Cô Gái Này Thật Đáng SợNiệm An lạnh lùng nói: “Bỏ ra!”
Mộ Tình bên cạnh thôi không chơi đùa cùng bạn học nam kia nữa, liếc mắt nhìn sang phía bên này, thế nhưng khi nhìn thấy Tiêu Thần đang ôm Thẩm Niệm An, trái tim giống như bị dao nhọn đâm cho một nhát thật mạnh khiến cho máu chảy đầm đìa.Đậu phộng từng hạt rơi xuống khỏi lòng bàn tay, cô sững sờ thốt lên với vẻ kinh ngạc: “Thần!”
Trước mặt bao nhiêu người, Tiêu Thần liếc mắt nhìn sang Mộ Tình, đuôi lông mày hơi nhướng nhướng lên, vẻ mặt vô cùng ung dung bình tĩnh.Anh từ từ nới tay ra cười nói: “Ngại quá, nhận lầm người.” Anh mỉm cười nhìn Niệm An, giống như đang so sánh bóng lưng của cô và bóng lưng của Tình Tình.
Sau khi bị Mộ Tình lôi kéo ngồi xuống bên cạnh mình, anh còn nói thêm một câu: “Hai người thật sự trông như hai chị em vậy.”
Niệm An không nghe được Tình Tình nói cái gì, trong lòng cô giờ phút này lại luống cuống kỳ lạ, như thể muốn ngay lập tức chạy trốn khỏi ngọn lửa đang bùng cháy, nhưng vừa xoay người lại đột nhiên ngã nhào vào hầm băng.
Không ngờ bạn trai Mộ Tình chính là anh ta!
Không ngờ người đàn ông có thể làm cho Mộ Tình hãnh diện và thẹn thùng chính là anh ta!
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Xa cách năm năm, anh ta lại quay về lần nữa, lại còn sánh đôi bên Mộ Tình, loại trùng hợp này có thể khiến người ta tin rằng thật sự chỉ trùng hợp thôi sao? Trong lòng Thẩm Niệm An rối như tơ vò, mặc kệ là xưa kia, hay bây giờ cũng thế, cô chỉ mong mình có một tình yêu bình lặng như nước chứ không phải rừng rực cháy bỏng như lửa nữa.Đây cũng chính là nguyên nhân cô đã chọn Mộ Hữu Thành chứ không chọn Tiêu Thần.
Cô như thấy được có một tấm lưới đang giăng mắc trên đỉnh đầu không chừa một lối thoát.Lại có người đang đứng ở một góc rất xa nhìn về phía cô khẽ mỉm cười, cô cũng hoàn toàn không biết lúc nào thì mình sẽ bị người đó không hề có chút thương tình mà trói cô lại rồi kéo đi, khiến cô không thể nào nhấc nổi nửa bước chân, sau đó ngạt thở mà ૮ɦếƭ!
Trong người bỗng bùng lên ngọn lửa giận hừng hực khó có thể hình dung, men rượu vừa mới dằn xuống xuống lại một lần nữa dấy lên khiến cô muốn buồn nôn, muốn phun hết lên đám người đang lộn xộn trước mặt.Không nghe rõ người bên cạnh cười nói cái gì, cô cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Có lẽ do lớn tuổi, nên mới uống có chút rượu đã chịu không nổi rồi.Mọi người cứ tiếp tục ở lại chơi, tôi xin phép được về trước.”
Có người ở phía trước đưa một chân ra, cô cúi đầu nhìn thoáng qua cười nhẹ, sau đó nhấc chân cao bước qua.Còn chủ nhân của chiếc chân kia làm như không biết gì cả, ngồi bên cạnh nhỏ giọng trò chuyện với Mộ Tình, căn bản không nhìn cô.
Niệm An ngoái đầu nhìn lại bằng nửa con mắt, cô nói: “Tình Tình, con cũng nên về nhà sớm chút, đừng về muộn quá, ba con sẽ lo lắng đó.” Không biết lời này là cô nói với Mộ Tình hay là nói cho người nào đó.
Ra khỏi phòng, cô thở hắt ra một hơi, mùi rượu nồng nặc từ cổ họng tuôn tràn ra dội vào trong không khí, cùng với chất rượu mạnh đang còn ở bên trong đang reo hò, cô nhíu mày nghĩ: không ngờ loại rượu này lại mạnh đến vậy.
