Quả nhân có bệnh - tập 13

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Tiểu Lộ Tử nhíu mày nói : « Mệnh ai mà chẳng là mệnh ? Chủ tử nhà ta bị đau bụng, để Mạc đại phu chẩn bệnh cho chủ tử nhà ta trước đã. »
Phu xe cao giọng nói : « Chúng ta đây phải tới quý phủ của Bùi tướng ! »
Bùi Tranh? Hắn bị bệnh thật sao ?
Tiểu Lộ Tử hơi nhếch mày, lấy lệnh bài ra soi trước mặt phu xe, sắc mặt phu xe lập tức thay đổi, sợ sệt quay đầu liếc ta một cái, môi run run.
Ta cười mà chả còn tí sức nào nữa, nghe thấy một giọng nói già nua từ trong xe truyền lại : « Đã không khỏe thì lên xe đi. »
Phu xe nói với người trong xe nọ : « Mạc đại phu, đã đến phủ Thừa tướng. »
« Bệ hạ, vào nghỉ ngơi trước một chút đi. » Tiểu Lộ Tử tỏ vẻ quan tâm, ta ngẩng đầu lên nhìn tấm biển, làm bộ gắng gượng gật đầu, để Tiểu Lộ Tử đỡ ta vào phủ.
Đến trước cửa, gõ cửa xong, gã giữ cửa nhìn thấy đại phu râu tóc bạc phơ trước rồi mới thấy ta, dụi mắt có vẻ không dám tin, lập tức muốn đi thông báo, ta bảo Tiểu Lộ Tử ngăn hắn lại, quát : « Không được thông báo ! »
Nói thì sợ không có người tin, đây vẫn là lần đầu tiên ta đến phủ Thừa tướng.
Tới phủ của thần tử, bình thường chỉ có 2 việc, một là việc công, như hồng bạch nhị sự (có tang hoặc có hỷ sự), cái còn lại là việc tư, như lúc ta muốn gặp Hoán Khanh.
Tên Bùi Tranh này, phủ hắn không có hồng bạch nhị sự, ta lại không thích gặp hắn, bởi vậy chưa bao giờ đến đây. Nay xem ra, không giống tưởng tượng của ta mấy.
Ta vốn tưởng rằng, phủ Bùi Tranh nên đầy ánh vàng hơi ngọc, cực kỳ xa hoa, dù sao hắn cũng có một chiếc xe ngựa ngàn vàng khó đổi kia mà, đến rồi mới thấy, cũng chỉ bình thường qua quýt, cùng lắm là lịch sự tao nhã hơn nơi khác môt chút.
Lòng ta thiếu tự nhiên, muốn gặp Bùi Tranh lại sợ thấy hắn, nên không cho hạ nhân đi báo trước, Mạc đại phu muốn bắt mạch cho ta, ta lại rút tay lại, thản nhiên nói : « Ta không sao rồi. »
Mạc đại phu có lẽ cũng đoán ra thân phận của ta, cũng không nói thêm điều gì.
« Mạc đại phu, không biết Bùi tướng mắc bệnh gì ? »
« Tiểu nhân vội tới, chưa xem xét nên vẫn chưa biết tình hình. »
Ta ừ một tiếng, nhắm mắt theo sau Mạc đại phu, tiến về phía phòng ngủ của Bùi Tranh.
Phủ Thừa tướng chỉ có mình Bùi Tranh ở, Bùi Sênh ở trong cung, cũng có lúc tới đây nhưng không thường xuyên, bởi vậy hạ nhân trong phủ không nhiều lắm, nhìn có vẻ trống trải.
Ta đến cửa phòng ngủ thì dừng lại, thấy cửa sổ có khe hở, liền dừng chân đứng ngoài cửa sổ nhìn lén ...
Hừ ! Qủa nhân nhìn sao có thể gọi là nhìn lén! Gọi là quang minh chính đại nhìn qua lỗ cửa sổ !
Mạc đại phu lạ lùng liếc nhìn ta một cái, ta trừng mắt liếc lại hắn một cái, hắn liền lẳng lặng bước vào phòng.
Ta muốn đi thăm Bùi Tranh, nhưng lại không muốn để hắn nhìn thấy ta, nên chỉ có thể làm như vậy thôi ...
Nhưng mà vừa nhìn thấy, ta mê muội luôn.
Người nọ đang đứng trước giường quay lưng về phía ta, một thân áo dài nhạt sắc, thắt lưng nạm ngọc, bên ngoài choàng áo sợi bông, tóc dài đen bóng như tơ rủ xuống bên vai, dáng người thon dài cao ngất kia, là Bùi Tranh chẳng nghi ngờ gì nữa-- không phải hắn bị bệnh sao ? Đứng trước giường làm cái gì ?
Mạc đại phu đứng trước giường xem xét một hồi, rồi nói với Bùi Tranh : « Tướng gia, thương thế của tiểu công tử không lớn, điều dưỡng vài ngày là khỏi. »
Bùi Tranh nghe xong, như là thở phào một hơi, giọng cũng thoải mái hơn. « Làm phiền Mạc đại phu. Xuân La, tiễn đại phu. »
Thị nữ ở bên cạnh vâng lời, liền đưa Mạc đại phu ra khỏi cửa, ta vội núp sang bên cạnh trốn, chợt nghe Bùi Tranh thở dài nói với người đang nằm trên giường: « Người lần này lại lén trốn nhà đi phải không ? »
"Nếu các người để cho ta tới, ta đâu cần phải « lén trốn đi » ! » Giọng nói trẻ con non nớt, có chút giòn giã mà trong trẻo, lạnh lùng, ta nghe mà tim gan run lên, tê tê dại dại.
Câu này nói thật hay, nếu hắn để ta xem, ta cũng không phải xem lén.
Bùi Tranh ngồi xuống trước giường, nhét lại góc chăn cho nó, dịu giọng nói : « Mọi người đều lo lắng cho an toàn của người, người tuổi còn nhỏ, đi đường xa như vậy không sợ gặp phải người xấu sao ? »
« Còn xấu hơn ngươi được sao? » Đứa trẻ hừ một tiếng.
Bùi Tranh bật cười lắc đầu."Mẫu thân người sẽ lo lắng ."
"Không đâu, bà sẽ yên tâm. Ta để lại một tờ giấy nói đến đế đô tìm ngươi, ngươi hồi âm bảo nhận được rồi là được. »
« Đây người là tiền trảm hậu tấu hả... nhận được rồi .... » Bùi Tranh cười khẽ, « Coi mình là thư tín sao? Người thật quá là bướng bỉnh. » Nói xong giơ tay lên.
« Gian thần, ngươi còn dám véo mặt của ta lần nữa, ta sẽ nói với người khác ta là con riêng của ngươi ! »
Sét đánh giữa trời quang!
Qủa nhân ..... Qủa nhân cảm thấy mình sắp nghẹt thở.....
Đập cốc!
Đừng đùa người ta thế chứ!
Đến nỗi để quả nhân thất tình hai lần trong một ngày sao !
Không đúng ....
Bùi Tranh này thì coi gì là thất tình. Cùng lắm là bị Sênh Nhi và Liên cô làm lầm đường lạc lối, còn làm ta tưởng thật là Bùi Tranh có ý với ta như vậy, nay xem ra đều là vớ vẩn, đây mới là thật sự ...
Lần này quả nhân đau dạ dày thật .... Đau sắp chảy cả nước mắt....
Bùi Tranh có con riêng, nghe giọng cũng phải mấy tuổi rồi, chắc là sinh lúc hắn trên dưới 20 tuổi. Bùi Tranh là con rể mà phụ quân, Nhị cha ta vừa ý, vì nịnh bợ cấp trên, để con đường làm quan rộng mở mà phải giấu đi sao. Vì thế mẹ con vô tội bị đưa về quê, Bùi Thế Mĩ không muốn gặp mẹ con họ, con nhớ cha, vì thế lén đến tìm hắn, còn bị người ta đánh bị thương....
Lòng ta chua xót ....
Ta ôm иgự¢, từng bước từng bước rời khỏi cái nơi thị phi này, đề phòng Bùi Tranh Gi*t người diệt khẩu.
Lúc đầu ta còn nghĩ quá lên, tưởng là Bùi Tranh bị bệnh thật, tưởng hắn xin nghỉ là bởi Liên cô nói cho hắn biết chuyện ta thích Hoán Khanh khiến hắn khổ sở trong lòng, nên mới cáo bệnh không lên triều.
Ngươi xem, sự thật luôn cách ý nghĩ của ta quá xa, thế cho nên ta cũng không dám tưởng tượng chuyện quá tốt đẹp, tránh khi mọi chuyện phát triển ngược lại, lại đau đớn khôn cùng.
Kết quả của việc tự mình đa tình chính là tự tạo nghiệp không thể sống, lòng quả nhân đây đã hoàn toàn lạnh rồi ....
Lúc ta đi tới cửa, Tiểu Lộ Tử đi lên đón, nháy mắt : « Bệ hạ, Bùi tướng đúng là mắc bệnh tương tư ư ? »
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc