“Ông già Noel ơi, ôm ba ba một cái ôm ba ba một cái.”
~*~
Tô Bạch không biết mình đẩy người kia chạy ra khỏi phòng thế nào, hic hic, bình thường chủ quán trông rất chính phái, sao mấy ngày nay lại trở nên yêu nghiệt thế này? Đúng vậy, yêu nghiệt! Tô Bạch nuốt nước bọt, nghĩ tới vừa rồi mình suýt chút nữa không cầm lòng được, nhấc đầu đập vào cửa kính xe, đau quá, lúc này đã tỉnh táo hơn, anh mới phát hiện mình chỉ xỏ một cái dép chạy ra đây.
Ai đó gõ cửa xe, nhìn ra ngoài, Tô Bạch nổi giận. Người này, người này dám mặc mỗi cái áo ngủ đã chạy ra đây! May mà nửa đêm, nhà để xe không có ai! Tô Bạch trừng mắt, tức giận khó thở, vội xuống xe ϲởí áօ khoác phủ lên vai Tần Ly. Đang mùa đông, lạnh như vậy mà!
Xách người về phòng, Tô Bạch lại muốn đập cho mình một cái. Mình làm gì thế này? Anh ta lạnh hay không lạnh liên quan gì đến mình, hở hang ai nhìn thấy liên quan gì đến mình hả!
“Đi rửa chân đi, bẩn quá.” Tần Ly nhìn đôi chân trần của Tô Bạch, ghét bỏ bĩu môi.
Tô Bạch nổi cáu, đi vào phòng tắm, đóng cửa, khóa kĩ.
Tô Bạch, luật sư Tô, hừ, cũng chỉ thế mà thôi! Tần Ly nhướng mày, tràn đầy tự tin với kế hoạch bẻ cong người này.
Bẻ cong một tên đàn ông chính hiệu không thể chỉ nói xuông vài lời là xong mà tối thiểu cũng phải lừa được vào giường mới có bảo đảm. Tần Ly lần này vấp phải khó khăn lớn. Hai đời đều là gà giò, hai kiếp sống thanh tâm quả dục, trong ký ức của anh, dường như đến dùng tay tự giải quyết vấn đề sinh lý cũng chưa làm lần nào. Nhưng chuyện này không làm khó giáo sư Tần được lâu. Chuyện phòng the, cùng lắm là ba bước, sau khi lên giường thì cũng nắm tay hôn môi ôm nhau ngủ là xong, có gì khó đâu! Bẻ cong xong là có thể có một cuộc sống hài hòa hạnh phúc giống như cha mẹ vậy, còn được khuyến mãi một cục cưng, thật tốt!
Tô Bạch cảm thấy mình sắp chịu không nổi rồi. Đã hai ngày liên tục phải dậy sớm giặt ҨЦầЛ ŁóŤ, có lần suýt xịt máu mũi, chẳng lẽ chủ quán định “sắc dụ” thật sao?
Không thể trách Tô Bạch nghĩ bậy, lần động kinh này của chủ quán quá đột ngột, biểu hiện lại rất bình thường. Trước đây, cảm giác chủ quán là một người rất chính phái, mày rậm mắt to (đại luật sư Tô sở hữu đôi mắt hơi nhỏ, mắt ai chỉ cần to hơn anh ta liền được liệt vào phạm trù mắt to), lại mang theo đặc điểm hào sảng của thanh niên vùng Đông Bắc, còn bây thì sao? Mỗi lần chủ quán nghiêng mắt nhìn anh, lập tức khiến anh nổi da gà khắp người. Ánh mắt kia, mang theo chút khoảng cách, một chút dò xét, lại thêm một chút xíu cao cao tại thượng, cảm giác sao cứ… ừm, yêu nghiệt thế nào, câu người thế nào ấy!
Không ổn, chủ quán bệnh rồi, phải chữa ngay!
Tô Bạch vỗ bà một cái, quyết định trước tiên tìm bác sĩ tâm lý đã!
