Thật muốn nhìn xem đến lúc đó hắn sẽ có biểu hiện như thế nào !
Đã nhiều năm rồi, ta ngồi trên ghế rồng cao cao này, nhìn xuống quần thần, một mảnh cúi thấp đầu, chỉ có Bùi Tranh là thẳng lưng, đứng phía trước quần thần, dám không kiêng nể gì ngẩng mặt nhìn thẳng ta như vậy. Đôi phượng mâu kia thật tốt, nhất là lúc nhíu mi trừng mắt, có thể đem tất cả phản bác của ta hù cho nuốt hết trở về.
Thật là khiến cho người ta như ngồi phải đinh.
Nay thiếu một kẻ như vậy, lại khiến đại điện dường như trống trải rất nhiều, có điều quả nhân cũng thoải mái không ít.
"Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều—" Thanh âm bén nhọn xuyên khắp đại điện.
Ta quét mắt liếc xuống một cái, nhéo nhéo tấu chương trong tay áo, chậm rãi cong lên một nụ cười. "Hôm qua, quả nhân nhận được một bản tấu chương, lời lẽ rất thú vị." Ta rút tấu chương ra, giao cho Tiểu Lộ Tử, "Tiểu Lộ Tử, ngươi đọc cho bọn họ nghe một chút."
Tiểu Lộ țử çɥñğ kính nhận, thanh thanh cổ họng, đọc lên rõ ràng [Sổ Bùi tướng đại tội thất tông] (7 tội lớn của Bùi tướng) Ta nhàn nhã đánh giá phản ứng của quần thần phía dưới, một đám cúi đầu càng thấp.
Tô Quân đứng ở vị trí vốn là của Bùi Tranh, cũng rất giống hắn, rất có khí khái "ninh chiết bất loan" (thà gãy chứ không chịu uốn mình), có điều Tô Quân như thanh tùng lập tuyết, cao ngạo khác người, Bùi Tranh người nọ lại là kiêu căng ngạo mạn, tự cao tự đại.
Thật sự là ... không nhìn thấy hắn, có chút không quen. Ta nghĩ đến xuất thần.
Tiểu Lộ Tử đọc xong tấu chương, phía dưới một mảnh tĩnh mịch. Ta phải điểm danh thôi. "Bàng Trọng!"
"Có vi, vi thần!" Gián nghị đại phu đáng thương run rẩy, giọng như hết hơi.
"Lời trong bản tấu chương này, là thật hay không?" Ta lên giọng, cố gắng giả bộ thị uy.
"Vi, vi thần không biết..."
"Không biết?" Giọng ta trầm xuống, "Bàng Trọng, chức trách của gián nghị đại phu là gì, khanh nói xem!"
"Gián nghị đại phu, theo, theo quy tắc mà can gián ..." Giọng Bàng Trọng run rẩy, nghĩ lại lúc trước hắn khuyên ta nạp phi là hăng hái cỡ nào a! Lúc ấy nghĩ, hắn hình như là người Tô đảng, ta cũng không làm khó hắn nhiều.
"Nếu đã như vậy, khanh nên thông tường chính sự. Nếu Bùi tướng thực sự có tội, khanh biết mà không báo, chịu cùng một tội. Nếu Bùi tướng vô tội, khanh biết mà không biện giải, cũng là có tội. Khanh nếu ngay cả Bùi tướng có tội vô tội cũng không biết, chỉ biết ngồi ăn bám, làm sao không có tội được? Khanh nói xem, quả nhân giữ khanh lại làm gì?"
Ta tự cho là ta nói những lời này rất ôn hòa, nhưng mà tên Bàng Trọng nhát gan này sợ tới mức hai đùi run lên, ta thấy có chút không đành lòng, chỉ lắc đầu thở dài, lại hỏi ngược lại quần thần: "Bản tấu này ai dâng quả nhân không truy cứu, nhưng nếu đây là thật, chúng ái khanh à ...." Ta từ từ thở dài, "Lừa dối thiên tử, là tội lớn a!"
"Chúng thần hoảng hốt" Bên dưới lũ lượt một đống người quỳ gối.
Ta vuốt cằm nghĩ ngợi, hù dọa người khác, hóa ra ta làm cũng rất tốt a!
"Tham ô, nhận hối lộ, kinh doanh, du chế (vượt quá hạn chế, giới hạn), lộng quyền, thôn tính đất đai, túng nô hành hung (dung túng kẻ dưới đánh người) Tội khác tạm thời không nói, hắn là du chế hạng nhất, rõ như ban ngày, quả nhân không nói, các khanh cũng làm như không thấy sao?"
Lũ thần tử này, quả nhân muốn dạy dỗ bọn họ từ lâu rồi!
"Kinh doanh, ςướק đất, túng nô hành hung – 3 việc này, Kinh Triệu Doãn, khanh quản lý yếu vụ (sự vụ quan trọng) trong kinh kỳ, có gì để nói không?"
Bị điểm đến tên, Kinh Triệu Doãn bước ra khỏi hàng, sắc mặt tái nhợt nói: "Bẩm bệ hạ, bệ hạ ...." Sau đó, hắn thế nhưng vô cùng nhu nhược – cứ thế mà ngất luôn!
Phía dưới nhất thời náo loạn, ta vô cùng đau đầu day day thái dương, thật muốn đem lũ người này tha ra ngoài đánh 30 trượng!
"Bệ hạ"
Giữa một đám náo loạn, giọng nói của Tô Quân thanh thanh lãnh lãnh, như gió đêm thổi bay mây đang che mờ ánh trăng, chiếu sáng rực rỡ.
Phiền não trong lòng ta nhất thời vơi bớt, dịu dàng hỏi: "Tô ngự sử có lời sao?"
Tô Quân khẽ ngẩng mặt nhìn ta, mọi người phía sau đều đứng thẳng lại, chăm chú cắm mặt nhìn theo gáy chàng.
"Vi thần nghĩ, lời trong tấu chương kia, có chút không công bằng." Tô Quân mỉm cười nói. Ta nghĩ có lẽ mình nghe nhầm rồi, nghi hoặc nhìn chàng, "Khanh nói cái gì?" Chàng là đang nói giúp Bùi Tranh sao?
Tô Quân từng bước bước ra khỏi hàng, cúi người nói: "Tham ô, nhận hối lộ – hai việc này tạm thời chưa có căn cứ chứng minh là thật. Việc kinh doanh, theo vi thần biết, đế đô xác thực có mấy ngân lâu (như ngân hàng bây giờ ý), trà lâu mang tên Bùi tướng. Cao tổ tuy có dạy, quan không tranh lợi với dân, nhưng cũng chưa từng quy định thành luật, theo đó mà nói, Bùi tướng vô tội. Du chế, lộng quyền, kỳ thực là nói thẳng bệ hạ vô năng, vi thần nghĩ không thỏa đáng. Thôn tính đất đai cũng không phải vi phạm luật pháp Đại Trần, về phần dung túng thuộc hạ đánh người, bất luận thật giả, dù là thực, quá lắm cũng chỉ là cai quản không nghiêm, lỗi dùng không đúng người mà thôi."
Ta nghe mà sửng sốt, không chỉ mình ta, tất cả quần thần đều ngây ngẩn cả người.
Tô đảng và Bùi đảng không phải đối thủ một mất một còn sao? Ta còn nhớ rõ không lâu trước, hai người còn ở trên điện đối chọi gay gắt, thế nào chỉ trong chớp mắt, Tô Quân lại đang nói giúp Bùi Tranh thế này!
Chẳng lẽ Chàng thật là vì Bùi Sanh nên mới nói giúp Bùi Tranh sao?
Ta nắm chặt tay thành quyền, trong lòng có chút chua xót, gượng cười nói: "Tô ngự sử nói chuyện luôn công bằng, những lời này lại càng đúng..." Khó lắm mới tìm được một cơ hội tốt giáo huấn Bùi Tranh, lại chẳng ngở bị Tô Quân phá hỏng.
Trong lòng ta khó chịu, giống như có trăm ngàn con kiến đang châm chích! Đang tràn đầy khí thế, xoạt một tiếng như vậy, liền chẳng còn gì ....
Quần thần thẳng thân đứng dậy, cùng hô to: "Tô ngự sử nói có lý, chúng thần tán thành..."
Tán thành......
Qủa nhân sợ các ngươi rồi!
Ta cắn răng, đứng dậy, phất tay áo, giận dữ một tiếng: "Bãi triều!"
"Bệ hạ, bệ hạ......" Tiểu Lộ Tử vội vàng đuổi theo, "Bệ hạ đừng nóng, tức giận mà hại thân!"
Ta cắn tay áo, nước mắt lưng tròng.
"Đây là chuyện gì .... Vì sao chàng cũng nói giúp hắn? Người bên cạnh quả nhân đều bị mua chuộc hết rồi sao? Mới hôm qua thôi chàng còn nói giúp ta lật đổ Bùi Tranh!"
"Bệ hạ đừng đau lòng..." Tiểu Lộ Tử mang khăn tay đến, "Tiểu Lộ Tử sẽ không để bị kẻ nào mua chuộc, Tiểu Lộ Tử sống là người của bệ hạ, ૮ɦếƭ là người của bệ hạ, cả đời trung với người thôi!"
Ta lau nước măt, cúi đầu tiến về phía trước.
Qụa đen trong thiên hạ đều đen như nhau, lũ quan lại nay lại bao che cho nhau, còn coi quả nhân ra gì nữa?
Ta một cỗ ác khí nghẹn trong lòng, về đến tuyên thất, ném vài cái bình hoa cũng không hết giận, chợt nghe hạ nhân thông báo, có Tô ngự sử cầu kiến, ta nhấc chân đá cây cột một cái, giận dữ nói: "Không gặp!"
Đau ૮ɦếƭ mất ....
Lòng đau, chân cũng đau!