Mắt phượng hơi hé mở, ánh mắt thấm men rượu mà lăn tăn gợn sóng, ướƭ áƭ mà ái muội. Ta kéo cổ tay hắn, nói: "Ngồi dậy nói chuyện. Tào Nhân Quảng nói cho ngươi những chuyện gì?"
Sức lực hắn lớn hơn, ta kéo hắn không nhúc nhích, ngược lại còn bị hắn kéo nhẹ một cái, đã ngã thẳng vào trong lòng hắn, cánh tay trái hắn vòng trên lưng ta, tay phải nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, hơi thở nóng bỏng phun bên tai ta, nhẹ giọng nói: "Dịu dàng một chút, ta say thật."
Hai tay ta đẩy иgự¢ hắn ra, giãy dụa muốn đứng lên, vạt áo ma sát, phát ra tiếng sột soạt ái muội. Bùi Tranh vẫn nhắm mắt, siết chặt thắt lưng ta, nghiêng người một cái, ấn ngã ta vào phía trong giường.
"Đừng ở trên mình nam nhân xoay tới xoay lui." Giọng hắn có chút khàn ᴆục, "Nhất là nam nhân say rượu."
Ta bất động, hừ một tiếng: "Ngươi cũng coi là nam nhân sao? Có phải A Tự hạ thu dược với ngươi không?"
Cái gọi là thu dược, chính là thuốc giải xuân dược, nhưng nếu phản tác dụng, sẽ khiến người ta không còn tính người, thời gian dài ngắn, phụ thuộc vào lượng thuốc, ta nghi ngờ sâu sắc là A Tự đã cho hắn lượng thuốc có tác dụng cả đời. (*)
(*) Hí hí, cái này phải đa tạ nàng Lộng Nguyệt, câu này trong bản convert lẫn bản online đều bị omit một chữ cực kỳ quan trọng, mình chịu không đoán ra tác dụng của thu dược ... dính từ này mấy hôm rồi, gõ cửa mấy nhà hỏi, cuối cùng đã có lời giải đáp từ nàng Lộng Nguyệt: "Là thuốc giải của "xuân dược", có tác dụng ngược lại. Nam nhân mà dùng thu dược thì sẽ ... trên bảo dưới không nghe, lực bất tòng tâm ;;) "
Bùi Tranh khó chịu cười một tiếng, "Đậu Đậu, sao nghe giọng nàng có vẻ có rất nhiều oán hận căm phẫn vậy?"
"Ngươi đa nghi rồi." Ta quay mặt đi, tránh hơi thở thiêu đốt của hắn, "Ta chỉ tới hỏi ngươi chuyện Tào Nhân Quảng thôi."
Hắn vốn không thích phong nguyệt, có thể thân mật với Tào Nhân Quảng, đương nhiên có ý đồ khác.
"Ta không thích ở trên giường mà bàn luận công sự với nàng."
"Vậy ngươi từ trên giường lăn xuống đi."
"Nàng bỏ được sao?"
« Bỏ ... a a ..." Lời còn chưa dứt, đã bị hắn lấy môi che miệng lại, môi còn không kịp khép lại, phòng tuyến đã bị hắn công phá, đầu lưỡi quấn quýt, hương rượu nồng trong miệng hắn truyền sang, khiến ta mê muội. Hắn xoay người phủ lên trên người ta, tay phải rút trâm gài tóc của ta, mười ngón thon dài xuyên qua làn tóc nâng gáy ta lên, cảm giác tê dại từ đỉnh đầu truyền dọc sống lưng, khiến ta vô thức mà co ngón chân lại. Hơi thở Bùi Tranh nặng nề, thở hổn hển khẽ cắn, hôn vành tai ta, xương quai xanh, tay trái linh hoạt cởi bỏ nút áo, lòng bàn tay dán theo thắt lưng mà đi lên, vuốt ve tấm lưng mượt mà, trần trụi.
"Đậu Đậu ..." Giọng Bùi Tranh thì thầm khàn ᴆục, hòa lẫn tiếng thở hổn hển, hắn kéo yếm của ta xuống, những nụ hôn nóng bỏng in lên иgự¢. "Nàng bỏ được sao..."
Ta tránh một hồi, đẩy hắn ra, lại bị hắn tóm được cánh tay, áo ngoài hoàn toàn bị kéo xuống. Ta ngoạm một miếng ở đầu vai hắn, nghe thấy hắn thét lớn một tiếng; cố kiềm nén tình, dục; giọng khàn ᴆục nói: "Cả một buổi tối ... Ta dùng nội lực ngăn chặn dược tính, lại bị nàng dễ dàng phá bỏ...."
"Ngươi là do trúng hợp hoan tán mới hôn ta ôm ta!" Ta giãy dụa muốn đẩy hắn ra, da thịt trần trụi cọ xát quần áo của hắn, mang đến khoái cảm kỳ lạ.
Bùi Tranh khẽ thở dài, nhưng cũng không buông ta ra, chỉ nói: "Nàng làm sao lại không hiểu...."
Hắn khẽ cắn vành tai ta, giọng khàn khàn : "Nàng mới là hợp hoan tán của ta."
Dụς ∀ọηg của hắn đặt giữa hai chân ta, gạt bỏ sự lên án của ta lúc trước.
Ta bỗng nhiên phát hiện, nếu hắn thật sự muốn ta, ta căn bản không phản kháng nổi, bất luận là về sức lực hay khí thế.
Cảm giác xa lạ như từng đợt sóng biển tràn bờ gột rửa từng tấc cơ thể, những nụ hôn của Bùi Tranh rải tới chỗ nào là như dấy lên ngọn lửa nơi đó, thiêu đốt khiến ta miệng nóng lưỡi khô. Ta nhắm nghiền hai mắt, ngẩng cổ, nức nở một tiếng, khó chịu mà cuộn người lại dưới thân Bùi Tranh. Quần áo hỗn độn, khó che đậy thân thể, so với lần trước ở trên thuyền lại càng kích thích mãnh liệt hơn, khiến phía sau lưng ta cứng lại, hai tay nắm chặt đầu vai hắn, giống như người đang trôi nổi giữa biển khơi túm lấy mảnh gỗ cuối cùng vậy.
Bàn tay với lớp chai thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve làn da mỏng dưới chân ta, nơi đầu gối nhẹ nhàng nâng lên một chút, cơn mưa hôn rải xuống chẳng bỏ sót chỗ nào. Ta há miệng thở hổn hển, mờ mờ mịt mịt mở mắt cúi đầu nhìn, trước mắt lại như phủ một làn sương trắng mờ ảo, cái gì cũng chẳng nhìn rõ.
"Buông ... ra..." Ta vô lực đạp chân xuống.
Hai tay Bùi Tranh lướt xuống bên eo ta, nhẹ nhàng nắm lấy, ngẩng đầu nhìn ta, trong đôi mắt đen láy tình, dục cùng dấy lên, ánh mắt khẽ chuyển, giọng hắn khàn ᴆục: "Thật muốn ta buông ra? Rõ ràng là tay nàng đang nắm chặt vai ta đó thôi ..."
Tay ta giống như bất ngờ chạm phải bỏng, rụt phắt về, đầu ngẩng mạnh về sau, cốp một cái vào thành giường, đau đến mắt thấy sao bay đầy trời; tình, dục cũng chả còn ý nghĩa gì nữa.
Hai tay ta ôm chặt đầu co vào một góc, rơm rớm nước mắt, ai oán lẩm bẩm. Bùi Tranh vươn người tới, kéo tay ta ra, nhẹ nhàng chạm vào gáy ta, ta á một tiếng, run rẩy nói: "Đau ..."
Bùi Tranh thở dài, dở khóc dở cười rút tay về, cúi đầu hôn nhẹ lên hai má ta, đôi môi khẽ mở, nói: "Nàng ấy, đáng đời."
