Một nỗi chua xót không ngừng dâng lên trong иgự¢ Cố Bình An, ngay cả tinh thần cũng chìm trong trạng thái căng thẳng. Có lẽ bởi vì khẩn trương cùng mệt mỏi quá độ nên cô đã ngủ đi lúc nào không hay. Một đêm này không mộng mị, nhưng thân thể rã rời làm cho cô không muốn tỉnh lại, cơ thể như bị một sức mạnh rất lớn khống chế làm cho cô thầm nghĩ chỉ muốn vĩnh viễn đắm chìm trong không khí bình yên như thế này, không cần tỉnh lại thì tốt biết bao.
Bình An không biết Thẩm An Bình đã trở về từ khi nào. Anh thậm chí cũng không báo một tiếng cho cô đi đón, nhưng cũng không sao, hai mươi mấy năm qua, bọn họ luôn luôn là ăn ý như vậy, không cần bất cứ thứ ngôn ngữ nào.
Khi Cố Bình An tỉnh dậy, mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy đó là trên trần nhà đang lơ lửng ba quả bong bóng thật lớn màu hồng. Trần nhà được quét bằng vôi trắng làm nền cho sắc hồng càng thêm nổi bật, nét 乃út màu bạc dạ quang viết lên ba từ đơn giản nhưng rất rõ ràng trên bong bóng: I MISS YOU.
Cô nhoẻn miệng nở nụ cười, Không ngờ người đàn ông ba mươi tuổi như anh lại làm ra chuyện ngốc nghếch thế này, chẳng khác nào những thanh niên vừa mới bước vào yêu, thích bày trò lãng mạn không thực tế. Thế nhưng tất cả hành động ngây ngô trước mắt lại làm cô rất cảm động, cảm động đến nỗi sâu tận tâm can cũng cảm thấy thật ấm áp. Thẩm An Bình chắc vì quá mệt nên quần áo cũng không thay mà nằm xuống cạnh cô ngủ thi*p, cách một tấm chăn mỏng ôm cô vào lòng, động tác của anh rất nhẹ, cánh tay thật dài chỉ là tùy ý hơi khoác lên bụng cô. Hô hấp quen thuộc vững vàng làm cô tham lam đem nó hít thật sâu vào phế quản. Từng làn hơi thở nhẹ nhàng của anh không ngừng phất vào sau gáy, cảm giác ngưa ngứa làm trái tim Cố Bình An giờ đây như được một bàn tay vô hình xoa nắn, tâm tình rối loạn khi nãy giờ cũng mềm xuống, trầm tĩnh như mặt nước hồ.
Dù chưa hề thốt lên bất cứ lời nào, nhưng cô lại thấy hầu gian như đang bị ai Ϧóþ nghẹn, đột nhiên cảm thấy mình có lẽ đã đánh giá quá cao bản thân, cô thật không có khả năng hạ quyết tâm rời khỏi anh đi được.
Cô tham luyến hương vị ấm áp trên người anh; thầm nghĩ giá mà cứ được tiếp tục sống một cách bình lặng thế này, có anh và cô thì tốt biết mấy. Cô khao khát muốn được mỗi phút mỗi giây đều có thể cùng anh một chỗ, ôm cánh tay anh chìm vào giấc ngủ, tỉnh lại người đầu tiên khi cô mở mắt có thể nhìn thấy là anh, thứ hai mới là ánh mặt trời chói chang ngoài kia. Cô muốn mỗi ngày được cùng anh chia sẽ nụ hôn giữa ánh nắng ban trưa, được chạm đến chiếc cằm đã hơi nhú ra một ít râu của anh. Cô càng ao ước mình mãi là đứa nhỏ như ngày xưa, vĩnh viễn không cần lớn lên, có thể cứ quấn lấy anh mà làm nũng. Cố Bình An thật sự rất ích kỷ, cô khao khát muốn độc chiếm sự nuông chiều của anh, tình yêu của anh, muốn được anh tiếp tục dung túng mà không cần phải có bất cứ lý do nào.
Cô mong mình có thể là tất cả của anh: là bạn gái, là người nhà, là con gái, ngay cả là mẹ; trong lòng tham lam ước ao trở thành người quan trọng duy nhất trong cuộc sống anh mà không phải bất kỳ ai khác.
Nhưng đã không thể nào. Thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ mới một cái chớp mắt thôi đã làm cho Cố Bình An ngay cả một cơ hội để bù đắp cho anh cũng không có. Cô chưa bao giờ cảm thấy hối hận cùng thống khổ như lúc này đây. Nếu như quá khứ có thể quay lại một lần nữa, cô nguyện sẽ hết sức trân quý thời gian mình được gần anh, được như vậy giờ khắc hiện tại cô chắc sẽ không phải tiếc nuối như thế này. Cùng Thẩm An Bình gần gũi hai mươi mấy năm nay, lần đầu tiên Cố Bình An cảm thấy thời gian bọn họ bên nhau sao lại quá ít ỏi.
Cô nhẹ nhàng xoay người, lấy một nửa chăn còn lại phủ lên người Thẩm An Bình. Trên người anh vẫn còn không ít phong trần và mệt mỏi, da thịt nơi cổ áo vẫn còn lưu lại một chút hơi lạnh. Cố Bình An tham lam không tự chủ lấy tay vuốt ve lên nó, động tác tuy rất nhẹ nhưng vì Thẩm An Bình chưa ngủ sâu, liền tỉnh lại. Anh ôm chặt Cố Bình An vào trong иgự¢, ôn nhu dùng cằm mình cọ cọ đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng thở dài một hơi:” Thật tốt quá, em vẫn còn ở đây.”
Chỉ một câu nói ngắn ngủi lại làm cho lòng Cố Bình An thêm nhiều chua xót, khổ sở, càng không nỡ nào buông tay. Cảm giác nước mắt nóng hỏi đang chầu chực trào ra, Cố Bình An hấp tấp hôn lên đôi mày của anh, miệng không ngừng lặp lại:”Em đây, em ở tại đây, Thẩm An Bình, em yêu anh!” Cô cẩn thận hôn lên mỗi một tấc da thịt trên người Thẩm An Bình, bàn tay vụng về vội tháo nút áo, đem áo khóac anh cởi xuống. Hành động ngây ngô này đã vô tình làm dấy lên Dụς ∀ọηg nguyên thủy của Thẩm An Bình. Một tuần này, anh thật đã nhớ nhung cô khổ sở thế nào đi, giờ taị đây một khắc liền cứ thế bùng nổ. Cố Bình An cảm nhận được Thẩm An Bình hô hấp càng lúc dồn dập hơn.
Ngay tại lúc cô tưởng như anh đã hoàn toàn bị Dụς ∀ọηg thiêu đốt, Thẩm An Bình đột nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang không ngừng châm lửa trên người anh, cố gắng hít sâu một hơi, ánh mắt thâm trầm giờ cũng hơi dịu lại. Anh tham lam hôn lấy đôi môi cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé không xương kia, hỏi nhỏ:”Làm sao vậy? Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Bình An rõ ràng cảm nhận được Dụς ∀ọηg mạnh mẽ của anh, nhưng không hiểu sao anh lại cố ép bản thân mình dừng lại. Nụ hôn ẩm ướt của anh vừa dán trên mu bàn tay cô, theo mạch máu cứ thế xông thẳng vào tim cô, làm cho trái tim kịch liệt giãy dụa, chỉ muốn phá kén nhảy khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
Cô ngẩng đầu lên, cố đem nước mắt nuốt ngược xuống, cổ họng trở nên chua xót:”Thẩm An Bình, anh mãi mãi vẫn yêu mỗi em sao?”
Thẩm An Bình nhíu nhíu mày, nhưng vẫn kiên nhẫn liên tiếp đặt những nụ hôn nhẹ lên mặt cô:” Đứa ngốc, sao lại thích hỏi anh vấn đề này chứ?”. Sau đó liền ôm chặt lấy cô, bên tai cô nhẹ giọng thì thầm:” Nghe đây Cố Bình An, anh không thể cam đoan mình yêu em nhiều thế nào, nhưng anh có thể khẳng định đời này anh chỉ yêu mỗi mình em mà thôi.”
Thanh âm mềm nhẹ của anh làm lòng cô thêm quyến luyến, mỗi câu mỗi chữ thốt ra mạnh mẽ, hữu lực. Anh vĩnh viễn luôn biết bản thân nên làm thế nào, không cần tốn hơi chỉ một đòn duy nhất liền đánh thẳng trực tiếp vào lòng cô.
Tròng mắt đột nhiên thật nóng rát, đời này cô sao có thể may mắn như thế, gặp được một người hiểu rất rõ về mình như anh đây.
Thật sự có thể như mẹ từng nói: trên đời vẫn còn rất nhiều đàn ông tốt sao?
Cố Bình An nhìn anh không dời mắt, chăm chú như người đang bị thôi miên. Anh bất quá cũng là một người đàn ông bình thường mà thôi, những ưu điểm của người khác có anh đều có, còn những khuyết điểm của anh so với họ xem ra cũng giống nhau không ít đi.
Đã có vô số lần cô tự vỗ иgự¢ mình an ủi: không sao cả, sẽ không có việc gì, không cần sợ.
Cô thầm tự nhủ nếu đó là một tình yêu đích thực thì cho dù không có kết quả, cả đời này của họ cũng sẽ mãi khắc cốt ghi tâm đoạn tình cảm kia.
Cho nên cô chọn lựa: thà đau ngắn còn hơn đau dài.
Cố Bình An nghĩ ngợi xong liền nói:”Thẩm An Bình, chúng ta không đính hôn có được không?”
Thế nhưng đáp lại cô không phải là tiếng hét thất thanh, phẫn nộ của Thẩm An Bình, chỉ là cảm giác cánh tay đang ôm mình thật chặt đột nhiên trở nên cứng ngắt. Anh hoàn toàn không thể tin rằng nghênh đón mình từ nơi xa xôi, gấp gáp trở về, lại là câu nói này của cô.
Anh chưa trả lời, chỉ chăm chú quan sát sự bình tĩnh đến khác thường của Cố Bình An, nhìn cô đang rất cố gắng, ép buộc bản thân mình để nói cho xong:” Ngày đó những lời em nói với Mạc Phi, anh hẳn đều phải nghe được tất cả không phải sao? Nhưng anh lại làm bộ như không nghe thấy. Anh cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói, điều đó chẳng phải chứng minh anh đối với em cũng không phải hoàn toàn tin tưởng, không đúng sao?”
Lòng Thẩm An Bình thoáng căng thẳng, anh đột nhiên nhào đến ôm chặt lấy Cố Bình An, muốn ngăn không cho cô nói tiếp. Không ngờ Cố Bình An cũng không hề có ý đem anh đẩy ra, dường như đang cố kiềm nén, cô là muốn đem tất cả bất hạnh cứ một mình ôm lấy.
“Không cần lại tiếp tục lừa mình dối người. Thẩm An Bình, chúng ta trong lòng đều có gút mắt, miễn cưỡng tiếp tục sẽ không có hạnh phúc.”
Những lời này anh đã cố đem chúng chôn kín bấy lâu, như thế nào hôm nay cô phải vạch trần ra hết thảy chứ? Thẩm An Bình còn có thể nói thêm lời nào nữa đây. Anh đem cô ôm càng chặt, mạnh mẽ lắc đầu:”Miễn cưỡng tiếp tục sau này có hạnh phúc hay không anh không cần biết, nhưng anh biết nếu mình không kiên trì, nhất định sẽ không thể hạnh phúc.”
“Bình An, anh có thể bắt mình cái gì cũng không nghe thấy, mặc kệ lý do thế nào, em hiện tại không phải đang ở cạnh anh sao? Anh phải cảm tạ Mạc Phi, nếu không nhờ cô ta em sẽ không nhanh như vậy mà đến cạnh anh. Em nghĩ anh sẽ dễ dàng để mặc em ra đi sao?” Anh dừng trong chốc lát, lại tự hỏi tự đáp:” Anh sẽ không buông tay để em rời đi, Bình An”
Thẩm An Bình cười càng thêm thê lương, ngập tràn nỗi chua xót. Nhìn thấy cảnh trước mắt, lòng Cố Bình An như co thắt, cảm giác bi thương khó tả, tựa như có ngàn cơn sóng to mạnh mẽ đang đánh úp lại, mà bản thân thì chỉ có thể bất lực cố gắng chống đỡ. Thật lâu sau nước mắt cứ thế mà lăn dài trên má, muốn dừng cũng không được.
“Em cứ cho rằng bản thân mình rất mạnh mẽ, có thể tiếp tục kiên trì.” Giọng Cố Bình An càng thêm nức nở: “Thẩm An Bình, anh biết không em cho rằng chia tay sẽ là chuyện rất dễ dàng; em cũng không tin bản thân mình rất yêu anh, nhưng không hiểu sao giờ phút này tim em lại đau đớn thế này…”
Nỗi đau giống như trái tim đang bị một bàn tay gắt gao Ϧóþ chặt, ngay cả hô hấp cũng dần dần biến mất.
Cô gắt gao nắm chặt tay áo của anh:”Chúng ta không thể tiếp tục anh biết không? Chúng ta cần phải tách ra. Em muốn có mẹ, em muốn có gia đình của em.”
Thẩm An Bình nhẹ vỗ về đỉnh đầu Cố Bình An an ủi:” Không có bất cứ chuyện gì có thể chia cách hai chúng ta, anh nhất định sẽ đem tất cả giải quyết thật tốt!”
“Không!..” Cố Bình An hoảng hốt thét lên:” Anh sao có thể giải quyết được! Mạc Phi đã tự sát ! Mẹ em thì bị ung thư anh biết không? Anh có thể giải quyết được sao! Anh làm sao mà giải quyết đây!”
Ánh mắt dịu dàng vừa rồi của Thẩm An Bình thoáng cái biến mất, thay vào đó là sự nồng đậm phẫn nộ. Anh mạnh mẽ xoay mặt Cố Bình An lại, bắt cô phải đối diện với mình. Con ngươi đen sâu không thấy đáy giờ càng tràn ngập sự kiên định, không cho phép phản kháng, chỉ nghe anh gằn từng chữ qua kẽ răng nói :”Anh mặc kệ là ai sống ai ૮ɦếƭ. Anh chỉ cần có em, em có hiểu hay không? Anh chính là ích kỷ như vậy đó thì sao nào, cho nên em đừng có mơ tưởng mà rời khỏi anh. Em biết không?”
“Em không…” Cố Bình An còn chưa nói hết môi đã bị Thẩm An Bình dùng sức hôn thật mạnh, đoạt đi tất cả hô hấp của cô. Anh thô lỗ túm chặt lấy thân thể nhu nhược kia, mái tóc cô vì giãy dụa giờ đã xõa tung, hình ảnh hỗn độn trải xuống áo gối trắng tinh. Màu đen bóng của mái tóc đối lập hoàn toàn với màu trắng của gối khiến cho cảnh tượng trước mắt nhìn qua thật có chút ghê người.