Trời càng lúc càng về khuya, Sơ Vũ nằm im trên giường không động đậy, căn phòng yên lặng đến mức khó chịu. Sơ Vũ vô cùng căng thẳng, cô giữ nguyên tư thế thẳng người cứng đờ như khúc gỗ.
Chỉ vì có thêm một người nằm bên cạnh Sơ Vũ.
Không biết Lục Tử Mặc đã ngủ chưa? Anh ta nằm cách cô không xa. Ban đêm nhiệt độ không khí xuống rất thấp, trong phòng như bị một lớp hàn khí bao phủ, mà họ chỉ đắp chung một tấm chăn bông khá mỏng, Sơ Vũ như cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập mùi vị đặc trưng của Lục Tử Mặc.
Đây cũng không phải lần đầu tiên ngủ chung với Lục Tử Mặc. Lúc ở sơn trại, Sơ Vũ còn gần như ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ nằm bên cạnh anh ta, vậy mà cô vẫn ngủ ngon lành đến sáng, tại sao lần này cô lại hồi hộp như vậy? Sơ Vũ cố khống chế hơi thở của mình, do duy trì một tư thế quá lâu, toàn thân cô hơi tê tê. Sơ Vũ hết sức nhẹ nhàng, từ từ co duỗi chân tay để thả lỏng cơ bắp. Nào ngờ, Lục Tử Mặc đột nhiên ngồi dậy, khiến Sơ Vũ giật mình, bất động ngay tức khắc.
Đầu giường bên cạnh bỗng nhẹ hẳn, có tiếng sột soạt quần áo vọng đến, Sơ Vũ hé mắt nhìn, Lục Tử Mặc để thân trần chỉ mặc quần dài, đi đi lại lại trong phòng. Phòng khách sạn trải thảm mềm, nên bước đi của anh ta giống như loài báo di chuyển trong đêm tối, không hề phát ra tiếng động.
Lục Tử Mặc đi vài vòng, anh có vẻ bực bội vò đầu mình. Sau đó, anh quay người bước đến bên cửa sổ, rút bật lửa châm điếu thuốc. Ngọn lửa lửa xanh lóe lên trong đêm tối rồi phụt tắt.
Lục Tử Mặc khép mi mất, dựa bên cửa sổ, một làn khói trắng xuất hiện rồi tan biến mất. Mặt anh ta bị khói trắng che lấp, nhìn không rõ sắc mặt. Lục Tử Mặc dường như tập trung nghĩ ngợi điều gì, anh ta hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Sơ Vũ cảm thấy cơ thể mình không thể chịu đựng hơn, cô giả bộ ngủ say, xoay người quay lưng về phía Lục Tử Mặc. Cơ bắp bất động một thời gian dài tệ hơn cô tưởng. Vừa co chân, bắp chân bắt đầu bị chuột rút, Sơ Vũ kêu một tiếng ngồi bật dậy.
Lục Tử Mặc giật mình và bị sặc thuốc, anh ta ho vài tiếng, quay người trừng mắt nhìn Sơ Vũ. Hóa ra trong đêm vắng lặng, người có trái tim bằng thép như Lục Tử Mặc cũng biết kinh sợ.
Lục Tử Mặc chửi tục hai câu, ném đầu thuốc rồi bước tới bên Sơ Vũ: “Em sao vậy?”.
Từng cơn đau cứng người ập đến, Sơ Vũ cắn môi nói “Chuột…rút…”
Lục Tử Mặc cúi đầu nhìn, rồi ngồi xuống giường. Anh giữ chặt bắp chân Sơ Vũ nói “”Em hãy cố nhịn”.
Bàn tay mạnh mẽ của Lục Tử Mặc bấm vào huyệt đạo trên chân Sơ Vũ, hơi ấm từ bàn tay anh ta dần lan tỏa trên da thịt cô. Cơ bắp bắt đầu đỡ co rút, thay vào đó là cảm giác tê tê do huyết mạch không thông, giống như ngàn mũi kim châm vào da thịt cô. Lục Tử Mặc dùng sức kéo, Sơ Vũ không chịu nổi kêu lớn: “Ôi”.
Lục Tử Mặc dừng tay ngay lập tức, ngẩng đầu chăm chú nhìn Sơ Vũ. Sơ Vũ ngượng ngùng lắp bắp “Đau quá…anh nhẹ tay một chút…”, nhằm xóa bầu không khí nguy hiểm.
Câu này, thà đừng nói cho xong, vì dường như sự mờ ám lại càng đậm đặc hơn. Lục Tử Mặc ngừng một lát, rồi kéo gót chân cô, xoay đi xoay lại một hồi, anh ta nói lãnh đạm: “Ngủ đến mức bị chuột rút, em cũng có sáng ý thật”.
