Quách Tiêu Phong bệnh nặng
Quách Tiểu Phong ngắm nghía đồ chơi này, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, nếu năng lượng có thể truyền đi, vậy tâm tư tình cảm có thể truyền đi không? Tại sao bức tường của phòng học đó chỉ khi nào có sét đánh mới xuất hiện hình vẽ kỳ quái, đợi chút, khi Tiểu Hoa phu tử ૮ɦếƭ cũng là vào lúc trời đang mưa to và có sấm chớp, hai cái này là trùng hợp sao? Hay là có sự liên quan? Hay là thật sự do ma quỷ làm? Từ xưa tới nay, có không ít những truyền thuyết về ma quỷ, nhưng có phải là ma quỷ hại người hay là người hại ma quỷ. Còn nữa, người cuối cùng trong bốn người đó rốt cuộc có phải là Chu Hữu Tài, nếu không phải, vậy kẻ đó rốt cuộc là ai? Cái ૮ɦếƭ của Lôi Thành Đào, Hoàng Thế, Hồng Bảo đều kỳ lại như thế, thời gian xảy ra án mạng cũng rất gần nhau, tại sao người thứ tư lại chưa có chút động tĩnh gì, mặt khác, kẻ thứ tư này chính là kẻ đã hạ đao sát hại Tiểu Hoa phu tử, có lẽ chính vì vậy nên hung thủ sẽ có cách “đối đãi” đặc biệt với người này. Nguyệt Quang rốt cuộc đang ở đâu, có phải hung thủ đã bắt cô ấy để uy Hi*p mình. Quách Tiểu Phong nghĩ thầm. Lúc này bụng hắn đang sôi lên vì đói, chung quy lại vẫn phải ăn cơm đã mới có thể suy nghĩ tiếp được.
Quách Tiểu Phong đi đến một quán nhỏ trước mặt, đưa ra hai lượng bạc.
- Ông chủ, cho một ít thịt bò và một bình rượu.
- Được được, khách quan, cứ ngồi xuống trước đã, tôi đi chuẩn bị ngay đây.
Chủ quán này nhìn vừa thấy tiền là mắt sáng lên, vui vẻ cực độ, cười tươi như đóa hoa mẫu đơn đang nở. Quách Tiểu Phong tìm một chỗ rồi ngồi xuống, hôm nay là 13 tháng 6, nếu không nằm ngoài dự đoán, nếu mục tiêu của hung thủ đúng là Chu Hữu Tài, vậy ngày kia, tức là ngày 15 tháng 6 hung thủ sẽ ra tay, nhưng, nếu mình là hung thủ, mình nhất định không thể để cho quan phủ đoán được bước tiếp theo mình sẽ làm gì, thông thường mà nói, hung thủ thường làm ra những việc khiến quan phủ không ngờ tới, hơn nữa, nếu Chu Hữu Tài lại không phải là một trong bốn người đó thì sao, một là không thể biết được thời gian hung thủ động thủ, hai là cứ cho là chúng ta biết được thời gian cụ thể mà hung thủ sẽ ra tay, thì chúng ta cũng không thể biết được mục tiêu tiếp theo của hung thủ, như vậy vụ án sẽ càng phiền phức hơn. Việc Bạch Nguyệt Quang mất tích cũng khiên người ta lo lắng, rốt cuộc là Bạch Nguyệt Quang có sự suy tính gì, hay là hung thủ đã bắt cô ấy đi? Quách Tiểu Phong thầm nghĩ, rượu và thịt cũng đã mang tới rồi. Không ăn thì không biết mình đói, hắn ăn như sói nhai hổ nuốt, sức lực của bản thân cũng dần hồi phục lại, chi bằng mình sẽ…
Quách Tiểu Phong cơm rượu no nê trở về quán trọ.
- Tiểu Phong, sao bộ dạng đệ lại thành ra thế này?
Vân Nhi thấy Quách Tiểu Phong về, lo lắng hỏi/
- Quách Tiểu Phong, đệ vẫn biết đường về cơ à, lại uống rượu nữa, đệ đúng là kẻ thối tha vô dụng, người đâu, mang roi ra đây, hôm nay ta phải dạy dỗ tên tiểu tử thối này.
Quách Thiên Hùng vô cùng tức giận.
- Nhưng lão gia…
Một quản gia nhìn Quách Thiên Hùng e dè nói, không biết có nên đi lấy roi da tới không.
- Mạng lại đây, muốn tạo phản à?
Quách Thiên Hùng nộ khí nói.
Vân Nhi thấy tình hình xấu đi vội đi lại khuyên Quách Thiên Hùng:
- Thiên Hùng, chàng đừng kích động, có lời nào cứ từ từ nói.
- Tiểu Vân, không phải ta vô tình, chàng nhìn bộ dạng của tên tiểu tử thối này xem, xem hôm nay ta có đánh gãy chân nó không.
Quách Thiên Hùng ςướק lấy roi da, phẫn nộ nói.
- Tiểu Phong, mau nhận lỗi với đại ca đệ đi, nói là từ nay sẽ không uống rượu nữa.
- Đệ nhìn đệ xem, hôm nay ta phải đánh ૮ɦếƭ đệ.
Quách Thiên Hùng xem ra đã tức giận cực độ rồi, Vân Nhi cũng không cản nổi, chỉ nghe thấy tiếng roi da quất mạnh lên người Quách Tiểu Phong.
- Đại ca, đệ rất mệt, đệ muốn đi ngủ.
Quách Tiểu Phong ngẩng đầu lên, trước mặt đã là một màu tối om, Quách Thiên Hùng cũng thấy lòng quặn đau.
- Thiên Lễ, Mạnh Kiều, mau ra ngoài đi, Tiểu Phong đã trở lại bình thường rồi.
- Cái gì, Quách đại ca đã trở về bình thường rồi sao?
Mạnh Kiều trông thấy bộ dạng đó của Quách Tiểu Phong cũng thấy rất xót xa, vội đi lại sờ lên trán Quách Tiểu Phong thì thấy nóng ran như lửa.
- Không hay rồi, Thiên Hùng đại ca, Quách đại ca bị sốt rồi, sốt rất cao.
Mạnh Kiều lo lắng nói.
- Cái gì, Tiểu Phong, không sao chứ, Tiểu Phong.
Quách Thiên Hùng vội đi lại đỡ Quách Tiểu Phong.
- Đại ca.
Quách Tiểu Phong cười gượng, sau đó ngất đi.
- Tiểu Phong, Tiểu Phong, mau tỉnh lại đi, các người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi tìm đại phu, Mạnh Kiều, mau giúp ta đỡ Tiểu Phong vào phòng, Tiểu Phong à, đệ sốt thế này tại sao vẫn uống rượu, đệ đâu cần phải ђàภђ ђạ bản thân thế này chứ. Đệ có biết đệ thế này ta rất đau lòng không, Tiểu Phong, xen lỗi, thật xin lỗi, đại ca không nên đánh đệ.
Mạnh Kiều và Quách Thiên Hùng đưa Quách Tiểu Phong vào phòng.
- Mạnh Kiều, muội ra ngoài trước đi, ta phải lau rửa cho Tiểu Phong, thật làm, người không ra người, ai…thật khổ cho đệ…
- Đến rồi đến rồi, đại phu đến rồi.
Tiếng Vân Nhi từ bên ngoài vọng vào.
- Đại phu, mau lên, nhị đệ tôi sốt cao, ngài mau qua xem xem.
Quách Thiên Hùng vội nói.
- Ai, đừng lo đừng lo, bị sốt chỉ là bệnh nhỏ mà thôi.
Quách Thiên Hùng nghĩ thầm: “ Không phải là người thân của ông, ông đương nhiên không sốt ruột rồi”.
- Đại phu mau qua xem thế nào đi.
- Được được được, vị tiểu ca đừng lo.
Vị đại phu đó vẫn thong thả nói.
- Đại phu, Quách đại ca của tôi sao rồi?
Mạnh Kiều sốt ruột hỏi.
- Cơ bản là không có vấn đề gì lớn, chỉ cần châm cứu và uống ít thuốc cảm là được, chỉ là vết thương này…
- Lúc này còn dài dòng làm gì, mau châm cứu đi.
Quách Thiên Hùng như ngồi trên chảo nóng.
- Ta nói vị tiểu ca này, sao cậu cứ non nóng lên như vậy chứ, mọi người mau ra ngoài đi, lúc châm cứu tôi không muốn có người quấy rầy, tránh châm sai huyệt vị.
- Được, đại phu, mau châm cứu đi, nếu chữa trị tốt cho nhị đệ ta sẽ thưởng lớn.
- Được rồi, cứu người là thiên chức của những người hành y như chúng tôi.
Xong mấy người Quách Thiên Hùng vội lui ra ngoài.
Vị đại phu lau mồ hôi.
- Đại phu, nhị đệ ta sao rồi, không sao chứ?
Quách Thiên Hùng căng thẳng hỏi.
- Cậu ấy chắc không sao đâu.
Vị đại phu nhân từ nói, Quách Thiên Hùng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Đại phu, ta có thể vào thăm nhị đệ ta không?
- Có thể, nhưng hiện giờ bệnh nhân rất yêu, không nên vào lâu quá.
- Đại phu, cảm ơn, ngài thật là diệu thủ hồi xuân. Tiểu Vâm, mau lấy mười lượng bạc đưa đại phu, gọi xe ngựa cho đại phu về.
- Không cần, không cần, tiểu ca cậu thậy khách khí, đây chỉ là bệnh tiểu phong hàn bình thường thôi, nhớ sau khi tỉnh lại không được để cậu ấy uống rượu, tốt nhất là ăn cháo, ta không quen ngồi xe ngựa, tự ta có thể về được, còn về tiền nong, cậu đưa tôi hai mươi quan là được rồi.
- Nếu đại phu đã nói vậy, chúng tôi cũng không ép đại phu ngồi xe ngựa nữa, nhưng chỗ tiền này, mong ngài nhận cho, số tiêng này coi như tôi quyên góp cho y quán để các vị lo liệu thuốc thang cho lão bách tính.
- Nếu cậu đã nói vậy, lão gia này cung kính không bằng tuân lệnh. Tiểu ca, ta thay mặt lão bách tính ở Bản Nạp này đa tạ cậu.
Nói xong vị đại phu liền cáo từ rồi đi ngay.
Quách Tiểu Phong đã đổ bệnh, tin này khiến ông chủ Trương giả mạo mừng thầm trong lòng, bởi vì ngày mai, cũng tức là ngày 14 tháng 6, hắn sẽ thực hiện âm mưu cuối cùng để tế lễ cho Tiểu Hoa phu tử đã ૮ɦếƭ hai mươi năm về trước. Ông chủ Trương này là ai ? Tôi nghĩ mọi người cũng đã đoán ra rồi, chỉ có điều âm mưu cuối cùng của hắn rốt cuộc là cái gì? Quách Tiểu Phong đang bị sốt cao, có thể kịp thời điều tra ra âm mưu của ông chủ Trương hay không? Lúc này, mấy người Lý đại nhân đang làm gì đây?