Dễ Chịu KhôngCả người trần trụi nằm trên ghế sofa, Niệm An đưa tay vuốt ve cơ bụng của Mộ Hữu Thành, từng khối từng khối, lẩm bẩm trong miệng: “Một ngày 24h, còn hai ngày mười giờ, tổng cộng là năm mươi tám giờ, trừ thời gian tắm, ăn cơm, nghỉ ngơi, còn chừng năm mươi giờ.” Cô ngẩng đầu hỏi, “Anh có thể giữ nguyên tư thế này suốt năm mươi giờ sao?”
Giờ phút này cả hai như thế nào, chỉ cần hình dung đơn giản chính là: Xen kẽ ngang dọc, nữ trên nam dưới.
Mộ Hữu Thành nói da anh tương đối dày, cho nên cam tâm tình nguyện nằm bên dưới, giống như thị vệ hiến dâng thân thể cho nữ vương. Mà chân của anh cùng với chân của nữ vương đã quấn quít một chỗ, tay anh để trước иgự¢ nữ vương, nhanh chóng tiến hành động tác xoa Ϧóþ gì đó một cách thuần thục đều đặn, dĩ nhiên xoa Ϧóþ như thế nào thì mọi người cứ thỏa sức mà tưởng tượng. Quan trọng chính là anh hùng dũng ngang nhiên, ngang nhiên dán chặt bên đùi của nữ vương, giống như thủ vệ trung thành gác cửa, chỉ cần chiến sự phát động lập tức vác đao ra trận.
Mộ Hữu Thành nở nụ cười dịu dàng tỉnh rụi: “Em sốt ruột sao?”
Bàn tay Niệm An chống xuống иgự¢ anh vân vê quả anh đào nhỏ nhỏ: “Em đương nhiên không vội, là em sợ anh quá kiềm chế sinh hỏng mất.” Nói xong cô cố tình dùng đùi ma sát vật hiên ngang của tổng giám đốc Mộ, ma sát sinh nhiệt, vật hiên ngang kia dần dần nóng bỏng dựng đứng lên, có thể thấy được dáng vẻ bình tĩnh của Mộ Hữu Thành trước đây dần dần thay đổi.Màu da của anh vốn trắng giờ phút này chuyển sang đỏ ửng.Niệm An không nhịn được tăng tốc độ, cười nham hiểm hôn lên mặt anh một cái: “Nhìn mỹ nhân cực kỳ ngon miệng.”
Đại danh từ “tự động kiềm chế” của Tổng giám đốc Mộ, giờ phút này đang có khuynh hướng sụp đổ, lông mày anh xoắn lại, nhìn người phụ nữ đang phách lối kia mà dở khóc dở cười.Mà cảm giác kích thích dưới thân từng đợt từng đợt đánh vào thần kinh anh. Có trời mới biết hôm nay anh vốn muốn nghỉ ngơi một ngày, ngày mai mới “tính sổ” với cô một trận, bởi vì dù sao tiết Thanh Minh kia cũng không phải là rất tốt. Nhưng mà tình hình bây giờ, người phụ nữ này đã chủ động chơi đùa, nhịn nữa thì anh không phải là đàn ông!
Thắt lưng Mộ Hữu Thành dùng sức, Ⱡồ₦g иgự¢ lập tức cứng rắn như sắt thép, khiến cho người phụ nữ trên người anh ngay lập tức cũng cảm nhận được sự biến hóa này, sắc mặt cô thoáng thay đổi, dám nói ra ba chữ: “Vùng dậy rồi?”
Tổng giám đốc Mộ duỗi tay kéo thẳng người phụ nữ vào trong lòng mình, đồng thời cũng chuyển động phần eo.
“Chờ một chút!” Hai tay Niệm An chống vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, nhỏ giọng hỏi, “Anh không mang cái đó sao?”
Thì ra là cô vẫn còn nhớ tới điều này, mặc dù tổng giám đốc Mộ có ý định ra vào, nhưng tất nhiên anh cũng có chuẩn bị biện pháp.Vì vậy anh cố nhẫn nại chịu đựng sự không thoải mái, dịu dàng nói với cô: “Anh đi chuẩn bị, ngoan ngoãn chờ anh.” Sau đó nhanh chóng lấy một cái bao cao su tránh thai.
Lúc anh chuẩn bị đeo vào, Niệm An chợt đưa tay đoạt lấy, cẩn thận kiểm tra một chút, bỗng nhiên thổi phồng lên, vốn dĩ lỗ hổng chỉ nhỏ thôi nhưng vì cô thổi mà lớn hơn, càng thổi càng lớn, cho đến khi một ngón tay có thể xuyên qua, không còn nghi ngờ gì nữa, cho thêm ngón thứ hai, cái lỗ hổng này tuyệt đối của thể đút vừa hai ngón tay, thậm chí còn nhiều hơn.Cô cười: “Tổng giám đốc Mộ, đồ của anh chất lượng cũng không tốt lắm nha.”
Mộ Hữu Thành bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh cô, lòng ngón tay мơи тяớи lên làn da mịn màng: “Xem ra ý của ông trời là không muốn chúng ta dùng cái này, nếu ý trời đã như vậy, chúng ta có thể không nghe theo sao?”
Anh cúi người muốn hôn, Niệm An đưa tay chặn lại, nháy nháy mắt: “Thật sự không phải anh có ý định để em sinh con cho anh đấy chứ?”
Mộ Hữu Thành cười nhẹ: “Chuyện này một mình anh muốn cũng không được, phải có sự đồng ý của em nữa, không phải sao? Cho nên em lo lắng cái gì chứ?”
Niệm An cũng mỉm cười theo anh: “Nhưng thế này không phải là phiền phức sao? Chỗ em không có Tђยốς tгáภђ tђคเ, nếu muốn phải xuống dưới mua, thang máy hỏng anh cũng biết, từ trên xuống dưới cũng mất hết hứng thú? Nếu thật sự đúng dịp thì trúng thưởng rồi, lại phải đi bệnh viện. Anh nên biết em đã trải qua một lần, lại tới đó lần nữa sẽ tổn hại đến cơ thể như thế nào?” Cô nói chuyện rất tự nhiên, giống như đang thảo luận một chuyện không liên quan gì tới mình, tỉnh táo nói chuyện nhân quả.
Mộ Hữu Thành thôi không vuốt ve иgự¢ cô nữa, chợt nhớ tới một chuyện: “Ở bệnh viện lần đó, có phải em cũng uống thuốc?”
Niệm An gật đầu: "Đúng vậy, là em tham ăn nên em sẽ tự mình lau sạch. Được rồi, không nói nữa, nói nữa lại cụt hứng. Về phần anh? Đáng lẽ anh phải chuẩn bị đồ chất lượng tốt một chút chứ?”
Mộ Hữu Thành cười: “Xem ra đây là lúc kiểm tra kỹ thuật, yên tâm, chuyện em sợ anh sẽ cố gắng tránh khỏi.” Anh vươn bàn tay ra nói, “Tin tưởng anh.”
Thấy Niệm An để tay lên, Mộ Hữu Thành dùng sức kéo vào trong иgự¢ mình lần nữa. Anh hôn lên trán cô, đầu lưỡi hôn thành từng vòng từng vòng, giọng nói như nam châm, dán lên người Niệm An không rời đi một khắc: “Rốt cuộc cũng có thể ôm em hôn em, không sợ em chê cười, cảnh này anh đã mơ hàng trăm lần.”
Niệm An đón lấy cánh môi anh, nhỏ giọng hỏi: “Vậy tại sao không hành động?”
Lúc này môi Mộ Hữu Thành lướt trên chóp mũi cô, di chuyển xuống cánh môi hồng phấn, gặm nhấm môi trên, cười khẽ: “Bởi vì vẫn chưa chân chính được em tin tưởng, cho nên không dám ᴆụng chạm đến em, sợ vừa chạm vào em, em đã bỏ chạy.” Một ông lớn như anh lại đi sợ những thứ này?
Niệm An nghe xong cảm thấy thích thú: “Nếu em chưa tin tưởng anh, sao có thể ở cùng anh, ngủ cùng một giường với anh hả?” Thật không hiểu tại sao anh lại nghĩ như vậy nữa,“Được rồi, không nói nữa, đều là chuyện đã qua.”
Nói đến đoạn sau cô lại cảm thấy tức giận, có mấy lời mà lúc ở chung khó nói, vậy mà sau khi chia tay lại có thể dễ dàng nói ra không kiêng kị gì cả.
Mộ Hữu Thành đưa tay vuốt ve cánh môi của cô: “Được, không nói nữa.” Nói xong anh lập tức ngậm lấy miệng của Thẩm Niệm An, đầu lưỡi thăm dò vị trí mẫn cảm của cô, sau đó tăng thêm sức lực, liên tục khuấy đảo, dâng lên một trận sóng nhiệt tình, khiến cả người như muốn bốc cháy.
Niệm An không kiềm chế được phát ra tiếng: “Ưm ưm….Lần đầu tiên mới biết hóa ra kỹ thuật hôn của anh lại lợi hại như vậy.”
Mộ Hữu Thành cười: “Hả? Em đang ghen sao?” Lúc nói những lời này tay của anh đang xoa nắn trên иgự¢, xung quanh nụ hoa đã đỏ ửng, chỉ cần dùng sức nhẹ một cái là sẽ khiến cho người ta chịu không nổi.
Thân thể khó chịu co rúc lại, Niệm An chỉ còn nước cầu xin bàn tay của anh tha thứ: “Đừng chạm vào chỗ đó, em khó chịu quá.”
Cô vừa mới nói khó chịu xong, hai bàn tay trên иgự¢ liền bắt đầu dò xuống phía dưới. Phần eo cô bị ôm lấy, bàn tay chạy xuống phần lưng trần trụi của cô, kích thích lên từng dây thần kinh xương sống của cô, dây thần kinh nhạy bén như có dòng điện chạy qua, sau đó chạy thẳng lên đại não, khiến cô tê dại cả người co rúm sợ hãi. Cô hít một hơi thật sâu, không tự chủ được quay lại ôm lấy thân thể rắn chắc, móng tay bấm vào sống lưng của anh, dùng sức lưu lại dấu yêu trên người anh. Cô cố gắng dùng chút lý trí còn xót lại, nhíu mày hỏi: “Dễ chịu không?”
Mộ Hữu Thành gật đầu: “Rất dễ chịu.” Vừa dứt lời, Niệm An liền lủi vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, cắn mạnh một cái lên chỗ màu tím đỏ kia, đầu lưỡi không ngừng gặm nhấm xung quanh quả nho bé nhỏ, âm thanh bật ra từ giữa hàm răng: “Như vậy có dễ chịu hơn không?”
Trong nháy mắt chủ quyền của người đàn ông bị đoạt đi, Niệm An lật người cưỡi lên người Mộ Hữu Thành, cười như một nữ vương: “Chúng ta cùng chơi trò tìm điểm kích thích đi, em sẽ khiến anh dễ chịu hơn nữa.” Cô nhếch môi cười, trên mặt hiện rõ nét ngây dại.
Có lẽ đây chính là dáng vẻ khát khao được giấu kỹ trong lòng cô, vứt bỏ hết tất cả những trói buộc, cái gì mà hiền lương thục đức, cái gì mà khuôn phép quy cũ, cô phải làm đủ trò điên cuồng mới thôi.
Cô ngồi trên bụng Mộ Hữu Thành, hai tay mò mẫm ra phía sau mình tìm kiếm vật hiên ngang của anh, sau đó nắm chặt, gắt gao nắm chặt cả trên lẫn dưới.Tại sao phụ nữ chỉ có thể bị động mà chịu đựng, chủ động xuất kích thì làm sao? Chẳng lẽ cứ nhất định phải chờ đàn ông chà đạp, sau đó lại nghênh đón sự phóng túng ngang nhiên chiếm thành đoạt đất?
Cô không chịu như thế! Tần số vận động bên dưới càng nhanh hơn, bành bạch bành bạch, lần đầu tiên cô nghe thấy âm thanh này không khỏi phá lên cười, trong tay cũng bị chất lỏng thấm ướt, cô càng cười sung sướng hơn. Cô buông một tay ra chống lên Ⱡồ₦g иgự¢ người đàn ông như một con rắn nước đang chuyển động, yêu kiều quyến rũ: “Em đã nói sẽ làm cho anh cảm thấy dễ chịu mà, mỹ nhân, thấy thế nào?”
Giờ phút này sắc mặt của Mộ Hữu Thành đã đỏ ửng, anh nhíu mày, dường như rất khó chịu nhưng lại giống như vô cùng hưởng thụ, trong miệng phát ra mấy tiếng ՐêՈ Րỉ, giống như đáp lại lời vừa mới nói của Niệm An.
Cô cúi đầu hôn lên môi người đàn ông, nhỏ giọng cười: “Thật biết nghe lời, anh không biết dáng vẻ của anh bây giờ đáng yêu như thế nào đâu.”
Đáng yêu? Mặc dù Mộ Hữu Thành rất bất đắc dĩ, nhưng bây giờ anh sẽ không phản kháng, bởi vì bây giờ mới chỉ là bắt đầu, anh sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của người phụ nữ này, để cô thể hiện tất cả những mặt tà ác của mình, anh sẽ rơi vào vực sâu cùng cô.
Không biết qua bao lâu, vật hùng dũng oai phong dưới tay cô ngày càng nóng rực, càng ngày càng cứng rắn, tay cô càng thêm khó khăn, trong ngón tay cũng xuất hiện cảm giác nhoi nhói, cô thả lỏng tay một chút, nào ngờ vừa mới buông ra, vật oai phong này liền tự động chạy về phía sau người cô, giống như đã sớm chờ đợi khoảnh khắc này.Mặt cô biến sắc, thân thể động đậy muốn chạy trốn, nhưng lại nghe thấy người đàn ông bên dưới cười sảng khoái: “Em đã làm anh thoải mái như vậy, bây giờ cũng nên để anh phục vụ em chu đáo một chút.”
Niệm An cố làm vẻ mặt tươi cười, khẽ ho nhẹ một tiếng: “Ấy, không cần đâu, tay của em đang dính, em đi tắm một chút.” Nói xong cô linh hoạt nhảy từ phía trên người đàn ông xuống, giống như chạy trốn về phía nhà vệ sinh.
Nhưng tiếng cười không nhanh không chậm ở phía sau đi theo cô: “Ha ha, vừa đúng lúc người anh cũng không thoải mái lắm, cùng nhau tắm vậy.”
Cô còn chưa kịp đóng cửa, đã có người đi trước một bước chặn lại, sau đó dùng sức lôi cô vào trong bồn tắm. Bật vòi nước, nước ấm từ vòi bắn ra tung tóe.
Mẹ nó, đây là tình huống thế nào đây? Không phải nước chảy xuống mà lại phun ngược lên, bắn ra tứ phía?
Mộ Hữu Thành vô tội buông tay: “Vừa rồi anh đã chẳng đã nói với em là vòi nước hỏng đấy thôi.”
Niệm An nhìn trời: “Em chỉ nghĩ là bồn rửa tay, chẳng lẽ ngay cả bồn tắm....” Trong mắt cô chợt lóe lên một tia sáng, “Là anh cố ý làm hỏng đúng không? Anh đã sớm tính kế! Trời ạ, em lại chui đầu vào bẫy của anh, đúng là ngây thơ ngốc nghếch!”
Mộ Hữu Thành cất tiếng cười to, giống như rất hưởng thụ tiếng ՐêՈ Րỉ của con mồi, anh càng thêm dịu dàng: “Thật sự thì anh có động tay động chân một chút, nhưng người thông minh như em sao có thể không nghĩ ra? Nếu không phải chính em nhảy vào bẫy thì sao anh có thể có cơ hội chứ?”
Cái loại chém gió này nghe thật cảm động, Niệm An chỉ đành hưởng thụ.
Vì vậy trong bồn tắm nước phun lên trời, hai thân thể ướt nhẹp của bọn họ gần gũi nhau, tìm kiếm nhau, mặc dù không phải là lần đầu tiên tiếp xúc, nhưng cũng là lần đầu tiên điên cuồng, nhất định phải có được đối phương. Chỉ có ham muốn, chưa nói đến tình cảm. Ba ngày vợ chồng, là ước định của cô và anh. Cả hai có thể quên hết thảy lý trí, chỉ cần lấy tư thế ɠเασ ɦợρ nguyên thủy nhất, hòa vào nhau, hưởng thụ mọi vui buồn xa cách.
Có một số việc không thể suy nghĩ, nếu đối tượng của ba ngày làm vợ chồng là một người khác, thì họ sẽ bằng lòng phối hợp như vậy sao? Đây là một vấn đề mà một ngày nào đó họ sẽ phải đối mặt, nhưng không phải lúc này.
Vật hiên ngang đùa giỡn trong nước một phen, cuối cùng chỉ trong phút chốc cũng chịu công phá cửa thành.Còi báo động lúc này bỗng vang lên, nếu không phải nghe nhầm thì đó là chuông cứu hỏa.Người bình thường chắc hẳn lúc này đã bỏ tất cả lại mà chạy đi, bởi vì đây là hỏa hoạn chứ không phải chuyện đùa.
Niệm An cười hỏi: “Có dám cược cả tính mạng với em không?”
Mộ Hữu Thành ôm lấy cô: “Có em làm bạn, thành quỷ cũng phong lưu.”
Ở thời khắc điên cuồng này, Niệm An chợt có một loại cảm giác động lòng: Có một người không sợ ૮ɦếƭ cùng mình, trên đời này còn có điều gì có thể tốt đẹp hơn thế?