Lòng ta muốn nói, Bùi Tranh dù có về đế đô, cũng là để chờ được gả đi mà thôi, về sớm về muộn cũng chả có gì khác biệt. Nhưng Lưu Lăng nói lời này vào lúc này lại là có ý đồ khác, rõ ràng là đang xỏ xiên Tô Quân, cũng may là chàng cũng không thèm để bụng. Lưu Lăng vừa đến tuổi cập kê đã bị Tô Quân cự hôn, quan hệ giữa Nam Hoài Vương và quốc sư vì thế mà xấu đi là chuyện người đời ai ai cũng biết, nàng ta cũng chả buồn giả bộ ?
Lưu Lăng lại nói: "Nếu cùng đường, hay là nhị vị về cùng ta bằng đường thủy như trước?"
Những lời này, rõ ràng là gạt hẳn Tô Quân ra ngoài.
Ta quay đầu hỏi Tô Quân, "Tô ngự sử bao giờ thì quay lại đế đô?."
Tô Quân đặt chén trà xuống, đáp lời ta: "Cũng trong một hai ngày tới."
Lưu Lăng cúi đầu uống trà, làm bộ chẳng nghe thấy gì.
Thế này thì bảo ta làm sao mà nói tiếp đây ....
Cũng may Tào Nhân Quảng thông minh, cũng cười cười nói: "Đã như thế, không bằng các vị đại nhân ngồi chung một thuyền đi, ha ha, ha ha ..."
Không ai đáp lời ...
Nụ cười Tào Nhân Quảng cứng đờ trên môi.
Một lát sau, Lưu Lăng mới thản nhiên nói: "Tô ngự sử cũng bằng lòng đi cùng chứ?"
Tô Quân chắp tay nói: "Như vậy thì làm phiền rồi."
Trăng đã treo cao trên ngọn liễu, cũng là lúc chợ đêm ở trấn Bằng Lai bắt đầu mở hàng. Ta mặc một chiếc áo khoác dài, giả dạng nam tử ra ngoài bằng lối cửa chếch, Tào Nhân Quảng thì đang nịnh bợ Bùi Tranh, Lưu Lăng đang tiếp khách, dù sao ta cũng bị bơ quen rồi, nghĩ là dù có đi đâu bọn họ cũng chả thèm để ý.
"Bùi học sĩ." Vừa định xuất môn, lại bị Tô Quân gọi lại.
Ta dừng bước chân, quay đầu lại nhìn, Tô Quân cũng thay một thân áo trắng, đi đến trước mặt ta nói: "Bùi học sĩ muốn xuất môn? Hay là đi cùng nhau?"
Ta hơi ngẩng đầu chăm chú nhìn chàng một lúc lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu nói: "Cũng được."
Trấn Bằng Lai không thể so với đế đô về độ phồn hoa, nhưng chợ đêm nơi này cũng có khá nhiều thứ thú vị, ta có chút lơ đãng vừa đi vừa thăm thú, bỗng nhiên cánh tay bị siết chặt, bị Tô Quân kéo sang bên cạnh, ta lảo đảo hai bước, nhìn thấy có người chạy qua ngay sát cạnh ta, suýt chút đã quệt vào cánh tay ta.
Tô Quân cúi đầu nói với ta: "Nơi này người đến người đi, đi đường chú ý một chút."
Ta quay đầu nhìn thoáng qua năm ngón tay mảnh khảnh đang giữ cánh tay ta, khẽ tránh một chút, thản nhiên nói: "Đa tạ Tô ngự sử."
Đáy mắt chàng thoáng chốc hiện lên một tia thất vọng, chầm chậm thu tay về, năm ngón tay khẽ động, từ từ nắm chặt, buông thõng bên người.
Hai tay ta khẽ rúc vào trong tay áo, âm thầm nắm chặt lại, móng tay khẽ đâm vào lòng bàn tay, từng chỗ, từng chỗ đau đớn như kim châm.
Còn nhớ tết nguyên tiêu năm nào, mẫu thân còn bận ở cùng các vị phụ thân, ta giả dạng nam nhi, lấy trộm lệnh bài của mẫu thân, nghênh ngang ra khỏi cửa cung, ở cửa sau phủ quốc sư cầm đá ném, không cẩn thận ném phải con chó trông cửa dữ tợn, bị chó đuổi phải leo lên cậy, run cầm cập ôm thân cây, nước mắt như mưa, rát họng kêu: "Hoán Khanh, Hoán Khanh, cứu mạng a..."
Lão nô trông cửa tiến lại trước, mắt mờ, không nhận ra ta, lại sai con chó kia nhào lên, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một khúc xương đã cứu lại cái mạng nhỏ của ta. Khúc xương kia chuẩn xác mà nện xuống đầu con chó, nó sửng sốt, lập tức chạy như điên đuổi theo khúc xương. Tô Quân từ một góc tối bước nhanh tới, ra lệnh cho lão nô dắt chó ra chỗ khác, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn ta trên cây.
Trăng dịp tết nguyên tiêu vừa to vừa tròn, chiếu sáng đôi mắt tràn đầy ý cười, trong suốt như làn nước thu, tia sáng trong đáy mắt khẽ đung đưa.
"Xuống đi, con chó kia bị dắt đi rồi." Chàng dịu dàng dỗ, hai tay dang ra.
Lên cây thì dễ xuống mới khó, lòng bàn tay ta đã bị trầy xước chảy máu, nghẹn ngào cúi đầu nhìn chàng, rưng rưng nói: "Hyunh phải đỡ được ta..."
Miệng chàng khẽ nhếch, dịu dàng mà kiên định nói: "Tin ta."
Ta nhắm mắt, buông tay, lọt luôn vào lòng chàng, nghe thấy giọng chàng từ trên đầu nhẹ nhàng truyền xuống rồi lại như chìm giữa tâm hồ: "Không sao rồi."
Ta ôm chặt lấy chàng, chôn mặt ở иgự¢ chàng, sống sót sau tai nạn vẫn còn hốt hoảng bất an, khiến ta khóc rối tinh rối mù.
Chàng giúp ta rửa sạch, băng bó miệng vết thương, rồi đưa ta đi dạo chợ đêm tết nguyên tiêu. Người lúc đó còn nhiều hơn bây giờ, sóng vai nối gót, ta xem biểu diễn tạp kỹ, các loại đồ ăn vặt hai bên đường, mắt không nhìn kịp, suýt nữa bị một chiếc xe ngựa lao như điên ᴆụng phải, cũng là chàng kéo ta lại, cúi đầu nói với ta: "Để ý một chút, người ở đây nhiều như vậy, muội đi sang phía bên phải ta đi."
Chàng nắm tay trái ta, cả một đêm cũng không buông ra lần nào.
Khi đó, ta tin chàng chẳng chút nghi ngờ, khi đó chàng là Tô Hoán Khanh tốt nhất trên đời.
Nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại khi đó, thật tốt biết bao.
Đáng tiếc, Hoán Khanh, có vài người, có vài chuyện, đã bỏ lỡ, sẽ rất khó quay đầu lại nữa.
Trăng sáng treo cao, bóng đêm như nước, cạnh bến tàu chỉ có mấy chiếc thuyền nhẹ trôi nổi, mơ hồ như có tiếng nước vỗ hai bên bờ dào dạt. Bên bờ sông có đôi vợ chống bán đồ ăn khuya, còn có mấy thuyền phu uống rượu hét lớn, người không nhiều lắm, túm năm tụm ba ngồi 3-4 bàn, tương phản rõ nét với chợ đêm huyên náo bên kia.
Ta chọn một chiếc bàn trong góc rồi ngồi xuống, Tô Quân ngồi đối diện ra, nhẹ giọng hỏi: "Đói bụng sao? Muốn ăn gì nào?"
"Tùy đi." Ta cũng không phải đói lắm, chỉ là đi cũng hơi mệt rồi.
Tô Quân gọi chủ quán đến, hỏi vài câu, kêu mì hoành thánh.
Ta quay mặt nhìn màn đêm buông trên nền sông nước, ánh trăng chiếu trên mặt sông, bị gió đêm thổi lăn tăn từng vòng, từng vòng. Bàn cạnh đó, thuyền phu uống đã ngà ngà, nói mà như gào, giọng oanh oanh truyền tới:
"Mẹ, mấy ngày tới không biết qua nổi bằng cách nào! Bao nhiêu ngày chẳng có việc mà làm rồi! Định để người ta ăn không khí sao!"
"Không có việc, còn hơn là làm việc mà không được nhận tiền." Cạnh đó một người cười khổ, "Ta từng nghĩ, cũng không thể chờ ૮ɦếƭ ở đây được, một vị huynh đệ của ta xuống phía nam mưu sinh, ta định đi theo, xem có còn đường sống hay không."
"Vậy thà mấy huynh đệ chúng ta không làm nữa, mua mấy thanh đao, làm thủy tặc cho rồi!"
"Ngươi nếu nói sớm vài ngày, lão tử chưa biết chừng đã đi theo ngươi. Nhưng hôm qua, một nhóm thủy tặc mới bị bắt đi, tình hình hơi căng, không dám mạo hiểm."
"Sợ cái gì!" Tên đó nốc một bát rượu, mắt đỏ quạnh nói, : "Nếu không được, chúng ta đến nhờ cậy Nam hiệu!"(ám chỉ Nam Hoài Vương)
"Nam hiệu cũng chẳng dễ nhờ như vậy, tuy rằng Nam Hoài Vương đối đãi với tay chân vô cùng tốt, nhưng tuyển người cũng đều tuyển thân tín, lại còn phải nộp một khoản lớn phí nơi ăn chốn ở, nếu có đống tiền đó, ta còn phải rầu rĩ thế này sao?"
"Triều đình không phải hàng năm đều thông báo phát cho bao nhiêu bạc xuống sao! Bạc đâu? Kênh đào này của chúng ta đã bao lâu chẳng thẩy thuyền quan đi qua rồi? Đã bao lâu rồi chúng ta chẳng được phát tiền nữa? Bây giờ mà đi thuyền, không phải Nam hiệu, thì chính là đi đường biển, cái kênh đào này đến cá còn chả thèm đẻ trứng nữa rồi!"
Ta rũ mí mắt, vô thức vuốt ống tay áo, nghe chủ quán nói: "Khách quan, mì ngài gọi đây."
Trên bát mì nóng hổi trôi nổi mấy cọng rau xanh, mấy viên hoành thánh, đơn giản dễ tiêu. Đũa hình như không sạch sẽ lắm, Tô Quân tráng qua nước nóng, lại lau khô rồi mới đưa cho ta.