Không hiểu tại sao, vào lúc này, Lục Tử Mặc tỏ ra dịu dàng hẳn, vẻ nguy hiểm hoàn toàn biến mất, ở anh không còn tồn tại đám gai sắc nhọn luôn đe dọa Sơ Vũ, anh dường như trở thành người bình thường dễ tiếp cận. Sơ Vũ cắn môi: “Tôi không ngủ được”.
Lục Tử Mặc không nói gì, bàn tay anh ta rất lớn, chân Sơ Vũ lọt thỏm trong tay anh ta. Miếng băng dán nổi bật trên cánh tay Lục Tử Mặc, dưới miếng băng đó là vết răng cắn không hề khách khí, tác phẩm của Sơ Vũ. Ánh mắt Sơ Vũ di chuyển lên người anh ta. Lục Tử Mặc có thân hình rắn chắc, cơ bắp đâu ra đó, trên иgự¢ có vết thương đã lành hẳn, chỉ để lại vết sẹo không thể xóa. Nơi đó, Sơ Vũ đã từng cầm dao mổ, kéo anh ta ra khỏi ranh giới của sự ૮ɦếƭ chóc.
Số mệnh có phải không thể thay đổi? Nếu lúc đó, Sơ Vũ không đuổi theo Lục Tử Mặc vào Pub, nếu lúc đó, cô không tiến hành ca mổ “đen” cho anh ta như bị ma ám…
“Tại sao anh Gi*t Tae?”
Sơ Vũ tránh ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén của Lục Tử Mặc, cô bất giác thốt ra câu hỏi mà cô luôn canh cánh trong lòng từ lâu. Lúc này, Sơ Vũ không cảm thấy sợ Lục Tử Mặc, cô nhìn thẳng vào mắt anh, lặp lại câu hỏi: “Tại sao lại Gi*t Tae?”
Lục Tử Mặc trầm ngâm không trả lời. Sơ Vũ cười nhạt :”Nếu anh Gi*t anh ấy vì anh ấy biết chuyện của anh, thế thì tại sao anh không Gi*t tôi? Anh có biết không, người ૮ɦếƭ thà là tôi, còn hơn phải sống những ngày tháng không ngừng day dứt về chuyện của Tae”.
“Em day dứt lắm sao?”
Lục Tử Mặc buông chân Sơ Vũ, đứng dậy đi đến cửa sổ, châm điếu thuốc rồi lại ném nó đi một cách bực dọc. Anh quay người nhìn Sơ Vũ: “Con người nhiều lúc không thể lương thiện quá. Khi em không biết người đối diện với em là bạn hay là thù, sự lựa chọn khác nhau sẽ dẫn đến kết quả khác biệt. Chỉ có một điểm tương đồng là em vĩnh viễn không thể quay trở lại điểm xuất phát”.
Sơ Vũ im lặng nhìn Lục Tử Mặc, anh ta cười cười, từ từ bước đến trước mặt cô, hai tay đặt lên đầu giường rồi lên tiếng: “Em biết rõ thân phận của tôi, tại sao còn bất chấp tất cả để cứu tôi?”
“Vì…vì tôi muốn trả ơn…”
Sơ Vũ nghiêng đầu, cảm thấy mối nguy hiểm lại đến. Lục Tử Mặc hỏi nhẹ nhàng: “Tôi có ơn với em?”.
“Lúc ở trong mê cung, anh bảo tôi chạy về bên trái còn gì…”
“Tôi lừa em đấy!”.
Sơ Vũ mở to mắt nhìn Lục Tử Mặc, nụ cười trên mặt anh rất nhạt: “Tôi đột nhiên cảm thấy đưa em đi cùng thật vướng chân vướng tay. Renault không giữ đúng lời hứa trốn ở trong mê cung. Nếu để em đi theo, sẽ rất khó hành động. Vì vậy, tôi tìm cớ đuổi em đi chỗ khác, em còn tưởng thật sao?”.
Sơ Vũ choáng váng đầu óc: “Anh từng cứu tôi ở siêu thị, còn giúp tôi thoát khỏi Nhị ca lúc ở sơn trại…”
Lục Tử Mặc lùi lại phía sau: ”Đoạt em từ tay Nhị ca vì tôi cảm thấy em thú vị. Dù sao ở sơn trại cũng rất chán, tìm một người đàn bà mới lạ vui chơi cũng tốt, còn hơn đám bình hoa kia lên giường chỉ biết dạng hai chân”.
“Sao nào, em muốn khóc à?”
Lục Tử Mặc nhìn hai mắt Sơ Vũ bắt đầu đỏ hoe, chau mày: “Cảm thấy tôi đáng ghét, hận đến mức muốn Gi*t tôi? Đàn bà thường hay mơ mộng hão huyền về bad guy. Anh ta thật sự là người như thế nào, làm sao có thể cho đám phụ nữ ngây thơ như em biết chứ?”
