Quần Áo Xốc Xếch - Chương 31

Tác giả: Thương Tố Hoa

Chuyển Biến Lớn
Lão Mộ lái xe tới bệnh viện cùng với Tiêu Thần, trên đường đi cả Lão Mộ và Tiêu Thần không nói với nhau câu nào.Lúc tới bệnh viện, Tiêu Thần đột nhiên hỏi Lão Mộ một câu: “Nếu như thật sự cô ấy có xảy ra chuyện gì, ví dụ như tàn tật, thậm chí… Anh sẽ làm thế nào?”
Lão Mộ chợt nở nụ cười: “Còn làm thế nào nữa, đương nhiên là tôi không mong chuyện này sẽ xảy ra.Còn nếu thật sự như vậy, không phải vừa vặn đó là cơ hội để tôi chăm sóc cô ấy hay sao? Con người lúc còn sống, quý giá nhất không phải là mấy chữ bạn đồng hành thì là gì? Tôi đã tới tuổi này, chuyện gì mà chưa trải qua, chỉ cần cô ấy còn ở bên cạnh tôi, thế nào cũng được.”
Tiêu Thần nghe xong im lặng chốc lát, sau đó bước chân chậm lại, nhìn Lão Mộ phía trước đã đi vào trong phòng bệnh.Trong khoảnh khắc, anh biết được: có lẽ Mộ Hữu Thành như vậy lại càng thích hợp với cô hơn, còn anh, cho dù là vô tình hay hữu tình, cho dù có xóa bỏ mọi hiểu lầm, anh vẫn cảm thấy xấu hổ với cô.Cũng bởi vì suy nghĩ thoáng qua như vậy, cho nên anh bước chậm lại, lúc anh đi vào phòng bệnh, đúng lúc bác sĩ đang giáo huấn Lão Mộ.
“Con người anh thật không xứng với chức vị ông xã, bà xã mang thai còn để cô ấy phải bôn ba mệt nhọc như vậy, tâm trạng của phụ nữ khi mang thai thường hay cảm xúc thái quá, thiếu chút nữa là đã sảy thai có biết không? Tôi thấy anh cũng không còn trẻ, những chuyện như vậy sao có thể không chú ý một chút? Còn nữa....”
Tiêu Thần sững sờ tại chỗ: thì ra là vậy.Anh khổ sở cười một tiếng, cuối cùng lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh.
Lão Mộ nghe xong lời bác sỹ, chốc lát rơi vào trạng thái không trọng lực, anh trầm mặt hỏi lại lần nữa: “Chị nói cô ấy mang thai?”
Đó là một nữ bác sĩ khoảng 20-30 tuổi, cô trợn mắt nhìn Lão Mộ một cái: “Đúng vậy, bốn tuần rồi, đừng nói với tôi là nhiều ngày như vậy rồi mà mấy người không phát hiện ra?”
Trên đầu Lão Mộ oanh một tiếng, bốn tuần, bốn tuần trước....Bệnh viện lần đó? Nhưng không phải Niệm An đã nói là dì cả tới rồi hay sao? Lão Mộ thấy Niệm An cũng không phải là nói dối, bởi vì thật sự anh có nhìn thấy đáy ҨЦầЛ ŁóŤ của cô có màu đỏ.
Anh hỏi tiếp: “Hai ngày nay cô ấy còn có kinh, sao có thể mang thai?”
Nữ bác sĩ trẻ tuổi bị chọc giận tức điên người: “Nói anh cũng đã trưởng thành, thế nào chút chuyện này lại không biết? Đó là điềm báo sinh non, sẽ ra một chút máu giống kỳ kinh nguyệt, nhưng rõ ràng không giống máu kinh nguyệt, sao mấy người lại không nghĩ tới? Nếu tới chậm một ngày, đừng nói là đứa bé, ngay cả phụ nữ có thai cũng sẽ gặp nguy hiểm!”
Bác sĩ nói xong, nhìn Lão Mộ một cái, khinh bỉ nói: “Tại sao không nói chuyện?”
Lão Mộ nhìn sắc mặt người phụ nữ đang nằm trên giường tái nhợt, trầm mặc nửa ngày, sau đó trong phòng bệnh truyền đến tiếng cười phóng đãng của anh, anh cầm Thẩm Niệm An tay, áp lên mặt mình nói: “Thật tốt quá, Niệm An, em và con đều còn, thật tốt quá!”
Nữ bác sĩ nghe vậy, cuối cùng bĩu môi không nói gì, sau khi đóng cửa lại ra khỏi phòng liền cười.Làm ở khoa phụ sản nhiều năm như vậy, nhìn thấy thái độ của nhiều cặp vợ chồng, cô hận những người không chịu chịu trách nhiệm, cho nên mỗi lần đều nói bằng giọng nói khó nghe.Cứ tưởng rằng người đàn ông đó cũng thối nát như vậy, lúc trước anh còn hỏi đông hỏi tây, có vẻ không chịu tin, giờ mới biết....Ai dà, như vậy thì tốt rồi.
Nữ bác sĩ vẫn chưa kịp thu hồi nụ cười, liền bắt gặp Tiêu Thần đứng bên ngoài, cô bị dọa giật mình một cái, vội vàng thu hồi nụ cười, giận dữ mắng mỏ: “Anh làm cái gì mà lén lút ở cửa ra vào, muốn vào thì vào đi, đứng ở đây hù ૮ɦếƭ người à?”
Mặc dù cô còn trẻ tuổi, nhưng dù gì cũng mặc áo blue trắng, Tiêu Thần nhìn cô cũng phải kính nể, hỏi thăm về tình hình của Thẩm Niệm An.
Nữ bác sĩ lướt mắt nhìn anh một cái, cảnh giác hỏi: “Anh là gì của cô ấy?” Ánh mắt cô rõ ràng ám chỉ....sẽ không phải là người tình của cô ấy chứ? Không phải là ba của đứa bé chứ? Mẹ nó, người thứ ba?
Được rồi, cái ánh mắt kia thật sự là có ý sâu xa.
Tiêu Thần dở khóc dở cười, anh nói: “Tôi là em trai cô ấy!”
Nữ bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai anh một cái, khí phách nói: “Được rồi, chị cậu không có việc gì, vào gặp cô ấy đi.Chờ sau khi chị cậu tỉnh lại, khẳng định muốn gặp anh rể cậu đầu tiên.” Nói xong cô rời đi, sau khi đi mấy bước còn quay đầu lại nhìn người đàn ông kia một cái, thầm nghĩ người đàn ông này nghĩ tôi ngu lắm sao.Ánh mắt của anh là ánh mắt của em trai đối với chị gái sao? Vậy chẳng phải là loạn luân à? Chỉ là giờ phút quan trọng chấp nhận thân phận em trai, hẳn là không dễ dàng.Chỉ điểm này thôi cũng khiến cô bác sĩ tán thưởng anh.
Sau đó không lâu, Từ Na cũng chạy tới bệnh viện này, cô ta ᴆụng phải Tiêu Thần đang lo lắng đứng ngoài phòng bệnh, khẩn trương kéo tay anh hỏi: “Cậu tới thăm Tình Tình sao? Hiện giờ con bé thế nào, bác sĩ nói thế nào?”
Tiêu Thần nhíu mày: “Tình Tình cũng nhập viện? Cô ấy xảy ra chuyện gì?”
Từ Na hất tay anh ra, chợt nở nụ cười lạnh: “Không phải đến thăm Tình Tình, vậy cậu đang đợi ai?”
Tiêu Thần há hốc mồm, nói: “Một người bạn của tôi nhập viện, tôi đến thăm, còn chưa tìm thấy phòng bệnh.” Lúc nói mắt anh lóe lên tia sáng.
Lúc này Từ Na không còn tâm trạng chào hỏi anh, nhanh chóng chạy đến đại sảnh hỏi số phòng của Mộ Tình rồi chạy đi.
Tiêu Thần nhìn theo, thấy phòng bệnh Mộ Tình cách phòng của Thẩm Niệm An bốn phòng.Coi như chỉ là một người bạn bình thường, anh cũng có thể tới thăm một chút, hơn nữa trên danh nghĩa anh còn là bạn trai của Mộ Tình.Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Từ Na, chắc hẳn Mộ Tình bị thương không nhẹ, không phải lúc trước cô vừa gọi điện đến cho anh hay sao? Sao đã lại bị thương rồi?
Mang theo nghi vấn trong lòng, Tiêu Thần đi tới phòng bệnh, tình hình trước mắt khiến anh cực kỳ sợ hãi, cô gái trên giường người quấn đầy dây trắng là Mộ Tình sao? Tại sao lại như vậy?
Anh nhớ lại cú điện thoại lúc chiều kia, Mộ Tình nói: “Thần, bây giờ anh đang ở đâu?Đến Đại B đi, Thẩm....” Lúc đó cô bị thương sao? Cô đến Đại B? Chỗ đó có chuyện gì? Nghi vấn liên tiếp khiến suy nghĩ của anh không rõ ràng, anh mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng, lại không biết là cái gì.
Trong khi anh còn chưa phản ứng kịp, Từ Na khàn giọng kêu lên: “Con bé ngốc nghếch, con muốn ૮ɦếƭ hay sao? Tại sao lại tới đó, mẹ bảo con nghe lời, sao con lại không nghe? Hiện tại thì tốt rồi, tự nhiên biến mình thành như vậy, rốt cuộc con muốn thế nào?” Nước mắt như tắm, giọng nói cô ta cũng khàn khàn.
Tiêu Thần muốn bước tới an ủi, nhưng lại không biết nên nói cái gì.Không bao lâu sau, anh phát hiện ra mẹ anh cũng tới.
Bà Tiêu giật mình đẩy cửa phòng bệnh, không chú ý tới con trai đang đứng một góc, lập tức xông lên hỏi Từ Na: “Sao Tình Tình lại ở đây? Con bé không phải đang ở nhà với A Thần sao? Sao tự nhiên lại tới Đại B? Em tìm....”
Bà ta còn muốn nói tiếp, Từ Na phản ứng kịp lớn tiếng quát bà ta dừng lại: “Đủ rồi, em không muốn nghe những lời này! Bác sĩ, bác sĩ! Rốt cuộc con gái tôi thế nào? Chỗ này vẫn còn rướm máu, mấy người còn chưa xử lý sao?”
Có bác sĩ đi vào nhắc nhở bọn họ: đây là phòng chăm sóc đặc biệt, nghiêm cấm ồn ào.
Mặc dù Từ Na không hài lòng, nhưng vẫn im lặng.Cô ta bất lực ngồi ở bên giường Mộ Tình, vùi đầu bên giường, trong đầu thoáng hiện lên một suy nghĩ: nếu lúc đó cô ta gọi điện bảo đám người kia dừng lại, có lẽ Tình Tình sẽ không bị thương như vậy? Đáng tiếc suy nghĩ vừa hiện lên đã bị cô ta phủ nhận.Cô ta nghĩ lại, nếu không phải bởi vì Thẩm Niệm An, sao cô ta có thể giở hạ sách này, Tình Tình của cô ta sao có thể biến thành như thế này? Đúng, tất cả đều là lỗi của Thẩm Niệm An! Thẩm Niệm An....Cô ta chợt nhớ tới vừa rồi Tiêu Thần đứng thất thần bên ngoài phòng bệnh.
Tiêu Thần vừa ra ngoài không bao lâu, liền cảm thấy có người đi ra theo.Nhìn thấy Từ Na, anh đang muốn hỏi rốt cuộc lời của mẹ anh có ý gì, kết quả là Từ Na giống như không nhìn thấy anh, bước chân vội vã chạy qua, nhưng lúc sắp tới phòng bệnh của Thẩm Niệm An, cô ta chợt dừng lại, sau đó lập tức tiến vào.Tiêu Thần nhất thời không ngờ cô ta lại vào nhanh như vậy, cho nên không kịp ngăn cô ta lại.
Sau khi anh chạy tới, vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng cãi vã.
Từ Na: “Mấy người có biết Tình Tình cũng phải nhập viện hay không, con bé bị chém bảy nhát đao, có thể không qua khỏi tối nay, mấy người còn có tâm trạng ở chỗ này tình chàng ý thi*p, thật là lợi hại!”
Lão Mộ khẽ nhếch mũi: “Lời này của em có ý gì, Tình Tình bị làm sao?”
Từ Na khóc, cô ta nhào tới trong иgự¢ Lão Mộ: “Hữu thành, Tình Tình phải làm sao? Tình Tình của chúng ta phải làm sao? Bác sĩ nói nếu không qua khỏi tối nay sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cho dù có qua khỏi tối nay cũng không biết lúc nào có thể tỉnh lại.Rốt cuộc đắc tội với người nào, tại sao lại phải chịu tội như vậy?”
Lão Mộ không đẩy cô ta ra, đưa cho cô ta một hộp khăn giấy: “Em đừng có gấp, đợi lát nữa anh đi tìm hiểu tình hình.Em cứ trở về trước đi, anh xử lý xong bên này sẽ qua đó.”
Từ Na rưng rưng gật đầu nhìn anh, trong ánh mắt trước nay chưa hề có sự yếu đuối hay mong đợi.
Tiêu Thần núp ở cửa, anh có thể nhìn thấy rõ ràng nụ cười lạnh lẽo trên khóe miệng của Từ Na sau khi rời đi.Người phụ nữ này thật đáng sợ, anh nghĩ như thế: Niệm An có thể đấu thắng người phụ nữ này sao?
Trong phòng bệnh, Lão Mộ nhìn Niệm An, sắc mặt Niệm An bình tĩnh, cô nói: “Đợi em, em đi cùng với anh.”
Lão Mộ lạnh mặt: “Không được, em nằm xuống cho anh, bác sĩ nói thế nào, bây giờ thân thể em không thích hợp đi lại, anh đi một lúc trở về.Đợi anh bảo Tiêu Thần tới đây với em, có cậu ta ở đây, anh cũng yên tâm hơn.”
Tiêu Thần đứng ngoài cửa ra vào nghe nói như vậy, bất chợt rùng mình, lần đầu tiên anh cảm phục khí chất của một người đàn ông.Anh ngừng một lát, gõ cửa, mỉm cười: “Không quấy rầy hai người chứ?”
Sau khi đi vào, hai người đàn ông trao đổi ánh mắt với nhau, gật đầu một cái.Ánh mắt này, là sự phó thác của một người đàn ông với một người đàn ông, cũng là sự cam kết của một người đàn ông với một người đàn ông.Có qua có lại cũng rất nghiêm túc.
Niệm An cũng không thèm để ý, cô nhìn Mộ Hữu Thành: “Được rồi, đợi thân thể em khỏe một chút sẽ qua đó.” Có đôi lúc sự quật cường của cô khiến cho người ta thực bất đắc dĩ.
Mộ Hữu Thành giao phó xong, giúp cô đắp kín chăn mới đi ra ngoài.Sau khi anh đi ra ngoài, Niệm An lập tức ngồi dậy, cô nhìn Tiêu Thần: “Nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhất định là anh biết có phải không?”
Ánh mắt của cô quá sắc bén, chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấy trong mắt anh có gì đó, anh không gạt được cũng không có ý định lừa gạt.Vì vậy anh nói ra suy nghĩ nhất thời của mình: “Trước đó Mộ Tình có gọi điện thoại cho anh, bảo anh đến Đại B, lúc đó anh cho rằng mẹ và cô ấy hợp tác cùng lừa anh, cho nên không tới đó, vừa rồi nghe nói cô ấy ở Đại B bị tập kích, không rõ hung thủ là ai.”
Nghe xong lời này, sắc mặt Thẩm Niệm An ngày càng xấu đi: “Đại B? Cho nên anh không tới Đại B?”
Tiêu Thần không hiểu ý cô, trả lời: “Đúng vậy, lúc đó anh vội tới khách sạn tìm em.”
Niệm An chợt nở nụ cười: “Lợi hại, thật là lợi hại.Nếu không phải bởi vì tôi ngất xỉu trên xe, tài xế taxi chở tôi tới bệnh viện, người ở Đại B chính là tôi....”
Nghe xong lời này, cả người Tiêu Thần chấn động: “Tại sao em phải tới Đại B?”
Niệm An nhìn anh một cái, nhìn một lúc lâu mới nói: “Có chút việc phải đi xử lý.”
Tiêu Thần gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa, anh biết rõ Niệm An sẽ không chịu nói cho anh.Mà lúc anh nghe xong những điều này, trong đầu có vô số suy đoán, anh không biết ai là thật.Lời của mẹ anh lúc tới phòng bệnh tới, lời của Từ Na, lời của Thẩm Niệm An, còn có lời của Mộ Tình trước khi gặp chuyện không may....Bắt đầu từ đâu mới đúng?
Trong lúc đang suy nghĩ, chợt phát hiện Niệm An đã xuống giường, anh bắt lấy cánh tay cô: “Em làm gì đấy, nằm xuống!”
Niệm An nhìn anh, cười với anh một cái: “Thân thể của tôi tôi biết rõ, chưa đến mức yếu ớt như vậy, chỉ là tôi nhất định phải làm rõ một vài chuyện, nếu không lần này mới chỉ là bắt đầu, sau này sẽ còn nhiều lần khác....” Cô lấy tay bảo vệ bụng, tiếp tục để lộ ánh mắt giống như ánh mắt của một nữ quân nhân, “Bất kể là ai, tôi nhất định không cho phép người đó tổn thương người tôi yêu!”
Một khắc đó, Tiêu Thần cảm thấy hơi sợ hãi: phải chăng sẽ có một ngày, bọn họ phải đứng ở hai bên đối địch? Khi đó cô sẽ không hạ thủ lưu tình chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc