Cố Bình An đang bưng cái tách đứng thư giãn trong phòng trà nước của công ty. Hôm nay công việc rất nhiều nên cô chỉ đành tranh thủ giải lao một chút.
Cô đang suy nghĩ bản thân không phải là người tốt đẹp cao cả gì, không phải một học sinh ngoan, hay nhân viên giỏi, đồng thời càng không phải là người yêu lý tưởng. Cô đối với tình yêu e rằng là do khát vọng muốn có được một người mà thôi.
Cố Bình An đứng cạnh cửa sổ, nhìn dòng xe bên dưới như mắc cưỡi, người người chen chúc nhau mà đi, cảm giác như hàng thế kỷ đã trôi qua. Cửa kiếng thủy tinh ngăn cách hoàn toàn sự yên tĩnh của nơi này cùng thế giới nhôn nhịp bên dưới kia , rõ ràng trong lòng không hề có chút vướng bận lại không biết bản thân là đang phiền muộn cái gì.
Cô chẳng phải đã có được hết thảy không phải sao?
Mẹ chắc sẽ đồng ý, lại có tình yêu của Thẩm An Bình, còn có người bạn tốt là Quan Tiểu Bảo.
Nói tóm lại số mệnh của cô là cỡ nào tốt. So với Mạc Phi, tuy cô không thể sánh ngang, nhưng cô càng hạnh phúc hơn cô ấy rất nhiều không phải sao?
Vì sao cô cho dù đã thắng nhưng lại cảm thấy có gì đó mất mác? Cảm giác này là từ đâu mà đến đây?
Tách cà phê mới pha trong tay không ngừng bốc lên những làn khói lượn lờ, hương thơm bay quyện khắp nơi, tạo thành màn sương mù mờ ảo, biến mọi thứ trước mắt trở nên thật mơ hồ.
Một giọng nói vang lên từ sau lưng, dĩ nhiên không cần đoán cũng biết, ai khác ngoài Quan Tiểu Bảo đây. Cô tiến tới cười cười vỗ vai Cố Bình An. Ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc của Tiểu Bảo, cô đầu cũng không thèm quay lại nói.
“Đã làm xong việc rồi sao? Muốn tới đây mà tiếp tục châm chọc à?”
Quan Tiểu Bảo cười đến híp cả mắt, nhìn cô nhất thời cười rộ, so với ngoại hình xinh đẹp kia trông càng thêm rực rỡ, đáng yêu như một con mèo nhỏ,” Cấp trên cho phép mình nghỉ giải lao một chút, từ khi ăn trưa vào mình đã bận tối mắt tối mũi nên cũng muốn uống một chút nước cho mát cổ họng.”
Cố Bình An cười cười:”Bồ chính là kiểu làm việc một ngày nhưng lại muốn nghỉ một năm đi.”
“Nếu có công việc kiểu này bồ nhớ đứng quên giới thiệu cho mình nha!” Quan Tiểu Bảo vẻ mặt càng thêm giảo hoạt, một chút sỉ diện cũng không có trái lại còn rất tự hào nói ra.
“Có a, bồ đi tìm Quan Đại Bảo! Anh ta nhất định nguyện ý.”
“Xì.” Quan Tiểu Bảo khinh thường hừ một tiếng:”Anh ta chỉ biết yêu đương cùng loại đàn bà thích bày ra bộ dáng giàu sang mà thôi, đâu thời gian lo cho mình! Mình giúp anh ta dọn dẹp, thế mà khi muốn mua thứ gì đó đều phải tam cầu tứ thỉnh, còn phải không ngừng vừa đe dọa khóc lóc cả chục lần, không giống như Thẩm An Bình nhà bồ, rất biết tự giác! Cái gì cũng trực tiếp mua cho bồ! Không cần phải mở miệng nói cũng có!” Cô nâng nâng mi mắt, vẻ mặt đầy ái muội đẩy đẩy bả vai Cố Bình An:”Các bồ định chừng nào thì đem chuyện này xin phép với Cố Thái Hậu đây?”
Cố Bình An mặt lạnh lùng hỏi lại:”Sao phải xin phép? Bồ không phải không biết Thái Hậu vẫn luôn không tán thành mình cùng anh ấy ở chung sao?”; cô dừng lại một chút, chậm rãi nói:”Dù sao mình cũng không nghĩ ra lý do cần thiết phải xin phép”
“Bồ là không muốn để họ biết à?” Quan Tiểu Bảo vẻ mặt khi*p sợ:”Tuy rằng mình rất muốn nhìn thấy bộ dáng Thái Hậu phát điên một chút, nhưng nếu bồ không nói cho họ biết, mình cảm thấy thật đáng thương cho Thẩm An Bình !”
Cố Bình An hơi giật mình, nhấp xuống một ngụm cà phê vừa nóng lại vừa đắng. Cô bất giác thở dài một tiếng, càng không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào. Cô thừa nhận mình không hề chuẩn bị đem chuyện này nói cho mọi người nhà chút nào.
Có lẽ là do cô đã tùy hứng, nhưng sâu trong tiềm thức cô thật muốn cùng Thẩm An Bình đi đến cuối đời. Cứ như vậy không gánh nặng, không áp lực ở cùng nhau, lại càng không cần phải hứa hẹn hay chịu trách nhiệm gì cả.
Quan Tiểu Bảo nhìn cô vài lần, thử lên tiếng hỏi:”Bồ có phải rất để ý chuyện phóng túng trước đây của Thẩm An Bình không?”
Cố Bình An sửng sốt, thật lâu sau mới trả lời:”Không phải, nhưng hình như cũng là phải” Thấy Quan Tiểu Bảo vẻ mặt khó hiểu, cô giải thích:”Chuyện trước kia của Thẩm An Bình mình thật tình không quan tâm. Anh ta làm gì trên cơ bản đều do mình ngầm đồng ý, cho nên mình cảm thấy mình không cần quá để ý, đương nhiên cũng không phải mình không có cơ hội ngăn cản. Chỉ tại trong lòng không hiểu sao có khúc mắt khó mà cởi bỏ.”
“Bồ xong rồi Cố Bình An!” Quan Tiểu Bảo chậc chậc hai tiếng, ánh mắt nổi lên ý cười, thái độ nghiêm túc nói:”Vừa bắt đầu đã thế này, ngày tháng sau này làm sao mà qua đây.”
“Không biết” Cố Bình An nhún nhún vai.”Có lẽ qua vài ngày nữa mình liền không cần anh ta nữa cũng không chừng, nói sao mình cũng không thể tường tượng bản thân sẽ gả cho anh ta.”
“Không nghĩ gả cho hắn?” Quan Tiểu Bảo cảm thấy đầu óc Cố Bình An thật sự là có vấn đề, còn rất là nghiêm trọng nữa. Cô bản thân cũng trở nên mơ hồ, lát sau ánh mắt trừng thẳng trách móc nhìn Cố Bình An:”Bồ biết không chỉ vì Đại Bảo nói động đến bồ vài câu, hắn liền giận bỏ mặc Đại Bảo! Bồ biết hắn ta yêu bồ đến điên cuồng cỡ nào rồi không? Bồ hiện tại chính là đang đem mình tự thiêu a?”
“Quan Đại Bảo nói động đến mình?” Cố Bình An có chút hồ đồ nói:”Anh ta ăn mật báo sao? Cho anh ta cơ hội đem xăng tự thiêu mình đi, sau này mình sẽ thu thập anh ta cho xem.”
Quan Tiểu Bảo đuối lý chỉ biết đứng gãi đầu, ngượng ngùng nói:”Chuyện này mình cũng đã rầy anh ta một trận rồi, anh ta chỉ là trong lúc nhất thời không kềm chế, thế mà cái tên Thẩm An Bình cứ như vậy mà rất giận dữ với anh ấy .” Cô một bên không ngừng giải thích, lát sau mới phát hiện đề tài kia đã bị Cố Bình An kéo đi càng nói càng xa. Cô cất giọng:”Ôi chao! Cố Bình An có phải bồ không đấy, mình là đang hỏi chuyện bồ với Thẩm An Bình, sao chưa nói đâu vào đâu lại lảng sang chuyện khác.” Quan Tiểu Bảo còn chưa nói hết câu, Cố Bình An đã uống xong cà phê từ khi nào, rời khỏi phòng giải lao, chỉ để lại nơi đó một mình Quan Tiểu Bảo kêu than…
Thật ra chuyện Quan Tiểu Bảo nói đến cô không phải chưa từng nghĩ qua, cô làm sao mà không để ý suy nghĩ của Thẩm An Bình cơ chứ?
Đáp án chính là cô để ý, rất rất để ý, nhưng nếu vì nói ra chuyện này mà cô bị ép rời xa anh, cô thà lựa chọn bắt mình không thừa nhận quan hệ của họ thì hơn.
Hơn nữa cô không cam lòng, không cam lòng thua dưới tay Mạc Phi, không cam lòng thấy Mẹ vì Mạc Phi mà cố sắp đặt cô ta cùng Thẩm An Bình.
Giống như ngày đó cô nói với Mạc Phi:”Cô muốn, tôi không nhất định cũng muốn, nhưng tôi nhất định sẽ không cho cô toại nguyện.”
Đôi khi đối với suy nghĩ trong đầu của chính mình, cô cũng cảm thấy thật rất âm u, nhưng cô trước giờ cũng chưa từng che giấu. Lúc đi dạo một mình đến nơi Thẩm An Bình ở, trong lòng cô cực kỳ rối loạn. Những khúc mắt giữa bọn họ vẫn chưa được tháo gở, nhưng một khắc kia cô hoàn toàn khẳng định nếu cô không đích thân đi tranh thủ cho hạnh phúc chính minh lần này, thì nó liền sẽ hoàn toàn mất đi.
Vì từng sở hữu, cuối cùng nếu mất đi, cảm giác so với chưa từng có được khó chịu hơn nhiều.
Tất Nhiễm từ khi nhận lấy thức ăn sáng từ Cố Bình An thì cứ luôn mỉm cười. Anh bình tĩnh hỏi cô:”Cuộc sống như vậy em rất vui vẻ sao?”
Cô vẫn cười tự tin, kiêu ngạo, nhẹ giọng trả lời anh:”Rất vui vẻ”
Cô cũng không rõ bản thân mình thật sự hạnh phúc không, nhưng hãnh diện đương nhiên là có. Trên thực tế cô vẫn còn ngu muội, không biết cuộc sống mình muốn là như thế nào đây? Muốn người đàn ông ra sao? Cô chẳng khác nào như một đứa trẻ, không có 乃úp bê vải thì muốn có, nhưng có 乃úp bê rồi thì thấy xe hơi nhỏ lại chơi vui hơn nhiều.
Nhưng điều duy nhất cô biết chính là không cần phải lôi kéo thêm nhiều người để rồi cả bọn bị vây trong một vòng lẩn quẩn, cứ để cho những người trong đó cứ tiếp tục mà giãy dụa đi.
Giống như khi đó cô nói với Tất Nhiễm:”Từ hôm nay trở đi, anh đừng yêu em nữa!”
Đúng vậy, ai cũng không nên yêu cô, cả đời này, một mình Thẩm An Bình xui xẻo ᴆụng phải cô là đủ rồi.
*******
Buổi tối Thẩm An Bình hẹn cô đến gặp bạn bè tại một câu lạc bộ tư nhân.
Hôm nay cô tan làm sớm nên không muốn đợi Thẩm An Bình đến đón, quyết định đi bộ tới chỗ hẹn gặp cách công ty cô không xa mấy, chỉ cần đến cuối con đường này là đã thấy được câu lạc bộ kia đang nằm ở tầng cao nhất.
Cô chậm rãi hòa cùng vào dòng người tấp nập trên đường, ai cũng có vẻ rất vội vàng, chỉ có riêng Cố Bình An ung dung thong thả bước đi.
Trong điện thoại, cô cảm nhận được hôm nay giọng Thẩm An Bình rất nhẹ, giống như chỉ cần cô nói vài câu thôi đã hoàn toàn thay đổi tâm tình của anh.
Nhưng cũng chính trong lúc đó, cô sao lại thấy mình như đang bị đi lạc?
Thẩm An Bình từng nói trên đời này chỉ duy nhất Cố Bình An là người không bao giờ biết ghen.
Cô chẳng những không ngại nhìn thấy anh lên giường cùng người khác trước mặt mình, đại khái còn rất tán thành nữa.
Thẩm An Bình từng nói Cố Bình An là người không biết thông cảm, lại kiêu căng tùy hứng, chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã vô tình làm cho người khác khó xử cỡ nào, chỉ cần là thứ cô muốn, người khác phải luôn có sẵn cho cô.
Cố Bình An nghe xong chỉ biết cười, cô cười không phải vì Thẩm An Bình làm cô ngượng ngùng mà vì anh hiểu cô rất rõ. Khuyết điểm này chẳng phải làm cho người ta thật chán ghét cô sao, nhưng anh vẫn không sợ, sống ૮ɦếƭ đi yêu cô.
Không nhớ rõ là đã từng nghe qua câu nói này ở đâu: người đàn ông yêu ưu điểm của bạn thì chứng tỏ họ thưởng thức bạn, nhưng khi người đó bắt đầu yêu cả khuyết điểm thì chứng mình người đó toàn tâm toàn ý, thật sự rất yêu bạn.
Rõ ràng Thẩm An Bình rất yêu Cố Bình An. Cô nên nhanh chóng mà mong gả cho anh mới đúng nhưng sao đột nhiên cảm thấy khi*p sợ thế này?
Biết rõ về nhau qua ngần ấy năm, cũng ở chung nhiều năm như vậy, giờ dù cho có đột nhiên thay đổi quan hệ, trở thành ràng buộc ở cùng một chỗ thì cũng không có gì là sai cả. Mọi chuyện đều thuận lợi như thế, vì sao cô thấy thật đáng sợ a?.
Loại cảm giác lo được lo mất này làm cho cô bắt đầu chán ghét chính mình.
Cô chọn không buông tay để mất đi Thẩm An Bình, không cho phép mình chứng kiến anh thuộc về người khác, cô chọn lựa giữ lại anh, lựa chọn cùng nhau hướng đến tương lai tốt đẹp của cả hai.
Cô bát nháo, giận dỗi, lại cũng không cản trở tình yêu Thẩm An Bình dành cho cô ngày càng dâng lên.
Màn đêm dần dần buông xuống, ánh đèn thành thị được thắp sáng rực rỡ hẳn lên, Cố Bình An đứng trước một cửa kính, nhìn hình ảnh mình phản xạ thật rõ ràng kia. Khuôn mặt không đổi, khí chất cũng như xưa nhưng cô lại thấy chính mình như đã thành một người khác. Cô cùng Thẩm An Bình từ khi trưởng thành tình cảm liền không ngừng xảy ra những biến hóa cùng thay đổi, cả hai đều biết rất rõ nhưng thật buồn cười lại cố che dấu cảm giác chính bản thân mình.
Bọn họ rõ ràng không thể rời xa nhau, đồng thời lại cũng cực kỳ sợ hãi cảm giác ở cùng nhau.
Cô biết Thẩm An Bình mãi mãi chỉ yêu mỗi mình cô, yêu cô kiêu căng, tùy hứng chì vì cô là cô, Cố Bình An.
Nhưng nếu có một ngày nào đó, cô cùng những người mà anh từng quen trước đây trở nên giống nhau, cho rằng mình có thể khống chế anh, thấy anh nhìn cô gái khác trên đường mà ghen tị , anh về trễ một chút thì nghi này nghi nọ…..
Anh còn có thể tiếp tục yêu cô hay không?
Chính vì cô trước giờ không hề quan tâm, không hề để ý, mọi chuyện đều xem nhẹ nên anh mới vì lý do đó mà yêu cô càng điên cuồng sao.
Nhưng anh có biết khi cô bắt đầu thật sự yêu một người thì đó mới là tai họa, vì cô cũng như họ sẽ muốn đem anh ràng buộc đến thật khó chịu đi.
Thẩm An Bình anh rốt cuộc có từng nghĩ đến điều này hay không a.
Không phải cô không để ý chuyện anh ở cùng với ai, mà là rất để ý, để ý đến nỗi cô không hiểu sao mình đang cười, lại cười đến nỗi chảy cả nước mắt đi.
Cô không phải là người tùy hứng , ngang ngược, muốn gì phải có đó, mà chính vì cô muốn Thẩm An Bình chiều chuộng, vì anh trên đời này với cô chỉ có một mà thôi.
Cô thật không nghĩ cảm giác ấm áp rất quen thuộc như thế có một ngày lại trở thành nỗi đau tê tâm liệt phế thế này.
Chính vì vậy nên cô mới không nghĩ, không nghĩ sẽ cùng Thẩm An Bình ước hẹn gì cả, cũng không cần trách nhiệm, ví dụ như___hôn nhân.
Có đôi khi cô tự hỏi mình có phải hay không rất là ích kỷ?