Năm Sùng Quang thứ 6, nhất định là thời buổi rối loạn.
Trên đại điện, quần thần nghiêm nghị.
Khi ta nói Quốc sư đã lớn tuổi, đã đến lúc an dưỡng tuổi già, đưa Tô Quân vào làm đại thần nội các, dưới điện cơ hồ chín phần ánh mắt nhìn về phía Bùi Tranh, phần còn lại đổ hết về Tô Quân.
Ta đỡ trán thầm than, tuy rằng long nhan quả nhân không thể nhìn thẳng, nhưng tốt xấu gì thì các ngươi cũng nên vụng trộm liếc một cái, bày tỏ rằng các ngươi vẫn để hoàng đế ta đây vào mắt chứ ...
Khi ta nói ra... Được, không phải miệng ta nói, mà là Tiểu Lộ Tử thay ta nói, sắc lập Thừa tướng Bùi Tranh làm Phượng quân, thống lĩnh hậu cung, tất cả ánh mắt quét đến, hận không thể dính luôn lên người Bùi Tranh. Đương nhiên, ngoại trừ một người.
Ta ho nhẹ hai tiếng, nhẹ nói: "Hôm nay, quả nhân muốn nói chính là hai việc này. Chúng ái khanh có dị nghị gì không?"
Phía dưới nhất thời bùng nổ, thanh âm líu ríu làm người ta tưởng chính mình đang ở trên phố xá náo nhiệt.
Ta hướng Tiểu Lộ Tử vẫy vẫy tay, kề tai hắn thì thầm nói: "Tiểu Lộ Tử, ngươi có cảm thấy. ... Ánh mắt bọn họ nhìn quả nhân, hình như có chút thương hại?"
Tiểu Lộ Tử liếc mắt xuống một cái, khi quay về có chút thương hại y như vậy mà gật đầu nói: "Bệ hạ, có chuyện đó."
"Vì ...Vì sao?" Qủa nhân kinh ngạc rồi, "Không phải nên thương hại Bùi Tranh sao?"
Nhìn thế nào, cũng là quả nhân bức lương dân làm chồng, ૮ưỡɳɠ éρ quan viên vào hậu cung, Bùi Tranh hắn là khi*p sợ dâm uy của quả nhân, bất đắc dĩ mới chịu thiệt đi!
"Bệ hạ, hiển nhiên là các đại thần đều cảm thấy là Bùi tướng ép buộc thiên tử cái gì gì đó ...." Tiểu Lộ Tử chân thành nói, "Bệ hạ, người bảo trọng."
Ta nghẹn không nói nổi, rủ mi che mặt. Sớm đã chuẩn bị tốt làm dâm quân vô đạo, nào biết ngay cả chút quyền lợi ấy của ta cũng bị bọn họ tước đoạt.
Tiểu Lộ Tử thiện ý giải thích: Nếu ta là Hán Chiêu Đế, Bùi Tranh chính là Hoắc Quang, nếu ta là Hán Hiến Đế, Bùi Tranh chính là Đổng Trác. Bùi Tranh hắn coi như đã phá đến cùng, từ nhất thống triều chính đến nhất thống hậu cung, ngay cả quả nhân cũng bị đặt dưới thân hắn. Qủa nhân cũng coi như tồi tệ tới cùng rồi, từ "Nội sự không quyết hỏi Bùi tướng, ngoại sự không quyết hỏi Bùi tướng", thăng đến "Sàng sự" (chuyện giường chiếu ;))) không quyết vẫn là hỏi Bùi tướng" ....
Ta khó khăn ngẩng đầu, thẳng thắn mà đối diện hai tròng mắt mỉm cười trêu tức của Bùi Tranh, đuôi lông mày nhếch lên, ý cười càng sâu, bình tĩnh trước sau như một, nắm chắc thắng lợi.
Ta âm thầm xiết chặt nắm đấm, oán hận quay mặt đi không thèm nhìn hắn.
Qủa nhân thật là thể diện mất sạch, chung quy cũng không thể ở đại điện mà hét "Không phải hắn bức quả nhân, là quả nhân ép hắn" đi!
Bùi Tranh tên đại gian thần này, anh minh một đời của quả nhân thế là hỏng rồi, trong sạch một đời của quả nhân thế là mất rồi!
"Khụ khụ......" Ta ho nhẹ hai tiếng, bên dưới nhất thời yên tĩnh lại, "Chúng ái khanh, không dị nghị chứ?"
Những kẻ đó, lại nhìn Bùi Tranh, chỉ chờ Bùi Tranh nhẹ nhàng gật, mới đồng thanh hô: "Chúng thần không dị nghị!"
Màn này nhìn nhiều cũng thành quen. Qủa nhân dù gì cũng là hoàng đế, Bùi Tranh công cao chấn chủ, không kéo xuống dưới, quân uy của quả nhân liền không sót lại chút gì.
Hôn kỳ quyết định là 15 tháng sau, việc chuẩn bị giao cho Tông Chính tự, Hồng Lư tự và ti nữ quan phụ trách.
Bùi Sanh tươi cười rạng rỡ, nháy mắt với anh trai nàng, Bùi Tranh cười thở dài, lắc lắc đầu, đáp lại nàng bằng một ánh mắt ý vị sâu xa, hai huynh muội này tâm ý tương thông, Bùi Sanh nở nụ cười, ta cũng không hiểu ra sao.
Nghĩ lại, không phải chuyện gì tốt, hai huynh muội này, không phải là muốn liên thủ tính bẫy quả nhân chứ?
Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng, khoát tay, toàn trường nghiêm nghị.
"Dựa theo tập tục Đại Trần, trước khi nam nữ thành thân một tháng, không thể gặp mặt. Qủa nhân đương nhiên không thể không lên triều, do vậy, phải thiệt thòi Bùi tướng rồi." Ta chậm rãi cong khóe miệng, đắc ý nhìn Bùi Tranh, "Bùi ái khanh, một tháng này, khanh không cần vào triều, ở lại phủ Thừa tướng là được rồi. Nếu trong triều có đại sự cần làm phiền khanh, sẽ có người tới truyền đạt cho khanh. Ý khanh như thế nào?"
Bùi Tranh thong dong mỉm cười nói: "Là bệ hạ thương xót vi thần, vi thần tuân chỉ."
Ta vừa có chút mất mát, lại có chút vừa lòng, gật đầu, " Đã như vậy, việc lớn trong triều tạm thời để Tô ngự sử quản lý. Tô ngự sử từ hôm nay trở đi thay Thừa tướng, tổng quản lý sự vụ của nội các."
Nhất thời trong lúc này, trên triều, phong vân biến ảo, trong chốc lát gió đông thổi bạt gió tây, chốc lát gió tây phản công, bên dưới quần thần hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên cũng không biết tiền cược phen này nên đặt cửa nào. Lũ chính trị này là một đám dân cờ bạc – ta hừ một tiếng.
Sau khi hạ triều, Bùi Tranh không hề đến tuyên thất gặp ta, mà trực tiếp dẹp đường hồi phủ, đối với việc ta tước tướng quyền của hắn, biểu hiện của hắn bình tĩnh như việc đã trong dự kiến, không buồn bực như ta nghĩ, chẳng nhẽ quyền lực không phải tử huyệt của hắn? Rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến hắn mực thước không còn, mất hết phong độ, thẹn quá hóa giận.
"Bệ hạ"
Người đối diện nhẹ nhàng gọi một tiếng, ta ngẩng đầu nhìn về phía chàng, xấu hổ cười nói: "Xin lỗi, quả nhân vừa mới thất thần."
"Không có gì." Tô Quân vẫn cười như mọi khi, đối với thay đổi bất ngờ vừa rồi, vẫn là biểu hiện vân đạm phong khinh, "Lời vi thần vừa nói, bệ hạ nghe rõ chứ?"
Ta ngượng ngùng xoắn ống tay áo, "Khanh lặp lại lần nữa được không?"
Chàng thở dài một tiếng không thể nghe thấy, lại nói: "Tài liệu trong mật thất biệt viện của Hạ Kính đã bị dời đi, vì thế nay chỉ còn lời khai của Hạ Lan làm manh mối, xem Hạ Kính ngày thường hay qua lại với ai."
"Ta liên tục gật đầu: "Khanh nói có lý."
Tô Quân mỉm cười nói :"Nghe nói bệ hạ đã đem Hạ Lan thả ra rồi?"
"Là chuyện ngày hôm qua rồi, nhà lao dù sao cũng không thể ở lâu, quả nhân an bài cho hắn ở một nơi bên ngoài hậu cung, ngay gần ti nữ quan, khanh nếu có việc muốn hỏi hắn, có thể trực tiếp tới."
Ta nói xong, lại hỏi: "Quốc sư đã tỉnh chưa?"
Ý cười trên mặt Tô Quân rút bớt, sắc mặt ngưng trọng, "Đêm qua tỉnh một lát liền lại đi ngủ, đa tạ bệ hạ quan tâm."
Sau đó, cả hai đều trầm mặc.
Ngày xưa ấy, liệu có thể nghĩ sẽ có một ngày như vậy - ta sắp gả đi rồi, nhưng tân lang không phải là chàng, lại là Bùi Tranh. Tâm tình cũng không khó chịu như trong tưởng tượng, có lẽ bởi đây vẫn không phải kết cục tệ nhất – chàng sắp thành hôn, tân nương lại không phải ta.
Như trước mắt mà nói, mặc dù ta lập Phượng quân, về sau vẫn có thể nhìn thấy chàng, ngay cả trong lòng chàng còn một người khác, cũng chẳng cản trở việc ta tin chàng, dùng chàng.
"Tiểu vương gia, tiểu vương gia!" Giọng Tiểu Lộ Tử từ xa truyền đến, sau đó là tiếng phá cửa, ta nhìn theo tiếng ấy, thấy A Tự đang cắn môi dưới sắc mặt không tốt lắm, trừng mắt nhìn ta.
Ánh mắt Tô Quân khẽ chuyển, lập tức hành lễ, sau đó âm thầm lui ra.
Cửa lại đóng lại.
Ta day thái dương nói: "A Tự à ... Chuyện này tỷ có thể giải thích, nhưng là ..."
"Tỷ tỷ!" A Tự ngắt lời ta, đột nhiên, oa một tiếng khóc thét lên, nhào lên ôm lấy thắt lưng ta, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến "lê hoa đái vũ" ta thấy mà thương. " Tỷ tỷ .... Ô ô ô... Tỷ đừng xuất giá... Tỷ ở lại thương yêu A Tự thêm vài năm nữa đi.... Bùi gian thần không phải người tốt, tỷ đừng gả cho hắn, không cần, không cần A Tự nữa.... Ô ô ô...
Lúc ấy, quả nhân kinh ngạc rồi!