Cơn sốt rút tiền
Ngày hôm sau, tin Quách Thiên Hùng ૮ɦếƭ lan khắp Kinh thành, người ta bắt đầu lo ngại cái ૮ɦếƭ của Quách Thiên Hùng có thể khiến tiền tài của Quách gia chịu sự tổn thất lớn, lão bách tính sợ ngân phiếu trong tay mình trở thành những tờ giấy trắng nên đã chạy tới Quách phủ, nhanh chóng tạo ra cơn sốt rút tiền, mấy ông chủ lớn lần lượt kéo nhau tới Quách phủ cầu cứu, họ nói rằng, họ nắm giữ rất nhiều tiền bạc ở tiền trang mà Quách lão gia đã vất vả gây dựng, mà lúc này người của Quách phủ như nằm trên trảo lửa, không biết tìm đâu ra số tiền lớn như vậy?
Quách gia tập trung nhau lại, nam nhân bán bảo khí, vàng bạc, nữ nhân bán trang sức, nhưng những thứ này có bán hết đi cũng chẳng thấm vào đâu so với khoản tiền cần gấp để ứng phó. Bạch Nguyệt Quang lấy chiếc vòng cổ mà Quách Tiểu Phong tặng năm xưa đưa cho Quách Tiểu Phong đi bán lấy tiền, Quách Tiểu Phong cũng không còn cách nào khác, cũng đành phải lấy thanh Sát Thiên kiếm mang đi bán nốt.
- Tướng công, chàng sao có thể bán thanh Sát Thiên kiếm đi chứ? Nó chẳng phải là thứ sư phụ đã tặng chàng sao?
- Ai, kiếm bán đi có thể chuộc về mà, nếu không gom đủ tiền, có khác nào tự hủy hoại Quách phủ chúng ta, đại ca mới đi hôm qua, thi thể còn chưa lạnh, ta không muốn để sản nghiệp mà cha và đại ca vất vả gây dựng bại trong tay ta.
- Nhị đệ, chỗ trang sức này đệ cũng mang bán đi.
Vân Nhi mang một hộp đựng trang sức đưa cho Quách Tiểu Phong. Hắn trầm ngâm nhận lấy, trong lòng không biết là dư vị gì.
- Đại tẩu, cảm ơn, cảm ơn tẩu….
- Cảm ơn gì chứ, đều là người một nhà, cứ cho là Thiên Hùng đã đi rồi thì ta vẫn là người của Quách phủ, điều quan trọng nhất bây giờ là giúp Quách phủ vượt qua cửa ải khó khăn này.
- Quách đại ca, đây là bổng lộc của đệ trong hai năm nay, huynh mau lấy đi ứng gấp.
Vương Hâm lấy ngân lượng dành dụm được từ trong chiếc túi vải màu đỏ đưa cho Quách Tiểu Phong.
- Cả muội nữa, đây là tiền công hai tháng nay của muội.
Tiểu Điềm cũng lấy ra ít bạc lẻ nói.
- Quách đại ca, đây là ít trang sức của muội, huynh hãy đem bán lấy tiền đi.
Mạnh Kiều nói.
- Nhị thiếu gia, đây là tiền công dành dụm đước mấy năm nay của tôi.
Lý Nghị nói.
- Cả tôi nữa….cả tôi nữa….
Mọi người trong Quách phủ đều rất muốn đóng góp chút ít của mình giúp Quách phủ vượt qua cơn sóng gió này.
- Mọi người, cảm ơn, cảm ơn mọi người, mọi người hãy nhận của Quách Tiểu Phong tôi một lạy.
Quách Tiểu Phong nói xong liền quỳ xuống dưới đất, Lý Nghị vội đi lại đỡ:
- Nhị thiếu gia, bao nhiêu năm nay, chúng tôi đã coi Quách phủ như là nhà của mình, nếu Quách phủ tan nát, lão già như tôi cũng không có chỗ nương thân, đứng lên nào Thiếu gia, cứu Quách phủ cũng chính là cứu bản thân chúng tôi mà.
- Thánh chỉ tới.
Lúc này ngoài cổng truyền lại giọng nói dõng dạc của một Thái giám, không biết là có chuyện gì. Quách Tiểu Phong vội chạy ra ngoài, chuẩn bị tiếp chỉ.
- Quách Tiểu Phong nghe chỉ.
- Thảo dân Quách Tiểu Phong nghe chỉ.
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, tiền trang của Quách phủ có tác dụng duy trì kinh tế và sự ổn định của Đại Tống, bây giờ đang xuất hiện nguy cơ, sau khi bàn bạc thống nhất, đặc cách rút một trăm vạn lượng để đối phó với tình thế nguy cấp, khâm thử.
- Thảo dân Quách Tiểu Phong tiếp chỉ, cảm ơn ân đức vua ban.
Quách Tiểu Phong thực vui mừng ngoài mong đợi, chẳn khác nào trời hạn gặp mưa rào.
- Quách công tử, tiếp chỉ !
- Công công, mời vào phủ uống chén trà, ngài đi đường vất vả rồi.
Quách Tiểu Phong thoáng nhìn thì thấy phía sau vị công công này là mấy chiếc xe trở đầy bạc trắng, chắc là có thể ứng phó với cơn sốt đổi tiền của bách tính.
- Hay lắm hay lắm, lần này công tử nên cảm ơn Triệu đại nhân, nếu không phải ông ấy biết Quách phủ xuất hiện nguy cơ, kịp thời bẩm báo lên Hoàng thượng, thì Hoàng thượng đâu biết tiền trang của Quách phủ đang gặp khó khăn.
Vị công công đó nói. Triệu Ứng Long, Triệu đại nhân cũng thật là hiểu chuyện, xem ra lần này đúng là phải cảm ơn ông ấy rồi. Quách Tiểu Phong nghĩ bụng.
- Công công, mời vào trong.
Quách Tiểu Phong giơ tay ra mời vị công công, đồng thời đưa mắt về phía Lý Nghị, ý muốn nói là, bây giờ đã có tiền, mau chóng đi tìm những người quản lý tiền trang để phát tiền. Lý Nghị là ai chứ, tự nhiên hiểu ngay ý của Quách Tiểu Phong, vội đi triệu tập người quản lý ở những tiền trang lớn để bàn chuyện. Tiền trang của Quách phủ sau khi có tiền, người dân cũng bắt đầu bàn tán, có người nói:
- Xem ra cái ૮ɦếƭ của Quách Thiên Hùng cũng chẳng ảnh hưởng to tát gì tới Quách gia. Tiền trang cũng không gặp nguy cơ gì, tôi cũng không muốn bị giảm lợi tức, chỉ còn hai ngày nữa ngân phiếu của tôi đến kỳ hạn, chi bằng cứ đợi thêm hai ngày nữa xem thế nào.
- Phải đấy, chúng ta nên tin tưởng Quách nhị công tử, chúng ta cứ quay về đã rồi tính sau.
Tình hình ở những tiền trang không khác nhau là mấy, nếu ai hiểu biết về tiền tệ, tài chính cũng biết, những cơn sốt rút tiền như thế này rất “nhạy cảm”, đến nhanh mà đi qua cũng nhanh. Cứ như lần này mà nói thì không những không lung lay vị thế của Quách phủ trong lòng lão bách tính, trái lại nó còn khiến nhiều người tin rằng tiền trang của Quách phủ rất đáng tin cậy. Dù sao cơn sốt rút tiền lần này cũng đã qua đi, để ứng phó với nó, Quách gia đã dùng tổng cộng ba trăm vạn lượng.
Nhưng, ngoại trừ Kinh thành, Quách gia vẫn còn không ít những tiền trang nhỏ rải rác khắp nơi, ngày mai, đợi đến khi cái ૮ɦếƭ của Quách Thiên Hùng lan ra, chắc chắn cơn sốt rút tiền sẽ lại bạo phát. Chỉ có bảy mươi vạn đem ra đối phó thì cũng chỉ như muối bỏ bể, nhưng sau khi trải qua cơn sóng gió này, những người gửi tiền đều đã nhìn ra thế lực của Quách gia. Lúc trước họ nghĩ rằng Quách Thiên Hùng vừa ૮ɦếƭ, Quách Tiểu Phong lại không có nhiều kinh nghiệm về làm ăn, trong khi tiền trang của Quách phủ lại đang đối mặt với cơn sốt rút tiền. Nào ngờ tiền trang của Quách gia không những đối phó rất tốt, không những vậy triều đình còn ra mặt trợ giúp. Người làm tiền trang đều là những người rất thông minh, đến chạng vạng tối, có đến mười mấy tiền trang chở ngân lượng tới Quách gia, từ chiều đến giờ đã có hơn năm trăm vạn lạng, như vậy cơ bản không cần lo lắng về cơn sốt rút tiền lần này.
Ngày thứ hai sau khi Quách Thiên Hùng ૮ɦếƭ, Quách gia náo nhiệt chưa từng có, mười mấy người quản lý tiền trang cùng thuộc hạ, trên dưới trăm người tới chúc mừng tài làm ăn của Quách Tiểu Phong. Nhưng vào lúc này, có một người lại đang lặng lẽ nằm trong phòng, người này là Vân Nhi, bên cạnh cô còn có cậu con trai Hiểu Phi.
- Mẹ, sao mẹ lại ủng hộ Nhị thúc, con cảm thấy cái ૮ɦếƭ của cha có liên quan đến Nhị thúc, sao mẹ lại cản con.
- Hiểu Phi, bây giờ chúng ta vẫn chưa thể xác định cha con là do Nhị thúc Gi*t, cứ cho Nhị thúc là hung thủ, con nói xem cô nhi quả phụ như chúng ta có thể làm được gì, con cũng thấy rồi đó, ngay đến Hoàng thượng cũng giúp thúc ấy.
Vân Nhi bất đắc dĩ nói.
Màn đêm dần dần buông xuống. Hai ngày nay Quách Tiểu Phong cũng sức cùng lực kiệt, trước tiên là cái ૮ɦếƭ không rõ ràng của Quách Thiên Hùng, sau đó là bản thân không biết vì sao lại có mặt ở hiện trường và trở thành người tình nghi, tiếp đó lại là cơn sốt rút tiền. Quách phủ đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, tưởng chừng như vô phương cứu vãn, may sao chỉ một Thánh chỉ đã cứu cả Quách gia, tuy nguy cơ của tiền trang tạm thời đã tạm lắng, nhưng Quách Tiểu Phong vẫn cảm thấy có một dự cảm bất an. Ngày mai, Quách Tiểu Phong tính là tới cảm ơn Triệu Ứng Long, nếu không có ông ấy thì Quách phủ đã phá sản rồi.
- Ngày mai, ta sẽ đi cảm ơn Triệu đại nhân.
Quách Tiểu Phong ôm Bạch Nguyệt Quang vào lòng nói.
- Phải đó, chàng nên đi tới cảm ơn Triệu đại nhân.
- Nguyệt Quang, ta vẫn cảm thấy có một dự cảm bất an, nếu ta lại làm sai chuyện gì, nàng vẫn tin tưởng ta chứ?
- Đồ ngốc nhà chàng, chàng là tướng công của thi*p, cho dù chàng làm gì, thi*p mãi mãi tin tưởng chàng…