~*~
Để không kích thích đến bệnh nhân, Tô Bạch nhủ thầm, nên phối hợp một chút. Cho nên, đêm đó khi chủ quán lại mò vào phòng mình thì luật sư Tô không hé răng, chỉ là hai tay vẫn lén lút nắm chặt vạt áo ngủ. Chủ quán… sẽ không đột ngột biến thân đâu nhỉ… hôm nay, hình như mười lăm, mặc dù không thấy trăng…
Lần này Tần Ly dự định làm nguyên bộ, cho nên bước vào liền khóa cửa ngay. Khi bên cửa vang lên một tiếng “tạch” thì, Tô Bạch cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình cũng “tạch” một tiếng, ngay sau đó liền nhảy lên điên cuồng.
Thuận lợi bò lên giường, thuận lợi chui vào chăn, Tần Ly híp mắt đem mình bóc trần, bóc mình xong liền vươn tay bóc Tô Bạch. Tô Bạch do dự một chút, ϲởí áօ ngủ, để lại cái quần tứ giác, xem như là phối hợp hành động.
Tần Ly rất hài lòng. Kéo kéo tay vợ, hôn nhẹ lên môi vợ, sờ sờ cái bụng mềm mềm mới nuôi ra của vợ, sau đó, ôm chặt lấy vợ, ngủ.
Phù! Tô Bạch thở ra một hơi, yên lòng. Xem ra bệnh của chủ quán khá nặng rồi đây, nếu để bị kích thích đến nỗi thành nhân cách phân liệt, liệu có khuynh hướng bạo lực không nhỉ? Suốt buổi tối, Tô Bạch miên man suy nghĩ, gần sáng mới chợp mắt một lát.
Sáng tỉnh lại, Tần Ly rất thỏa mãn. Xem lại tư thế của giáo sư Tần một chút nhé: tay trái vòng qua gáy Tô Bạch, tay phải sờ bụng béo mềm mềm, hai chân quấn lấy chân Tô Bạch. Thật là một bức tranh hài hòa!
Tần Ly cắn lên môi Tô Bạch một cái, thành công cắn tỉnh người ta.
“Dậy rồi à?” Tô Bạch mơ mơ hồ hồ mở mắt. Tỉnh rồi thì rời giường luôn đi, đừng giày vò tôi nữa, tôi phải ngủ bù đây, tư thế này khó chịu quá.
“Vợ, rốt cuộc vợ thành người của anh rồi nhé!” Tần Ly hôn nhẹ lên tai vợ mình, tuyên bố.
Giật mình một cái, toàn bộ cơn buồn ngủ của Tô Bạch lập tức bay xa. Dường như đã xảy ra chuyện gì đó không tưởng tượng nổi! Nhưng, là chuyện gì mới được?
“Vợ, chúng ta hôn cũng đã hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, ngủ cũng ngủ rồi, vợ không thể bội tình bạc nghĩa!” Tần Ly nắm chặt tay. Cuối cùng đã ngủ được với người ta, đại công cáo thành!
Tô Bạch hộc máu ba trượng.
Thì ra người này, vẫn còn là trai tân a…
Ai nói ôm rồi ngủ chung một đêm là thành gì gì đó hả…
Tô Bạch gần ૮ɦếƭ. Nhưng mà, không thể nói cho chủ quán, hai thằng đàn ông cùng một chỗ là làm thế nào, đánh ૮ɦếƭ cũng không thể nói!
Tâm trạng Tần Ly lúc này rất tốt. Tô Bạch không nói gì, cũng không thể nói gì được, đối với hành vi thân thiết của mình đã có thái độ tiếp nhận rồi, vậy có phải mình đã thành công bẻ cong người này? Ừm, vậy bước tiếp theo là dạy dỗ vợ mới quan niệm “thủy chung như nhất”!
~*~
Bữa sáng rất phong phú, trên bàn bày la liệt những đĩa. Trình Tiểu Mãn ăn cao hứng bừng bừng. Tô Bạch lại uể oải nhai từng miếng. Ừ phải, lần đầu tiên, hơi mất tự nhiên một chút cũng là bình thường. Tần Ly gật gù, quyết định buổi trưa làm thêm món cho vợ.
Tiễn người nhà đi học đi làm, Tần Ly ra khỏi cửa. Nếu đã chung sống với nhau thì phải có cái gì tỏ ý của mình, đi mua nhẫn hay là tặng cái ban chỉ[1] mặc ngọc tổ truyền kia nhỉ? Ban chỉ tuy là đổ cổ nhưng có vẻ hơi lỗi mốt. Vì vậy, Tần Ly quyết định mua nhẫn. Còn về ban chỉ, cứ tặng cùng luôn, đều có ý như nhau cả.
[1. Món trang sức kiểu cổ, làm bằng ngọc, ngà voi hoặc xương thú, đeo ở ngón cái.]
Tô Bạch đeo một cái nhẫn trên ngón tay, cổ đeo một cái ban chỉ, đen mặt ngồi trên salon nghe Tiểu Mãn chơi đàn. ૮ɦếƭ tiệt, chuyện gì thế này? Ngày mai, ngày mai nhất định phải lừa người này đi khám bác sĩ tâm lý! Tần Ly thấy người ta đeo nhẫn không hề phản kháng, yên tâm hoàn hoàn. Nhẫn đã đeo rồi, tương lai “thủy chung như nhất” còn xa sao!
Khám bác sĩ. Lấy danh nghĩa đi gặp bạn bè, đương nhiên, một nhà ba người cùng đi.
Hôm sau, bác sĩ nói với Tô Bạch: Tôi thấy hình như anh mới có bệnh!
Lần này, Tô Bạch thực sự sợ hãi.
Bác sĩ này là do anh cả giới thiệu, rất có tiếng trong giới. Nếu người ta nói chủ quán bình thường, vậy những hành vi dị thường mấy ngày qua – là thật? Thật sự muốn bẻ cong mình? Thật sự xem mình thành vợ? Thần thánh ơi, cho sét bổ ૮ɦếƭ con đi!
Biết chân tướng, Tô Bạch bắt đầu khủng hoảng, đồng thời ngờ vực. Chuyện gì đang xảy ra? Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, không thả con săn sắt thì khó bắt con cá rô, không liều một phen thì…
Liều một phen?
Luật sư Tô xoa xoa tay, muốn ra trận.
~*~
Đêm đó, sau khi Tần Ly ôm xong sờ xong, chuẩn bị ngủ rồi, Tô Bạch lật người, đè đối phương lại.
“Vợ, đừng đè anh, vợ nặng quá.” Tần Ly đẩy đẩy “chàng dâu” của mình đang chằm chằm nhìn mình từ trên cao, bất mãn bảo.
Sau đó, bị hôn.
Nụ hôn kiểu Pháp chuẩn mực.
Như bị sét đánh.
Đây là cảm giác của luật sư Tô bị đạp xuông sàn. Sao lại hôn nhỉ sao lại hôn nhỉ sao lại bỗng dưng hôn đến mê say như muốn ngừng mà không được thế này? Tô Bạch trừng mắt, thở phì phò, tim đập như sấm. Quả thật, cảm giác kia, rất tuyệt….
Nước bọt… nước bọt… ăn phải nước bọt người khác….
Đây là cảm giác của chủ quán vừa tung “vô ảnh cước” vừa hung hăng lau môi. Vừa rồi còn không thở được, xém chút là tắc thở đó! Muốn mưu sát chồng phải không?
Tức giận trừng Tô Bạch một cái, Tần Ly đứng dậy về phòng mình.
Luật sư Tô, lúc này đã tan thành bụi bay theo gió.
Rõ ràng chỉ định dọa anh ta, sao lại thành mình không cầm lòng được thế này? Tô Bạch ngồi trên sàn, bứt tóc quấn quýt. Nhưng mà đại luật sư Tô à, hình như có một việc anh quên mất, người kia – là nam, giống anh đó! Chẳng phải anh luôn tự xưng là thẳng chính cống sao? Chẳng phải anh từng tặng một quyền tiễn người từng quấn lấy anh vào bệnh viện sao? Chẳng phải anh còn khiến người vừa xuất viện lại đến dây dưa anh điều đi châu Phi đến giờ vẫn chưa được về sao?
Như vậy, vừa rồi là sao? Chủ quán suốt ngày nào ôm nào hôn nào sờ, sao không thấy anh động tay động chân? Bẳng khả năng của anh, ép ૮ɦếƭ chủ quán có khó gì? Vì sao luôn nói tốt cho người ta trước mặt anh mình? Vì sao thấy người ta nhíu mày là vội vàng kiểm điểm hành vi xem mình có làm gì sai? Vì sao bị người ta vừa ôm vừa hôn vừa sờ mà không hề phản kháng? Ấy không, giờ anh còn hưởng thụ nữa chứ!
Không không không, tuyệt đối không phải! Tô Bạch liều mạng lắc đầu. Người như chủ quán, vừa xấu tính vừa hẹp hòi, tôi nào có hưởng thụ cơ chứ?
Phát giác dường như mình không được thẳng lắm, lại hồi tưởng những ngày hai người ở chung, Tô Bạch càng bi thương hơn. Ánh mắt chủ quán nhìn anh quá trong trẻo, quá sạch sẽ, ngay cả lúc sờ anh hôn anh, ánh mắt kia cũng không có một tia Dụς ∀ọηg, giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ hay cử hành một nghi thức nào đó vậy. Lẽ nào chỉ có mình mình có tình cảm? Tô Bạch lạnh cả tâm. Nhưng vì sao chủ quán lại đùa giỡn mình như vậy?
Có chuyện! Phải tìm cho ra, nhất định!
“Hắt xì!” Tô Bạch hắt hơi một cái, vội vã bò lên giường rúc vào chăn, lạnh quá!
~*~
Bữa sáng, Tô Bạch phát hiện tiêu chuẩn của mình đã giảm một bậc thật to. Màn thầu, dưa muối, cháo kê. Đến một xíu váng dầu cũng không có, luật sư Tô không vui. Tôi đâu có đưa ít tiền ăn đi đâu, sao lại cắt xén khẩu phần của tôi?
“Chẳng phải anh bảo muốn giảm béo hay sao?” Tần Ly không thèm ngẩng đầu, cắm cúi ăn trứng ốp. Lòng đỏ trứng chảy ra, Tần Ly liếm môi, trứng ốp chín bảy phần quả nhiên là ngon nhất.
Tô Bạch trợn mắt nhìn đầu lưỡi hồng hồng nhẹ nhàng lướt qua môi, nháy mắt miệng khô lưỡi khô.
“Hừ!” Tô Bạch gắng thu hồi sắc niệm trong đầu, tàn bạo cắn màn thầu. Giảm đi giảm đi, để xem đến lúc gầy trơ ra xem anh còn sờ chỗ nào! Có lần nào tôi lén lút giảm cân mà anh chẳng nhảy dựng lên, hừ hừ!
“Giáng sinh muốn quà gì nào?” Tần Ly hỏi Tiểu Mãn.
“Muốn, muốn một ông già Noel ạ.” Tiểu Mãn nghĩ thật lâu mới ra.
“Được.” Tần Ly liếc nhìn Tô Bạch, vóc người này, nuôi béo một chút mặc đồ ông già Noel vào trông cũng giống đó!
Tô Bạch lạnh cả lưng, vội vàng xách theo Tiểu Mãn chuồn khỏi nhà. Quà Giáng sinh, thật là thèm quá đi…. Trước giờ chưa có ai tặng mình, ngoại trừ anh cả… nhưng mà anh cả chỉ biết đưa tiền thôi…
Tô Bạch rất thích lễ Giáng sinh, bởi vì có gà tây thơm ngào ngạt, nhưng đột nhiên Giáng sinh năm nay lại không hề chờ mong, bởi anh dám chắc một điều – chủ quán sẽ bắt anh mặc đồ ông già Noel.
Ái chà, bộ đồ này rất vừa người, giống như may riêng cho Tô Bạch vậy, Tần Ly hài lòng, đẩy “ông già Noel” treo đầy quà trên người ra khỏi phòng.
Triển Vân đang cắn một cái đùi gà, bị nghẹn gần ૮ɦếƭ.
Mục Triết Viễn mở mắt thật to. Trời ạ, tận thế đến rồi? Tô thủ lĩnh của chúng ta lại ăn mặc như thế này? Cho dù muốn lấy lòng người yêu cũng không cần đến mức này đi! Mục Triết Viễn lấy tay khép miệng lại, mắt dáo dác ngó quanh, tìm kiếm lộ tuyến rút chạy an toàn. Kiểu này dễ bị diệt khẩu lắm! Kỳ thực tôi chưa thấy gì hết…
Tô Bạch trừng mắt nhìn cấp dưới một cái, dám chạy ra ngoài nói lung tung – trừ cậu một năm lương!
“Ông già Noel, ôm một cái!” Trình Tiểu Mãn chạy tới, đôi mắt tròn vo lấp lánh, vươn hai cánh tay tròn lẳn về phía “món quà lớn” của mình.
Trời đất, con trai bảo bối chủ động muốn ôm!
Tô Bạch kích động, nhanh nhẹn liếc qua chủ quán, không phát hiện có gì bất thường mới ôm con trai vào lòng. Đây là con trai mình, đứa con mình không hề biết tới tròn bốn năm, là đứa con mình trăm phương ngàn kế tìm được mà không dám nhận nhau!
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Tô Bạch dưới lớp hóa trang, Tần Ly cảm thấy chua xót trong tim. Đúng vậy, tình cha con ấm áp, ai không muốn, lúc nhỏ mình chẳng phải cả ngày đều nằm trong lòng cha hay sao, cha là người nghiêm túc như vậy mà thấy mình là vẫn cười thoải mái, cưng chiều đến tận trời hay sao?
Có lẽ, mình nên tử tế với anh ta thêm một chút.
Tần Ly rũ mí mắt, quay sang rót cho Triển Vân đang nghẹn đỏ mắt một ly nwocs.
Đang muốn vào bếp, tay áo lại bị níu chặt, quay đầu lại, con trai bảo bối ngước khuôn mặt nho nhỏ, một tay kéo áo cha, một tay lôi chú Đại Bạch, “Ông già Noel ơi, ôm ba ba một cái.”
Tô Bạch.
Tần Ly càng.
Triển Vân huýt sáo một tiếng, miếng thịt gà mắc trong cổ họng thần kỳ lọt xuống.
Mục Triết Viễn sôi trào máu lang sói, gào thét inh ỏi, “Ôm đi ôm đi lão đại ôm đi! Hôn đi hôn đi lão đại hôn đi!”
Tần Ly đứng bất động. To Bạch tuôn mồ hôi lạnh đầm đìa. Ôm không? Ôm không? Không ôm, Tiểu Mãn đang nhìn kìa… Ôm, hình như mình chưa từng chủ động… hay là lần này thuận theo dân ý… Không không không không thể cong thêm nữa…. Nhưng mà Tiểu Mãn đang chờ…
Bên này còn đang đấu tranh tư tưởng, Tần Ly đã tự động kéo vợ ôm vào lòng. Vợ mình mà, khách khí cái gì!
Bịch bịch… bịch bịch…
Trái tim bé nhỏ của Tô Bạch càng đập càng nhanh. Bị ôm rồi… lần đầu tiên bên ngoài giường bị ôm… Trước mặt con trai và bạn bè- bị ôm…
Một cái mặt phóng đại sát mắt, giọng điệu hí hửng rất quái gở, “Hôn đi hôn đi, lão đại, hôn đi!”
