Thư khẩn
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc mà đã qua hai năm. Hai năm sau, Vương Hâm dó chăm chỉ lại rất được việc, tuy về võ công và trí lực đều không thể bằng Quách Tiểu Phong, nhưng cũng được Triệu đại nhân coi trọng, thăng cho làm bổ đầu, còn Quách Tiểu Phong được làm Danh đại bổ đầu, thông thường nếu không có việc gì quan trọng thì không phải tới Nha môn, chỉ khi nào gặp phải sự việc không có cách giải quyết, Vương Hâm mới phải tới thỉnh giáo Quách Tiểu Phong, những lúc rảnh rỗi, Quách Tiểu Phong lại giúp đại ca QuáchThiên Hùng lo việc làm ăn. Còn Bạch Nguyệt Quang đã sinh cho Quách gia một hài nhi, đặt tên là Quách Hùng.
Ngày qua ngày cứ bình lặng trôi qua, cho đến một buổi chiều tối, Vương Hâm hớt hải chạy về nhà, đưa một bức thư khẩn cho Quách Tiểu Phong. Quách Tiểu Phong thấy làm lạ, bản thân mình rõ ràng là đã không can dự vào chuyện của Nha môn lâu nay rồi, bức thư này sao có thể gửi tới Nha môn được nhỉ. Hơn nữa lại là thư khẩn, không biết có chuyện gì gấp. Quách Tiểu Phong mở thư, càng xem thì sắc mặt càng ngưng trệ. Trong đó viết:
“Quách bổ đầu, xin chào, tôi là Vạn Tài Phát ở Trung Nguyên, không cần phải kinh ngạc, bởi vì tên tuổi của Quách bổ đầu quá lớn. Cho nên, lần này chuẩn bị cho đại hội những nhân vật phá án tiếng tăm, người đầu tiên mà tôi nghĩ tới là Quách bổ đầu, phải rồi, đại hội suy lý của tôi được sắp xếp như này, tôi đã mời Lý Thiên Tường ở phương Nam, Âu Dương Tiên ở phương Tây, Thượng Quan Văn Cẩm ở mạn đông, và Quách bổ đầu ngài ở phương Bắc. Mời bốn vị có tài năng suy đoán xuất chúng nhất Đại Tống tới tham gia đại hội suy lý của chúng tôi. Tình hình cụ thể là thế này, đại hội sẽ được diễn ra tại đảo Đào Hoa ở Giang Nam. Tôi đã thương lượng với Hoàng đảo chủ Hoàng Bỉnh Phong, theo đó sẽ đưa cho các vị bốn khảo nghiệm, mỗi bố cục sẽ có một số điểm nhất định, người có số điểm cao nhất sẽ giành được danh hiệu người thông minh nhất Đại Tống. Ngoài ra, mỗi vị có thể mang theo bốn gia nhân, cho dù có hoàn thành nhiệm vụ hay không, cũng đều được ban thưởng hậu hĩnh. Nếu có ý muốn tham gia, mời các vị vào ngày 01 tháng 12 đến Hải Than ở Mẫu Sơn, chúng tôi đã chuẩn bị thuyền để đón các vị. Vạn Tài Phát kính thượng.”
Quách Tiểu Phong đọc bức thư mà Vạn Tài Phát mang tới. Mấy người ở đó đều hết sức quan tâm đến chuyện này. Một là muốn biết xem Quách Tiểu Phong có đi hay không, hai là nếu Quách Tiểu Phong đi, vậy có cho họ đi cùng không.
- Tiểu Phong, sao đây, chàng định đi à?
Bạch Nguyệt Quang nhìn Quách Tiểu Phong hỏi.
- Thực ra ta cũng không biết, nàng có muốn đi Giang Nam không? Nếu muốn chúng ta sẽ đi, Tiểu Hùng, có muốn đi Giang Nam chơi không ?
Quách Tiểu Phong nhìn Tiểu Hùng bụ bẫm đang trong lòng Bạch Nguyệt Quang . Tiểu Hùng chớp chớp mắt, nhìn Quách Tiểu Phong với vẻ tò mò.
- Cha, cha, con muốn đi chơi, con muốn đi chơi.
Tiểu Hùng từ trong lòng Bạch Nguyệt Quang chạy tới bên cạnh Quách Tiểu Phong.
- Nguyệt Quang, nàng thấy sao?
- Thi*p thấy, danh xưng người thông minh nhất Đại Tống không có ý nghĩa thực tại gì, hơn nữa, lần trước đi Tây Song Bản Nạp chẳng phải đã xảy ra chuyện đó sao, chúng ta vẫn không nên đi nhé.
Bạch Nguyệt Quang lo lắng nói.
- Nhị đệ, ta cảm thấy đệ nên đi thì hơn, việc làm ăn buôn bán đã có đại tẩu của đệ lo rồi, chi bằng đệ cứ đi đi.
Quách Thiên Hùng nói.
- Vương Hâm đệ thấy thế nào?
- Đệ cảm thấy, Thiên Hùng đại ca nói rất phải, đi mở rộng tầm mắt cũng tốt, khi nào huynh về có thể truyền thụ cho đệ ít kinh nghiệm.
- Vậy ta sẽ đi, Nguyệt Quang, nàng không cần phải lo lắng, ta cũng không muốn ở mãi Kinh thành làm ếch ngồi đáy giếng. Hơn nữa, Tây Hồ ở Hàng Châu rất đẹp, chúng ta cũng có thể nhân tiện đi Hàng Châu một chuyến. Theo ta, chi bằng chúng ta cùng đi.
Quách Tiểu Phong nhìn Bạch Nguyệt Quang. Bạch Nguyệt Quang nghĩ cũng phải, trên đời này nào có vụ án nào ly kỳ như vậy, lần trước chỉ là trùng hợp mà thôi.
- Mẹ, mẹ, Tiểu Hùng muốn đi chơi, con muốn đi chơi.
Tiểu Hùng khóc òa lên, thấy vậy Bạch Nguyệt Quang gật gật đầu, nhìn Quách Tiểu Phong nói:
- Được rồi, muốn đi thì đi, có điều nếu chàng có thắng, chàng cũng tuyệt đối không được tiếp nhận danh xưng người thông minh nhất Đại Tống đâu đấy.
- Ta đâu phải đi vì cái danh xưng đệ nhất đó, ta chỉ là muốn đưa nàng và con đi du ngoạn một chuyến thôi, Thiên Lễ, Mạnh Kiều, lần này hai người đi cùng huynh nhé.
- Chúng đệ…
Quách Thiên Lễ và Mạnh Kiều có nằm mơ cũng không ngờ Quách Tiểu Phong lại cho hai người họ đi, bọn họ cho rằng Quách Tiểu Phong sẽ để Vương Hâm đi cùng.
- Vương Hâm, đệ thân là bổ đầu phủ Thuận Thiên, tuyệt đối không thể bỏ việc, trong thời gian ta không có ở nhà, nếu gặp vấn đề gì khó khăn, đệ hãy tự học cách tự bản thân giải quyết, biết chưa?
Vương Hâm không tránh có chút thất vọng, nhưng vẫn tươi cười nói:
- Quách đại ca, đệ hiểu rồi, đệ biết huynh là muốn để cho đệ tự rèn luyện, yên tâm đi, đệ sẽ không để huynh thất vọng đâu.
- Vương Hâm, ta cũng hy vọng trong thời gian ta đi vắng, đệ có thể tìm cho ta một đệ muội (em dâu), haha…
- Quách đại ca, việc này đương nhiên là việc của cha mẹ và của người mai mối, mà giờ đệ không còn cha cũng không còn anh trai, vậy nên Thiên Hùng đại ca và Quách đại ca cũng giống như trưởng bối của đệ vậy, Vương Hâm không dám tự ý.
- Nói gì vậy, đệ cũng không còn ít tuổi đâu, nếu đệ tìm thấy ý trung nhân, cũng không cần phải bận tâm tới chúng ta làm gì.
Quách Tiểu Phong nói.
Cuối cùng, xin giới thiệu một chút về mấy người được nhắc tới bên trên. Thực ra đó đều là những nhân vật có tiếng tăm. Vạn Tài Phát là một tài chủ giàu có ở Trung Nguyên, người ta đồn rằng, tiền tài của Vạn gia có thể mua được cả Vương triều Đại Tống, Vạn Tài Phát tổ chức đại hội lần này cũng là vì ông ta rất thích suy lý, cho nên ông ta rất coi trọng những nhân vật có tài phá án xuất chúng như Quách Tiểu Phong.
Ngoài ra, Đại Tống có truyền miệng nhau câu nói rằng: Bắc có Quách Tiểu Phong, nam có Lý Thiên Tường, tây có Âu Dương Tiên, đông có Thượng Quan Văn Cẩm, bốn người này đều rất có tiếng trong thiên hạ, tài năng ngang nhau khó lòng so bì hơn thấp. Cho nên Vạn Tài Phát lần này muốn giúp thiên hạ giải quyết vấn đề đau đầu này, cũng giống như Hoa Sơn luận kiếm, chung quy lại cũng là muốn tìm ra người xứng đáng với danh xưng đệ nhất. Về Âu Dương Tiên cũng xin được nhắc qua một chút, kỳ thực Âu Dương Tiên chính là cha của Âu Dương Phong danh chấn giang hồ sau này, cho nên mới nói người này cực kỳ có tiếng tăm.
Hoàng Bỉnh Phong, đảo chủ đảo Đào Hoa, có sở trường là thuật “Kỳ Môn Độn Giáp” , con trai ông ta chính là Hoàng Dược Thế, đương nhiên đây đều là chuyện của sau này. Ly kỳ nhất là, khi Hoàng Bỉnh Phong còn sống, trên đảo Đào Hoa có bốn quản gia, thứ tự là Chu quản gia, Ngô quản gia, Trịnh quản gia, và Lưu quản gia. Bốn quản gia này cũng không phải là người bình thường, cụ thể như thế nào, sau này sẽ từ từ giới thiệu cho các bạn.
Chú thích:
“Kỳ Môn Độn Giáp” là môn dự đoán cho ta biết được thời điểm nào, phương vị nào sẽ có lợi cho ta và phương vị nào sẽ bất lợi cho ta, rồi ta có thể dựa vào đó cải thiện vận mệnh của ta cho từng thời điểm.
“Kỳ Môn Độn Giáp” được ứng dụng trong việc lựa chọn thời gian, hướng bày binh, xuất quân, cầu tài, cầu danh, yết kiến quí nhân, xuất hành, khai trương, động thổ, xây cất, tìm người cưới gả …
Trước đây, “Kỳ Môn Độn Giáp’ được ứng dụng vào quân sự là chủ yếu. Ngày nay độn giáp có thể ứng dụng trong các hoạt động mang tính cạnh tranh, thi đua, nhất là trong lĩnh vực kinh doanh. Ngoài ra độn giáp còn là công cụ quan trọng trong tính toán địa lý "tam hợp" , điều này cũng nói lên sự liên quan mật thiết giữa độn giáp với yếu tố "Địa" trong hệ thống tam tài Thiên - Địa - Nhân.