Bình thường cô rất ít khi uống rượu, nhưng cũng không phải là chưa bao giờ uống, mà cũng chưa từng có cảm giác mãnh liệt giống như ngày hôm nay.Có lẽ bởi vì uống quá gấp hoặc có lẽ do Tiêu Thần bất ngờ xuất hiện đã làm cho cô sợ hãi quá độ rồi.Mình không nên suy nghĩ lung tung nữa, lại tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Khi bước chân dần dần xuất hiện cảm giác vô lực, cho tới khi cần phải dựa vào tường mới có thể đứng vững được thì cô mới phát hiện ra sự khác thường, rõ ràng đúng là có chỗ không bình thường.Cho dù rượu có mạnh đi nữa, cùng lắm cũng chỉ khiến cho người ta lâng lâng mất thăng bằng, không thể thấy rõ đường đi ở phía trước, chứ không thể nào giống như tình huống hiện tại được, trừ khi....
Rượu kia có vấn đề!
Cô còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ rốt cuộc là ai động tay động chân vào rượu, chỉ muốn vịn tường nhanh chóng rời đi.Không hiểu sao con đường này lại có vẻ dài hơn khi đến rất nhiều.Đi đến nỗi đầu đẫm đầy mồ hôi, nhưng thật ra mới chỉ đi được có mười mấy bước.Cô lục lọi trong túi xách muốn tìm điện thoại để gọi cho tài xế, không ngờ đột nhiên bị một cánh tay của ai đó duỗi ra kéo cô vào một căn phòng khác.
“Cạch cạch” Niệm An nghe thấy sau lưng có âm thanh đóng cửa, điện thoại bị đoạt đi lúc nào cũng không biết.Cô chống đỡ trên sàn nhà, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người đàn ông diêm dúa lẳng lơ hơn còn hơn cả đàn bà con gái, mà giờ đây người đàn ông quần áo không chỉnh tề đó đang nằm trên ghế sofa bằng da màu đen.Da thịt trắng mịn nổi bật càng lộ ra vẻ mê người, “tiểu huynh đệ” dưới chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ ôm sát còn đang ngẩng cao nở nang cường tráng.
Đột nhiên người đàn ông nhấc chân, kéo cô nhào tới trước người mình, phả ra hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá: “Em gái, đến yêu anh đi.”
Trực giác của Niệm An muốn đẩy ra, nhưng đáng tiếc trong thân thể lại trào dâng lên ngọn lửa không tên đã vậy còn đối mặt với hình ảnh sống động lúc này lại càng khiến nó bùng phát lên dữ dội.Rốt cuộc cô cũng biết trong rượu kia đã pha thêm thứ gì!
Một chiêu này quả thực là rất cao siêu, lừa mình uống rượu, sau đó đợi mình thấy không thoải mái nói muốn về trước, sắp xếp một người đàn ông chờ sẵn ở căn phòng này, khiến cho mình không còn hơi sức để phản kháng, u mê nằm đó ՐêՈ Րỉ, sau đó ngu ngốc gánh lấy tội lén lút qua lại với người khác, sau đó nữa thì sao? Có lẽ bên ngoài cửa sẽ có người xông vào bắt gian tại giường?
Nghĩ đến những điều đó khiến cả người cô toát mồ hôi lạnh, chỉ tự trách mình, dù biết rõ cuộc hẹn họp nhóm mà Mộ Tình nói đó chính là Hồng Môn Yến, thế nhưng trong lòng vẫn đinh ninh cho rằng Mộ Tình cũng chưa chắc là cô gái có tâm địa độc ác.Nhưng cô lại quên mất, cho dù Mộ Tình không biết, nhưng mấy người tự xưng là bạn bè bên cạnh cô bé thì sao? Mà Mộ Tình thật sự không liên quan đến chuyện này thật sao?
Hãm hại Niệm An như vậy, tất nhiên lễ cưới của cô và Mộ Hữu Thành ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.Mộ Hữu Thành có thể chấp nhận người phụ nữ của mình ngay tại trong quán bar có qua lại với trai bao hay sao?
Không thể, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Môi cô bị người đó phủ lấp, trên иgự¢ cũng xuất hiện một bàn tay bắt đầu vuốt ve trêu đùa, rất dễ dàng gợi lên ngọn lửa đang hừng hực trong cơ thể cô, cô cảm thấy ý thức của mình đang dần dần bị phân tán.Khi bàn tay mát mẻ lần nữa thăm dò vào иgự¢ mình, loại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc kia lần nữa hiện lên trước mắt, cơn ác mộng bám lấy cô suốt quãng thời gian lại bắt đầu xuất hiện trong đầu: Trong một căn phòng nhỏ mờ ảo ẩm thấp, có người khóa cô lại bên trong, bàn tay тһô Ьạᴏ мơи тяớи trên thân thể yếu đuối của cô, cái loại cảm giác ghê tởm buồn nôn không xua tan được.
Sự tức giận chôn sâu trong lòng cũng dâng lên cao, cô dùng móng tay dài bấu chặt vào thịt bắp bắp mình,để cho sự đau đớn vực dậy lý trí.Không biết cô lấy sức lực từ đâu đẩy mạnh tên đàn ông trước mắt ra, cả thân mình lảo đảo nghiêng ngã cố mở kéo khóa túi xách, từ trong ví lấy ra một chiếc thẻ tín dụng, hung hăng ném vào mặt tên đàn ông kia, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn truy cứu rốt cuộc ai đã gọi anh đến, tốt nhất bây giờ anh mau lấy thuốc giải tới đây, nếu như anh dám còn động vào tôi, tôi sẽ Gi*t ૮ɦếƭ anh ngay lập tức.” Cô vung tay lên, trên năm ngón tay đã dính đầy máu, mà cô cũng có thể nhìn thấy được năm vết cào rướm máu trên đùi mình….
Cô gái này thật là ghê gớm, gã trai bao chỉ là làm việc kiếm tiền, chưa từng nghĩ tới việc muốn gây án mạng.Từ trước tới nay chưa từng có ai dùng thuốc kích thích này mà vẫn có thể tỉnh táo giống cô ta bây giờ, thực sự là chưa từng có ai! Gã trai bao thấy dáng vẻ tức giận hung ác của cô thì trong lòng vừa hãi hùng vừa run sợ.
Nhìn thấy cô gái nọ quăng thẻ tín dụng đó là Platinum Card, gã trai bao há hốc miệng hít sâu một hơi: Ở quán bar Kim Đế đã nhiều năm, anh cũng quen biết khác nhiều người giàu có ở đây, vừa nhìn thẻ đã biết lai lịch của cô gái này không hề nhỏ.Trên người anh bắt đầu cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nếu vừa rồi anh thật sự ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô gái này, hậu quả chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung....૮ɦếƭ chắc!
Anh liền lăn một vòng ra phía cửa, nói: “Được, được rồi….Tôi sẽ quay trở lại ngay.”
“Đứng lại!” Niệm An hét lên, “Nói trước cho anh biết, nếu dám nói ra một chữ, thì một đồng anh cũng đừng mơ có, bao gồm cả cái mạng của anh nữa đấy!”
Chỉnh sửa lại quần áo xong xuôi, khóa trái cửa lại, hơi sức trên người cô cuối cùng cũng bị cạn kiệt.Nằm trên ghế sofa nhớ lại tình hình vừa rồi, nhớ tới cơn ác mộng kia, trong lòng cô trống rỗng.Đã bao lâu rồi, cô cho rằng bản thân mình đã hoàn toàn không còn cảm xúc nữa, đã hoàn toàn quên hết thật rồi, hóa ra đó chỉ là lừa mình dối người.Không biết đã dùng bao nhiêu sức lực, lớp ghế sofa bằng da thật bị cô cào rách tả tơi theo từng tiếng lòng cô gào thét.Cúi đầu nhìn vết máu dính trên ngón tay, xoa xoa hai chân trên mặt đất để áp chế sự kích động đang lan tỏa trong cơ thể…
Không biết qua bao lâu, gã trai bao kia cũng quay trở lại, thấy Niệm An sau khi uống thuốc giải vào rồi dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi.Anh cẩn thận quan sát cô gái ở trước mắt: Đùi cô đã bị cào đến sưng đỏ lên, trên năm ngón tay còn có vết máu, có thể nhìn ra được cô đã dùng bao nhiêu ý chí mới có thể kiềm chế được dược tính của thuốc.
Cô gái này quả thật rất đáng sợ.Anh nhỏ giọng hỏi thăm: “Thưa cô, cô ổn chứ?”