Tô Bạch đẩy bản mặt muốn ăn đòn của Mục Triết Viễn ra, nhưng vẫn không kìm được đỏ mặt, thẳng nhãi này, nhất định phải trừ lương của cậu ta!
Bữa tiệc đêm Noel rất náo nhiệt, rất ấm áp. Nhìn cây thông Noel giữa phòng khách, luật sư Tô rất sung sướng. Noel vui vẻ như thế này, đã nhiều năm mới có…
~*~
Khuya, Tiểu Mãn đã ngủ, khách cũng về hết, Tần Ly dọn dẹp xong, tắm táp rồi về phòng.
Phương Sanh bảo, không thể dây dưa cả ngày, phải thỉnh thoảng lạnh nhạt một tí, bảo trì chút khoảng cách, là lạt mềm buộc chặt.
Tần Ly ôm Tiểu Mãn, mỉm cười, nhanh chóng nhắm mắt ngủ.
Sau đó, luật sư Tô mất bình tĩnh.
Thường thường tới giờ này, chủ quán đã tới đây tập kích rồi, sao hôm nay chưa thấy đâu? Chẳng lẽ hôm nay thấy mình biểu hiện không tốt, muốn ở riêng? Luật sư Tô nhìn đồng hồ chằm chằm, trở mình lăn lộn trên giường lớn một hồi, chính thức mất ngủ.
Lát sau, luật sư Tô quyết định chủ động xuất kích.
“Nửa đêm nửa hôm, định làm gì, đừng quấy rầy Tiểu Mãn.” Tần Ly trừng mắt nhìn chủ nhà nửa đêm tới gõ cửa.
“Anh chưa tặng quà Giáng sinh cho tôi.” Tô Bạch nghĩ ra một cái cớ.
“Anh cũng đã tặng tôi đâu.” Tần Ly trả về một câu.
Tô Bạch im. Cái này gọi là nhấc đá ném xuống chân mình sao?
“Anh muốn quà gì? Tôi tặng anh.” Tô Bạch lấp lánh mắt.
“Có thành ý một chút được không? Có ai tặng quà còn đi hỏi người ta muốn gì? Hơn nữa, mời anh xem lại thời gian một chút, lễ Giáng sinh đã qua rồi.” Tần Ly cũng hết chỗ nói rồi, người này là tên ngốc chắc?
“Tôi sợ anh không thích cái tôi tặng,” Tô Bạch cảm thấy mình thật vô tội, “chẳng phải còn có Năm Mới sao!”
Về phòng, Tô Bạch lại bắt đầu mắng bản thân. Mình bị chập mạch rồi à? Sao lại tự sấn tới như vậy, rõ ràng người ta đã không muốn cám dỗ mình nữa mà, chẳng lẽ mình thích người ta đến đùa giỡn mình sao? Ngu quá! Tô Bạch kéo chăn trùm kín mặt, thất vọng vô cùng về bản thân.
Lạt mềm buộc chặt, lấy lùi làm tiến, ừm, hiệu quả lắm. Tần Ly khóa cửa, ôm Tiểu Mãn, hài lòng ngủ tiếp.
Lật qua lật lại, trằn trọc cả đêm, mất ngủ, Tô Bạch phát hiện một sự thật. Liên tục vài ngày người kia quấn lấy anh, đè lên anh, anh ngủ không ngon. Không có người kia, ngủ không được. Chẳng lẽ mình thuộc loại thích bị ngược đãi? Tô Bạch âm thầm rơi lệ.
~*~
Đã hai ngày người kia không ôm mình sờ mình hôn mình rồi…
Tô Bạch xoay xoay 乃út trong tay, đầu đập xuống tập hồ sơ trước mặt. Đúng là đang đùa mình à? Đùa chán nên thôi rồi à? Nhưng mà mình vẫn còn đeo nhẫn anh ta đưa mà, ừ, trên cỏ còn cái nữa này! Hiểu rồi, chắc chắn là chủ quán thất nghiệp ở nhà, tâm tính bất thường liền đem mình ra là trò đùa Gi*t thời gian! Đại luật sư phẫn nộ.
Luật sư Tô đi công tác xa nhà, có vụ án cần điều tra lấy chứng cứ, đi chừng ba ngày.
Xa nhà, cái đầu tinh minh của Tô Bạch chậm rãi thanh tỉnh, thoát khỏi trạng thái cứ thấy chủ quán là thành đám tương hồ mấy ngày qua, bắt đầu nghi ngờ.
Nhưng cuộc sống có thêm một người như vậy, hình như cũng rất tốt, nhất là, nếu như vậy, vấn đề con trai yêu quý cũng dễ dàng giải quyết! Tô Bạch híp mắt bắt đầu tính kế.
Trên đường công tác, Tô Bạch đi chọn quà năm mới, một bộ vest màu đen của Armani. Thấy bộ đồ này, Tô Bạch liền nhớ ra chủ quán hình như chưa có bộ vest nào, nhanh chóng quyết định mua về. Nhìn lại bản thân, anh càng thấy bộ này rất giống một đôi với đồ của mình.
Mang theo quà vào đến nhà, lại bị một trận kinh hãi thật mạnh.
Sườn xám diễm lệ, đùi trắng như tuyết, vóc người bốc lửa, trời đất, người đẹp này từ đâu tới? Không, yêu tinh này ở đâu ra? Tô Bạch nổi giận, trong đầu nhảy ra mấy chữ sáng loáng: Ngoại tình!
Đang muốn hỏi cho rõ, cửa phòng ngủ của chủ quán mở ra.
“Chị, chị xem em mặc bộ này được không?” Tần Ly vừa chỉnh áo vừa bước ra.
Chị á? Không thể nào, là người phụ nữ kia, người đánh mình toác đầu phải vào viện? Tô Bạch buông lỏng thần kinh, sau đó, bị đả kích.
Áo cổ đứng kiểu truyền thống Trung Hoa màu trắng ôm sát thân, rõ ràng là một anh thất học lại khiến người ta có cảm giác đây là một học giả uyên bác phóng khoáng xuất trần. Nhìn lại bộ u phục màu đen trên tay, Tô Bạch không dám đưa ra, lần đầu tiên cảm thấy nghi ngờ thẩm mỹ của mình.
“Dĩ nhiên rồi, em trai chị đây mặc cái gì chẳng đẹp!” Phương Sanh đĩnh đạc ngồi trên ghế, vừa ăn dưa vừa đung đưa chân.
“Anh về rồi à!” Tần Ly mỉm cười chào Tô Bạch, sau đó vội vàng lấy áo khoác đắp lên đùi Phương Sanh, khinh bỉ nói, “Bác gái, lạnh thế này đừng có hở hang quá được không?”
“Gọi chị là cái gì?” Phương Sanh giận dữ, một miếng vỏ dưa văng lên mặt Tần Ly.
“Người đẹp, khoác thêm cái áo có được không? Chị mà bị cảm lạnh thì lão Mã lột da em mất!” Tần Ly vội lui về phía sau tránh thoát, quần áo mới tinh đấy.
Tô Bạch lặng lẽ lùi về phòng, treo bộ đồ mới mua vào tủ, xem ra số phận của nó nhất định rất long đong rồi. Nhưng mà, người kia mặc đồ trắng quả là rất đẹp!
Lần thứ hai ra cửa, Tô Bạch lại bất mãn. Nhìn người phụ nữ ăn mặc mỏng manh đang dựa cả vào người chủ quán, Tô Bạch thật muốn xách lên quẳng luôn ra ngoài, giữa mùa đông mặc có xíu xiu thế không sợ lạnh à! Lúc này luật sư Tô đã hoàn toàn quên, chủ quán rất sợ lạnh nên luôn để nhiệt độ phòng ở mức hai mươi lăm độ.
Phương Sanh hỏi thăm tình hình xong liền khẩn cấp quay về báo lại với chồng, đồ cần đưa đã đưa đến, còn về phần tiểu sư đệ trì độn đến trình độ này thì có lẽ chưa nên nói làm gì, mất mặt lắm!
~*~
Phương Sanh phủi ௱ôЛƓ về nhà mình đón Tết, trong nhà còn lại ba người. Tô Bạch yên lòng rồi, chỉ cần chủ quán không bị người ta lừa đi là được. Có điều khó hiểu là, sao chủ quán lại có những người bạn như vậy nhỉ? Rõ ràng rất thân thiết, nhưng trong bản điều tra, hai người kia lại như đột ngột xuất hiện vậy, sớm nhất là tháng Chín vừa rồi. Hừm, xem ra còn phải tra kỹ thêm nữa.
Quà mừng Năm mới cuối cùng vẫn treo tại chỗ, ba ngày nghỉ đã bắt đầu.
Điều khiến Tô Bạch hài lòng là, chủ quán lại chui vào phòng anh lần nữa, đồng thời rất thỏa mãn với tình trạng bụng mềm mà anh nỗ lực bảo trì. Đêm đó, Tô Bạch lần thứ hai có giấc mơ không được trong sáng, lần này, hình dáng người trong mộng khá rõ ràng, nét mặt, rất quen…
Tô Bạch khốn khổ phát hiện, mình, hình như… cong rồi.
Nhưng người kia, rốt cuộc là có ý gì? Nếu như giống người đó nói, muốn ở chung với nhau, vậy vì sao không hề có chút Dụς ∀ọηg với mình? Nếu không phải thật, vì sao cả ngày cứ ôm ôm sờ sờ hôn hôn? Nhấn mạnh nhé, chủ quán mắc tật sạch sẽ thái quá! Tô Bạch không hiểu.
“Vợ, ôm cái nào!” Tần Ly ngoắc ngoắc Tô Bạch. Tiễn Phương Sanh đi rồi, nên bồi dưỡng tình cảm với vợ một chút. Vợ đi công tác lâu như vậy, làm việc nuôi gia đình rất mệt mỏi. Hơn nữa, chẳng phải có câu “tiểu biệt thắng tân hôn” sao…
“Ba ba, Tiểu Mãn cũng muốn ôm!” Tiểu Mãn không vui. Ba ba hẳn là nên ôm Tiểu Mãn mới đúng chứ, chú Đại Bạch đã lớn như vậy rồi còn muốn giành ôm với Tiểu Mãn, chẳng ngoan chút nào!
Tần Ly bật cười, nhấc con trai tung lên thật cao khiến cậu nhóc cười to sung sướng. Tô Bạch đứng bên nhìn hai cha con đắm chìm trong hạnh phúc, viền mắt nóng lên. Nếu mình dùng thủ đoạn ૮ưỡɳɠ éρ mang Tiểu Mãn đi, nếu anh cả biết sự tồn tại của Tiểu Mãn… Tô Bạch không dám tưởng tượng đến hậu quả.
“Chủ quán à, chúng ta đi nghỉ đi, tôi muốn nghỉ đông quá.” Tô Bạch nói.
Tần Ly nhìn về phía Tô Bạch, bắt gặp ánh mắt phức tạp của người kia, lòng cảm thấy bất an. Đây là, muốn ngửa bài rồi sao?
“Anh sợ lạnh thì chọn chỗ nào ấm một chút, anh thích chỗ nào?” Tô Bạch mỉm cười, “Maldives hay là Hawaii?”
“Tùy anh quyết định đi.” Tần Ly cũng cười, ôm chặt Tiểu Mãn. Xem ra bẻ cong chưa triệt để, đồng chí còn phải tiếp tục cố gắng!
“Nếu anh ngại đi, chúng ta ở nhà cũng được.” Tô Bạch ngồi xuống, nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu, “Tôi nghĩ, người một nhà cùng sống chung rất tốt.”
Người một nhà sao?
Tần Ly nhếch miệng cười. Tô Bạch, anh nói “người một nhà” - bao gồm cả tôi sao?