Khách Sạn Kinh HồnSau khi rời khỏi quán bar, Mộ Tình chạy tới bệnh viện.Từ Na đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện, thấy con gái đột nhiên xuất hiện, không khỏi nở nụ cười: “Lại cãi nhau với Tiêu Thần sao?” Cô ta giang cánh tay ôm Mộ Tình vào trong иgự¢, an ủi: “Được rồi, cậu ta cũng chỉ là nhất thời bị người ta mê hoặc, chỉ cần con nắm giữ thứ quan trọng nhất, không lo cuối cùng cậu ta sẽ trở lại bên cạnh con.”
Nói đến chuyện này, Mộ Tình nghi ngờ nhìn mẹ mình hỏi: “Thứ quan trọng nhất trong lòng anh ấy sao? Nhưng hiện giờ anh ấy chỉ có người phụ nữ khác, con không chen vào được.”
Từ Na vỗ vỗ đầu con gái: “Con gái ngốc của mẹ, trái tim con hỏng hết rồi, nói thay đổi là thay đổi ngay, cho dù nhất thời khép kín thì sao?”
Mộ Tình nhíu mày: “Vậy là cái gì?”
“Chiều tới đến sân bay một chuyến, giúp mẹ đón một người bạn.” Từ Na mỉm cười, “Đến lúc đó con sẽ biết.”
Mộ Tình hỏi tới: “Mẹ, bạn của mẹ sao? Sao lại tới lúc này? Mẹ có biết lúc này ba đang ở cùng người phụ nữ kia không, mẹ không đi ngăn cản sao?”
Nụ cười trên môi Từ Na càng rộng hơn: “Con đó, vẫn còn trẻ con, người bạn của mẹ tuyệt đối có thể để cho con và Tiêu thần đến với nhau, hơn nữa còn có thể khiến cô Thẩm đó thất bại thảm hại. Con cứ chờ xem đi, kịch hay lại sắp diễn ra.”
Mộ Tình ngước nhìn gương mặt mẹ mình vẫn nở nụ cười dịu dàng như trước, đột nhiên cảm thấy mẹ mình vô cùng thần kỳ, một người phụ nữ bí ẩn lợi hại. Mẹ chưa bao giờ đích thân ra tay, nhưng mỗi lần ra tay đều có thể lấy được thứ mình muốn. Lúc mười mấy tuổi mẹ đã có mình, hiện tại hơn ba mươi rồi, đàn ông theo đuổi cả một hàng dài, mẹ chưa bao giờ chủ động từ chối đàn ông, cho bọn họ cơ hội nhưng chưa bao giờ để bọn họ ăn được....Phải chăng chính vì vậy cho nên nhiều đàn ông tình nguyện theo đuổi mẹ, hơn nữa còn không biết mệt?
Mộ Tình không hiểu, nhưng mẹ là người duy nhất mà cô có thể tin tưởng, cô tin tưởng trên đời này chỉ có mẹ tốt nhất với cô, những người khác....bao gồm cả ba và những người khác.
Lúc Tiêu Thần đến căn hộ, đã có năm sáu người đàn ông mặc đồ đen đứng chặn ngoài cửa, vừa nhìn thấy anh, không cần biết lý do đã mang anh đi, đưa anh lên một chiếc xe màu đen, mấy người đàn ông đều là con nhà võ, một mình anh đối phó không được. Ngược lại anh rất bình tĩnh, hỏi bọn họ là người của ai, kết quả đám đàn ông mặc áo đen giống như người câm, không nói một lời đưa anh đến đường cao tốc.
Tiêu Thần nở nụ cười: "Mộ Hữu Thành thật là thiếu kiên nhẫn, mới vậy đã chịu không nổi? Nếu tôi ra chiêu tiếp theo, chắc anh ta không sợ đến mức tè ra quần chứ? Thật là thú vị!”
Những người đàn ông áo đen vẫn không để ý tới anh.
Tiêu Thần không nói gì nữa, chiêu khích tướng cũng vô dụng, đám người này chắc chắn được huấn luyện nghiêm chỉnh.Anh chợt nhớ tới thành phố A năm năm trướcTrước đây lúc anh tới tìm Thẩm Niệm An có gặp những người đó, trực giác cảm thấy những người này giống nhau, nếu là vậy, vậy thì....Rốt cuộc anh cũng nghĩ được ra là ai làm những trò này rồi.
Nghĩ thông suốt những điều này, anh bắt đầu ngủ trên xe, tại sao lại ngủ, bởi vì anh không thể nhảy ra khỏi xe chứ sao? Mặc dù anh ngông nghênh điên cuồng, nhưng mạng nhỏ này vẫn là nên giữ. Những người này đối với anh thế nào, coi như ra ngoài dạo chơi thôi. Chỉ là giờ phút này tâm trạng anh không tốt lắm, suy nghĩ của anh quay lại thời điểm năm năm trước, nếu khi đó không có những người này ngăn cản, anh đã thuận lợi ở bên cạnh Niệm An rồi, cô cũng sẽ không phá đi đứa con của bọn họ? Có lẽ cô sẽ hồi tâm chuyển ý?
Nhớ lại anh thật sự không phải người tốt, càng nghĩ càng khiến cho người ta rối rắm.
Tô Tô lấy lý do thang máy hư thật quá là lừa bịp, kéo Niệm An và Lão Mộ đến khách sạn ở. Dĩ nhiên lựa chọn chính là khách sạn Hân Thành của tập đoàn Mộ thị. Đã đến đây thì đương nhiên phải ở trong khách sạn của chủ nhà rồi, chẳng lẽ lại đi ở khách sạn khác? Nực cười!
Lão Mộ thực sự bất đắc dĩ, anh là ông chủ đứng đằng sau, đến khách sạn của mình ở là chuyện bình thường nhưng điều này lại khiến cho chân tay của vị quản lý cao cấp của khách sạn luống cuống, càng sắp xếp lại càng nảy sinh vấn đề, cuối cùng mấy vị quản lý tự mình đứng cửa đón bốn vị đại nhân. Tô Tô là phần tử cá biệt, cô lên án gay gắt, chỉ huy người này mua cái nọ mua cái kia, làm cho tình hình càng thêm long trọng. Lão Mộ và Niệm An đi sau lưng vợ chồng Lão Thẩm, chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau.
Niệm An nhỏ giọng cười nhạo anh: “Cũng không phải anh chỉ mới biết bọn họ ngày một ngày hai, trong điện thoại còn dám nói dối, Tô Tô không làm khó anh mới là lạ.”
Lão Mộ mỉm cười: “Cũng được, vợ chồng anh vợ đến thị sát công việc cũng là cần thiết.”
Lời vừa nói ra, Niệm An sửng sốt một chút, không khỏi thở dài: mình lại bị làm sao rồi, lão hồ ly như Mộ Hữu Thành sao có thể nói những lời thiếu i ốt như vậy, thì ra là có mục đích cả.Không ngờ cuối cùng chỉ có một mình mình lo lắng căng thẳng, người được chơi chính là bọn họ!
Được rồi, Tô Tô kiểm tra một hồi rồi thôi, cô đã thành công chạm vào dây thần kinh kinh ngạc của không ít người nơi đây, những người trong khách sạn Hân Thành đều là những ngày có thân phận địa vị, cũng có không ít người nổi tiếng, ông chủ.Những người này đều có giao dịch với Lão Mộ, làm thành như vậy, nội trong ngày mai, tin tức của Mộ Hữu Thành và Niệm An nhất định là ngất trời rồi. Dĩ nhiên đây cũng chính là mục đích của Tô Tô, cô cũng không tin không thể làm cho hai người này thành công, tiến độ hai người này thật sự khiến cô phát điên, hận không thể đem hai người trói lại vứt vào một chỗ, chụp một bộ ảnh nude, buộc bọn họ lại một chỗ! Xem ai còn dám mơ tưởng đến bọn họ nữa.
Quản lý cao cấp hỏi Lão Mộ muốn sắp xếp mấy phòng đều gặp phải vấn đề, bốn người bốn loại đáp án.Đáp án đầu tiên là của Lão Mộ, hai phòng: vợ chồng Lão Thẩm một phòng, anh và Niệm An một phòng....Đương nhiên là ôm mục đích không tốt nào đó. Đáp án thứ hai là của Lão Thẩm, ba phòng: vợ chồng bọn họ một phòng, Niệm An một phòng, Lão Mộ một phòng....Lão Thẩm không hề hài lòng về việc Lão Mộ xử lý quan hệ của bản thân với em gái mình! Đáp án thứ ba của Tô Tô, ba phòng: Lão Mộ một phòng, Lão Thẩm một phòng, cô và Niệm An một phòng....Khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, cho nên phải sút hai người đàn ông này qua một bên. Đáp thứ tư của Thẩm Niệm An: mỗi người một phòng rất công bằng, một mình ngủ cho yên tĩnh, tránh buổi tối lại cãi nhau.Ra ngoài rồi, việc kia vẫn là thôi đi, dạy hư người bạn nhỏ cách vách thật không tốt, mặc dù hệ thống cách âm ở khách sạn cực kỳ tốt.
Cho nên trong lúc ý kiến của bốn người bọn họ còn đang đánh nhau tóe khói, cực khổ nhất chính là vị quản lý cao cấp kia.
Cuối cùng chẳng ý kiến nào của bọn họ được áp dụng cả, mà mỗi người đều lui một bước, chọn một phòng, đặc biệt bố trí bốn chiếc giường lớn, thích thì hai người một giường, không thích có thể ngủ mỗi người một giường. Hơn nữa ở cùng một phòng, cũng không sợ người nào đó phát dục, dám làm ra chuyện gì.
Sau khi sắp xếp phòng xong, lại xảy ra vấn đề.Người xảy ra sự cố là Tô Tô, sau khi cô đến nhà vệ sinh rồi trở vào, mặc tái xám, giống như bị người ta hất nước tiểu vào mặt.Cô ôm đầu, bộ иgự¢ phập phồng kịch liệt: “Mẹ nó, Lão Mộ, khách sạn nhà anh không kiểm tra xem khách hàng là loại người nào sao, cái loại người đó sao cũng cho vào đây ở hả? Trời ạ, bà già năm sáu chục tuổi rồi còn ăn mặc như gái mười bảy mười tám, còn cho người chặn ngoài cửa không cho người ta đi vệ sinh. Mẹ nó, nói cái gì mà sợ ngửi được mùi hôi thối của người khác, con mẹ nó, cái mùi nước hoa của bà ta mới hôi thối thì có! Tức ૮ɦếƭ mất thôi, thiếu chút nữa tè ra cả ra quần....” Cô còn lấy tay quạt quạt cho hạ hỏa.
Lão Mộ cười: “Đúng là có những người có thói quen đặc biệt, chỉ cần không ảnh hưởng đến những người khác, chúng tôi không có quyền hỏi tới.”
Niệm An cau mày: “Loại thói quen này cũng ảnh hưởng đến người khác quá đi, thiết bị trong nhà vệ sinh của khách sạn sao có thể xuất hiện vấn đề mà bà ta nói là khó ngửi, trừ khi là cố tình bới móc.Nếu bà ta không ngửi được mùi thì chuyển đến khách sạn khác đi, tình hình bây giờ chính là xâm phạm lợi ích quyền lợi của người khác rồi đó.”
Tô Tô vỗ bả vai của cô, đồng thời cũng không ngừng lắc đầu: “Niệm An, em không biết bà già đó cực phẩm nhiều thế nào đâu, thật là, gặp xong em nhất định sẽ nói, đời này đừng để chị gặp phải người phụ nữ này, gặp lần nào chị sẽ đánh bà ta lần đó!”
“Hừ, một đứa con gái cả ngày đánh đánh Gi*t Gi*t, thật không biết là con cái nhà ai vô văn hóa vô giáo dục, không có tư cách chính là không có tư cách.Từ lúc nào mà khách sạn Hân Thành lại hạ thấp giá trị thế này?” Một người phụ nữ trung niên vừa vặn đi ngang qua bọn họ, chính tai nghe thấy giọng nói của Tô Tô, giờ phút này tức giận đã bốc lên tận mắt.
Tô Tô lực chiến đấu mười phần quay đầu lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, chợt cười: “Bà già, bà vừa mở miệng là không khí cũng bị ô nhiễm, miệng thối như vậy còn ghét mùi vị người khác? Chẳng lẽ ngày ngày bà chỉ ngồi xổm trong nhà vệ sinh ngửi mùi phân của người khác thôi sao?”
Lão Thẩm đứng bên cạnh co giật khóe miệng, sức chiến đấu của bà xã anh hết sức hăng hái.
Tầm mắt của Thẩm Niệm An cũng từ người Tô Tô di chuyển đến người phụ nữ cực phẩm kia.Trong khắc này, cả thế giới như yên lặng.
Tầm mắt của Mộ Hữu Thành vẫn thỉnh thoảng đảo qua người Niệm An, anh chợt nghiêng người, đỡ lấy Niệm An, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Trong người thấy không thoải mái sao?”
Niệm An chợt xoay người, vùi mặt vào иgự¢ anh, dùng giọng nói chỉ mình anh nghe thấy: “Đúng là không thoải mái, anh đưa em về phòng đi, em nghỉ ngơi một lúc.Đợi em ở trong phòng ăn là được rồi, anh đón tiếp anh chị giúp em.”
Lão Mộ không nói gì, cánh tay dài duỗi ra một cái, trực tiếp bế cô lên như bế công chúa, để cô vùi đầu vào trong lòng mình, nói với vợ chồng Lão Thẩm: “Cô ấy không thoải mái, tôi đưa cô ấy đi trước.Anh Thẩm, anh đưa vợ anh đi dạo một chút, cần gì thì nói với Tiểu Trịnh.”
Mặc dù Tô Tô đang cãi nhau với người phụ nữ kia, nhưng sau khi nghe xong lời này, mặc kệ người phụ nữ trung niên cực phẩm kia, chạy tới hỏi một câu: “Niệm An, sao em lại không thoải mái?”
Cả ruột gan tim phổi của Niệm An đều bị chặn ở cổ họng, tiếng gọi này của Tô Tô khiến cô muốn kích động, cô chui trong lòng Mộ Hữu Thành cũng có thể cảm nhận được mình đang phát run.Đời người không hẹn mà gặp lại, hận nhất là gặp lại ở nơi này!
Lão Mộ cảm nhận được người phụ nữ trong иgự¢ mình hơi khác thường, anh nhỏ giọng nói với Tô Tô: “Nhỏ giọng một chút, có kinh nguyệt nên cô ấy không thoải mái.” Nói xong lập tức ôm Niệm An rời khỏi lối đi, rẽ vào thang máy.
Lúc đặt cô xuống, chân Niệm An đã mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã luôn xuống, sắc mặt cô trắng bệch, bờ môi run rẩy nở nụ cười: “Đừng hỏi gì cả, khóa cửa giúp em, em nghỉ một chút là được rồi.”
Lão Mộ gật đầu, rất nhanh rời đi không quấy rầy cô nữa.Sau khi rời đi, ngay lập tức anh muốn tra rõ, tại sao Niệm An lại phản ứng như vậy, cô nhìn thấy cái gì? Anh có cảm giác, có lẽ bây giờ đã có thể bắt đầu mở bức màn chuyện xưa mà Niệm An vẫn luôn chôn giấu ở trong lòng.