Liên cô bấy giờ mới đẩy cửa bước vào, tiếp lời mẫu thân: "Vậy người chính là bà lão không có lương tâm."
Mẫu thân lớn tiếng than thở: "Nhị ca à, Liên Nhi cũng bắt nạt ta!"
Ta bất đắc dĩ đứng dậy, nói với Liên cô: "Mẫu thân đành giao cho người, con còn phải về cung trước."
Liên cô gật đầu nói: "Đúng rồi, vừa rồi lúc ta tới đây có thấy Bùi Tranh đang đi về phía tẩm cung, lúc trước nó đi đâu nhỉ?"
Chuyện này làm sao ta biết được, chỉ có hỏi bản thân hắn mà thôi.
Trước khi rời đi, ta tha thiết nói với mẫu thân: "Đêm nay, nhất định phải để Ngũ cha giải tình cổ!"
Tình cổ dễ giải, chỉ cần giải ràng buộc của mẫu cổ với tử cổ, tử cổ tự nhiên sẽ không còn hiệu quả.
Hắn thậm chí còn không biết, tình cổ mình trúng đã được giải rồi.
——————————–
Trở về tẩm cung, đã thấy Bùi Tranh, hắn đã ϲởí áօ khoác, chỉ mặc áo trong màu trắng, hơi dựa vào cạnh cửa sổ lật dở tập hồ sơ mà lúc trước Bùi Sanh đưa tới. Nghe thấy tiếng bước chân của ta cũng không đứng dậy, chỉ là nâng mắt phượng nhìn về hướng ta, ý cười dịu dàng trên môi, nói: "Nàng đã về rồi."
Ta ngồi xuống đối diện với hắn, hỏi: "Khi trước, chàng đi đâu vậy?"
"Ta sai người mang ít đồ đạc từ phủ Thừa tướng qua, vừa rồi đi qua kiểm kê một chút." Hắn nhẹ nhàng nói.
Ta nghe xong, hô hấp hơi ngừng lại, lòng nổi lên áy náy.
Hắn lại cúi đầu nhìn danh sách, ta len lén vươn tay, kéo kéo tay áo hắn, yếu ớt nói: "Bùi Tranh, liệu chàng có oán ta hay không?"
Hắn ngạc nhiên nói: "Oán nàng điều gì?"
"Chàng vốn là Thừa tướng dưới một người trên vạn người, nắm quyền chính trị – quân sự trong tay, quyền lực khuynh đảo thiên hạ , nay lại ..." Ta liếc cái danh sách kia một cái, khẽ ho hai tiếng, ấp úng nỏi: "Chỉ có thể quản lý hậu cung này ..."
Hắn cười ha ha, đột nhiên vươn tay ra, ôm ta vào lòng, cánh môi lướt qua cổ ta, vô cùng thân mật nói: "Trước kia là dưới một người, bây giờ thì một người này, cũng chịu ở dưới thân ta, ta còn gì không hài lòng chứ?"
Ta đẩy mặt hắn ra, ho khan mãnh liệt mà đứng dậy, đám cung nhân nhịn cười mà lui ra ngoài, ta mới xấu hổ buồn bực quay đầu trừng hắn: "Chàng ... chàng nói thì cứ nói, ôm ta như vậy làm gì! Lại để cho bọn họ nhìn thấy làm trò cười!\'
"Da mặt thật mỏng." Hắn nói xong liền hôn lên mặt ta một cái, cười nói, "Chẳng qua chỉ là một câu nói, mặt đã ửng đỏ lên rồi."
Thật khiến người ta nản lòng, vì sao mà lúc nào ta cũng bất lực trước hắn như vậy ...
Ta thở dài, quay đầu, chăm chú nhìn hắn.
Ta vốn là không thích người biết ăn nói như hắn, vốn cảm thấy người miệng lưỡi trơn tru quá chẳng đáng tin, mà tai ta lại mềm, lời ngon ngọt nghe nhiều rồi, không tránh khỏi động tâm. Huống chi, hắn lại chẳng phải người chỉ nói không làm ....
Ta bỗng thấy xấu hổ vì cái ý nghĩ ướƭ áƭ của chính mình, mặt càng nóng hơn, hắn lại đến gần, dán lên chóp mũi ta nhẹ giọng cười nói: "Nghĩ đến chuyện gì mà mặt lại bỗng nhiên hồng như vậy, ánh mắt long lanh như ngấn nước thế kia ..."
Ta rụt người về sau, quay mặt đi, nhỏ giọng nói: "Đêm nay ta muốn ngủ cùng mẫu thân, chàng ... ngủ một mình đi."
Hắn hơi run một chút, lại lập tức nói: "Được." Cũng không hỏi ta lý do.
Ta chần chừ một chút, vòng tay ôm lấy eo hắn, dựa vào vai hắn nói: "Hậu cung không thể tham gia chính sự, Phượng quân không thể làm tướng, đây là tổ huấn, ta cũng không có cách nào. Nhưng ta đã bỏ chức Thừa tướng, chàng sẽ là vị Thừa tướng cuối cùng của Trần quốc rồi."
"Vậy sao." Hắn cười cười như không để ý, "Nàng vui là được rồi."
Ta hơi kinh ngạc vì phản ứng của hắn, giương mắt nhìn hắn, lại không nhận thấy có gì khác thường, chỉ có thể cười thầm bản thân quá đa nghi.
Ta lấy cớ đến ngủ cùng mẫu thân, thực ra chẳng qua là đến tìm Ngũ cha, để ông giải cổ mẫu giúp ta. Ta cũng muốn biết, không có thứ ràng buộc này, hắn đối với ta, còn y hệt như lúc trước không.
Ngũ cha cầm cái chén sứ nhỏ, nói với ta: "Đậu Đậu, nhắm mắt lại."
Ta nghe lời ông nằm thẳng người trên giường, đưa tay phải ra, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu ngón tay hơi lạnh, một dòng hơi lạnh trượt vào qua đầu ngón tay, như có một con sâu nhỏ chui vào trong cơ thể ta, ngọ nguậy lung tung trong mạch máu, ta hơi nhíu mày, lại nghe Phụ quân nói: "Thả lỏng một chút."
"Cổ trùng này sẽ không gây hại tới cơ thể con, chỉ là bây giờ chưa kịp thích ứng mà thôi." Ngũ cha vỗ nhẹ mu bàn tay ta trấn an. Cảm giác lạnh lẽo kia lượn lờ vài vòng từ иgự¢ đến bụng, cuối cùng thì vào bằng đường nào chui ra qua đường đấy.
Ngũ cha vui vẻ nói: "Được rồi, có thể mở mắt."
Ta thở phào một hơi, mở mắt nhìn về phía Ngũ cha: "Như vậy là xong rồi sao?"
"Không thì còn nghĩ nó khó như thế nào?" Ngũ cha khẽ cuời nói: "Tình cổ đứng đầu trong ngũ cổ của Mân Việt là bởi vì hiệu lực và tác dụng đặc thù, chứ không phải vì khó giải. Còn thật ra mà nói, chẳng qua cũng chỉ là loại cổ trùng bình thường, nếu không như thế, A Tự làm sao có thể dễ dàng có được. Cổ tử gây tổn thương khá lớn cho cơ thể người mang cổ, nhưng cổ mẫu lại chẳng gây hại gì, may mà giải cổ cũng không cần lấy cổ tử ra, nếu không Bùi Tranh sẽ phải chịu tội một trận rồi."
Ta nhớ lại có ngày kia nhìn thấy Bùi Tranh bộ dạng ốm yếu, chắc là bị cổ tử dày vò một trận.
Ngũ cha lại nói: "giờ cổ mẫu đã ૮ɦếƭ, cổ tử cũng sẽ tan biến nhập vào máu, không còn sinh mệnh nữa." Dừng một chút, Ngũ cha tỏ vẻ khó xử, "Đậu Đậu, mẫu thân nói con cực kỳ tin tưởng Bùi Tranh, ta lại vẫn muốn khuyên con một câu. Nay Bùi Tranh đã chẳng còn giống lúc trước, trước kia dù nó có lừa con, giấu con chuyện gì cũng tuyệt đối không làm chuyện tổn thương đến con, nhưng nay đã giải cổ, tuy rằng bản thân nó không biết, nhưng rồi trong hành động, sẽ dần dần coi dục, vọng của chính mình làm trọng, không chắc sẽ lại coi con là hàng đầu như trước."
Ta mỉm cười nói: "Ngũ cha yên tâm, con có chừng mực."
Vốn ta cũng không hy vọng hắn vì ta mà hoàn toàn đánh mất chính mình.
Bên ngoài phòng đột nhiên truyền lại tiếng ồn ào, Ngũ cha thu dọn các loại bình, lọ của ông, ta nhíu mày quát phía bên ngoài: "Bên ngoài kẻ nào náo động!"