Quả nhân có bệnh - tập 82

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

"Tiểu Lộ Tử, ngươi đang nhìn gì vậy?" Trước khi ra ngoài, ta nhìn thấy Tiểu Lộ Tử thập thà thập thò bên cạnh cửa.
Tiểu Lộ Tử cứng người, lập tức xoay người đối diện ta, ấp a ấp úng nói: "Không, không có gì ..."
Ta nhíu mi, hừ hừ hai tiếng lạnh giọng nói: "Ngươi đây là định khi quân hả?"
Tiểu Lộ Tử bị dọa đến quỳ rạp xuống đất, khóe mắt đỏ hoe, tủi thân nghẹn ngào nói: "Tiểu Lộ Tử không dám, chỉ là Tiểu Lộ Tử thật không nhìn gì cả ...."
Ta nhìn về phía ánh mắt hắn lúc trước, không ngoài dự liệu , là hướng mà Tô Quân và Dị Đạo Lâm mới rời đi.
"Ngươi đang nhìn Tô ngự sử và Dị đại nhân sao?" Ta hoài nghi nhìn hắn, "Nhìn cái gì? Nhìn được những gì?"
Nhìn bộ dạng õng a õng ẹo của Tiểu Lộ Tử mà ta không nhịn được cười, đá nhẹ lên vai hắn, cười nói: "Không phải là ngươi thích người nào rồi chứ?"
Cứ như là bị ta nói trúng, mặt Tiểu Lộ Tử nhất thời đỏ bừng lên, miệng lại nói: "Bệ hạ đừng lấy Tiểu Lộ Tử ra đùa nữa, Tiểu Lộ Tử cũng không phải nữ nhân ..."
"Có thích cũng cần phân rõ giới tính, thân phận ..." Nói đến đây, ta cũng không nén nổi mà lắc đầu thở dài. Nói thật dễ, làm sao có thể không phân rõ ... Một năm trước, hay mới đây thôi, ta cũng không thể nào nghĩ nổi mình sẽ đi tới bước đường này. Ta vốn tưởng rằng, người đứng bên cạnh ta, sẽ là Tô Quân ...
Chung quy là khói hoa rồi cũng tàn, chuyện đời khó liệu ...
Ta vừa muốn rời đi, Tiểu Lộ Tử đột nhiên dập đầu, giữ chặt vạt áo ta, nước mắt lã chã rơi trên nền đất.
Ta cúi đầu nhìn hắn, nghi hoặc nhăn mày.
"Tiểu Lộ Tử, ngươi làm gì vậy?
Tiểu Lộ Tử lại lắc đầu không nói câu nào, mặt đỏ bừng, nước mắt cứ thế mà tuôn, khóc nghẹn không thành tiếng.
"Đứng lên mà nói." Ta quát lớn.
Hắn sợ tới mức rụt cổ lại, nhưng cũng không chịu đứng lên, ta nói với cung nhân hai bên: "Dìu hắn đứng lên!"
Hắn như là đứng không vững, hai chân run rẩy. Ta nghi hoặc trừng mắt hắn, "Tiểu Lộ Tử, không phải ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với quả nhân rồi chứ?"
Hắn lắc đầu.
"Vậy ngươi khóc cái gì?"
Hắn thút thít, nói: "Tiểu Lộ Tử không nỡ rời xa bệ hạ ..."
Ta nở nụ cười, "Qủa nhân vẫn là hoàng đế, ngươi vẫn là tổng quản, sau này vẫn như thế thôi. Ngươi không nỡ cái gì?"
Tiểu Lộ Tử vẫn khóc thút thít. "Về sau, bệ hạ thành của Phượng quân rồi."
Ta khoanh tay cười nói: "Lúc trước quả nhân cũng không phải của ngươi!" Lắc đầu cười khẽ, trêu chọc hắn nói: "Thật là cẩu nô tài ..." nhưng mà trung thành tận tâm, không uổng quả nhân tin hắn.
Ta thấy hắn khóc thành như vậy rồi, bèn để hắn ở lại tẩm cung thu xếp, rồi dẫn theo mấy cung nhân xuất hành.
Đúng là lúc thắp đèn, đêm nay đèn đuốc đầy trời so với những đêm trước lại càng lộng lẫy lóa mắt hơn. Ánh đèn đỏ quanh co theo từng bước chân, trăng sáng trên đầu, ánh trăng và ánh đèn như hòa vào nhau, tia sáng cuối ngày biến mất nơi chân trời, như đốm lửa rơi vào lòng đất, nhóm lên ngọn đèn trong vạn nhà ở đế đô.
Màn đêm bị đám đèn đuốc này ánh thành một màu đỏ lửa, hai màu đỏ đen hòa quyện, như màu trang phục của ta và Bùi Tranh.
Đám bàn thấp trong ngự hoa viên được bố trí ở hai bên, chỉ có quan trên tứ phẩm hoặc hoàng thân quốc thích mới có thể dự tiệc. Múa hát bắt đầu, tiếng đàn nổi lên. Mỹ nhân quyến rũ muôn hình vạn trạng, điệu múa Nghê thường vũ y (1) nhẹ nhàng lả lướt, mở màn bằng một khúc Phượng cầu hoàng. (Chim phượng trống tìm chim phượng mái)
Phượng hề phượng hề quy cố hương, ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng.
Thời vị ngộ hề vô sở tương, hà ngộ kim tịch đăng tư đường.
(Phượng quay về chốn cố hương
Chân trời góc bể bốn phương tìm Hoàng
Bóng chim tăm cá, lỡ làng
Bỗng đâu lạc bước thênh thang chốn này) (2)
Ta nghe mà mặt nóng lên, khóe mắt liếc về phía Bùi Tranh, thấy hắn hình như có vẻ tâm trí để đâu đâu, bèn hỏi: "Khanh cũng mệt rồi sao?"
Bùi Tranh hồi phục tinh thần, cúi đầu nhìn ta, cười khẽ lắc đầu: "Không mệt."
Ta ngần ngừ một chút, lại hỏi: " Khanh không trách quả nhân phá rối buổi hôn lễ này chứ." Ngày vui đang êm đẹp như thế này, lại biến thành mưa máu gió tanh ngập thành.
Bùi Tranh lãnh đạm nói: "Ta sẽ không để ý chuyện nhỏ này đâu."
Ta khẽ thở phào, cười nói: "Vậy tại sao trông khanh vẫn như kẻ mất hồn vậy?"
Dưới gầm bàn, Bùi Tranh cầm tay ta, ngón tay vuốt nhẹ lòng bàn tay ta, ta có thể cảm thấy hắn dùng sức mà nắm, lại sợ xiết đau ta, cuối cùng vẫn chừa lại chút khoảng cách. Bùi Tranh rủ mí mắt, thản nhiên cười nói: "Đợi nhiều năm như vậy, mà trong một khoảnh khắc lại có được rồi, lại lo được lo mất, có lẽ chính là tâm trạng như vậy."
Hắn nói: "giống như buông lỏng tay một chút sẽ bay đi, sợ chớp mắt một cái sẽ biến mất."
Quần thần nhìn chằm chằm, ta cũng không dám quá thân mật với hắn, chỉ cười nói: "Khanh cũng bị chứng sợ hãi trước hôn nhân sao?"
Hắn cười gật đầu: "Chắc gì là không phải đâu."
Nam Hoài Vương ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải ta, trong đám chư hầu, địa vị của ông ta là cao nhất. Cả một buổi tối lão có thể tươi cười không dứt, ngồi vững vàng yên ổn, một chút bối rối, hành động bất thường cũng không có, cứ như một trận vây sát ở Tây thành kia chưa từng tồn tại. Ta vốn đã cho binh mai phục bốn phía, nếu lão ta không động thủ, tối nay ta lại không thể chủ động làm khó dễ mà bắt lão lại được.
Ta cũng không muốn làm hỏng ngày quan trọng nhất đời mình, tuy là ngậm ngùi vì sự khôn ngoan, bình tĩnh của lão hồ ly, nhưng cũng coi như nhẹ thở phào một hơi. Đợi ngày mai ra tay lần nữa, có lẽ cũng không muộn, dù sao tất cả lũ tay chân của lão đều đã nằm trong sự khống chế của ta. Ngày mai phải yết kiến, lão vẫn không thể rời khỏi kinh thành, mà sớm ngày mai, ta có thể lấy tội danh hành thích vua ở tây thành mà bắt Nam Hoài Vương lại.
Lưu Tương Tư à Lưu Tương Tư ...
Ta bất đắc dĩ lắc đầu tự giễu, quả nhiên vẫn là lòng dạ nữ nhi, dựa vào cảm tính mà hành sự. Vốn định bỏ Bùi Tranh, lại động tâm, không đành lòng. Vốn định Gi*t Nam Hoài Vương, lại sợ làm loạn chuyện vui, không nỡ.
"Bệ hạ muốn dừng tay sao?" Bùi Tranh bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Nếu không, nên ra tay đi."
"Chỉ tạm hoãn mà thôi." Ta thấp giọng nói, "Cho lão ta sống thêm một đêm." Khóe mắt liếc qua Nam Hoài Vương, lại nói, "Tên này quả nhiên to gan lớn mật, khôn ngoan sắc sảo, dám trắng trợn cho người vây Gi*t ta, mà còn có thể nhàn nhã ngồi đây uống rượu, không coi ta ra gì. Ta nhíu mi, "Chẳng lẽ lão còn con bài chưa lật? Là gì?"
"Ông ta đoán được, đêm nay nếu ông ta bất động, nàng cũng sẽ không ra tay." Bùi Tranh thản nhiên nói, "Chẳng qua là kiên nhẫn hơn bất cứ kẻ nào thôi."
Ta lại vẫn cảm thấy, hình như không chỉ là như vậy ...
Dị Đạo Lâm và Tô Quân sớm đã chuẩn bị ổn thỏa, ta không ra ám hiệu, bọn họ cũng không ra tay, tùy cơ ứng biến, việc này ta cũng chẳng cần phải nói nhiều với họ.
"So về độ kiên nhẫn, quả nhân chưa bao giờ thua người khác." Ta hừ nhẹ một tiếng.
Bùi Tranh nhếch khóe môi, như cười như không liếc ta, lại nói: "Vi thần cảm thấy mình cũng không thua người khác."
Ta khụ khụ hai tiếng, cảm thấy hắn nói cũng rất có lý. Chẳng qua là hắn chờ ta 10 năm, ta chờ Tô Quân 10 năm, nhưng ván này ta thua hắn, vì hắn đợi được rồi còn ta thì không.
Ta mặt đỏ tai nóng, sờ sờ mũi che giấu, nói: "Thực ra quả nhân không thích xem pháo hoa ... vẫn cảm thấy quá là u buồn, thứ từng lộng lẫy như vậy, lại chỉ tồn tại trong giây lát mà thôi."
Tay Bùi Tranh đang nắm ta bỗng dưng hơi hơi chặt lại, ta nghe hắn nói: "Sẽ không ..."
Cũng không biết câu "sẽ không" này của hắn là chỉ sẽ không làm gì ...
Khổ sở lắm mới chịu đựng được tới khi dạ tiệc kết thúc, đi lên thành lầu xem pháo hoa, chia vui cùng dân chúng. Cung nhân ôm cái sọt cao đến nửa người, trong chứa đầy tiền đồng, chỉ chờ lúc châm pháo hoa là rắc xuống dưới thành. Đúng lúc dân chúng hô "ngô hoàng vạn tuế" to nhất, lại bị mấy đồng tiền kia đáp vào thì thật đau, nhưng cũng lại mừng rơn.
Đợi đốt xong 10 vạn pháo hoa, cũng là lúc đưa vào động phòng.
Cũng không biết đến lúc đó chúng ta còn sức lực không mà ... khụ khụ... Ít nhất là bây giờ ta đã mệt đến mức không muốn động đậy gì rồi.
Ta nhìn lén Bùi Tranh, lại vừa vặn bị hắn bắt gặp, nhất thời bối rối, cuống cuồng quay mặt đi, như là làm chuyện gì xấu hổ lắm không bằng. Bùi Tranh lắc đầu bật cười, dưới chân hơi động, gần như là kéo ta dựa quá nửa vào иgự¢ hắn. Ta âm thầm cấu hắn, nghiến răng nói: "Bên dưới bao nhiêu người nhìn lên đấy!"
Bùi Tranh nhẹ giọng nói: " Thật ra bọn họ chẳng nhìn thấy gì đâu."
Ta giận dữ nói: "Làm sao khanh biết được!"
"Bởi vì ta cũng từng ở dưới đấy ngước lên nhìn nàng như vậy." Hắn nói.
Ta im lặng một lúc, cầm lại tay hắn nói: "Sau này, khanh sẽ đứng bên cạnh ta."
Bùi Tranh cười nhẹ "Được ..." Sau đó hắn còn loáng thoáng nói gì đó, lại bị chìm giữa tiếng lửa đạn, đinh tai nhức óc, dường như muốn vén lên màn đêm hòa quyện hai màu đen đỏ này.
Ta vốn nghĩ tối nay tha cho Nam Hoài Vương, lại không liệu được, lão có thể chọn thời điểm này mà ra tay.
Biến chuyển vô cùng căng thẳng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc