Quách Tiểu Phong Phá Án - Chương 77

Tác giả: Giang Hộ Xuyên Địch Hoa

Khúc Bích Hải Triều Thanh

Thú mỏ vịt bị Quách Tiểu Phong và Hoàng Bỉnh Phong hợp sức khắc chế, cứ ngỡ mọi chuyện như vậy là kết thúc, nhưng từ tứ phía lại truyền lại một âm thanh nguy hiểm, khiến hai người không thể không đề cao cảnh giác.

- Hoàng đảo chủ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, âm thanh đó là sao?

Quách Tiểu Phong nghi hoặc hỏi.

- Không ngờ lại khó đối phó với thú mỏ vịt như vậy, Quách công tử, ta thấy hôm nay rất có thể là ngày tận thế của chúng ta rồi, vừa rồi trước khi thú mỏ vịt bị chúng ta khắc chế, không phải là nó đã gầm rú thảm thiết sao? Theo tôi, đó chính là tín hiệu cầu cứu của thú mỏ vịt, cũng giống như con người chúng ta vậy, thú mỏ vịt phát ra âm thanh đó để làm tín hiệu cầu cứu của đồng loại, nghe âm thanh truyền tới đó, có vẻ như là của rắn hoặc là của rết.

Quách Tiểu Phong và Hoàng Bỉnh Phong đứng quay lưng vào nhau, cảnh giác cao độ quan sát xung quanh.

- Rắn ? Cũng không có gì đáng sợ lắm, chi bằng bây giờ chúng ta xông ra hoặc chạy thoát.

Quách Tiểu Phong nói.

- Vạn phần không nên, thứ nhất, nếu bây giờ mà xông ra, cho dù võ công của cậu có lợi hại thế nào cũng chỉ có thể đi vào con đường ૮ɦếƭ mà thôi. Thứ hai, mục đích hành động lần này của chúng ta không phải chỉ để thoát khỏi đây, vẫn còn Âu Dương Tiên đang sống dở ૮ɦếƭ dở nữa, giờ mà xông vào chẳng phải lão Thọ muốn uống thạch tím hay sao. Hơn nữa, thú mỏ vịt này vẫn chưa được đưa về sơn động, nếu cứ để nó ở đây, vậy sau khi nó tỉnh lại, đảo Đào Hoa này chỉ e sẽ gặp tai họa, cho nên phương án khả thi nhất bây giờ là chúng ta sẽ đem thú mỏ vịt này trở về sơn động, hi vọng đám rắn đó không phát hiện ra chúng ta, như vậy may ra mới còn cơ may sống sót.

Hoàng Bỉnh Phong sau khi tính toán kỹ lưỡng, cuối cùng cũng đề xuất ra phương án thoát thân này.

- Hoàng đảo chủ, đã như vậy, việc không thể chậm trễ, chúng ta mau tới sơn động thôi.

Thực ra lúc ban đầu, Quách Tiểu Phong cũng không tin tưởng lắm những gì mà Hoàng Bỉnh Phong nói, nhưng, bây giờ hắn hoàn toàn tin, bởi vì cái âm thanh nguy hiểm đang từ tứ phía truyền lại mỗi lúc một rõ ràng như ngay bên tai vậy, Quách Tiểu Phong cảm thấy trong rừng đào của đảo này có một thứ gì đó đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.

- Cậu còn ngẩn người ra đó làm gì, còn không mau tới sơn động, cõng Âu Dương Tiên đi, có phải cậu không muốn sống nữa phải không hả?

- Vâng. Thưa Hoàng đảo chủ

Quách Tiểu Phong lập tức đặt Âu Dương Tiên lên vai, chạy như bay tới sơn động.

- Quách công tử, khi nào đám rắn đó tới đây, vạn nhất gì cũng không được gây tiếng động, tuyệt đối không được gây ra bất kỳ âm thanh nào. Thị lưc của loài rắn rất kém, nhưng thính giác thì tuyệt đối nhạy bén, cho nên chỉ cần chúng ta không phát ra tiếng động gì thì chúng cũng khó lòng phát hiện ra chúng ta, cơ hội sống sót của chúng ra vẫn rất lớn.

- Vâng, tôi hiểu rồi.

Lúc này, ngoài sơn động, đám rắn cũng đã tới. Ngay cả Quách Tiểu Phong cũng hết sức sửng sốt, bởi xưa nay hắn chưa bao giờ trông thấy loài rắn nào to như vậy, dài khoảng mười mấy trượng, con bé nhất cũng khoảng năm, sáu trượng, hơn nữa, số lượng lại rất lớn, lớn đến mức mà chỉ trong thời gian một nén hương mà ngoài sơn động đã tụ tập được trên vạn con, không chỉ như vậy, từ tứ phương tám hướng vẫn đang bò ra không ngừng. Quách Tiểu Phong xuýt chút nữa đã kinh ngạc kêu lên, Hoàng Bỉnh Phong thì đang đăm chiêu quan sát lũ rắn từ xa, Quách Tiểu Phong thấy vậy cũng im hơi lặng tiếng, vạn phần không thể phát ra tiếng động, không thì xem ra xương cốt cũng chẳng còn. Bên ngoài, lũ rắn đang bò loạn xạ khắp nơi, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Bỗng lúc này, Quách Tiểu Phong phát hiện ngay trên đầu hắn có một con rắn đang bò quanh, Hoàng Bỉnh Phong biết tình hình đang trở nên xấu đi, bởi vì loài rắn ngoại trừ rất mẫn cảm với âm thanh ra, thì cũng rất nhạy cảm với nguồn nhiệt. Chuyện đã tới nước này, đành phải mạo hiểm thôi. Hoàng Bỉnh Phong tiện tay nhặt lên một hòn đá ở bên cạnh, ra sức ném ra cách đó tầm khoảng bốn năm mươi mét. Hòn đá đó lúc rơi xuống đất, lại phát ra tiếng động, lũ rắn lập tức quay đầu về hướng âm thanh phát ra đó, con rắn trên đầu Quách Tiểu Phong cũng tạm thời bò đi. Sau một hồi, khi lũ rắn đã tìm kiếm và chuẩn bị rời đi, thì bỗng có một con rắn trắng trông rất dị thường, nó rất nhỏ, chỉ bằng một chiếc gậy mà thôi, dài khoảng hơn hai mươi centi, tuy rất nhỏ nhưng lại dẫn đầu lũ rắn đó. Quách Tiểu Phong liếc mắt nhìn Hoàng Bỉnh Phong, ý là muốn Hoàng Bỉnh Phong chú ý tới con bạch xà đó. Lúc này, lũ rắn đã bò đi gần hết, nhưng Âu Dương Tiên đang nằm dưới đất lại một lần nữa làm hỏng việc, ai biết được con bạch xà bé tý đó có vẻ như đã phát hiện ra cái gì đó, nó dừng lại khiến cả lũ rắn cũng dừng lại theo, sau đó Quách Tiểu Phong đã chứng kiến một cảnh mà cả đời này khó quên, đám rắn đã bò đi bỗng nhiên lại quay trở lại như nước tràn. Quách Tiểu Phong như ૮ɦếƭ đứng, hận không thể Gi*t ngay Âu Dương Tiên ngay trong lúc này.

- Quách công tử, con rắn đó tuy rất bé nhưng lại chính là rắn chúa, hôm nay nếu bị lũ rắn đó phát hiện, chúng ta chỉ có thể xông lên may ra mới có cơ may sống sót.

Quách Tiểu Phong cười khổ, ngay cả đến Hoàng đảo chủ mà cũng còn e dè như vậy thì Quách Tiểu Phong mình coi như gặp xui xẻo rồi, hết cách, mau xông ra ngoài thôi. Nghĩ vậy, Quách Tiểu Phong và Hoàng Bỉnh Phong cùng xông về phía lũ rắn.

Lúc này Bạch Nguyệt Quang không hề hay biết tướng công mình đang gặp nguy hiểm. Cô đang cùng Trịnh quản gia trị bệnh cho Thượng Quan Văn Cẩm. Trịnh quản gia lấy ra một ít thảo dược, đắp vào chỗ đã được châm cứu trên người Thượng Quan Văn Cẩm. Bạch Nguyệt Quang theo “Đoạt mệnh thần y” học nghề bao nhiêu năm nay, về thảo dược mà nói, cô cũng đã tiếp xúc với không ít loại, nhưng thứ cỏ mà Trịnh quản gia đang cầm trong tay, cô chưa từng trông thấy bao giờ.

- Trịnh quản gia, không biết thứ ngài đang cầm trên tay là loại thảo dược gì, từ trước tới nay tôi chưa từng trông thấy.

Bạch Nguyệt Quang tò mò hỏi.

- Xin hỏi Quách phu nhân, , cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại viết cách châm cứu giúp bảo vệ hệ thần kinh mà rất ít người biết đến này. Theo như tại hạ biết, trong giang hồ, người biết phương pháp này không thể quá ba người.

Trịnh quản gia cảnh giác hỏi.

