Ngày hôm sau Mục Lương Hòa đi vào doanh trại, tối qua anh nói hôm nay có hội nghị, sau đó phải đi vùng ngoại ô quân khu làm công tác tư tưởng, có thể buổi tối sẽ về rất muộn, bảo cô ngủ trước không cần chờ, lúc ấy cô chỉ thiếu cong môi trực nói ai thèm chờ anh thôi.
"Cô chủ, cô cũng muốn đi ra ngoài sao?"
"Ừm, chị Ngô buổi trưa không cần chờ cơm tôi."
Thanh Ninh đeo túi ra khỏi đại viện, lên taxi đi thẳng đến nơi hẹn, đến nơi thấy đã thấy Hạ Gia Mẫn chờ sẵn rồi, tay cô nàng cầm gương hình như đang trang điểm.
"Vội vàng kêu mình tới mà chính cậu lại tới trễ, cậu thì không đi làm mà lúc nào cũng ra vẻ bận rộn như vậy là sao?"
Thanh Ninh chỉ cười không đáp, kéo ghế ngồi xuống, gọi một ly nước quả, đoạt lấy gương trong tay cô bạn soi mình, trong gương cô gái nở nụ cười, tiếu dung long lanh: "Gia Mẫn, cậu còn liên lạc với Mạnh Kiết Nhiên hả?"
Tay cầm của Hạ Gia Mẫn chựng lại, suýt thì rớt xuống bàn, tự nhiên cao giọng "Hắn lại đi tìm cậu?"
"Hắn thật sự đã đi tìm cậu?"
"Đúng vậy, mấy ngày trước hắn đến hỏi mình cậu ở đâu, mình nói không biết, hắn thiếu chút nữa Ϧóþ ૮ɦếƭ mình, cậu không biết khi đó hắn trông khủng bố thế nào đâu, hai người thật may là ban đầu không ở cùng nhau." Hạ Gia Mẫn nói xong câu nói sau cùng, tự biết là nói sai rồi, vội vàng che miệng, mắt ngó lơ chỗ khác "Hắc hắc, Thanh Ninh, miệng mình không tốt cậu đừng để bụng. Chỉ là Mạnh Kiết Nhiên hiện tại phát đạt vô cùng, thế lực ở thành phố C này đã không thể tưởng tượng nổi. Nghe cha mình nói hắn hình như có quan hệ với bọn buôn bán Mα túч và νũ кнí nhưng không có chứng cớ. À chắc cậu còn chưa biết nhỉ, Úy gia giờ toàn bộ do hắn thâu tóm, Úy lão gia thì nằm trong bệnh viện,, hắn cũng đã hủy hôn ước với Úy Dĩ An rồi."
Hạ Gia Mẫn nói xong, Thanh Ninh vẫn hết sức duy trì trấn định, nhưng vẫn bị sự kinh ngạc tiết lộ cảm xúc. Chỉ trong 3 năm ngắn ngủi hắn đã biến Uất gia thành như bây giờ, không khó nhận ra việc đính hôn với Úy Dĩ An năm đó là có lý do, nói chính xác là hắn đã sớm trù tính kế hoạch trong lòng, có lẽ chuẩn xác hơn mà nói dạ, trong lòng hắn sớm có kế hoạch, kế hoạch loại cô ra ngoài.
"Thật không may hôm qua mình cũng gặp hắn."
"Sau đó thì sao?"
Không có sau đó, vì cô nhìn thấy người đang mở cửa đi vào, người phụ nữ kia vừa vào liếc mắt cũng nhìn thấy ngay cô, hướng bên này đi tới. Bàn phía bên này không có vật gì che chắn, Thanh Ninh thậm chí có thể nghe được cả tiếng thở của chính mình, tựa hồ có cái gì đó phá kén chui ra, hô hấp bị đè nén khó chịu.
"Thanh Ninh, về rồi sao không về nhà, ba cô hay nhắc đến cô lắm."
Hạ Gia Mẫn biết rõ hoàn cảnh gia đình Tạ Thanh Ninh, người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi xinh đẹp động lòng người trước mặt là mẹ kế của Thanh Ninh, cũng là người cô khó có thể quên được, đối với một người đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác thì ngay cả cô cũng không thể nào yêu thích được.
"Dì, hay là ngồi uống ly café đi, café chỗ này cũng rất được."
Hạ Gia Mẫn tuy là cười, nhưng nụ cười lại không đến đáy mắt.
Vương Xuân Di cười nói không cần, vẫn như cũ đứng ở trước bàn, không có ý tứ muốn rời khỏi, Hạ Gia Mẫn nhìn nét mặt cứng ngắc của Tạ Thanh Ninh, đưa chân dưới bàn đá cô một cái.
Thanh Ninh bị cái đá lay tỉnh, nhìn Vương Xuân Di trên mặt không biết trét bao nhiêu phấn, trong lòng từng trận gió lạnh thổi qua, lạnh đến tận xương. Cô thật muốn thốt lên câu cảm khái, thời gian quả thật chính là lưỡi dao sắc bén, từng dao từng dao cắt qua ai cũng đừng hòng chạy trốn.
"Chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng hôm nay tôi cùng bà trở về một chút." Sớm biết sẽ có một ngày như thế, hiện tâm trạng đã bĩnh tĩnh nhiều, cũng chỉ là đi gặp người cha với mẹ ghẻ và cậu em trai cùng cha khác mẹ mà thôi, cũng không phải là ra chiến trường, có đi không có về.
Vương Xuân Di đối với sự thay đổi thái độ đột ngột của Thanh Ninh thì âm thầm giật mình một cái, cái mặt không cười nổi nói: "Tốt, vừa hay ba cô buổi trưa về nhà, cùng nhau ăn cơm trưa."
Cô gật đầu cùng Hạ Gia Mẫn tạm biệt rồi theo bà ta đi ra ngoài. Ven đường đã đậu sẵn một chiếc Bentley màu đen, tài xế cung kính gọi một tiếng phu nhân sau đó mở cửa xe. Cô nhíu mày, hai chữ phu nhân kia nghe vào trong lỗ tai cô thấy không hề dễ chịu chút nào, sau khi lên xe dứt khoát nghiêng đầu nhìn ngoài cửa. Ước chừng Vương Xuân Di cũng không nguyện ý tiếp tục diễn vai mẹ hiền nữa rồiở phẫn diễn lương, cũng không cùng cô trao đổi, vì vậy trên xe hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng xe khởi động, đi được nửa đường thì Vương Xuân Di bảo tài xế mở radio.
Xe chậm rãi đi trên đường sau đó vòng qua mấy khúc cua, cuối cùng dừng trước cửa sắt lớn màu đen, cửa từ từ mở ra cho xe chạy vào, quang cảnh hai bên đường vẫn y như cũ, nhưng giờ xem ra đã không còn tư vị ban đầu nữa.
Bỏ đi hơn 3 năm quay trở lại, Thanh Ninh cố đè xuống những chua sót trong lòng, đứng ở cửa nhìn mấy giây mới theo Vương Xuân Di đi vào. Di động lúc này trùng hợp vang lên, cô lấy ra nhìn là Mục Lương Hòa gọi.
Vương Xuân Di quay đầu lại nhìn cô một cái, trong mắt lóe lên cái nhìn như miệt thị, Thanh Ninh vểnh cằm quang minh chính đại ra ngoài nghe điện thoại, giọng Mục Lương Hòa trầm ấm, cách không gian lại cho người ta thứ tình cảm an ổn thoái mái lạ kì.
"Đang ở đâu?" Mục Lương Hòa mới từ phòng họp ra ngoài, tựa vào cạnh cửa sổ, anh mới gọi về nhà nghe chị Ngô nói cô đã ra ngoài từ sớm.
Cô hắng giọng, tay níu lấy một bông hoa cúc trong vườn, khó chịu vặt sạch cánh hoa: “Đang ở Tạ gia, tối sẽ về."
"Ừ, vậy tôi bảo Trần Minh đi đón em ."
"Aha, thủ trưởng, anh chính là lấy việc công mưu lợi việc tư nhé." Xe của anh là do quân đội cấp, Trần Minh cũng là lái xe riêng, đều thuộc quản lý của quân đội.
"Làm càn." Mục Lương Hòa ở đầu kia thấp giọng quát lớn, giọng khàn khàn như tiếng violon cent, Thanh Ninh nghe thấy phải đổi sang tai khác, tiếp tục nghe anh không nhanh không chậm nói "Sao đột nhiên lại về nhà, không phải không muốn về ư?"
Cô mím môi không lên tiếng, đầu kia cũng không ngắt máy, hai người cách làn sóng điện nghe đối phương hô hấp, giờ khắc này lại sinh ra một loại không khí hài hòa, hồi lâu cô mới mệt mỏi lên tiếng: "Thủ trưởng, em sẽ từ từ học buông tay." Sau đó cúp điện thoại, Mục Lương Hòa nghe tiếng sôi trong máy, tựa vào bệ cửa sổ cười, ngón tay thon dài vuốt ve mặt bàn phím, Cố Thành Dĩ lấm lét đến thật gần bất thình lình chào to một tiếng.
Mục Lương Hòa cũng không giật mình, cất điện thoại vào túi quần xong quay sang vỗ vai Cố Thành Dĩ rồi sải bước rời đi.
Tạ Thanh Ninh tay nắm điện thoại quay vào nhà, tâm tình rất tốt, không phải là cùng Tạ Đông Phong ăn cơm trưa ư, cũng ăn cùng đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn có thể biến ra thêm điều gì.
Cô vừa đi vào thì gặp Vương Xuân Di từ trên lầu thay đồ đi xuống, bà ta mặc đồ ở nhà thoải mái, tóc dùng trâm 乃úi lên, nếu không nhìn lầm hình như cây trâm đó là đồ vật mẹ cô để lại, cô cũng không biết rõ.
"Có bạn trai?"
Nàng cực kỳ không thích Vương Xuân Di bày ra cái mặt tự cao tự đại nói chuyện với cô, thản nhiên ngồi xuống ghế sofa, nhận lấy đồ uống từ tay người giúp việc chậm rãi nhấm nháp, lơ đi câu hỏi của bà ta: "Ba tôi khi nào về?"
"Tôi mới gọi điện thoại báo tin cô trở về, bây giờ chắc đang trên đường về."
"ôh." Tạ Thanh Ninh từ nhỏ đã thông minh, nhưng chỉ là tiểu thông minh, Tạ Đông Phong đã nhiều lần bảo cô tính tình ương bướng cần phải thu liễm, nếu không sau này sẽ chịu khổ, cô không tin, gân cổ cãi ông. Vì vậy chuyện cô và Mạnh Kiết Nhiên làm ông tức suýt nữa phải vào viện nằm. Ba cô trước giờ không thích Mạnh Kiết Nhiên, nói hắn tuy không phải vật trong ao, nhưng Dụς ∀ọηg trong đôi mắt quá nhiều, không thích hợp với cô, Thanh Ninh không tin vẫn cùng ba náo loạn nhiều lần, thậm chí còn mang người mẹ đã mất ra kích thích ông, cuối cùng còn ngang ngược bỏ nhà ra ngoài ở, bây giờ nghĩ lại, đúng là gừng càng già càng cay.
Tuổi trẻ mà, nếu không làm ra những chuyện điên rồ thì sao gọi là thanh xuân đây.
Thanh Ninh và Vương Xuân Di nói chuyện không lâu thì nghe tiếng thắng xe ngoài cửa, Tạ Đông Phong đã về.
Tính lại, Tạ Đông Phong năm nay cũng không còn trẻ vừa tròn 60 tuổi. Ở tuổi này nếu là người khác thì đã đầy con cháu ẵm bồng, tiếc là Tạ Đông Phong vì sự nghiệp nên kết hôn trễ, gần trung niên mới có một con gái là cô. Cô nhớ khi còn bé thường được ba ôm vào lòng gọi tiểu công chúa, sau đó nâng cô cưỡi trên vai làm cô cười nắc nẻ.
"Rốt cuộc cũng chịu trở về?" Còn chưa thấy người đã nghe giọng Tạ Đông Phong nghiêm nghị từ trong không khí truyền đến, Thanh Ninh rung mình một cái mới lề mề đứng dậy khỏi salon, quay đầu lại người ba đã bị dấu vết năm tháng in rõ trên khuôn mặt rơi ngay vào mắt cô, lại lần nữa cảm thán thời gian quả nhiên là lưỡi dao sắc lạnh!
Tóc mai hai bên thái dương đã bạc, nếp nhăn trên khóe mắt sâu hơn, bước chân vẫn như cũ vững vàng, thân hình cao lớn, nói chuyện vẫn là giọng điệu giáo huấn tràn đầy sức mạnh như trước kia. Sự ương bướng trong Thanh Ninh lại trỗi dậy, bước thấp bước cao về phía ông: " Con có trở về hay không chẳng lẽ ba quan tâm? Không có đứa con gái này thì ba còn có đứa con trai kia mà." Đáng tiếc hôm nay đứa em trai cùng khác mẹ không có ở đây.
Tạ Đông Phong ném cái cặp công văn về phía cô, Thanh Ninh nhanh mắt lanh lẹ né được khiến cái cặp liệng trúng cái bình hoa làm nó vỡ tan nát dưới đất, mảnh thủy tinh bắn lên bàn chân cô cắt một vạch.
"Trưởng thành đủ lông đủ cánh rồi, có bản lãnh bỏ đi thì vĩnh viễn đừng có về, Tạ Đông Phong ta xem như không có đứa con gái như mày." Ba năm, đây là đứa con gái rời đi 3 năm mới trở về của ông, làm một người cha, ông không thể không lo lắng. Tính tình con gái mình thế nào ông hiểu rất rõ ương ngạnh như bò, cũng không biết là giống ai, đúng là con gái như bát nước đổ đi, Tạ Đông Phong mặc dù hối hận những lời vừa nói ra nhưng cũng không thể thay đổi thái độ được.
"Ba cho rằng con muốn về sao, ai thèm về cái nhà này!" Thanh Ninh ôm một bụng tức giận, thầm nghĩ bữa cơm này không thể ăn được rồi, liền nhấc túi xách chạy ra ngoài, lúc đi qua Vương Xuân Di thì liếc mắt nhìn một cái.
"Đứng lại, về rồi còn muốn bỏ đi đâu?"
Mắt thấy con gái tức giận chạy ra đến cửa rồi Tạ Đông Phong nhịn không được gọi "Về rồi thì nên biết quy củ đi, đừng để người ta nói con gái Tạ gia ta không được giáo dục, Xuân Di, đi xem phòng bếp chuẩn bị đến đâu rồi?"
Tạ Đông Phong đã lùi một bước, Thanh Ninh cũng rất thức thời cho ba mình cái thang leo xuống. Vương Xuân Di đã vào bếp, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai cha con mới khắc khẩu tới đỏ mặt tía tai ngồi đối diện trên salon không người nào chịu mở miệng trước. Mẹ đã từng nói, ba con hai người tính tình giống nhau y đúc, đều là không chịu thua, cho nên vừa ᴆụng chạm thì liền rùm beng không ngừng.
Đúng như cô đoán trước, bữa cơm này còn chưa ăn được, Vương Xuân Di không để cô dễ dàng nuốt trôi cơm, trong lòng cô khó chịu chỉ ngồi chọc chọc bát cơm, ăn vào chẳng có mùi vị gì.
"Ăn nhiều một chút, mấy năm nay ở ngoài xem con đã gầy thành cái dạng gì rồi hả?" Tạ Đông Phong gắp vào bát sườn kho mà cô thích nhất , vị chua chua ngọt ngọt này nếu là trước kia thì nhất định cô sẽ cười híp cả mắt, nhưng giờ ở cùng Mục Lương Hòa, ăn món ngon do chị Ngô nấu cho cô, nghe đâu chị đã từng học làm đầu bếp.
"Gần đây giảm cân, không muốn ăn thịt." Cô đẩy đĩa thịt ra gắp rau cải bỏ vào trong chén.
"Cái gì, giảm cân, ta xem con không muốn sống nữa phải không." Tạ Đông Phong lại bị cô chọc phát hỏa, chỉ thiếu cầm đũa đập cô. Thanh Ninh không thèm để ý liếc ba một cái, lại gắp một miếng sườn chua ngọt để bào bát cũng không ăn vội, lại nghe ba nói tiếp.
"Nếu đã về rồi thì ngày mai hãy đến công ty phụ việc đi."
"Con không đi."
Nếu cô đến công ty chẳng khác nào cả đời đều chịu sự giám thị của ba " Ba, con có suy nghĩ của mình, ba đừng ép con."
"Suy nghĩ của mày là đi làm thuê cho kẻ khác hả, nhà mình có công ty thì không làm lại đi chỗ khác nhìn sắc mặt người ta, Tạ Thanh Ninh , chỉ cần mày một ngày còn mang họ Tạ, mày cũng chỉ có thể quay về Tạ gia thôi."
Tiếng quát của Tạ Đông Phong rất lớn, cách cái bàn dài mà màng nhĩ của cô cơ hồ muốn thủng, cô cứng đầu gãi gãi lỗ tai, không thèm để ý đến Tạ Đông Phong đang tức muốn lồi mắt, nếu không phải Vương Xuân Di ở một bên an ủi, phỏng chừng ông còn muốn lật cái bàn.
Sau khi mẹ Thanh Ninh mất, việc cha con hai người cãi nhau như vậy là rất thường xay ra.
Ăn qua loa vài miếng, Thanh Ninh đối với lời ba nói vào tai trái ra tai phải. Ăn xong, Tạ Đông Phong bảo cô chuyển về nhà ở nhưng cô kiên quyết lấy danh nghĩa của mẹ cự tuyệt, lúc ấy cô thấy rõ thân thể ba không thể ức chế run rẩy một chút, cô cũng thấy không đành lòng nhìn nữa nên chào ra về.
Mặc dù chuyện đã qua nhiều năm, cô phát hiện mình vẫn không thể nào quên được , khi nói chuyện với Mục Lương Hòa qua điện thoại nói muốn học quên, nhưng nói thì đơn giản mà thực sự làm được thì thực là khó khăn. Chỉ cần cứ nghĩ đến sự việc năm đó là cô liền đau đến không thể thở nổi, Tạ Đông Phong có lỗi ư, cô vẫn cho là có, cho dù qua nhiều năm như vậy, cô cũng chưa từng nghe ông giải thích mà ông cũng chưa từng nói lấy nửa câu chủ động giải thích, sự ra đời của em trai Tạ Thanh Dật chính là câu trả lời tốt nhất.
Rời khỏi Tạ gia, Thanh Ninh từ chối tài xế Tạ gia đưa về, một mình đi bộ tới ngã tư đường, sau đó bắt xe trở về đại viện, lúc này cô chỉ muốn nhìn thấy Mục Lương Hòa nhưng anh lại không có nhà.
Gọi điện thoại cho anh nhưng lại không biết phải nói gì thế là cô vội vã định ngắt cuộc gọi nhưng đầu kia đã có người nhận.
"Chị dâu phải không, tôi là Trần Minh, thủ trưởng đang ở đại hội làm công tác vận động, điện thoại do tôi giữ."
"A, không có việc gì, tôi cúp trước đây."
Trần Minh còn chuẩn bị nói thêm thì đầu bên kia đã cúp, điện thoại trong tay anh còn lưu lại vài tiếng tút tút, Trần Minh nghi hoặc gãi gãi đầu.
Xe dừng lại trước đại viện, tài xế hạ cửa xe xuống đánh giá cảnh vệ trước cổng sống lưng thẳng tắp, vừa thối tiền lẻ vừa hỏi: "Tiểu thư là người thân của quân nhân?"
Tạ Thanh Ninh nghe vậy sửng sốt một chút, nhận lấy tiền lẻ cho vào ví trả lời: "Ừm, chồng tôi là quân nhân."
"Quân tẩu không dễ làm a, xem cô dịu dàng yếu đuối thế kia, thật không ngờ nha."
"Cám ơn."
Xuống xe rồi câu nói quân tẩu không dễ làm vẫn vang vọng ở trong đầu, những lời này Mục Lương Hòa cũng từng nói với cô, chỉ là đã cách đây 3 năm, khi đó Mục Lương Hòa mới vừa nhặt được cô, sau khi tỉnh lại thì nhìn lên trần nhà khóc lóc thật lâu. Anh khi ấy chỉ đem một thân quân phục tựa vào khung cửa nhìn cô khóc, sau khi cô khóc mệt lại đòi anh lấy nước, mặt nghiên trang lại nở nụ cười đi lấy nước cho cô, sau đó cô quấn lấy cái chăn của anh từ từ chìm vào giấc ngủ. Sau khi tỉnh lại, cô lấy cớ không có nơi nào để đi cứ ở lì trong nhà anh không chịu đi. Rõ ràng chỉ là một cô gái yêu đuối mà lúc ấy cũng không biết đã lấy đâu được dũng khí cùng anh giằng co, dù sao cuối cùng cô được ở lại, ngủ ở phòng sát vách phòng anh. Sau đó giữa bọn họ bắt đầu không giải thích được phát sinh tình yêu, cô cũng không còn nhớ được là ai chủ động, chỉ nhớ được ánh mắt của anh lúc ấy rất đen, rất đen, tưởng như đầm sâu, muốn hút lấy cô vào bên trong.
Ba tháng sau, bọn họ lần nữa không giải thích được mà kết hôn, đêm trước ngày đi đăng ký anh gõ cửa phòng cô nói "Quân tẩu không dễ làm, Tạ Thanh Ninh, em cần phải suy nghĩ thật kĩ."
Lúc ấy Thanh Ninh khổ sở muốn ૮ɦếƭ, đá anh ra khỏi phòng, không nhịn được nói cô đã nghĩ kĩ rồi, để anh đừng quấy rầy giấc ngủ của cô. Hôm sau hai người đi đăng ký, mà trước đó cô cũng chưa từng gặp cha mẹ anh, cũng không rõ về bối cảnh gia đình anh, cấp bậc của anh cũng không cao như hiện tại.
"Cô chủ, cô về thật đúng lúc, có một vị tiểu thư tìm ông chủ đấy."
Tạ Thanh Ninh đẩy cửa hàng rào sắt vào, chị Ngô như có linh cảm bước ra đón, trên người còn mặc tạp dề. Cô lấy làm hoài nghi, bước chân không ngừng vào, đến cửa nhà đang thay dép thì trông thấy một cô gái trẻ vốn đang ngồi trên salon lúc này đã đứng dậy gật đầu chào cô. Thanh Ninh ngẩn người một chút, ngay sau đó gật đầu cười, đến gần càng thêm thấy rõ dung nhan của cô gái, trang nhã cao quý, nhìn khá dễ chịu, quả nhiên là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Trên mình cô gái mặc một chiếc đầm đỏ liền thân ôm trọn lấy thân hình thanh tú mĩ lệ, để lộ hai chân thon dài thẳng tắp, khuôn mặt trang điểm vừa phải, đôi mắt nhu tình như nước, mái tóc mượt mà xõa trên vai, cả người toát ra đều là vẻ ưu nhã, đúng là một đại mỹ nhân.
Thanh Ninh thầm cảm than, vừa lại gần quan sát sắc mặt cô gái, hơi ngước cằm tự giới thiệu mình: "Xin chào, tôi là Tạ Thanh Ninh ."
"Nghe tên đã lâu, Hạ Gia Dĩnh."
Thanh Ninh cười một tiếng, cái câu nghe tên đã lâu này đúng là đã giẫm vào đuôi cô, trong miệng thầm mắng Mục Lương Hòa.
"Chị Ngô nói cô tìm Lương Hòa, thật không may, anh ấy không có nhà."
Cô nhận lấy đĩa trái cây chị Ngô đưa lên đặt bên khay trà, lễ phép hàn huyên, sau đó châm thêm trà vào chén cho khách, trong làn khói nhẹ cô nhìn thấy trong đôi mắt sáng của Hạ Gia Dĩnh có ý cười nhợt nhạt.
Hạ Gia Dĩnh nhìn chén trà mới được châm đầy, ngón tay khẽ động, không biến sắc thu lại tâm tình, cái tên Tạ Thanh Ninh này không phải lần đầu tiên được nghe, nhưng người thì lần đầu tiên được gặp, không giống với tưởng tượng của cô ta, vẫn còn nhiều nét trẻ con, khi cười mắt cong cong, giống như một con hồ ly giảo hoạt, thì ra đây là người mà Mục Lương Hòa thích.
"Thật ra thì cũng không có chuyện gì, tôi có việc ở gần đây thuận đường ghé qua thăm một chút, lưng anh ấy bị thương sẽ cần dùng những thuốc này."
Thanh Ninh nhìn Hạ Gia Dĩnh đem túi giấy màu trắng bên cạnh đưa cho cô, sau đó dặn dò một số chú ý liên quan đến vết thương của anh, ngoài cười mà bên trong cảm thấy rất khó chịu. Cô cười nhận lấy thuốc nói cảm ơn, cũng càng cảm thấy giữa bọn họ có vấn đề, cô có loại hưng phấn giống bắt gian chồng ở bên ngoài. Tiễn Hạ Gia Dĩnh ra cửa, quay vào mở túi ra thấy bên trong toàn là dược liệu, cô gái kia dặn là thuốc đông y cần uống mấy đợt, thế mà Thanh Ninh không hề biết trên lưng Mục Lương Hòa có thương tích.
"Vị tiểu thư kia tới đưa thuốc phải không?"
Chị Ngô chỉnh lại mấy bông hoa trong bình rồi đi tới soạn lại chỗ thuốc đã bị Thanh Ninh đảo tung lên, đem đặt xuống ngăn kéo dưới gầm bàn..
"Chị Ngô biết cô ấy?"
"Không biết, chỉ thấy dáng dấp giống bác sĩ."
" Mục Lương Hòa bị thương ở lưng à?" Lúc cô đi anh rõ rang khỏe như trâu, chỉ cần một tay đã có thể đè cô xuống salon không thể động đậy.
Chị Ngô nhớ lại : "Ừm, cô chủ không biết sao? Là bị từ năm ngoái nhưng không rõ lắm vì sao bị thương."
Thanh Ninh suy nghĩ vuốt vuốt cánh hoa, muốn chờ Mục Lương Hòa về hỏi cho rõ ràng: "Thuốc này đừng sắc vội, chờ anh ấy về đã."
Chị Ngô quay vào bếp, còn cô định lên lầu ngủ trưa một giấc. Ánh nắng ngoài trời chói lọi, Thanh Ninh kéo rèm che ngăn cách cái nắng bên ngoài, trong phòng trở nên tồi hù. Thanh Ninh tần ngần đứng trước giường lớn của Mục Lương Hòa, một mặt bùi ngùi cho năng lực tự thích ứng của mình, mặt khác tự sỉ vả bản thân thật không có tiền đồ, mới có mấy ngày mà tâm lý kháng cự đã từ từ giảm xuống.
Chui vào trong chăn, vừa quay đầu nhìn thấy gối của Mục Lương Hòa, cô đánh một cái, đem gối của anh liệng thẳng xuống đất, sau đó chùm chăn lại ngủ.
Mục Lương Hòa mới làm xong công tác vận động trong đại hội đã bị Lưu chính ủy kéo đến phòng làm việc thảo luận về nhiệm vụ liên hiệp đối kháng lần sau, thời gian vô cùng cấp bách như lửa sém lông mày. Lúc này lãnh đạo đoàn trưởng bởi vì vết thương cũ tái phát hiện tại phải nhập viện, bọn họ là quân nhân, mấy ai không có vài vết thương trên người, tất cả đều do lăn lộn nơi thao trường hoặc diễn tập sung thật đạn thật sống sót trở ra.
" Kế hoạch này chỉ có thể để Lý tham mưu trưởng thực hiện." Lưu chính ủy gõ gõ lên bản đồ quân dụng trên bàn nói.
Mục Lương Hòa nhắm mắt trầm tư mấy giây: "Tôi không có ý kiến, vậy công việc bên kia tôi sẽ làm."
"Cũng được, dù sao hai người cũng cùng lớp."
Mục Lương Hòa bàn xong công việc với Lưu chính ủy đi ra trời cũng vừa sập tối, trong không khí như giăng một tầng sương mù ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ lung lung. Anh đứng trên bậc thang nhìn khoảng trời phía tây, lúc này những đám mây hồng tía đã ngả về bên kia núi, chỉ còn lại bóng đêm mơ hồ. Gió đêm thấm lạnh, anh xốc lại áo khoác bước xuống bậc thang thì Trần Minh đưa di động tới: "Thủ trưởng, ban ngày chị dâu có gọi cho anh, có điều chưa nói gì đã gác máy rồi."
Anh nhìn di động nói: "Ừm, về thôi."
Trần Minh lái xe cho thủ trưởng cũng được một thời gian rồi nhưng vẫn không hiểu được tính tình vị thủ trưởng tuổi trẻ tài cao này. Qua kính chiếu hậu liếc nhìn người đàn ông một thân quân phục thẳng tắp tựa vào trên ghế sau, không thể phủ nhận, anh rất ưu tú, nhiều lần đạt được quân công hạng nhất, cũng là tấm gương Trần Minh sùng bái nhất.