Cô gái trên ghế sofa đột nhiên mở mắt: “Còn chưa đi sao?”
Gã trai bao chần chừ một lát nói: “Cô à, chuyện hôm nay, thật ra tôi cũng không biết tại sao, cô cũng biết đó, chúng tôi chỉ làm việc này là vì tiền.…”
Biết anh ta đang giải thích, Niệm An cắt ngang: “Mặc kệ có ai đã ép buộc anh, nhưng cuối cùng có quyết định có làm việc này hay không là do bản thân anh, cho nên đừng có nói cái gì mà làm việc kiếm tiền, đừng có lấy cớ để bào chữa cho sai lầm của mình.” Giọng cô sắc bén khiến người nghe không khỏi rùng mình, thật lâu sau cô mới dịu giọng lại, “Nhưng chuyện hôm nay tôi sẽ không truy cứu, tôi sẽ trả thù lao cho anh, chỉ cần anh thẳng thắn thành khẩn nói rõ sự việc.Sau chuyện này, tôi với anh sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa, đối với anh cũng không có tổn thất gì, không phải sao?”
Đây chính xác là một vụ mua bán, hơn nữa so với người phụ nữ tối hôm qua thì phẩm chất của cô gái này còn mạnh mẽ hơn nhiều.Gã trai bao cũng đã gặp không ít người, anh tin tưởng vào con mắt của mình.Ngay trong chớp mắt, gã ra quyết định, đem chuyện tối qua người phụ nữ kia giao phó kể lại rõ ràng với cô.
Nghe xong Niệm An mới thở phào nhẹ nhõm: Cũng may, sự việc chưa đến nỗi rơi vào tình huống xấu nhất.
Sau khi gã trai bao rời đi, Niệm An gọi điện cho Dịch Chân Chân, cô ấy nói cô ấy sẽ đến ngay, cô cũng gọi cho cho Mộ Hữu Thành một cuộc, nói tối nay mình đến nhà Chân Chân ngủ một đêm với lý do là: Chân Chân bị thất tình.
Ngày trước cũng từng xuất hiện tình huống như thế, thế giới tình cảm của Dịch Chân Chân cực kỳ phong phú, có lẽ trong vòng một tuần sẽ xuất hiện tình yêu tới hai lần, mà yêu nhiều thì cũng sẽ mang theo tác dụng phụ, đó chính là: bị thất tình liên khúc.Mỗi lần cô thất tình đều đau lòng như sắp ૮ɦếƭ, phải điên cuồng phát tiết với Niệm An cả đêm mới có thể xoa dịu được.Cho nên lý do này Mộ Hữu Thành cũng không có điều hoài nghi.
Rất nhanh có người gõ cửa, Niệm An thở phào nhẹ nhõm, trong lòng biết là ai tới, vì vậy lê lếch theo cái chân đang sưng đỏ ra mở cửa, “Chân Chân.....” Giọng nói chợt khựng lại bởi vì khuôn mặt của người đang đứng trước cửa.Cô theo bản năng muốn đóng cửa lại, đáng tiếc không kịp, người kia dùng tay chống cửa nhỏ giọng nói: “Nếu em muốn dẫn người khác tới xem thì cứ kêu lên đi.Tôi cũng rất muốn nhìn thấy cảnh Mộ Tình phát hiện ra bộ dạng nhếch nhác này của em!”
Bộ dạng của Niệm An bây giờ thực sự rất tồi tệ, chỉ cần cô mở miệng kêu lên, lập tức sẽ rơi vào bẫy của người sớm đặt ra.Nhưng bây giờ cô yên lặng, chưa chắc đã thoát khỏi cái bẫy của Tiêu Thần.Một suy nghĩ khác trong đầu lập tức bị bác bỏ: cho dù Tiêu thần thật sự phát điên, nhưng chưa chắc anh ta đã là tiểu nhân.Ít nhất giờ phút này anh ta sẽ không…
Sẽ không sao? Niệm An bắt đầu dao động.
Trong lúc cô dao động, Tiêu Thần đã ϲởí áօ khoác của mình đắp lên chân cô, ôm eo kéo cô vào trong иgự¢, đem đầu cô vùi vào lòng mình không để người khác nhìn thấy.Sau đó nhanh chóng đến lối đi ít người rời đi.Niệm An tựa vào иgự¢ anh ta, nghe nhịp đập của tim anh, trong khoảnh khắc đó bỗng có chút mềm lòng.Thời tuổi trẻ yêu đương say đắm, hoàn toàn quên mất đó chỉ là giả dối.Năm đó anh ta si tình như thế nào, sao cô lại không cảm nhận được? Cuối cùng chấp nhận anh ta không phải bởi vì thật lòng sao?
Cho đến khi ngồi vào xe của anh, cuối cùng An Niệm cũng dần tỉnh lại từ trong ký ức, cô chân thành nói: “Tiêu Thần, cám ơn.”
Bàn tay đang thắt dây an toàn của Tiêu Thần chợt sững lại, trên mặt hiện lên nét mỉa mai: “Em định cám ơn tôi thế nào đây?”
Bị anh hỏi câu này, Niệm An cân nhắc một hồi, bình thản nói: “Chỉ cần anh thật lòng muốn đến với Tình Tình, tôi sẽ giúp hai người.”
Tiêu Thần cười to, đồng thời nhanh chóng khởi động xe, đạp mạnh cần ga, xe lập tức lao đi: “Ha ha, em cảm thấy tôi cần sao?”
Niệm An cố tình không hiểu ẩn ý của câu nói này, nhìn khung cảnh nhanh chóng lướt qua phía ngoài nói: “Phiền anh dừng lại ở quán cà phê số 54 ở đằng trước dùm, cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi ra khỏi nơi đó, giờ tôi cũng nên về nhà rồi, chồng sắp cưới đang chờ tôi.” Không nên ở quá lâu với người tình cũ, dù sao cũng đã từng yêu, cần gì phải khơi mào lại tình cảm đã qua lần nữa làm gì?
“Chồng sắp cưới?” Tiêu Thần lặp lại từ này, khóe miệng cong lên lộ vẻ khinh thường, “Chưa cưới đã ở chung, Thẩm Niệm An, đó là nguyên tắc của em sao?” Anh luôn nhớ rõ người con gái này chần chừ không muốn trao thân cho mình, cô nói cô không chấp nhận chuyện quan hệ trước hôn nhân, nhưng bây giờ thì sao? Thì ra là nguyên tắc của cô chỉ áp dụng với một mình anh.Điều này khiến Tiêu Thần cực kỳ tức giận, anh nhấn ga chạy lướt qua địa chỉ số 54, thẳng một đường qua khu buôn bán nhộn nhịp…Một mạch chạy thẳng về nhà mình.
Chân Chân tới nơi không thấy Niệm An liền gọi điện cho cô, Niệm An chưa kịp bắt máy điện thoại đã bị Tiêu Thần đoạt lấy ném ra ghế sau, bế theo cô bước xuống xe.
Nếu Chân Chân không tìm ra mình liệu có đi tìm Hữu Thành không? Trời ạ, Niệm An phát hiện mình vừa ra khỏi hang hổ đã lao vào ổ sói.
Cô nhắm mắt lại, buộc mình phải tỉnh táo.
Tiêu Thần vẫn ở căn hộ đó, nhưng đó là nhà hồi trước ba mẹ anh tặng lại, còn căn hộ này là anh dùng tiền bản thân mình kiếm được mua lại, bởi vì nơi này từng có kỷ niệm của anh và Thẩm Niệm An.Cô từng ở đây nấu cơm cho anh, khiến anh cảm thấy nếu cứ như vậy sống ở đây cả đời thật tốt; cô từng ở đây học bài, mái tóc dài bay tán loạn trên bàn sách, lướt qua đầu ngón tay anh khiến lòng người rung động vô cùng; cô từng nằm trên ghế sofa kia, khi bị sốt cao cô rất yếu đuối mỏng manh khiến anh lần đầu tiên biết đến cảm giác đau lòng là như thế nào…
Lại nhớ đến lúc cô từng nhẫn tâm bỏ rơi mình, tất cả quá khứ ngọt ngào đều giống như một lời nói dối.Anh ném Thẩm Niệm An lên giường sau đó sấn người tới, nảy sinh một ý nghĩ độc ác muốn chiếm đoạt cô.
Khao khát muốn chiếm giữ cô, nghiền nát những nguyên tắc và sự trói buộc vô vị của cô đặt ra.
Khoảnh khắc này, anh đau lòng khi chợt phát hiện ra mình vẫn còn rất yêu cô, yêu còn nhiều hơn trong tưởng tượng của mình!