- Vậy sao? Hóa ra phương pháp này lại thuộc hàng cao siêu như vậy, tôi cũng chỉ là học hỏi từ sư phụ thôi, sao vậy?

- Sư phụ cô, lẽ nào sư phụ cô là “Đoạt mệnh thần y”- Thẩm Thiên Nam?

- Tiền bối, sao ngài lại biết quý tính của sư phụ tôi? Ngài là…

Bạch Nguyệt Quang tin rằng Trịnh quản gia tuyệt đối không phải là người bình thường.

- Haha, thật không ngờ lại có ngày gặp đồ đệ của đối thủ mình trên cô đảo này, tại hạ đi không thay tên, ngồi không đổi họ, tại hạ họ Trịnh, tên Dục.

Trịnh quản gia vui vẻ nói.

- Trịnh Dục, Trịnh Dục, cái tên này, hình như tôi đã nghe ở đâu rồi thì phải, lẽ nào ngài chính là Trịnh tiền bối- Trịnh Vô Tình đã biến mất khỏi giang hồ hai mươi năm trước? Đúng là ngài sao? Nhưng…

Bạch Nguyệt Quang vô cùng kích động, không ngờ Trịnh Vô Tình danh tiếng ngang ngửa với “Đoạt mệnh thần y” lại làm quản gia trên đảo này. Xem ra đảo Đào Hoa này thật sự không đơn giản.

- Bây giờ không phải là lúc nói đến những chuyện đó, phải chữa trị ngay cho Thượng Quan công tử mới là điều quan trọng, đây là cỏ Hàn Băng, rất có hiệu quả trong việc hạ sốt, cô mau đi sắc chúng để Thượng Quan công tử uống.

Nói xong, Trịnh quản gia liền châm một kim lên đỉnh đẩu Thượng Quan Văn Cẩm.

Quách Tiểu Phong xông lên, lấy thanh Sát Thiên kiếm Gi*t ૮ɦếƭ một lúc mấy con rắn lớn, tuy loại rắn này rất lớn, nhưng có vẻ cũng không lợi hại cho lắm, nhưng vì số lượng quá nhiều, nên Quách Tiểu Phong vẫn không thể sơ xuất, một con rắn liền cuộn vòng vào lưng hắn, dần dần cuộn hết cả nửa thân dưới, thấy Hoàng Bỉnh Phong cũng gặp tình cảnh không khác hắn là mấy, Quách Tiểu Phong bị con rắn đó quấn rất chặt, cảm thấy rất khó chịu, tiếp đó là bốn con rắn khác quấn vào hai tay và hai chân hắn. Lúc này, Quách Tiểu Phong tuyệt vọng không thể phản kháng, “ Cha, con sắp đi gặp cha đây”, dần dần hắn thấy khó thở, một phút, hai phút, ý thức của Quách Tiểu Phong bắt đầu mơ hồ. “Cha, cha không được đi, Tiểu Hùng không cho cha đi”, trong đầu Quách Tiểu Phong hiện ra khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Hùng. Sau đó, hắn nghe thấy một tiếng nhạc rất tuyệt diệu, tiếng nhạc đó làm dậy lên sức phản kháng cứ như nước biển tuôn trào, không ngờ ngay trong lúc cái ૮ɦếƭ cận kề lại có thể nghe được khúc nhạc thần tiên này.

Bỗng nhiên, Quách Tiểu Phong cảm thấy con rắn đang quấn lấy tay hắn dần buông ra, tiếp đến là con rắn ở tay kia và ở hai chân, Quách Tiểu Phong cảm thấy nhẹ nhõm hẳn lên, không hiểu sao đám rắn đó cũng từ từ bò đi hết. Quách Tiểu Phong nhìn Hoàng Bỉnh Phong, thấy mặt ông ta đầy nước mắt đang hướng về phía ngọn núi phía xa, tiếng nhạc kỳ diệu đó vẫn réo rắt không ngừng.

- Cha, cha ra đây nhìn mặt con đi, cha đã bỏ đi hai mươi năm nay rồi, cha có biết con ngày đêm mong nhớ cha biết nhường nào không? Cha có biết rất nhiều đêm con đã nằm mơ và nghe thấy khúc Bích Hải Triều Thanh của cha không? Cha…

Hoàng Bỉnh Phong hét lớn.

- Bỉnh Phong, con trai ta, thấy con không lớn trưởng thành, kẻ làm cha như ta đây cũng cảm thấy được an lòng, hahaha…

Một giọng nói thần bí truyền ra từ ngọn núi.

- Cha, cha…

Hoàng Bỉnh Phong đã gào thét mấy lần nhưng không thấy người đó trả lời lại…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc