Quả nhân có bệnh - tập 4

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Hôm nay, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Ta mở hồ sơ ra, xem tư liệu một chút. Tư liệu này là Tô quân tự tay viết, nét chữ như người, khiến tinh thần ta cũng thoải mái hẳn.
Vụ tiền sửa chữa đường thủy thiếu hụt 80 vạn lượng, vừa truy cứu đã thấy hơn 30 quan viên có dính líu, từ cửu phẩm đến nhất phẩm đương triều khó thoát khỏi có liên quan. Thủ phạm chính nghe nói là Hạ Kính, Hạ Kính nguyên là Đại tư nông, coi quản tài chính quốc gia và thủy vận, sau lại làm thứ sử hai châu. Sau khi vụ án bị phát hiện liền không thấy tung tích, mà hiện tại kẻ chui đầu vào lưới vừa là nhân chứng vừa là tội phạm, chính là con trai hắn – Hạ Lan.
"Tiểu Lộ Tử". Lòng ta phiền muộn, day day ấn đường, Tiểu Lộ Tử khom lưng tiến đến, cười nói, "Bệ hạ, người mệt rồi ư?"
Phải, mệt rồi.
Bùi Tranh và Tô Quân đều đang tìm Hạ Kính, hiện tại không tìm thấy Hạ Kính, ít nhất cũng tìm được Hạ Lan, nhưng sự tình liệu có phải càng trở nên phiền phức hay không?
Không quan tâm nữa, chuyện phiền phức này vẫn là giao cho các rường cột của nước nhà đi làm thôi, mẫu thân có nói, tiêu chuẩn đánh giá một hoàng đế có năng lực hay không không phải ở chỗ xem nàng thông minh thế nào mà là xem nàng có thể làm cho bao nhiêu người thông minh vì nàng mà tận tâm làm việc. Hiển nhiên, chuyện này bà làm tốt hơn ta, có điều bà lại là dùng hôn nhân cùng tình cảm làm vật trao đổi, ôi chao ...
Nói thật, thật ra ta không để ý Hoán Khanh đâu.
Nhưng ngẫm nghĩ vẫn cảm thấy ngượng ngùng ....

Khụ khụ, ta tự cắt đứt ý nghĩ xấu xa này.
"Chuẩn bị một chút, quả nhân muốn đi ngủ."
Ta gấp hồ sơ lại, duỗi thắt lưng, ngày mai còn phải lâm triều, đến lúc đó, chắc chắn là tất cả mọi người đều chú ý đến vấn đề này.
Tiểu Lộ Tử lĩnh ý, nhẹ nhàng đi xuống, đi được một nửa lại dừng chân, quay đầu nói: "Bệ hạ, Liên cô cô tiến cung."
Ta ngẩn ra, lập tức nhảy dựng lên, giận dữ nói: "Sao không nói sớm, Liên cô ở đâu?"
Tiểu Lộ Tử cuống quýt quỳ xuống: "Liên cô cô vừa mới tiến cung, đã tới nội phủ khố (kho) trước rồi, nói là sẽ tới đây ngay."
"Đi, đi, đi!" Ta vung tay áo, định chạy ra ngoài, chưa chạy đến cửa đã nhìn thấy Liên cô của ta.
"Liên cô!" Ta nghênh đón, đỡ cánh tay bà, dụi dụi vào người bà vô cùng thân thiết: "Liên cô đã đến rồi, sao lại không sai người thông báo một tiếng."
Liên cô cười, sờ sờ đầu ta, "Bệ hạ có việc bận, ta không thể để cho người ta quấy rầy người."
Ta đỡ bà ngồi xuống một bên, hỏi: "Người sao lại có thời gian rảnh mà tiến cung? Mẫu thân ta bên đó không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì, chỉ là tham ăn thôi, Nhị cha của người muốn ta vào cung lấy chút trái cây Lương quốc tiến cống, Ngũ cha của người cũng muốn chút linh chi tuyết liên, ta liền đến nội phủ khố một chuyến, cũng là giúp họ đến thăm xem Đậu Đậu nhà bọn họ có khỏe không?"
Đậu Đậu là nhũ danh của ta. Đại danh là Tương Tư, tiểu tự Hồng Đậu, xưng là Đậu Đậu.
Mẫu thân ta chẳng những là quỷ lười, lại còn là quỷ tham ăn. Nữ nhân ấy à, làm tốt không bằng lấy chồng tốt, bà có năm ông chồng tốt, chuyện gì cũng có người khác nghĩ thay cho bà, bà khi làm Minh Đức hoàng đế đã thanh nhàn, lại còn không biết thỏa mãn, không nên đi làm Thái Thượng Hoàng, còn cuỗm năm cha của ta đi, chạy đến Vân Vụ sơn xây biệt viện, một năm cũng khó trở về 1-2 lần.
Liên cô vốn là tướng tài đắc lực bên người Nhị cha ta, sau thiên hạ yên ổn, bà liền bị phái tới chăm sóc ta, bà đối với ta như con đẻ, ta cũng gọi bà một tiếng cô cô.
Vị cô cô này, khéo léo hơn mẫu thân ta nhiều.
« Liên cô, người ở lại cùng ta đi. Một mình ta ở trong cung, rất là cô đơn. » Ta ôm bà làm nũng.
Liên cô mỉm cười nói :"Như vậy, liền nạp vài nam nhân mà sủng ái đi."
Ta nghẹn họng, không dám tin ngẩng đầu nhìn bà. "Liên cô, người, sao người có thể nói những lời này? Là mẫu thân ta bảo người nói như vậy sao ? »
Liên cô nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt ta, cười nói: "Mấy vị cha của người đều nói như vậy. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, người cũng đã 18 tuổi, đang là lứa tuổi đẹp nhất của nữ tử, lại một mình một người ở Sùng Đức cung, không khỏi rất cô đơn. Mẫu thân của người vì việc chung thân đại sự này mà không ít lần thở dài, nếu người không nhìn trúng ai trong triều, vậy tìm ở dân gian cũng được. Nàng ta đang nhàn chả có việc gì, bèn bắt đầu tuyển tú nam cho người."
Ta khe khẽ thở dài, quay mặt nhìn ánh nến trên bàn kia, buồn bã nói: "Thực ra mẫu thân lo lắng cho ta chỉ là thứ yếu, nhàn không có việc gì làm mới là thật chứ gì...."
Liên cô ho nhẹ hai tiếng, cười yếu ớt nói, "Mấy vị phụ thân của người cũng nói, nên tìm mấy nam nhân hầu hạ người, sớm khai chi tán diệp." (sinh con nối dõi)
Thực ra, thời còn lập nam đế, vì sợ phi tần trong hậu cung xuất tường (ngoại tình), thế nên mới đem tất thẩy cung nhân đi thiến. Đến khi lập nữ đế, nam nữ đã không thành vấn đề nữa, chỉ bởi năm vị phụ thân của ta cực kỳ hay ghen, trong hậu cung vẫn không có nam tử bình thường, đến thời của ta cũng vậy, ngoài nữ nhân ra thì không còn nam nhân nào là hoàn chỉnh.
Ta nhếch khóe miệng, vờ cười nói, « Khiến các vị phụ thân lo lắng rồi.... Liên cô, cho nên lần này người đến, là làm thuyết khách ư ? »
« Là tới thăm người. » Liên cô cười cười, « Dù sao, người cũng là một cô con gái ngoan. »
Nghe xong câu này, huyệt thái dương ta nảy lên bình bịch. «A Tự lại gây sự rồi sao ?
Chỉ có thể vì tiểu đệ A Tự của ta kia gây sự, bọn họ mới có thể nhớ tới đứa con gái này là dịu dàng quan tâm, thành thật, đáng yêu đến mức nào.
Liên cô bất đắc dĩ nói, " A Tự mang pháo hoa của Tam cha người đi ra ngoài chơi, làm cháy kho thuốc súng, lại đốt sạch vườn thuốc của Ngũ cha người, Tam cha, Ngũ cha người tức giận muốn Gi*t người, Tứ cha người ngăn lại, đem nhốt, nó lại chuồn êm ra ngoài, cầm ngân phiếu mấy ngàn lượng của Nhị cha người, chạy đến dân gian chơi. Cuối cùng là bị bắt ở Ỷ Hồng lâu."
Ỷ Hồng lâu....
A Tự, đệ đệ bảo bối của ta, năm nay mới có 10 tuổi mà đã có khí thế lớn như vậy, nếu để cho nó làm hoàng đế, vậy Hạ Kiệt Thương Trụ kia làm sao xứng với tiếng hôn quân, bạo quân? So với nó, cái tiếng dâm quân này của ta coi như còn tốt chán --- nhưng lại là bị oan uổng!
"Mẫu thân người nói, Lưu gia đành trông cậy vào người. » Liên cô vỗ bả vai của ta một cách nặng nề, « Người thân là trưởng tỷ, cần rộng lượng một chút. »
« Đó là trách nhiệm của ta. » Ta thở dài, sai người dọn phòng cho Liên cô cẩn thận, bà ở lại hai ngày đã phải quay về rồi.
Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng hả.
Tiễn Liên cô, ta phiền muộn chống má trầm tư, lại vẫy tay gọi Tiểu Lộ Tử lại.
« Tiểu Lộ Tử, quả nhân hỏi ngươi một việc. » Ta đắn đo một chút, mở miệng hỏi, « Ngươi có biết Tô ngự sử để ý cô nương nhà ai không ? »
Tiểu Lộ Tử kinh ngạc nói : « Tô ngự sử có người trong lòng rồi sao ? »
« Không có sao ? » Ta ngẩn ra, « Nhưng quả nhân nghe nói hắn cự tuyệt người khác cầu thân, đấy là vì sao? »
Tiểu Lộ Tử ở trong cung hối hả ngược xuôi, tai mắt có vẻ nhanh nhẹn, tin tức gì cũng có. Hắn trả lời : « Chuyện Tô ngự sử từ chối chuyện cầu thân không phải là giả, ngay cả Cô Tô quận chúa (*) cũng bị ngài ấy cự tuyệt. »
(*) 姑苏翁主: há há, thank nàng Lộng Nguyệt, không thì đứa gà mờ như mình chắc vẫn để là Cô Tô Ông chủ rồi :P
Cô Tô quận chúa, nổi tiếng vừa tài năng, lại vừa xinh đẹp, tuổi vừa 16, là nữ tử trong mộng của bao nhiêu nam nhân, thế mà Tô Quân chàng lại ....
« Ngay cả Cô Tô quận chúa cũng chướng mắt hắn, lẽ nào lại chẳng phải đã có người trong lòng ? » Ta nghi hoặc hỏi.
« Có thể bởi Tô ngự sử chưa từng tiếp xúc với bất kỳ nữ tử nào, chuyên tâm vào chuyện triều chính, ngay cả chốn yên hoa (lầu xanh, kỹ viện) cũng chưa từng đặt chân tới, làm sao có người trong lòng được chứ?"
Tiểu Lộ Tử cũng chống má trầm tư. « Chẳng nhẽ người trong lòng ngài ấy ở trong triều sao? »
Tim ta nảy lên một cái, đập thình thịnh. « Vậy ngươi nói xem ... có thể là ai ? »
Trong triều có vài vị nữ quan, nhưng mà phần lớn tuổi đều đã ngoài 30.
« Chuyện này Tiểu Lộ Tử đoán không ra. » Tiểu Lộ Tử lắc đầu, « Có điều một nam nhân tốt, đến tuổi không kết hôn, cũng chưa chắc đã vì một nữ nhân khác ! »
Ta run run nói : « Không thì còn có thể vì cái gì?"
Tiểu Lộ Tử nhe răng cười : « Có thể là vì một nam nhân khác. Đương nhiên, cũng có thể bởi chính hắn không được. »
Ta nghẹn họng, ho khan liên tục.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc