"Trời ạ, thân hình của các ngươi đều tốt nha!"
Tiếng than thở vô cùng chân thành bay ra trong bể tắm suối nước nóng sương mù lượn lờ. Chủ nhân của thanh âm thì ra chính là Lạc Dã Nhạn, mà hiện tại nàng chăm chú không chuyển con ngươi nhìn ba nữ nhân xích thân lỏa thể trước mắt.
"Ngươi đừng nhìn chúng ta, rõ ràng chính ngươi cũng rất đẹp!" Hình Y Thảo nhíu chặt chân mày, ngưng mắt nhìn Lạc Dã Nhạn không rảnh để ý vóc người hoàn mỹ.
"Ta rất đáng xem sao?" Lạc Dã Nhạn nghi ngờ cúi đầu xem thân thể mềm mại của bản thân, lại nhìn ba nữ nhân trước mắt một chút, vẫn là không tránh khỏi cảm thấy tự ti.
"Đúng rồi! Ngươi không cần nhìn mình như vậy có được hay không? Ngươi nếu xem thường mình như vậy, chúng ta sẽ phải triển khai kĩ thuật quyến rũ, đoạt lấy tướng công ngươi đó!" Mai Phượng Tuyết tựa như nói giỡn quẳng ra uy Hi*p ngoan độc.
"Không được!" Nàng không cho người khác cùng nàng chia sẻ một người đàn ông!
Dận Lệ là của nàng, vĩnh viễn chỉ có thể là của nàng!
"Cái gì không được?" Ngay cả Hoa Nhan Hi dịu dàng cũng nhảy vào giễu cợt nàng. "Tướng công của ngươi vốn chính là người mà ba nữ nhân chúng ta phải gả a, để cho chúng ta chia sẻ một cái có cái gì không được?"
"Không được là không được á!" Lạc Dã Nhạn nóng nảy. "Dận Lệ chỉ có thể là của ta đấy! Các ngươi cũng đã có nam nhân, không cho giành của ta."
Mặc dù khó tránh khỏi vẫn còn tự ti, nhưng hiện tại nàng chính là vô cùng ngang ngược, so với loại khúm núm trước kia, khi đó bộ dáng tam bất ngũ vừa muốn đem Dận Lệ bán ra ngoài thật đúng là giống như hai người khác nhau.
"Tại sao không thể giành với ngươi? Tự ngươi nói vóc người của ngươi lại không tốt bằng chúng ta, vậy để Dận Lệ hưởng dụng chúng ta một cái có cái gì không đúng?" Hình Y Thảo cố ý kích nàng.
"Ta. . . . . . Ngươi. . . . . ." Lạc Dã Nhạn thật đúng là trúng kế, nhanh chóng đỏ mặt. "Câu nói vừa rồi của ta là khiêm nhượng chi từ, trên thực tế vóc người của ta có thể so với các ngươi tốt hơn nhiều!"
"Thế này mới đúng a!" Hoa Nhan Hi cười duyên dáng nói. "Nữ nhân có tự tin như vậy, mới đủ để làm hoàng hậu của chúng ta nha!"
Lạc Dã Nhạn nghe được câu này, lại chột dạ le lưỡi.
Nàng thật sự có tư cách làm hoàng hậu sao? Thành thật mà nói, nàng còn chưa xác định thế nào.
Nàng chỉ biết, nàng tuyệt đối sẽ không để Dận Lệ bị nữ nhân khác ςướק đi, coi như là ba nữ nhân trước mắt này cũng giống vậy —— không bàn nữa!
Lạc Dã Nhạn nhẹ chân nhẹ tay, trên người chỉ khoác một cái áo choàng, bên trong không có vật gì —— nàng tính toán cho Dận Lệ một kinh hỉ ở ngự thư phòng.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ngự thư phòng ra, Lạc Dã Nhạn chuẩn bị bày ra tư thái dê ác bổ nhào vào sói, không nghĩ tới mình lại thấy hình ảnh ngay cả mình cũng không dám tin tưởng—— trước mắt lại là bốn thân thể không mảnh vải che thân!
Nam nhân là Dận Lệ nàng thích nhất, mà ba nữ nhân còn lại là nàng không có nghĩ sẽ thật sự cấu kết cùng Dận Lệ —— Mai Phượng Tuyết, Hoa Nhan Hi, Hình Y Thảo!
Ba nữ nhân bọn họ lại có thể quyến rũ có thể vỗ về chơi đùa Dận Lệ! Hơn nữa mắt thấy sắp dính vào một chỗ rồi !
"Dận Lệ!" Lạc Dã Nhạn thất thanh thét chói tai, muốn ngăn cản chuyện xảy ra trước mắt.
"Làm sao vậy?" Bên cạnh lại truyền đến giọng nói trầm thấp mà yêu ngủ của Dận Lệ. "Nhạn nhi, nàng đánh ta thật là đau. . . . . ."
"Làm sao ngươi có thể cùng ba nàng quấn ở một chỗ?" Lạc Dã Nhạn bất chấp tất cả, bắt đầu tức miệng mắng to.
"À?" Dận Lệ vẻ mặt mê hoặc, hoàn toàn làm không rõ ràng lắm xảy ra chuyện gì. "Ta và ba nữ nhân kia quấn ở một chỗ?"
Đêm qua hắn và nàng đại chiến không biết mấy lần, vừa mới ngủ, nào có cơ hội cùng nữ nhân khác dây dưa?
Huống chi phía sau hắn có nàng, hoàn toàn không muốn cùng nữ nhân khác dây dưa a!
"Ngươi chính là huynh trưởng của ba nữ nhân kia a! Ngươi làm sao có thể bởi vì vóc người các nàng tốt hơn so với ta liền muốn dây dưa với họ? Làm sao ngươi có thể?" Lạc Dã Nhạn tức giận vung lên hai quả đấm, một bộ dáng muốn đánh hắn nhừ tử.
"Thân hình của các nàng nào có tốt?" Dận Lệ phát hiện sau những lời này, sắc mặt của nàng trở nên càng khó nhìn hơn, vội vàng chuyển lời nói. "Ta là nói, ta đối với các nàng căn bản cũng không có hứng thú. . . . . . Vì sao nàng cho rằng ta cấu kết với bọn họ?"
"Nhưng mà rõ ràng ta vừa nhìn thấy các ngươi ở trong thư phòng. . . . . ." Lạc Dã Nhạn nói đến nơi này mới phát giác dường như không đúng lắm. Nơi này hình như không phải ngự thư phòng, mà là tẩm cung của hắn. . . . . .
"Làm sao vậy?" Dận Lệ nhìn sắc mặt của nàng lúc đỏ lúc trắng, biết trong này nhất định có kỳ quái."Sẽ không phải là nàng mộng du cái gì chứ?"
"Không có! Ta tuyệt đối không có mộng xuân ngươi thượng nữ nhân khác!" Lạc Dã Nhạn vừa nói xong, thật muốn cắn rơi đầu lưỡi của mình.
"Có thật không? Vậy là mộng xuân của nàng làm nàng muốn dây dưa với nam nhân khác phải hay không?" Dận Lệ nhìn bộ dáng nàng ngượng ngùng, trong lòng một hồi nhộn nhạo.
"Không có. . . . . . Dĩ nhiên không có. . . . . ." Trong lòng Lạc Dã Nhạn âm thầm kêu khổ. Nàng vì sao vô cớ làm ra loại mộng đó?
"Nàng nhất định có! Nhất định là bởi vì ở trong mộng nàng làm ra chuyện có lỗi với ta, cho nên mới cố ý ở lúc tỉnh táo chỉ trích ta, để trốn tránh trách nhiệm."
"Ta không có, ta thật sự không có!" Lạc Dã Nhạn trăm miệng cũng không thể bào chữa, không thể làm gì khác hơn là nói thật. "Được rồi, ta xác thực có nằm mơ thấy ngươi cùng các ba nữ nhân cái đó. . . . . . Ừ, thật xin lỗi. . . . . ."
"Nàng thật quá đáng, lại có thể làm ra mộng như vậy! Ta rõ ràng đối với nàng chung thủy không đổi." Dận Lệ nhìn nàng vẻ mặt áy náy, càng cố gắng trêu chọc nàng.
"Ách. . . . . . Thật thật xin lỗi." Lạc Dã Nhạn chỉ kém không có dập đầu chịu tội với hắn thôi.
"Nói xin lỗi có ích lợi gì?" Dận Lệ một bộ dáng chịu hết uất ức.
"Vậy ngươi muốn ta làm sao làm mới bằng lòng tha thứ cho ta?" Lạc Dã Nhạn đáng thương hỏi. "Muốn ta như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho nàng?"
Dận Lệ con mắt như mực tà ác xoay chuyển.
Xảy ra chuyện như vậy, không đem nàng giày vò để cho nàng ba ngày ba đêm không xuống giường được, hắn sao có thể từ bỏ ý đồ đây?
----------oOo----------