2 năm sau…
Trận tranh cúp vô địch Tennis thế giới vừa kết thúc bằng 1 séc đấu căng thẳng, đẹp mắt với ~ pha dứt điểm điêu luyện,thông minh và bàn thắng rất thuyết phục. Nó giúp cô gái trẻ Âu Tuệ Mẫn đem về cho mình chiếc cúp vô địch thế giới thứ 2 trong 2 mùa giải liên tiếp. Cô đánh dấu chiến thắng của mình bằng nụ cười rạng rỡ nhg ánh mắt ko giấu đc 1 niềm uẩn khúc nào đó mà chỉ ~ người từng biết về cô mới hiểu. Đã 2 năm trôi qua,ngày hẹn đã tới… Hoặc hôm nay người ấy sẽ xuất hiện,hoặc… sẽ ko bao giờ nữa…
Choáng cả 1 kênh truyền hình là phần đưa tin trực tiếp của đài SportWorld-1 kênh truyền hình về thể thao nổi tiếng nhất thế giới BIVIAN. Giọng cô phóng viên cứ cất lên oang oang tuy nhiên rất “nghề” .Tuy mới là Sinh viên nhg cô nàng đã đc tuyển và cho đảm đương phần quan trọng là tường thuật về trận đấu chung kết giải Vô địch Tennis thế giới lần thứ 57.
“Wow, trận đấu thật ngoạn mục. Chúng ta đã tìm thấy chân dung đương kim vô địch giải Tennis thế giới của mùa giải năm nay. Một gương mặt quen thuộc và cũng rất đáng yêu phải ko?Cô gái thần kỳ có biệt hiệu Hắc Phù Thủy ấy đã không phụ lòng các cổ động viên khi liên tiếp giành những trận thắng đầy thuyết phục và bảo vệ thành công ngôi vô địch lần thứ 2 trong hai năm liên tiếp của mình. Qua cô, chúng ta thấy lại hình ảnh của một huyền thoại rất trẻ, tay vợt Khưu Hạo Tinh đã tuyên bố giã từ sự nghiệp cách đây 5 năm mà cũng là người thầy của Hắc Phù Thủy. Trong giờ phút vinh quang này, hãy lắng nghe cô gái thần kỳ của chúng ta này nói gì đây!”
Cô phóng viên tập sự Kiều Lan cứ oang oang lên rồi chĩa micro vào Tuệ Mẫn. Cô bé cười và giơ cao chi*p cúp của mình thật tự tin.
- Cám ơn mọi người đã ủng hộ tôi.
Tuệ Mẫn túm gọn và kéo Trà Mi vào khung hình với mình, cười hớn hở:
- Bạn thân nhất của tôi đấy. Và cả cô bạn phóng viên rất lanh kia nữa.
Kiều Lan nháy mắt với Mẫn. Xong, Kiều Lan chĩa ống kính về khán đài, nơi cha Mẫn, Tú, Bi cùng với chú Khôi và đám nhóc của ông đến cổ vũ với băng rôn và cờ trống rất chuyên nghiệp! Thật là những cổ động viên đáng yêu vô cùng!
Khung cảnh hôm nay náo nhiệt và thật vui.Nhg Tuệ Mẫn vẫn thấy trong lòng có điều gì thiêu thiếu… Rồi tự dưng Mẫn thôi cười, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm, cười nhg buồn rười rượi:
- Vẫn còn thiếu một người phải không? – Kiều Lan hỏi vui, nhưng…
Mẫn cười gượng gạo…
“Đã hai năm rồi, đã đúng hai năm rồi… Anh ở đâu hả Tinh?”
Mẫn trao lại chiếc cúp cho Mi vì tự nhiên khi không nước mắt ở đâu cứ chảy xuống.Rõ ràng cô nhóc đang cười kia mà? Thật kì lạ… Cô nhóc vội lau nhanh dòng nước mắt để khỏi bị chú ý. Kiều Lan nói nhanh cái gì đó,chắc là 1 lời để chuyển qua tiết mục khác,sau đó ra hiệu cho mọi người ngừng quay. Lúc này cô nàng mới chạy tới bên cạnh Tuệ Mẫn và Trà Mi.
- Bạn có sao không,Tuệ Mẫn?
- Mình không sao. Mình muốn về nhà.
Mẫn cười buồn rồi quay lưng đi.
- Ai lại khóc khi chiến thắng bao giờ? Chỉ có những kẻ yếu đuối mới như vậy thôi.
Một giọng nói quen thuộc quá làm tim cô bé đập thật hối hả, thật rộn ràng. Mẫn lập tức quay lại:
- Anh đã về…
- Ừ, anh đã về.
Hạo Tinh cười, cứ tưởng Mẫn sẽ chạy tới ôm chầm lấy hắn rồi cười rối rít. Nhưng không, Mẫn thình lình giơ tay tát vào mặt hắn, nhìn hắn thật giận dữ. Hắn đưa tay lên thoa thoa má, áy náy nhìn cô bé. Cô bé nói trong tiếng nấc:
- Anh đến muộn, anh bảo khi em ở nơi cao nhất, anh sẽ đến, nhưng…nhưng… đồ thất hứa… hic… Đáng ghét…hic…
- Anh sẽ không bao giờ đến muộn nữa. Vì từ bây giờ anh sẽ không bao giờ rời xa em. Hắn kéo cô bé lại rồi hôn lên đôi môi bướng bỉnh và cáu kỉnh vì giận dỗi, nhưng không che giấu được nỗi vui mừng khôn xiết khó tả được thành lời.
Mọi ống kính đều chĩa về phía họ. Kiều Lan cũng ko ngoại lệ… Người ta nhanh chóng nhận ra ngay “Hoàng tử Tennis” nổi tiếng năm nào và cô nhóc “Hắc Phù thủy ” chủ nhân của chiếc cúp vô địch hôm nay. Cả hội trường đứng lên trong tiếng vỗ tay rần rần, giòn giã của mọi người. Báo chí có lẽ lại tốn thêm nhiều giấy mựa để viết về hai nhân vật tiếng tăm và rất xứng đôi ấy.
Phải khó khăn lắm họ mới rời khỏi được đám đông hâm mộ vây quanh để tìm cho mình một không gian thật riêng tư cho hai người.Mẫn muốn biết mọi thứ về Tinh,về chuỗi ngày mất tăm mất dạng của hắn.
- Anh về nước từ bao giờ?
- Đủ để không bỏ sót trận đấu nào của em.
- Vậy sao anh không xuất hiện?
- Như thế anh mới có thể nhìn em rõ hơn. Em đã không hề làm anh thất vọng.
- Em sẽ chẳng được như hôm nay nếu không có anh.
- Đừng nói vậy. Em thật sự là một thiên tài, em biết không?
- Thời gian qua anh ở đâu? Làm gì? Sao không bao giờ liên lạc gì với em hết?
- Anh đã phải trải qua nhiều cuộc phẫu thuật nữa, rồi vật lý trị liệu… Anh Phong đã giúp anh rất nhiều.
- Trời,vậy là anh ấy cũng có 1 vai trong cái trò mất tích này hả?
- Đừng trách anh ấy,là do anh yêu cầu thôi. Em biết ko,phải đến một năm anh mới đi lại được. Đó là khoảng thời gian đầy khó khăn. Có lẽ anh đã bỏ cuộc nếu như không có cái này…
Hắn lấy trong túi ra quả Tennis có chữ ký của Mẫn mà năm xưa cô bé đã tặng hắn.
- Lúc nào anh cũng đem nó theo bên cạnh ư?
- Ừ. Chính nó đã giúp anh chiến thắng bệnh tật, nó nhắc anh phải không ngừng cố gắng để đúng hẹn với em, nó đã bảo anh biết rằng vẫn có một người con gái đang đợi anh trở về, một người rất quan trọng, rất yêu anh và anh cũng rất yêu người ấy.
- Còn một năm sau đó?
- Anh dành cho Tennis. Anh lọng cọng như một đứa trẻ mới lần đầu cầm vợt, với những bước di chuyển vụng về và chậm chạp. Sáu tháng sau, anh bắt được nhịp độ của mình ngày trước nhưng còn phải cố thật nhiều để hoàn thiện kỹ thuật. Chính vì thế anh đã sáng tạo ra những cú đánh tuyệt kỹ. Anh sẽ cho em thấy trong mùa giải mùa hè sắp tới.
- Anh đã có thể đứng trên sân bóng rồi ư?
Hắn cười và gật đầu. Mẫn vui mừng khôn xiết. Hắn cầm tay cô bé:
- Anh rất nôn nóng về đây gặp em. Đồng thời anh cũng đã sợ…
- Sợ?
- Sợ em không thèm nhìn mặt anh vì ra đi không lời báo trước.
- Ừ thì em đã giận. Và anh đã bị phạt thích đáng rồi. Còn không nhìn mặt anh ư? Em không thể…anh biết mà.
Hắn kí nhẹ lên trán cô:
- Cô bé ngốc ạ.
- Anh mới ngốc.
Cô bé cốc lên đầu hắn. Cả hai nhìn nhau cười thật hạnh phúc. Hắn lại cúi xuống hôn Mẫn, nụ hôn ngọt ngào với biết bao iu ấp yêu thương. Hắn nói thật khẽ vào tai cô bé:
- Anh yêu em.
Mẫn không nói gì mà lặng lẽ nép vào lòng hắn thay cho câu trả lời…
Ooooo000ooooO
Cũng vào một mùa hè đúng một năm sau đó,tại thành phố Xuân Mộc hoa lệ của đất nước Ocean xinh đẹp đã diễn ra cùng lúc hai đám cưới, ở cùng một nơi, cùng một giáo đường. Hai cô dâu xinh xắn thuần khiết trong tà áo cưới trắng tinh khôi, vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc. Một đám cưới không thể gọi là to lớn đình đám nhất nhưng nó thật sự là một buổi lễ vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất, hoàn mỹ nhất.Đó là bản tình ca đẹp đc truyền tụng cho nhau trong giới Tennis suốt 1 thời ,là câu chuyện tình thật lãng mạn và dễ thương của những huyền thoại Tennis…
Và Bivian-tôi là người làm chứng cho câu chuyện cảm động của họ. Nó có thật đấy,bạn có tin hay ko? Bạn muốn biết? Hãy đến gặp tôi ở Thế giới Bivian.
THE END
Tiểu Hổ Bivian