Sinh Mệnh Hài HòaLúc Lão Bàng chạy tới, hai người phụ nữ vẫn đang say sưa đánh nhau, cuộc chiến vô cùng thảm thiết: chị Dư tóc tai xốc xếch, tay chân bị khống chế sau lưng, nằm trên mặt đất, miệng bị người kia bịt lại muốn gọi cũng không gọi được, Niệm An thì ngồi trên người chị ta, quần áo cũng nát bươm, nhưng sắc mặt Niệm An lại nghiêm nghị, đang giảng đạo đức cho chị Dư.
Lão Bàng quả thật không dám nhìn thẳng, anh bước lên kéo hai người ra, sau đó lúng túng gật đầu với Niệm An: “Chị dâu, anh Mộ ở bên kia, chị đi qua đó trước đi, chỗ này giao cho em, em tâm tình với chị gái đây một chút.”
Chị Dư vừa thoát khỏi bàn tay của người phụ nữ điên, giờ lại xuất hiện một tên đàn ông thô kệch, liền sợ hãi vội vàng bỏ chạy, đáng tiếc chưa chạy được bao xa đã bị Lão Bàng hai bước tiến đến xách cổ áo.Lão Bàng cười ha hả nói: “Chị gái, không cần làm ầm làm ĩ, Lão Bàng tôi chỉ muốn trò chuyện với chị một chút, không cần phải sợ hãi như vậy chứ....” Anh làm động tác cắt cổ, cười đến dịu dàng.
Niệm An từng gặp Lão Bàng, trong lòng biết anh là cứu binh mà Mộ Hữu Thành gọi tới, vì vậy cũng buông tay để Lão Bàng đối phó với chị ta.Cô quay đầu, thấy Mộ Hữu Thành đang đứng cách đó không xa, anh đang cười, cười đến sặc sụa.Được rồi, coi như cho anh xem miễn phí cuộc chiến của những người nội trợ đi, muốn cười thì cứ việc cười.
Trên đường hai người cùng nhau trở lại phòng bệnh, cuối cùng Lão Mộ cũng không nhịn được cười nói: “Không nghĩ là em có thể gào to như vậy.” Anh làm động tác đánh võ của Lý Tiểu Long, ý tứ nhạo báng rõ ràng.
Niệm An trừng mắt liếc anh một cái, không nói lời nào.
Mộ Hữu Thành ngược lại không chịu buông tha: “Thật ra cô ta cũng chỉ là muốn ít tiền, chỉ cần không xảy ra chuyện gì, cho cô ta cũng không sao, dù sao chút tiền này anh cũng có thể kiếm lại dễ dàng.Em cần gì phải vì chút chuyện này mà ra tay? Không đáng làm chuyện cười cho người khác.”
Nói tới chỗ này Niệm An dừng lại, cô đứng trước mặt Mộ Hữu Thành: “Đúng vậy, tiền anh anh có thể không để ý, nhưng mà em để ý! Tại sao anh cũng bị thương, vậy mà còn phải dây dưa với đống ngổn ngang này! Em đúng là phát điên lên mất, em làm trò cười cho người ta cũng được, nhưng em chính là không thể để yên cho người khác coi thường anh!”
Mộ Hữu Thành đưa tay ôm cô vào trong иgự¢, mặc dù cánh tay còn bị thương, nhưng trong lòng anh ngọt ngào khó tả.Anh nhịn cười không được: “Biết là em thương anh, nhưng anh không cho phép em vì anh mà rơi vào tình thế nguy hiểm.Mặc kệ là đối phó chị Dư hay là ai, em là nỗi lo của anh, chỉ cần em sống tốt, anh mới có thể yên tâm làm việc bên ngoài, hiểu không?”
Một câu “em là nỗi lo của anh” khiến tâm tình khó chịu của Niệm An biến mất không còn dấu vết.
Ngay từ lúc Niệm An quyết định ở bên cạnh Mộ Hữu Thành, Chân Chân đã từng hỏi cô tại sao, lúc ấy cô suy nghĩ rất lâu mà không nghĩ ra nguyên nhân, hiện giờ cô đã có đáp án. không phải là vì người đàn ông này lo lắng cho cô hay sao? Trước đây từng nghe nói một câu thế này: “Khát vọng cả đời anh là giấu kín em, bình yên tốt đẹp, cẩn thận giữ gìn, không để em sợ hãi, không để em khổ đau, không để em trôi dạt mọi nơi, không để em không nơi nương tựa.” Chẳng lẽ người như vậy cuối cùng đã tới? Niệm An vẫn chưa chắc chắn, nhưng cô biết một điều, cô thực sự muốn như vậy.
Sau khi trở về phòng bệnh, Niệm An có chút cằn nhằn, Mộ Hữu Thành nằm trên giường bệnh nhìn cô đi qua đi lại kiểm tra khóa cửa, nhìn cô cầm báo hôm nay dán kín hai kính thủy tinh, sau đó xoay người, đỏ mặt, thở hổn hển: “Mộ Hữu Thành, anh nói cho em biết, rốt cuộc anh đắc tội với ai?”
Thì ra là chỉ muốn tra hỏi thôi sao? Mộ Hữu Thành bất đắc dĩ nở nụ cười: “Anh cũng không biết, có thể trong hai năm qua đều kiếm hết tiền của người khác, cho nên vô tình đắc tội với một số người.”
Niệm An chớp mắt đã đến bên giường, cúi người: “Nói dối, anh làm ăn buôn bán bao nhiêu năm, bây giờ kẻ địch mới tìm anh trả thù sao? Trả lời lại!”
Mộ Hữu Thành cảm thấy có chút giật mình, hôm nay Niệm An có chút không giống bình thường, hầy, tầm mắt của anh đối diện với иgự¢ cô, theo động tác cô cúi người xuống, bộ иgự¢ như ẩn như hiện, thật mê người, anh khẽ nhíu mày, nghiêm túc nói: “À, có thể là do anh đẹp trai quá nên người khác mới ghen tị.”
Niệm An giơ quả đấm trước mặt anh: “Đúng là có tật giật mình nên mới lảng sang chuyện khác, nếu anh không nói vậy thì em hỏi.” Có thể trong lòng còn bực mình, cho nên cô cảm thấy có chút nóng, cô ϲởí áօ khoác, thuận tay để xuống ghế sofa bên cạnh: “Có phải phiền toái do em mang lại hay không? Có người trên phương diện làm ăn táy máy tay chân? Còn sắp xếp tai nạn giao thông? Để em đoán tiếp....”
Mộ Hữu Thành bắt lấy cánh tay cô: “Niệm An, đừng đoán nữa, không liên quan tới em, thật sự không liên quan, là anh xử lý chưa tốt.”
Niệm An gật đầu: “Ừm, anh nói đi, em muốn nghe.”
Mộ Hữu Thành dịch qua một chút, để cô nằm bên cạnh: “Mấy ngày trước anh điều một người tới chi nhánh công ty, có thể do chưa sẵn sàng chuẩn bị cho công việc, cho nên không phục, gây ra chuyện làm tổn hại công ty. Còn chuyện tai nạn giao thông, có lẽ là do ôm hận mà trả thù, nhưng cũng không có chuyện gì, không phải em đã báo cảnh sát để người ta điều tra sao, nghe cảnh sát nói bọn em còn nhìn trực tiếp qua màn hình.” Anh vuốt nhẹ lên mũi Thẩm Niệm An một cái, cười như gió xuân: “Anh không ngờ em lại lợi hại như vậy.”
Niệm An bắt lấy tay anh, đặt vào khóe miệng mình, hôn lên nói: “Em biết anh đang an ủi em, nhưng em khó chịu, cực kỳ khó chịu.Anh có biết lúc em nhìn thấy hình ảnh xe của anh bị ᴆụng, tâm trạng của em thế nào không?” Cô chuyển động một cái, dán chặt vào người Mộ Hữu Thành, giống như muốn ôm chặt anh, có thể cảm nhận được thân thể của cô đang run rẩy.
Giọng cô buồn buồn: “Em đã nghĩ nếu anh cứ đi như vậy, em biết phải làm sao? Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ không đi cùng anh, nhưng em chỉ tiếc là, thậm chí ngay cả thứ gì đó của anh em cũng chưa lưu lại.Lúc đó em đã nghĩ, nếu anh mà đi, ngay cả đứa bé của anh em cũng không có, sau này sao có thể nhớ anh? Em chính là người phụ nữ không tim không phổi như vậy, chính là nghĩ như vậy!”
Đứa bé, đứa bé, đứa bé....Trong đầu Mộ Hữu Thành suy nghĩ thật lâu, sau đó mới nở nụ cười: “Anh không phải là không có chuyện gì sao? Chuyện đứa nhỏ thì đại khái em có thể yên tâm, anh có khả năng này.Nếu em không tin, bây giờ có thể kiểm chứng.”
“Được rồi! Quyết định như vậy đi!” Niệm An chợt ngẩng đầu lên, sau đó tay của cô nhẹ nhàng linh hoạt cởi cúc áo của Mộ Hữu Thành, tham lam tiến vào, sờ soạn Ⱡồ₦g иgự¢ anh, đi thẳng xuống phía dưới....
Người phụ nữ này đúng là người thuộc trường phái hành động!
Đồng thời Mộ Hữu Thành cũng rất sửng sốt, mắt anh dán lên cánh cửa bị dán báo kia, chợt hiểu ra vừa rồi Niệm An làm vậy là vì cái này? Cô đã sớm quyết định sao? Người phụ nữ này đã gặp khủng hoảng thế nào mới có thể khiến cô khẩn cấp muốn mình như vậy.
Mộ Hữu Thành suy nghĩ một chút cũng cảm thấy cô càng ngày càng đáng yêu.
Mọi người bảo trong họa có phúc, anh cảm thấy phúc khí này tới thật khiến người ta có chút ứng phó không kịp.
Niệm An đỏ mặt: “Em biết anh cũng cảm thấy không dễ dàng, cho nên em…em sẽ rất nhẹ, anh yên tâm.” Nói xong nhanh chóng ૮ởเ φµầɳ của anh ra, lúc tay cô chạm vào bắp đùi của anh, ngón tay lạnh lẽo như chạm phải điện co rút lại.Sau đó lại thử thăm dò ᴆụng chạm, lướt qua vị trí mẫn cảm của anh, giống như một con thỏ vừa hiếu kỳ vừa sợ hãi lại gần khóm cỏ xa lạ.Mộ Hữu Thành không thể nhịn được nữa lập tức lật người lên, đè cô dưới thân.
“Ah.....” Niệm An giật mình, “Anh....Anh không phải là tay chân không tiện sao?”
Mộ Hữu Thành bất đắc dĩ cười: “Cho dù không tiện nhưng cũng thừa sức, huống chi, em nhiệt tình mời chào như vậy, anh sao lại không biết xấu hổ từ chối? Bởi vậy mới có cái gọi là, ૮ɦếƭ dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu....” Nói xong, tay anh kéo áo của Niệm An lên cao, môi anh bắt đầu từ tóc, từng chút hôn xuống, lúc môi anh chạm vào, dường như đang dùng hết sức mạnh.Tại sao phải 乃ú sữa mẹ chứ, tại vì ʍúŧ vào cái loại gió thổi không lọt cũng hút hết cả hơi thở, khiến cho người ta nhịp thở dồn dập hơi thở không thông, chỉ có thể để mặc cho anh sắp xếp.
Niệm An trợn to hai mắt: thì ra trước kia anh đều nương tay, giờ mới hóa thân thành sói? Là cô khinh địch, vẫn tưởng sói đội lốt người là cừu non hiền lành.Cô đưa tay đẩy anh một cái, nhưng cũng không dám dùng lực quá lớn, đến lúc anh buông cánh môi ra, lúc này mới hổn hển nhỏ giọng xin tha: “Hữu Thành, chậm một chút.”
Mộ Hữu Thành ôm cô vào lòng, nhỏ giọng hỏi thăm: “Nếu như em chưa chuẩn bị xong, vậy chúng ta..”
Cảm thấy anh chuẩn bị nói “Để lần sau đi”....Niệm An lập tức dùng chân quấn lấy người anh, ánh mắt kiên định: “Có phải anh không khỏe không....?”
Lực sát thương của những lời này đủ lớn, biết rõ là phép khích tướng, nhưng người làm đàn ông vẫn không thể không tự nguyện nhảy vào hố bom: bị chính người phụ nữ của mình chất vấn có khỏe hay không, chuyện này rất lớn!
Mộ Hữu Thành cũng không khách sáo nữa, cởi bỏ sạch sẽ chướng ngại trên người cả hai, thắt lưng dùng sức một cái, không chút lưu tình xuyên qua.
Một phần “khách sáo” hai phần “tương kế tựu kế” lại thêm ba phần “có dụng ý khác” hơn nữa còn có bốn phần “đã sớm dự mưu” cuối cùng mười phần “sinh mạng hài hoà.”
Mộ Hữu Thành cũng từng gặp không ít phụ nữ, nhưng cho tới giờ chưa ai khiến anh có cảm giác như thế này.Khít chặt như thể chỉ có thể cho phép anh đi vào, mỗi tấc tiến vào đều khiến cả người chấn động mạnh mẽ, không thể nghi ngờ đây chính là khích lệ lớn nhất đối với anh, khiến anh không ngừng tiến công, đi tới cảm giác mà bọn họ chưa từng trải qua.
Thân thể là ngôn ngữ thành thật nhất, nếu là thân thể không thích hợp, cho dù cảm giác hài hòa như thế nào cũng không thể kéo dài, lúc này bọn họ đã có thể khẳng định chắc chắn, cô và anh chính là nửa kia của đối phương.
Trên trán Niệm An toát mồ hôi, cô cắn môi dưới, tâm tình thả lỏng chưa từng thấy, cô muốn thổ lộ hết thảy lòng mình, nhẹ nói: “Anh nghe kỹ đây, bắt đầu từ bây giờ anh không còn cơ hội trả lại hàng rồi!”