Chuyển ngoặt (1)
Vừa lúc Lý Nghị bưng bát nước chứa kịch độc lên thì một tiếng “Ding dang” vang lên- bát nước liền rơi xuống mặt đất.
- Ai ?
Lý Nghị cảnh giác hỏi.
- Lý Nghị, sao ông lại hồ đồ như vậy, không những Gi*t đại ca tôi, lại còn rước họa cho tôi, ông biết hai ngày nay tôi đã sống thế nào không? Uổng công tôi vẫn tin tưởng ông. Trước đây tôi đã Gi*t Lý Phiêu Phiêu, là tôi không đúng, nhưng cô ta đã sát hại cha tôi, vu oan cho Nguyệt Quang, lại còn Gi*t ૮ɦếƭ Mạnh Lâm và Viên Viên, Gi*t người đền mạng là lẽ trời rồi. Lúc đầu ông là gian phạm với cô ta, cái này có thể cho qua, nhưng tại sao bây giờ ông lại nhẫn tâm như vậy, muốn hại cả Quách gia, đúng là biết người biết mặt không biết tâm. Ai, cũng may Quách Tiểu Phong tôi đại phúc đại mệnh nên không ૮ɦếƭ dưới tay ông. Đừng quên, tôi vẫn là một phạm nhân, nếu ông ૮ɦếƭ rồi thì tôi đây đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không được minh oan.
Quách Tiểu Phong từ trên mái bếp nhảy xuống, trừng mắt nhìn Lý Nghị, khiến ông ta thoảng thốt, không ngờ sự tình lại thành ra thế này.
- Tiểu Phong, xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta vốn không muốn vậy đâu, nhưng nửa đêm ta lại nghe thấy Phiêu Phiêu khóc thảm nói là dưới đó rất lạnh lẽo, hôm đó bên mộ của Phiêu Phiêu…
Lý Nghị vừa quỳ vừa khóc đem đầu đuôi sự tình kể hết cho Quách Tiểu Phong.
- Kẻ bí mật đó hôm nay tôi cũng đã nhìn thấy rồi, Lý thúc, chẳng trách thúc lại…Kẻ bí mật đó biết thuật mê hoặc người khác, chỉ vì thúc quá thương nhớ Phiêu Phiêu nên nó mới có cơ hội lợi dụng. Có điều kẻ này rốt cuộc là thần thánh phương nào, có ân oán sâu nặng gì với Quách gia chúng ta, vì lẽ gì mà nhất định phải làm cho Quách gia tan nát mới thấy hả dạ?
Quách Tiểu Phong nghi hoặc hỏi..
- Nhưng đúng là ta đã nghe thấy giọng nói của Phiêu Phiêu.
Lý Nghị do dự hồi lâu mới hỏi.
- Thúc không nói tôi cũng quên mất, đêm đó Lai Phúc cũng nghe thấy giọng nói của Phiêu Phiêu phát ra từ phòng của thúc.
- Phải đấy, phải đấy, nếu không phải Phiêu Phiêu thì là ma quỷ gì đây?
- Thực ra chuyện này rất đơn giản, tất cả mọi chuyện đều do kẻ mặc đồ đen bí mật đó tự biên tự diễn, nếu nó đã biết thuật mê hoặc người, thì những tiểu xảo nhỏ này chắc cũng không làm khó nó. Mặt khác, ta đoán khi thúc thắp đèn lên không trông thấy gì, cộng với thần trí không minh mẫn, nên mới cho rằng đó là hồn ma của Phiêu Phiêu hiện về.
- Tiểu Phong cậu quả nhiên liệu chuyện như thần, đêm đó không có ánh trăng, gió lại thổi mạnh, bầu không khí có vẻ rất hắc ám. Nhưng nếu không phải là hồn ma của Phiêu Phiêu, lẽ nào chuyện này lại do người làm?
- Không sai, thật ra kẻ bí mật đó đã giở chút mánh khóe, hôm ở mộ của Phiêu Phiêu, hắn đã khiến thúc hoang mang lo sợ, sau đó đã dùng thuật giả giọng và thuật thôi miên khiến thần trí thúc điên đảo. Nếu khi ấy thúc kể rõ sự tình thì đâu đến nông nỗi này, nhưng điều khiến ta bận tâm nhất chính là kẻ này có bản lĩnh, võ công bất phàm, rốt cuộc là thần thánh phương nào, chỉ e nó cũng là một quân cờ dưới tay kẻ khác. Quách gia ta không dám tự nhận đại nhân đại nghĩa, nhưng tự hỏi cũng không kết thù kết oán với ai. Lý Nghị, hôm nay ông không ૮ɦếƭ, đúng lúc có thể giúp tôi tìm ra hung thủ thực sự, lấy công chuộc tội.
- Nhị thiếu gia, có điều người tôi đã trúng độc…
- Ông yên tâm, tuy hiện giờ tôi chưa nghĩ ra cách giúp ông giải độc, nhưng trong thời gian này tôi nhất định bảo đảm ông sẽ không việc gì. Chúng ta sẽ…….
………………………………………… …………………………………………
Về phía Thượng Quan Văn Cẩm, tuy mọi người đã dốc hết sức nhưng vẫn chẳng có tiến triển gì. Nháy mắt một ngày nữa lại trôi qua. Văn Cẩm lấy tư liệu ghi chép về Quách Tiểu Phong và Quách gia xem xét, lật qua giở lại đến mức cuốn sách sắp nát tươm nhưng vẫn không tìm ra manh mối hữu dụng nào, quả thật biện pháp này chẳng khác nào mò kim đáy bể, rất khó để phát hiện ra điểm đột phá. Lúc này trời cũng đã chạng vạng tối, nghĩ tới Lý Thiên Tường và Hoàng Bỉnh Phong cấp tốc tới đây, tuy vụ án này rất gấp gáp, nhưng người ta dù gì cũng là khách, cơm trưa đã không ăn, chỉ e giờ đã đói sôi bụng.
- Lý huynh, Hoàng huynh, Trịnh quản gia, xem xem cũng không còn sớm nữa, mọi người nhất định rất đói, chi bằng hôm nay tiểu đệ làm chủ, đi ăn đặc sản Kinh thành nhé.
Lý Thiên Tường vốn định cáo từ, nhưng đã bận cả ngày nên quả thật cũng rất đói, ngại ngùng nói:
- Đã nói vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh.
- Vậy mời Lý huynh, Hoàng huynh và Trịnh quản gia tới Túy Tiên lầu.
………………………………………… ………………………………………… …..
Sau khi cơm rượu no say, lúc thanh toán, Thượng Quan Văn Cẩm lấy ra một tờ ngân phiếu hai mươi lượng của Tiền Trang Quách gia.
- Xin lỗi, khách quan, quán chúng tôi không nhận ngân phiếu của Tiền Trang Quách gia, phiền ngài đổi lại ngân phiếu của Tiền Trang Vạn gia.
Ông chủ từ tốn nói.
- Ông chủ nói vậy là ý gì, tại sao không nhận ngân phiếu của Tiền Trang Quách gia, lẽ nào…ngân phiếu của Tiền Trang Quách gia với ngân phiếu của Vạn gia có gì không giống nhau?
Lý Thiên Tường tức giận nói.
- Khách quan bớt giận, chỉ là vì ngân phiếu của Tiền Trang Quách gia hiện giờ không còn lưu hành, ai mà không biết chuyện này….
- Được rồi, được rồi, ông chủ, đây là ngân phiếu hai mươi lượng của Vạn gia, ông nhận lấy, chúng tôi có thể đi được chứ?
Thượng Quan Văn Cẩm cho rằng bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện, lấy ngay một tờ ngân phiếu của Vạn gia để thanh toán.
- Khoan đã.
Lý Thiên Tường lấy ra hai tờ ngân phiếu, soi kỹ dưới ánh đèn.
- Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!
Nói đoạn Lý Thiên Tường vội kéo Thượng Quan Văn Cẩm đi.
- Lý huynh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại gấp thế?
- Phải đấy, Lý huynh, rốt cuộc là chuyện gì, sao lại phấn chấn như vậy?
Hoàng Bỉnh Phong thấy vậy cũng không rõ thế nào.
- Haha….hôm nay mình phát tài rồi!
Ông chủ của Túy Tiên lầu cầm ngân phiếu trên tay, vui vẻ nói.
- Haha….tôi nghĩ tôi đã biết rồi, tôi biết là chuyện gì rồi, mau cùng tôi tới Quách phủ đối chứng một chút. Như vậy, ít nhất chúng ta có thể chứng minh chuyện này không phải do Tiểu Phong làm, cũng có đối tượng để nghi ngờ.
Lý Thiên Tường phấn chấn nói.
- Nói vậy tức là Lý huynh đã biết hung thủ là ai rồi sao?
- Bây giờ vẫn chưa dám chắc, phải tới Quách phủ đối chứng trước rồi tính sau, các người đi cùng tôi.
Cũng may là chưa quá muộn, Quách phủ vẫn sáng đèn, Bạch Nguyệt Quang vì điều trị cho Quách Thiên Lễ mà bận bù đầu bù óc. Thím Thẩm tới nói có bạn cũ đến tìm, Bạch Nguyệt Quang không biết là ai, nhưng có nằm mơ cô cũng không ngờ rằng người tới tìm lại chính là những người bạn chia tay cách đây chưa lâu. Lý Thiên Tường vừa trông thấy Bạch Nguyệt Quang:
- Cung hỷ đại tẩu, cung hỷ đai tẩu.
- Lý huynh đệ xin đừng lấy tôi ra làm trò đùa, Quách gia giờ đang hỗn loạn như một nồi cháo, hỷ sự đâu ra mà đến chứ.
Bạch Nguyệt Quang hơi bực mình, Quách gia thành ra thế này mà Lý Thiên Tường vẫn ăn nói như vậy được, rõ ràng là đang có ý chế giễu.
- Từ từ nào, đại tẩu nghe tôi nói hết đã, tôi tới là muốn hỏi về tình hình trước khi Quách Thiên Hùng đại ca ૮ɦếƭ.
Lý Thiên Tường thong dong nói.