Ta còn đang rơm rớm nước mắt, trừng hắn một cái, hắn cười khẽ, cúi đầu hôn khóe mắt ta, cảm giác ẩm ướt lướt qua, liếm sạch nước mắt còn đọng nơi khóe mắt.
Ta run rẩy, yếu ớt nói : « Ta về phòng trước đây..."
Cái tay trên lưng kia không có ý muốn buông ra.
Miệng Bùi Tranh vẫn dán trên hai má, trên xương quai xanh của ta mà lưu luyến không rời, hơi thở nóng rực phả trên cổ, bàn tay thô ráp vuốt ve trên lưng ta. " Ta cứ tưởng, tự mình cho nàng thời gian đủ dài để thích ứng ...." Giọng Bùi Tranh vẫn trầm ᴆục như trước, "Ta đã đợi nhiều năm như vậy, vốn có thêm 1 giờ nửa khắc nữa cũng chẳng để ý, để nàng từng chút từng chút một quen với ta, tiếp nhận ta, lưu luyến ta... Ta cứ tưởng, bát cháo đậu đỏ này, chắc cũng chín rồi ...."
Ta mặt đỏ tai nóng, muốn tránh khỏi môi lưỡi của hắn, bối rối hỏi: "Bùi Tranh ... Đã có bao nhiêu nữ nhân qua tay ngươi rồi, ngươi mới có thể chòng ghẹo ta thành thạo như thế hả?"
Bùi Tranh khẽ giật mình, lập tức vùi đầu ở cổ ta, bả vai run rẩy, cố nén cười, chỉ thấy Ⱡồ₦g иgự¢ truyền đến những rung động nhỏ. Ta ảo não lui về phía sau, lại bị hắn ôm eo kéo về.
"Nếu đây cũng coi như chòng ghẹo, ta đây sớm đã chòng ghẹo nàng rất nhiều năm, chỉ là do nàng ngốc ngếch, đến hôm nay mới phát hiện ra thôi." Bùi Tranh dịu dàng cười nói: "Thiên thời địa lợi, mỹ nhân trong lòng, Đậu Đậu ngoan, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn..." Động tác của hắn lại chẳng nhẹ dịu như ngữ khí ấy, tay trái nắm chặt hay tay đang muốn dãy dụa của ta, ấn trên đỉnh đầu, tay phải vòng chặt thắt lưng ta, nửa người dưới chỉ cách một lớp quấn áo mỏng manh mà dán chặt lấy nhau, cảm giác và độ ấm, chẳng hề giữ lại mà truyền hết sang ta.
Người ta cứng đờ, vừa muốn chạy, lại không dám cử động lung tung, cơ thể như bị lửa thiêu đốt, không nói rõ được là thống khổ hay thoải mái, cảm giác xa lạ khiến ta có chút bối rối, đến lúc này mới biết ... Đừng có tin tưởng quá vào những thứ viết trong sách (tẫn tín thư bất như vô thư), thứ viết trên giấy đó chung quy cũng quá nông cạn, hời hợt.
Lòng bàn tay dán trên phía trong đùi khẽ vuốt, ta nhắm chặt mắt, trong đầu lờ mờ hiện lên hình ảnh như thế này: phác thảo hình dáng một bàn tay, ngón tay mảnh khảnh, chạm nhẹ lên khu cấm địa chưa từng có kẻ đặt chân.
Sợ hãi ....
Trong khoái cảm xa lạ, kèm với chút đau đớn, cảm giác sợ hãi khiến ta không tự chủ được mà run rẩy, cắn chặt môi, nước mắt tràn khỏi khóe mi, phát ra tiếng nức nở khe khẽ.
Bùi Tranh buông hai tay ta ra, khẽ vuốt sau lưng ta, đem ta ôm vào lòng, nhẹ giọng nói bên tai ta: "Đừng sợ, không đau đâu ..."
Hai tay ta ôm chặt lấy vai hắn, đầu ngón tay gần như đâm vào lưng hắn, há miệng cắn lên vai hắn để kiềm chế từ miệng mình phát ra những tiếng nghẹn ngào cùng ՐêՈ Րỉ.
Tiếng thở dốc hổn hển ngay bên tai, giọng hắn run nhẹ, khẽ gọi tên ta: "Đậu Đậu .... Đậu Đậu ..." Như là đang kiềm chế, chịu đựng cái gì.
Ta dùng giọng mũi hừ nhẹ đáp trả hắn, những cái vuốt ve trên lưng khiến ta dần thả lỏng thân thể, hai chân không tự chủ hơi hơi mở ra, khiến hắn càng dễ dàng thâm nhập.
Răng nanh ta lưu lại trên vai hắn một dấu răng thật sâu, lấp lánh một mảng nước miếng trên vai, ta nhả ra, chỉ cảm thấy hàm dưới thật đau. Tay Bùi Tranh nắm chặt cằm ta hơi nâng lên, cúi đầu ngậm chặt môi ta, đầu lưỡi dò dẫm tiến vào, liều ૮ɦếƭ triền miên ...
Trong lúc gắn bó dây dưa, ta dường như còn có thể nghe thấy thì thầm khe khẽ truyền lại từ Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, từng chữ từng chữ, đều là tên ta ...
Không đau đâu – đây là lời nói dối lớn nhất của Bùi Tranh với ta, một từ cũng không đúng.
Trong lúc ý loạn thần mê, nỗi đau đớn như bị xé làm đôi khiến ta phút chốc tỉnh táo lại, còn chưa kịp kêu đau đã bị hắn nuốt vào trong miệng. Ta giãy dụa muốn lùi lại, thắt lưng đã bị ôm chặt lại, Bùi Tranh thở hổn hển khẽ nói bên môi ta: "Đậu Đậu, đừng lộn xộn, không đau ..."
Ta nức nở một tiếng, đau đến cả người đều run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra, : "Đi, đi ra ..."
Bùi Tranh thôi không tiến vào, nhưng cũng không nghe lời mà lui ra, hay tay khẽ vuốt ve những chỗ mẫn cảm trên người ta, cố làm lạc hướng chú ý của ta: "Đậu Đậu, mở mắt ra nhìn ta..." Giọng hắn như thì thầm mê hoặc, ta không tự chủ được mà nghe lời mở mắt, giữa làn nước mắt mờ mịt lại sa vào đôi mắt cháy bỏng bị tình, dục cùng dày vò của hắn.
"Ôm chặt ta ..."
Ta khẽ nức nở mà đặt tay lên vai hắn, áp sát vào lòng hắn, còn đang tưởng hắn cuối cùng cũng buông tha, thì trong nháy mắt, hắn ưỡn người, hung hãn xuyên qua !
Cảm giác nóng rực như phải bỏng trong chốc lát chiếm gọn thần trí của ta, ta há miệng cắn lên xương quai xanh của hắn, nước mắt lã chã rơi xuống, thân thể giống như bị cắt làm hai nửa, cái cưa kia còn mài qua mài lại, từng chút đau đớn đều kích thích thần kinh ta vô cùng rõ ràng.
Đây là loại dày vò thê thảm, vô nhân đạo nhất mà đời này ta phải trải qua.
Ngoài cắn ૮ɦếƭ Bùi Tranh, ngoài rơi nước mắt ra, ta chẳng làm được gì cả.
Bùi Tranh đem ta đẩy ngã lên giường, tiếng ՐêՈ Րỉ trầm thấp tràn ra khỏi cổ họng, cúi đầu hôn nước mắt trên mặt ta, khàn giọng nói : « Đậu Đậu, đừng khóc, đừng khóc ... »
Ta hối hận rồi ....
Hối hận lập Bùi Tranh làm Phượng quân.
Hối hận đã đi cùng Bùi Tranh.
Hối hận đã vào phòng hắn.