Sơ Vũ vung tay đấm mạnh, nhưng giữa chừng đã bị Lục Tử Mặc giữ chặt. Anh ta cười nhếch mép, dùng sức đè cô xuống giường, bàn tay còn lại siết lấy cổ Sơ Vũ, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Hôm nay, tôi sẽ cho em biết thế nào là người đàn ông thật sự”.
Sơ Vũ hoảng hốt, bàn tay Lục Tử Mặc lần đến иgự¢ cô. Khi anh ta còn chưa có hành động tiếp theo, đột nhiên có tiếng gõ cửa rất mạnh vọng đến. Cả hai sững sờ, Lục Tử Mặc nhìn đồng hồ, mới 1h đêm. Sắc mặt anh ta nghiêm nghị hẳn, lập tức bật dậy kéo theo Sơ Vũ, nhanh chóng nhặt khẩu súng trên bàn thúc vào lưng Sơ Vũ. Lục Tử Mặc vừa ôm vừa lôi Sơ Vũ đến bên cửa, nói nhỏ vào tai cô: “Lên tiếng”.
Sơ Vũ hít một hơi thở dài, cảm thấy sau lưng lành lạnh. Lục Tử Mặc vẫn giữ chặt người Sơ Vũ, đẩy cô lên phía bước một bước. Bên ngoài có tiếng đàn ông: “Xin lỗi, muộn như thế này vẫn làm phiền quý khách. Khách sạn nhận được thông báo có người mang theo động vật quý hiếm, mời quý khách ra ngoài, để chúng tôi kiểm tra một lát được không?”
“Nói với họ, em cần phải mặc quần áo”.
Lục Tử Mặc thì thầm vào tai Sơ Vũ, cô cắn môi: “Xin lỗi, tôi phải mặc quần áo đã”.
Lục Tử Mặc kéo Sơ Vũ nhanh chóng lùi lại phía sau. Khóa cửa đột nhiên xoay chuyển, rồi cánh cửa bị người ở bên ngoài đạp một phát bật tung ra. Một luồng sáng chói mắt chiếu vào, kéo theo một nhóm cảnh sát súng ống đầy mình lao vào phòng.
“Đến nhanh thật đấy”.
Lục Tử Mặc cười cười, khẩu súng trong tay anh ta lập tức chĩa lên thái dương Sơ Vũ. Anh ta nói tiếng Thái: “Hạt mưa nhỏ! Tôi vốn định vui vẻ với em, nhưng xem ra, hôm nay mọi việc không theo ý tôi rồi. Có điều, chí ít em cũng có tác dụng trong tình huống này, đúng không?”.
“Cảnh sát đây! Giơ tay lên!”.
Đầu tiên, đám cảnh sát biểu lộ thân phận, một người đứng đằng sau báo cáo vào bộ đàm: “A33 báo cáo, phát hiện người đàn ông quốc tịch Thái Lan tên Lục Tử Mặc ở trong phòng, còn có một cô gái người Hoa không rõ thân phận bị bắt làm con tin…”.
“Lục Tử Mặc! Anh đã bị bao vây rồi. Bây giờ hãy thả con tin và bỏ súng xuống, chúng tôi sẽ dẫn độ anh về Thái Lan”.
Một người đàn ông bước ra từ phía sau đám cảnh sát, dùng tiếng Thái nói với Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc cười cười: “Cảnh sát Văn! Lâu rồi không gặp, ba quả lựu đạn nổ ở siêu thị lần trước đều không Gi*t được anh, mệnh anh lớn thật”.
Cảnh sát Văn nhún vai, vẻ mặt rất thoải mái: “Mệnh tôi lúc nào chẳng lớn”. Nói xong, hắn từ chậm rãi bước vào một góc nhà. Lục Tử Mặc lôi Sơ Vũ đến một góc ૮ɦếƭ trong phòng, cẩn thận không để bản thân lộ ra trước họng súng của cảnh sát, giọng nói của anh ta cũng rất thoải mái: “Tôi cũng vậy, lúc nào tôi cũng có cách thoát khỏi tay anh, đúng không?”
“Hôm nay anh định thoát thế nào?”
Cảnh sát Văn nhìn Sơ Vũ, do quá căng thẳng, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, từng giọt mồ hôi từ trán cô chảy xuống. Ánh mắt của hắn chỉ dừng lại ở Sơ Vũ trong một giây, rồi hắn cúi đầu nghịch cái bật lửa trên tay: “Cả khách sạn đều bị bao vây rồi. Lục Tử Mặc cũng có ngày rơi vào thảm cảnh đi bắt một người phụ nữ làm con tin?”.
“Tôi đang định vui vẻ cùng cô ấy, thì bị các anh làm phiền mất hết cả hứng”. Lục Tử Mặc vừa cười, vừa thò tay vào trong áo Sơ Vũ, lần vào áo lót và sờ nắn bộ иgự¢ mềm mại của cô. Sơ Vũ bất giác run rẩy, cô cảm nhận thấy Lục Tử Mặc cúi đầu cắn nhẹ vào cổ mình. Anh ta liếc nhìn mọi người trong phòng: “Tôi chẳng thèm để ý đến chuyện ђàภђ ђạ cô gái này cho đến ૮ɦếƭ trước mặt các người đâu”.
Vẻ mặt vốn bình tĩnh của cảnh sát Văn phát ra tia phẫn nộ, hắn nắm chặt cái bật lửa, trừng mắt nhìn Lục Tử Mặc: “Anh muốn gì?”.
“Bây giờ bắt đầu nói đến nhân quyền?” Lục Tử Mặc cười lạnh lùng: “Dù anh muốn bắt tôi thế nào, con tin vẫn là quan trọng nhất. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, máy bay trực thăng trên nóc nhà, để tôi đi”.
“Ở Trung Quốc, tôi không có quyền đó”.
Cảnh sát Văn bình tĩnh trả lời, Lục Tử Mặc cười cười: “Thế thì anh hãy thương lượng với họ. Con người lúc nào chẳng có cách, đúng không? Bây giờ, mọi người hãy ra ngoài cả đi”.
Đám đặc cảnh nhìn nhau, cảnh sát Văn thương lượng với người phụ trách phía Trung Quốc hai câu, đối phương gật đầu, đồng ý rút lui. Cánh cửa phòng vừa đóng, Lục Tử Mặc lập tức kéo Sơ Vũ vào nhà vệ sinh và khóa trái cửa. Anh ta lấy hết sức nhấc tấm thông gió trên trần nhà, rồi cúi đầu nhìn Sơ Vũ: “Lên đi”.
Sơ Vũ không phản kháng, cô leo lên lỗ thông gió dưới sự giúp đỡ của Lục Tử Mặc. Khách sạn dùng điều hòa trung tâm, hệ thống thông gió rộng hơn cô tưởng nhiều. Bên trên là một thông đạo rất phức tạp, Lục Tử Mặc trèo lên, ra hiệu Sơ Vũ hãy cứ bò thẳng về phía trước.
Hai người lặng lẽ rời khỏi phòng khách sạn. Lục Tử Mặc đưa Sơ Vũ đến chỗ hành lang. Từ bên trên, họ có thể nhìn thấy đám đặc cảnh đứng đầy ở bên dưới. Cảnh sát Văn đi đi lại lại, người phụ trách phía Trung Quốc đang gọi điện xin chỉ thị cấp trên. Lục Tử Mặc và Sơ Vũ không dừng lại, tiếp tục bò theo thông đạo bên cạnh. Đến phòng chứa đồ của khách sạn, Lục Tử Mặc đạp lỗ thông gió, kéo Sơ Vũ nhảy xuống.
Phòng chứa đồ nằm ở một góc tận cùng hành lang, cách thang máy rất xa, nhưng lại sát lối thoát khẩn cấp. Có thể thấy, Lục Tử Mặc nắm rõ mọi đường đi nước bước của khách sạn này. Anh ta đẩy nhẹ cánh cửa phòng chứa đồ, nhìn ra ngoài hành lang, quả nhiên bên ngoài không có người canh gác. Hai người nhanh chóng đi vào lối thoát khẩn cấp. Sơ Vũ vẫn bị Lục Tử Mặc thúc súng vào lưng, theo anh ta lên sân thượng.
Bên cạnh bể nước trên sân thượng có một cái túi lớn, Lục Tử Mặc khóa trái cửa sắt sân thượng, rồi mở cái túi. Bên trong là một bộ trang bị nhảy Bungee và một bộ trang bị leo vách núi. Lục Tử Mặc ngẩng đầu nhìn Sơ Vũ mỉm cười, lấy bộ trang bị leo núi khoác lên người cô, cầm đầu dây buộc chặt vào đầu dây thừng của trang bị nhảy Bungee trên người mình, rồi vòng dây qua bể nước.
Làm xong những động tác này, Lục Tử Mặc đẩy Sơ Vũ đến mép sân thượng, anh ta cúi đầu nhìn cô: “Hạt mưa nhỏ! Anh sẽ nhớ em đấy”.
Người đàn ông cúi thấp đầu, đặt một nụ hôn dài lên môi Sơ Vũ. Sau đó anh đẩy mạnh Sơ Vũ, rồi đột ngột bay người nhảy xuống phía bên kia.
Cả người Sơ Vũ rơi nhanh xuống, sợi dây thừng buộc chắc chắn trên cơ thể khiến cô trượt theo tường kính trơn nhẵn của khách sạn. Toàn thân gần như bất lực, khiến Sơ Vũ chỉ biết hét một tiếng dài. Khi sắp chạm mặt đất, lưng cô bị một sức kéo to lớn, dừng lại ở khoảng cách 1m so với mặt đất, rồi đột nhiên lại rơi xuống.
Tiếng thét của Sơ Vũ thu hút mọi sự chú ý của đám cảnh sát. Họ chạy vội xuống sân, cảnh sát Văn cũng chạy theo. Nhìn thấy Sơ Vũ, hắn đỡ cô đứng dậy và kiểm tra xem trên người cô có vết thương. Sau đó, hắn ngước nhìn về phía xa xa. Dù thoáng qua rất nhanh, nhưng Sơ Vũ cũng kịp nhìn thấy, người cảnh sát nhếch mép mỉm cười và rít lên ba chữ: “Lục Tử Mặc”.
Sơ Vũ về đến nhà, không nhắc một từ nào đến sự việc cô vừa trải qua. Người nhà không nắm rõ tình hình của Sơ Vũ, chỉ tưởng cô về Thái Lan thật. Mẹ Sơ Vũ quan tâm hỏi thăm vài câu, cô ậm ậm ừ ừ cho qua.
Những lời nói của Lục Tử Mặc khiến Sơ Vũ bị tổn thương nặng nề. Cô không muốn nghĩ tới, trong tiềm thức cố gắng quên đi người đàn ông đó. Có lẽ từ nhỏ Sơ Vũ là một cô gái ngoan ngoãn, luôn tôn trọng phép tắc nên gặp người đàn ông như Lục Tử Mặc, cô mới bị anh ta thu hút?
Từ trước đến giờ, Sơ Vũ luôn cho rằng cô là người phụ nữ trưởng thành, không đến nỗi ngốc nghếch. Bây giờ nhìn lại, cô mới thấy mình thật sự ngây thơ, bị Lục Tử Mặc đùa giỡn trong lòng bàn tay mà chẳng biết phản kháng. Anh ta quả nhiên là cao thủ.
Ngày thứ hai sau khi Sơ Vũ về nhà, cô nhận được cuộc gọi điện thoại lạ của một người đàn ông. Trong điện thoại, giọng nói người đàn ông có vẻ rất ấm áp, hình như Sơ Vũ đã nghe thấy ở đâu đó: “Sơ Vũ, cuối tuần này cô rảnh rỗi không, tôi muốn mời cô đi chơi?”.
Ai mà nghe quen thế nhỉ? Nếu là bạn học, ngữ khí có vẻ khách sáo quá. Sơ Vũ nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cô đành ngượng ngập mở miệng: “Xin hỏi, anh là ai?”.
Đầu bên kia im lặng một lát: “Vu Phong”.
Vu Phong? Cái tên này hình như đã nghe ở đâu đó. Vu Phong, Vu Phong…Trong đầu Sơ Vũ lóe lên một tia chớp, Vu Phong chẳng phải là đối tượng người nhà bắt cô đi coi mắt đó sao? Đáng tiếc lúc đó Sơ Vũ đang nóng ruột nên dù anh ta ngồi nói chuyện ở nhà cô hơn một tiếng đồng hồ, cô cũng chẳng nhớ anh ta mặt anh ta tròn hay dẹt. Sơ Vũ hơi ngượng, muốn từ chối lời mời của Vu Phong. Đúng lúc bà nội đứng bên cạnh nghe trộm thấy, nói vọng vào điện thoại ”Rảnh, rảnh, Tiểu Vũ nhà tôi rảnh rỗi đấy”.
Sơ Vũ hết cách, đầu bên kia điện thoại vọng đến tiếng cười khẽ: “Người nhà cô thú vị thật. Vậy 10h sáng thứ bảy, tôi sẽ đến nhà cô đón cô”.
Hẹn hò kiểu này khiến Sơ Vũ cảm thấy không thoải mái. Khi gặp lại Vu Phong, Sơ Vũ mới bắt đầu quan sát kỹ đối tượng coi mắt đã từng gặp mặt mà cô không để ý. Vu Phong cao lớn, hơi gầy, nhìn có vẻ sáng láng nhanh nhẹn. Không hiểu tại sao trong đầu Sơ Vũ lại nghĩ đến mấy từ Lục Tử Mặc đánh giá về đối phuơng: thật thà, chững chạc.
Có phải cô thật sự thích hợp với người đàn ông kiểu này? đến với nhau một cách yên bình và sống an lành cho đến cuối đời?
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không theo định luật đó. Có những thứ bên ngoài đẹp đẽ vô cùng cuốn hút, nhưng bên trong lại chứa kịch độc, đến mức con người biết là không thể động đến, nhưng vẫn tình nguyện bị trúng độc mà ૮ɦếƭ.
Trên đời có những người đàn ông dù tốt với bạn cỡ nào, bạn cũng không động lòng. Sơ Vũ tự biết cô không nên nghĩ như vậy. Vu Phong mang lại cảm giác rất dễ chịu cho người đối diện. Có thể nói, anh là ứng cử viên đấng lang quân không tồi, không hiểu tại sao đến giờ anh ta vẫn còn độc thân.
Lý trí mách bảo Sơ Vũ nên suy nghĩ nghiêm túc về người đàn ông trước mặt, rồi về tìm một công việc tử tế, hai người mua nhà kết hôn và sinh con, sống một cuộc sống ổn định. Sơ Vũ mỉm cười bất lực, cô đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, tại sao cô lại đồng ý đi dạo phố với người đàn ông quan hệ dưới tiền đề hôn nhân này?
“Cô mệt rồi à?”
Vu Phong nhìn Sơ Vũ, ánh mắt có vẻ không vui. Sơ Vũ ngẩng đầu mỉm cười. Vu Phong chỉ tay về một quán coffee cách đó không xa: “Chúng ta đến đó ngồi đi!”.
Sơ Vũ không từ chối, trời nắng nóng ૮ɦếƭ đi được, cô cần tìm chỗ nghỉ một lát. Hai người đi vào quán coffee. Sơ Vũ mượn cớ đi nhà vệ sinh, dùng nước lạnh tạt lên mặt để lấy lại tinh thần. Nhìn lên gương đằng trước, Sơ Vũ thấy ánh mắt mệt mỏi của mình, gần đây trái tim cô rất mệt mỏi chứ không phải cơ thể.
Di động đột nhiên rung nhẹ, Sơ Vũ rút điện thoại ra xem, là số của em gái họ Đặng Hân. Cô em họ tự nhiên có ý thù địch với Sơ Vũ, mặc dù cô không biết xuất phát từ đâu. Đặng Hân có số điện thoại của Sơ Vũ nhưng không bao giờ chủ động liên hệ, không biết hôm nay có việc gì?
Sơ Vũ nhíu mày, vừa bấm số điện thoại vừa quay người đi ra ngoài. Đầu kia điện thoại lại không phải tiếng em gái mà là giọng một người đàn ông nói tiếng Thái: “Đặng Sơ Vũ”.
Sơ Vũ lập tức dừng bước, cảm thấy toàn bộ máu nóng trong người dồn hết lên não. Sau khi thoát khỏi Lục Tử Mặc, cô luôn cảm thấy bất an. Bây giờ, điều cô lo lắng nhất đã xảy ra, người nhà của cô cũng bị liên lụy.
“Anh là ai? Em gái tôi thế nào rồi?”
Sơ Vũ nắm chặt điện thoại, giọng nói không dấu sự căng thẳng. Đối phương cười nhạt: “Cô bé ổn. Nhưng nếu cô không đến thế chỗ cô bé trong vòng hai tiếng đồng hồ, chỉ e là cô bé sẽ không khỏe đâu”.
“Tôi muốn nói chuyện với em gái tôi”.
Có người đi vào nhà vệ sinh, Sơ Vũ nghiêng người tránh đường, rồi đi ra bên ngoài hành lang. Nhìn qua lớp cửa kính, Sơ Vũ thấy Vu Phong vừa uống coffee, vừa liếc nhìn đồng hồ trên tay.
“Chị ơi!”.
Trong điện thoại, tiếng em gái hết sức hốt hoảng: “Chị ơi, em sợ lắm!”.
“Em ngoan, đừng sợ, chị sẽ đến đó ngay…”.
Sơ Vũ chưa kịp nói hết câu, điện thoại đã bị người đàn ông ςướק lấy: “Nghe rõ đây, bác sỹ Đặng. Chỉ cần cô đến nhà thể thao của trường em gái cô trong vòng hai tiếng đồng hồ, chúng tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của em gái cô. Nếu không…”
“Tôi sẽ đi ngay. Các anh đừng làm hại em gái tôi!”.
“Bác sỹ Đặng. Phiền cô trước khi đến đây hãy cắt đứt mấy cái đuôi đi. Chúng tôi không muốn “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn”.
“Đuôi ư?”
Sơ Vũ bất giác nhìn Vu Phong. Đầu bên kia cười cười: “Đuôi của cô là người cảnh sát Trung Quốc, tên Ba Dữ đi theo cô bên ngoài quán coffee, và đám người của cảnh sát Văn. Cắt hết những cái đuôi đó rồi đến đây. Cô hãy nhớ, nếu có thêm một người, cô hãy đợi nhặt xác em gái”.
Đối phương nói xong lập tức ngắt điện thoại, đầu bên kia chỉ có tiếng tút tút vọng đến. Sơ Vũ ngây người, không ngờ đằng sau cô lại có nhiều người như vậy. Cảnh sát Trung Quốc, Ba Dữ, còn người của cảnh sát Văn nữa.
Sơ Vũ cố lấy lại bình tĩnh, đi về phía Vu Phong và ngồi xuống. Do cô bỏ khi khá lâu nên anh ta bắt đầu cảm thấy lo lắng. Khi nhìn thấy cô, Vu Phong nở nụ cười: “Cô không sao đấy chứ?”.
“Tôi không sao!”.
Sơ Vũ liếc Vu Phong, vô tình nhìn xuống bàn tay của anh ta. Ngón chỏ của Vu Phong có vết chai khá dày giống hệt Lục Tử Mặc. Sơ Vũ từng nghe ai đó nói, người thường xuyên sử dụng súng sẽ có vết chai cứng ở ngón chỏ.
Lẽ nào, anh ta là cảnh sát? Hơn nữa, không phải là người cảnh sát bình thường?
Lúc người nhà giới thiệu, chỉ nói Vu Phong là nhân viên công vụ. Sơ Vũ cũng không để ý đến công việc cụ thể của anh ta. Sơ Vũ mỉm cười: “Tôi quên không hỏi, anh làm việc ở cơ quan nào?”
“Phòng quản lý hồ sơ”. Vu Phong uống ngụm coffee, trả lời từ tốn: “Dù lương không cao nhưng công việc rất nhẹ nhàng”.
Sơ Vũ mỉm cười, liếc nhìn ra bên ngoài. Ngoài đường có vô số người đi đi lại lại, làm sao cô biết được, ai là Ba Dữ, ai là người của cảnh sát Văn?
Nếu có thêm một người, cô đợi nhặt xác em gái.
Sơ Vũ xoay cái cốc, cố che dấu vẻ bất an. Cô nên sớm nhận thức, bóng ma Lục Tử Mặc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô mới phải.
Vậy thì bọn họ theo dõi cô, cũng do nắm được điểm này. Họ muốn tìm tung tích Lục Tử Mặc thông qua cô. Hoặc giả trong mắt họ, Sơ Vũ căn bản không phải là con tin thuần túy. Họ định vị thân phận của cô thế nào, Sơ Vũ không muốn nghĩ tiếp nữa.
Ít nhất họ đoán đúng, chỉ cần đi theo cô, thế nào cũng lần ra người đàn ông đó.
Ánh mắt Sơ Vũ dừng lại ở trung tâm thương mại đối diện, cô quay đầu nhìn Vu Phong mỉm cười: “Tôi đột nhiên nhớ ra, về nước lâu rồi mà còn chưa mua món quà gì tử tế biếu ông bà. Hôm nay đằng nào cũng đến đây, nếu anh không phiền, tôi muốn đi mua ít đồ, được chứ?”
“Tất nhiên được rồi”.
Vu Phong gọi nhân viên thanh toán tiền, đi đến cửa quán coffee, anh bước nhanh tới mở cửa, rồi đưa cô đi ra ngoài. Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn Vu Phong, tỏ ý cảm ơn. Mắt cô liếc vào trong quán, không thấy có người nào đi theo ra. Tuy nhiên, lúc họ đi ngang qua đường, bên vỉa hè có mấy người đang làm việc riêng của mình không hẹn cùng ngẩng đầu lên nhìn họ.
Sơ Vũ và Vu Phong vào trung tâm thương mại, đi lên thang máy. Mấy người vừa nãy quả nhiên đi theo vào. Họ đảo mắt một vòng rồi đi lên bằng thang máy bên cạnh. Những người này chắc là người của cảnh sát Văn.
Vậy Ba Dữ là ai?
Sơ Vũ cảm thấy rất nóng ruột, tuy vậy cô cố tỏ ra bình tĩnh. Thời giờ từng giây từng phút trôi qua. Từ đây đến trường học em gái, ít nhất cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ ngồi xe, đó là chưa kể phát sinh tình hình đột xuất…
“Sơ Vũ!”
Vu Phong quay đầu, cắt đứt dòng suy nghĩ của Sơ Vũ, anh ta chăm chú quan sát cô: “Sắc mặt cô không được tốt lắm, cô không sao đấy chứ?”
“Đột nhiên tôi thấy đau bụng quá”.
Sơ Vũ cầm túi xách che bụng: “Không biết có phải do ăn đồ gì không hợp vệ sinh…Tôi muốn đi nhà vệ sinh một lát…”
“Được”. Vu Phong định đi tìm nhà vệ sinh, Sơ Vũ liếc nhìn xung quanh rồi vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta: “Tôi đi bên kia xem sao. Xin anh hãy đợi tôi ở đây một lát”.
Không đợi Vu Phong trả lời, Sơ Vũ bước vội vào beauty salon trên tầng ba. Cô gái tiếp tân lễ phép hỏi Sơ Vũ hai câu rồi khách sáo chỉ vị trí nhà vệ sinh cho Sơ Vũ. Sơ Vũ đi xuyên qua beauty salon, còn kịp nghe thấy tiếng cô tiếp tân: “Xin lỗi anh, chỗ chúng tôi đàn ông không được vào bên trong. Nếu anh đợi bà xã hay bạn gái, mời anh ngồi đợi ở đại sảnh”.
Beauty Salon chia thành từng phòng nhỏ. Sơ Vũ chặn một nhân viên hỏi, ở đây có cửa sau không, cô bị bạn trai đã chia tay bám theo gây chuyện phiền phức. Cô nữ nhân viên mới ngoài đôi mươi nhìn Sơ Vũ rồi quay đầu nhìn Vu Phong ở bên ngoài: “Là anh ta?”.
Sơ Vũ gật đầu, người nhân viên vỗ vai cô: “Chị đi theo hành lang vào bên trong, tận cùng là phòng thay quần áo của nhân viên. Bên cạnh phòng thay đồ có một cái cửa, nối với lối thoát hiểm của trung tâm thương mại. Chị yên tâm, em sẽ giữ anh ta lại, đảm bảo anh ta không bắt được chị”.
“Cám ơn em!”
Sơ Vũ cảm kích quay người bước đi, chỉ lằng nhằng một lúc thôi đã 40 phút trôi qua. Sơ Vũ cảm thấy mồ hôi chảy xuống quần áo cô ướt đẫm. Cô vội vàng xông đến lối thoát hiểm do người nhân viên chỉ dẫn, thuận lợi xuống đến tầng một. Quả nhiên, bên này là cửa ra của Trung tâm thương mại. Sơ Vũ nhanh chóng bắt taxi, lên xe đi mất.
Xe taxi đi chưa đến 10 phút, di động Sơ Vũ kêu. Cô cúi đầu nhìn, thấy số điện thoại của Vu Phong. Sơ Vũ tắt máy rồi bỏ điện thoại vào túi áo, hối hả giục tài xế: “Tôi có việc gấp, phiền anh đi nhanh hơn một chút”.
May mà trên đường không bị kẹt xe, Sơ Vũ nhanh chóng tới trường đại học của em gái. Sơ Vũ hỏi thăm nhà thể dục của trường rồi chạy như bay về hướng đó. Vừa chạy vừa thở hổn hển, cuối cùng Sơ Vũ cũng đến nơi.
Nhà thể dục của trường đại học chia thành hai tầng, tầng một là phòng tập tenis và bể bơi, tầng hai là phòng tập bóng rổ. Sơ Vũ đẩy cửa vào, tầng một không một bóng người, cô vội chạy lên tầng hai. Vừa vào đến nhà tập bóng rổ, Sơ Vũ nghe thấy tiếng người ở bên trên: “Đúng hẹn thật, cô đến rồi?”
Sơ Vũ lập tức quay đầu, bên trên có 4 người đàn ông. Em họ Sơ Vũ nước mắt giàn giụa, bị kẹp giữa hai người đàn ông. Người đàn ông vừa lên tiếng cũng là người gọi điện thoại cho Sơ Vũ. Cô từ từ điều hòa hơi thở, nhìn thẳng vào hắn: “Tôi đã đến rồi, mau thả em tôi ra!”.
“Tất nhiên rồi, chúng tôi cũng chẳng muốn giữ con bé làm gì. Mục tiêu của chúng tôi là cô chứ không phải con bé”.
Người đàn ông cười cười: “Tuy nhiên, chúng tôi phải đưa cô đi khỏi đây an toàn mới có thể thả con bé. Không thể để con bé đi báo tin, cô nói có đúng không?”.
Người đàn ông giơ tay ra hiệu, một tên đứng bên cạnh Đặng Hân rút chiếc khăn tay từ trong túi bịt chặt lên mặt cô bé. Đặng Hân kinh hoàng giãy giụa vài cái, rồi từ từ bị ngất đi. Người đàn ông lại gật đầu với mấy tên đằng sau, cả đám người thả Đặng Hân, lặng lẽ dẫn Sơ Vũ đi xuống dưới.
Nhìn vẻ mặt không thân thiện của đám người này, Sơ Vũ bỗng ngửi thấy mùi nguy hiểm. Cô bất giác cầm túi xách che lên trước иgự¢: “Lục Tử Mặc muốn các anh đưa tôi đâu?”.
“Lục Tử Mặc?”
Người đàn ông quay đầu nhìn mấy tên ở đằng sau, rồi nhìn sang Sơ Vũ. Hắn đột ngột tiến lại gần giữ chặt cánh tay Sơ Vũ, nở nụ cười thâm hiểm: “Ai bảo cô, chúng tôi là người của Lục Tử Mặc?”