chọc thần kinh có phản ứng. Anh là đàn ông, lại là một người đàn ông khỏe mạnh huyết khí phương cương làm sao chống lại được trêu chọc như vậy liền xoay người lại.
Thanh Ninh không hề phòng bị, cái đầu đang cúi xuống vừa đúng chạm vào môi anh lúc này đang quay sang, khéo làm sao lại hôn trúng môi. Chỉ cảm thấy chỗ hai làn môi tiếp xúc chợt nóng bừng, cô thậm chí quên cả rời đi, mở to mắt nhìn lại đôi mắt sáng rực của anh trong bóng tối. Cô nằm trong иgự¢ anh, cảm thấy rõ ràng hơi thở phập phồng đang nặng dần đi của anh và hơi nóng từ cơ thể anh lan tỏa ra.
Mục Lương Hòa giữ lấy gáy cô thêm lực vào nụ hôn, môi cô rất mềm rất ngọt, giống như năm đó, không tự chủ muốn nhiều hơn, năng lực tự kiềm chế của anh vốn rất tốt thế mà trước cô quân lính thường nhanh chóng tự tan rã.
Đầu lưỡi công phá hàm răng nhanh chóng tiến vào, cuốn lấy đầu lưỡi của cô cùng nhau điên cuồng, Mục Lương Hòa muốn nhiều hơn, một tay cố định ở sau ót, một tay đỡ ở trên eo cô, lật người đè cô dưới thân, nụ hôn càng thêm trọn vẹn.
Hai phiến môi mỏng vẫn như cũ dính vào nhau, đầu óc Thanh Ninh bị nụ hôn này làm cho mộng mị, đợi đến lúc muốn phản kháng thì đã bị anh đè dưới người, Ⱡồ₦g иgự¢ của anh vừa cứng vừa nóng, dán chặt thân thể của cô, đẩy thế nào cũng không ra, môi anh từng bước xâm nhập làm lý trí cô sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Bàn tay bất tri bất giác đã luồn vào trong áo, ngón tay Mục Lương Hòa mặc dù thon dài nhưng vì quanh năm huấn luyện nên lòng bàn tay có một tầng chai mỏng, khi lướt trên da thịt cô tạo thành cảm xúc rất rõ ràng. Nhận thấy sự kháng cự của cô, bàn tay không tiếp tục dò tìm nữa mà dừng lại trên bụng, đầu lưỡi liếm liếm môi cô rồi mới thỏa mãn rời đi.
Mục Lương Hòa không đứng dậy mà vẫn đè lên người cô, bàn tay luồn trong áo đã rút ra, cũng đã chỉnh lại áo ngủ bị kéo lên trong chăn cho cô. Anh giơ tay lên nhéo nhéo mặt cô, giọng nói không để toát ra cưng chiều: "Hiện tại biết tôi nguy hiểm rồi, xem em sau này còn dám làm loạn không."
Thanh Ninh bị anh nghiêm túc cảnh báo thì sửng sốt một chút, hồi lâu cũng không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy giữa môi và lưỡi còn vương hơi thở đàn ông xua đi không được, thậm chí chui vào trong đầu, giống như tiếng vo ve của con muỗi.
Mục Lương Hòa trượt xuống khỏi người cô, kéo chăn đắp cho cô. Thanh Ninh kinh ngạc kéo chăn lăn sang mép giường bên kia giống như trên người anh có bệnh dịch vậy.
"Nghiêm túc một chút, ngủ."
Bị quát lần đầu còn biết sợ, sau thành thói quen rồi thì không còn sợ nữa. Cô chậm rãi nằm lại vị trí, dùng sức đạp anh một đạp, quay lưng lại bắt đầu ngủ, trái tim bị dọa chạy cũng đã trở về trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Buổi sáng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy, Mục Lương Hòa đã đi làm. Chị Ngô dọn bữa sáng cô mới ăn vài miếng thì nhớ tới cuốn sách mua từ mấy ngày trước vẫn chưa xem, ăn xong trở về phòng ngủ tìm sách nhưng tìm mãi cũng không thấy sách đâu, hỏi chị Ngô thì biết chị đã đem sách để vào thư phòng rồi.
Mặc dù đã đến đây lâu như vậy nhưng cô chưa từng bước vào thư phòng của Mục Lương Hòa, dù nó ở ngay đối diện phòng ngủ và cũng không khóa, hôm nay mới là lần đầu tiên.
Thư phòng này dù không rộng bằng phòng ngủ nhưng vẫn rất rộng, lại trống trải vì trừ giá sách ốp sát tường và một cái bàn màu đen thì không còn vật nào khác, ngay cả một cái ghế ghế salon dư thừa cũng không có. Trên bàn rất ngăn nắp, mỗi chồng tài liệu đều được phân loại rõ ràng, trong ống 乃út cắm mấy cái 乃út máy màu đen kiểu dáng giống nhau, giống y phong cách của Mục Lương Hòa cổ hủ khó chịu.
Trên bàn đang mở sẵn một tấm bản đồ quân sự, phía trên khoanh khoanh vẽ vẽ, cô cầm lên xem nhưng không hiểu đành thả xuống chỗ cũ, xoay người sang giá sách tìm sách. Chị Ngô đặt sách của cô ở vị trí ngoài cùng nhìn vào thấy ngay, lúc rút không cẩn thận làm rơi cuốn bên cạnh, là một quyển album.
Là hình chụp hồi bé của Mục Lương Hòa, Thanh Ninh hiện tại không mấy hiếu kì đối với quá khứ của anh bởi trong tiềm thức cô nghĩ mình sớm muộn rồi cũng sẽ ra đi, đoạn hôn nhân hữu danh vô thực này thực chất là ngoài ý muốn, không xuất phát từ tình yêu. Nghĩ kỹ cũng là do sự ấu trĩ của cô, mà sai lầm lớn nhất của Mục Lương Hòa chính là chấp nhận nó.
Có điều cuối cùng Thanh Ninh cũng lật xem từng trang, tất cả đều là hình của Mục Lương Hòa. Có hình anh từ lúc còn sơ sinh mặc cái yếm đỏ mềm mại, tay nhỏ ngậm trong miệng, khóe miệng còn chảy nước miếng, vô cùng khả ái, nào có giống cái mặt lạnh lùng không cười hiện tại. Tiếp tục dở đến hình hồi mẫu giáo, trong hình bé trai mặc bộ đồ thể thao màu trắng đứng dưới ánh nắng vàng rực rỡ, trước иgự¢ ôm một quả bóng đá, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lấm lem trông rất buồn cười, đôi mắt đen láy cong cong nét cười, càng nhìn càng giống họa thủy. Sau đó là ảnh tốt nghiệp mẫu giáo, trong bao nhiêu đứa trẻ cô nhận ra được một đứa bé mặc áo len màu đen chính là Mục Lương Hòa, đang chuẩn bị chuyển sang tấm khác thì bất ngờ không tưởng tượng nổi thấy trong tấm ảnh một người. Mạnh Kiết Nhiên, trời bọn họ lại là bạn học mẫu giáo, Thanh Ninh không thể tin được gấp lại album, suy nghĩ trở nên rối loạn, đúng lúc này chị Ngô đi vào nói cô có điện thoại.
Là điện thoại của công ty phỏng vấn gọi tới, mấy hôm trước cô có gửi hồ sơ cho họ qua mạng, hiện tại gọi tới phỏng vấn. Thanh Ninh đem album cất về chỗ cũ rồi mang sách ra khỏi thư phòng đi thay đồ, dặn chị Ngô không cần chờ cơm trưa rồi vội vã ra khỏi đại viện.
Người đến phỏng vấn không nhiều, cô là người thứ ba, do không phải công ty lớn gì nên phỏng vấn cũng không chặt chẽ quá, hỏi mấy vấn đề, lật xem hồ sơ rồi nói chờ thông báo. Lúc cô trở ra nhớ tới Hạ Gia Mẫn còn thiếu mình một bữa cơm nên gọi xe chạy thẳng đến nơi bạn làm việc.
Hạ Gia Mẫn và Thanh Ninh tính tình giống nhau thích theo trào lưu, ban đầu cố sống cố ૮ɦếƭ thi trường y cho bằng được. Sau khi lên đại học thời gian rỗi của Thanh Ninh nhiều hơn, hay đi tìm bạn đi ăn cơm, dạo phố nhưng đều bị Hạ Gia Mẫn từ chối vì lịch học ở trường y quá nhiều. Cô ấy vì thế mà từng rất hối hận về lựa chọn của mình, nhưng sau một lần đi câu cá vô tình cứu được một người đang phát bệnh tim, kể từ đó cô ấy rất chuyên tâm học hành.
Xe rất nhanh đã đến bệnh viện thành phố, trước cửa đông người, Thanh Ninh rẽ đám người chờ khám đi xuyên qua mộ hành lang đến phòng làm việc của bạn.
Ngoài cửa treo một tấm bảng, bên ngoài còn có mấy người xếp hàng, cô không vội vã đi vào mà chờ cho đến khi hết bệnh nhân khám.
"Bác sĩ, tôi bị bệnh rồi, cả người đều ngứa."
Hạ Gia Mẫn nghe tiếng cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn, vẫn chăm chú nhìn vào máy tính, ngón tay lướt như bay trên bàn phím, hài hước nói : "Tiểu thư, cô đi nhầm chỗ rồi, bác sỹ thú y ở đối diện, làm ơn xuống lầu qua đường là đến."
"Quả nhiên là độc ác, tính mời tớ ăn gì đây?"
Thanh Ninh quăng túi xách lên bàn rồi tùy tiện ngồi xuống, hai tâm hồn ăn uống gặp nhau thì không cần hỏi ăn gì mà là ăn ở đâu. Hạ Gia Mẫn nói đối diện bệnh viện có một quán ăn Quảng Đông mới khai trương nên muốn đến ăn thử, cô không phản đối. Đợi đến hết giờ làm Hạ Gia Mẫn thay quần áo rồi cùng nhau đợi thang máy thì gặp ngay Úy Dĩ An đang ôm phích nước từ phía khác, bởi vì đông người nên cô ta không thấy hai người.
Hạ Gia Mẫn nhìn theo ánh mắt Tạ Thanh Ninh cũng thấy Úy Dĩ An, thở dài một tiếng, một tay đút túi quần, một tay lấy điện thoại xem đồng hồ.
"Tạ Thanh Ninh, cậu không nhìn lầm đâu, kia đúng là Úy Dĩ An, có thấy hả dạ chút nào không."
Hạ Gia Mẫn vẫn luôn không thích Úy Dĩ An, cô cùng tuổi thậm chí học chung trung học với cô ta nhưng quan hệ không tốt, nói đúng hơn là vô cùng gay gắt. Gia cảnh nhà Hạ Gia Mẫn và Úy Dĩ An đều giàu có, nhưng Úy Dĩ An đi học đều có xe đưa đón lẫn vệ sĩ, nghe nói Úy gia khởi nghiệp là hắc đạo, Úy lão gia quan hệ với cả hai giới hắc bạch nên ở trường Úy Dĩ An hầu như không có người theo đuổi dù cô ta rất xinh đẹp.
"Vui sướng thì không có, nhưng sao cô ta lại ở đây."
"Cậu quên lần trước mình có nói với cậu, Uý gia hiện tại đã rơi vào tay Mạnh Kiết Nhiên còn Úy lão gia thì nằm trên giường bệnh, mới phẫu thuật mấy ngày trước vừa tỉnh lại, không biết còn duy trì được bao lâu nữa."
Những lời đó từ trong miệng Hạ Gia Mẫn nhẹ nhàng nói ra nghe vào trong tai Thanh Ninh cảm thấy có chút tê dại, có lẽ là những người và việc có liên quan đến Mạnh Kiết Nhiên đều làm cho cô cảm thấy chua sót. Thanh Ninh không trả lời mà nhìn thang máy sáp đến.
Cửa thang máy mở ra, cô lui về phía sau một chút để người ở trong ra ngoài trước, mới ngẩng đầu lên liền thấy ngay thân hình cao lớn của Mạnh Kiết Nhiên từ bên trong ra ngoài, theo bản năng đi về phía Tạ Thanh Ninh. Mạnh Kiết Nhiên một thân áo đen quần đen, tay đút túi quần không biết cùng người đàn ông bên cạnh nói gì, Thanh Ninh thấy vậy lập tức quay đầu đi về phía ngược lại.
Hạ Gia Mẫn nhạy bén ngăn trước mặt Mạnh Kiết Nhiên hòng trì hoãn thời gian, tất nhiên là không thành công. Mạnh Kiết Nhiên chỉ dùng một chút sức là gạt được cô ra, huống chi còn có thư ký của hắn ở đó, Mạnh Kiết Nhiên tức khắc đuổi theo Thanh Ninh không hề chậm trễ.
Tạ Thanh Ninh ý thức rất rõ về sự thay đổi của Mạnh Kiết Nhiên, cô đã không còn nhận ra hắn, hơn nữa cũng sợ dáng, tốc độ càng nhanh biến thành chạy nhưng bởi vì đi giày cao gót nên không chạy được bao xa. Mạnh Kiết Nhiên tóm được cô ở góc cầu thang mờ tối, hắn đẩy cô khóa chặt vào tường phía sau khiến Thanh Ninh bị đau không thể động đậy. Dưới ánh đèn lờ mờ cô thấy được mắt hắn lóe ra ánh sáng nguy hiểm kèm theo hơi thở bá đạo giống như lưỡi đao cắt tới.
"Thanh Ninh, anh đã nói chúng ta sẽ còn gặp lại ." Mạnh Kiết Nhiên giơ tay lên, ngón tay thon dài lướt qua gò má mịn màng của cô rồi vuốt xuống dọc theo hình dáng khuôn mặt tạo thành một sự kích thích rung động, hắn thích loại rung động do động tác của chính mình tạo ra này. Ánh đèn mờ tối không làm ảnh hưởng đến việc hắn ngắm nhìn cô, gương mặt gần như dính sát vào, môi mỏng cố ý rà qua rà lại trên mặt Thanh Ninh, sau đó gác cằm trên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng xoa: "Thanh Ninh, ngoan, nói cho anh biết gã đàn ông kia là ai ?"