Tháng bảy lưu hỏa, tháng chín thụ y.
(Ý nói tháng bảy âm trời chuyển lạnh, khi trời nhá nhem tối, có thể nhìn thấy sao rơi ở bầu trời phía Tây; tháng chín trời lạnh rồi, phải mặc thêm áo)
Ta nghĩ chắc cũng sắp vào thu rồi.
Từ khi quen biết Tô Quân tới giờ, đây là mùa thu đầu tiên không có chàng bên cạnh.
"Tiểu Lộ Tử." Ta vô thức nghịch tua rua, nói, "Qủa nhân đối xử với chàng có phải rất nhẫn tâm hay không ..."
Tiểu Lộ Tử phủ phục bên dưới, cúi thấp đầu nói: "Bệ hạ là vì muốn tốt cho Tô đại nhân."
Ta nhếch khóe miệng, nặn ra chút cười khổ.
"Vì muốn tốt cho chàng sao ..."
Thuở nhỏ, học cùng chàng, biết chàng yêu thích nhất là kiệt ngạo cuồng thi – thể loại có vẻ hoàn toàn chẳng phù hợp chút nào với tính tình chàng.
Ngã bản sở cuồng nhân, phượng ca tiếu khổng khâu.
[Ta người điên nước Sở
Hát điên cuồng cười lão Khổng Khâu (Khổng Tử)] (1)
An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý, sử ngã bất đắc khai tâm nhan.
[Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý,
Khiến ta chẳng được mặt mày tươi.] (2)
Chàng không giống Bùi Tranh, Bùi Tranh xuất thân áo vải, lại dường như sinh ra đã thuộc giới chính trị, có thể như cá gặp nước trên triều đường, oai phong lẫm liệt. Mà Tô Quân vốn thuộc dòng dõi thế gia, lại có bao nhiêu ràng buộc, chàng phải bảo vệ gia tộc, ta lại cần thế lực phải diệt trừ tận gốc, chàng nếu ở lại đế đô, cuối cùng cũng sẽ có một ngày ta tiễu trừ Tô gia, đến ngày ấy phải đối mặt với nhau như thế nào đây? Đến nay, mỗi người đều tự lui một bước, chàng tự làm tan rã thế lực, ta để chàng tự do.
Thả phóng bạch lộc thanh nhai gian, tu hành tức kỵ phỏng danh sơn.
[Theo hươu trắng nhởn nhơ ghềnh núi biếc
Hay yên ngựa lấy núi rừng thân thiết]
Rời khỏi đế đô, chàng có thể trở thành một danh sĩ người người kính ngưỡng một đời, vũ đài quyền lực chảy đầy máu tươi và dơ bẩn này, không thích hợp với chàng ...
Ta nắm chặt tấm chăn, trước mắt như hiện ra dung nhan tuấn mĩ như cười như không của Bùi Tranh, иgự¢ lại một cơn đau nhói, dường như nghe được hắn hỏi lại ta: "Không thích hợp với hắn, chẳng lẽ lại thích hợp với nàng, với ta ..."
Ta không có quyền lựa chọn, chỉ có thể giữ lại ...
Khanh cũng không có quyền lựa chọn, vì chúng ta đều không buông tay nổi ...
"Bệ hạ ..." Giọng Tiểu Lộ Tử nhỏ nhẹ hỏi, "Hôm nay lên triều chứ?"
Sao mai chiếu sáng cả một góc trời đêm, trời sắp sáng rồi.
"Phượng quân đâu." Ta quay đầu liếc qua nửa bên kia giường trống trải, thấp giọng hỏi: "Ta trở về từ Tô phủ như thế nào?"
Tiểu Lộ Tử đáp: "Là Phượng quân tới đón bệ hạ về."
"Chàng lại đi đâu rồi?"
"Việc này ..." Tiểu Lộ Tử ấp úng hai tiếng, nói, "Sau khi Phượng quân đưa bệ hạ trở về, Tiểu Lộ Tử vẫn chưa gặp lại ngài ấy."
"Chuyện xảy ra từ khi nào?" Ta hỏi.
"Hai canh giờ trước."
Ta chần chừ một lát, nói: "Hầu hạ quả nhân thay áo, hôm nay lên triều."
Vì lo ngại tai mắt của Nam Hoài Vương quá nhiều, nếu ta có biểu hiện khác thường nào sẽ bị Lưu Lăng phát hiện, thời gian trước đành phải hoàn toàn lui về ở ẩn trong hậu cung, để Bùi Tranh quản lý việc triều chính. Bá quan đồn đại quả nhân bị sắc làm mê muội, đắm chìm nam sắc, hoặc nói Bùi Tranh lợi dụng thiên tử hiệu lệnh chư hầu, giam cầm quả nhân. Lời đồn đại lan truyền khắp nơi, khiến người ta dở khóc dở cười.
Nay đã có được thuốc giải, cũng chẳng còn gì phải e ngại.
Ta vừa sai người đi tìm Bùi Tranh, vừa dặn dò Tiểu Lộ Tử: "Tô Quân rời khỏi đế đô, việc trong gia tộc tuy rằng đã có dặn dò, những vẫn có khả năng xảy ra tranh chấp. Ngươi để ý giùm quả nhân một chút."
Tiểu Lộ Tử gật đầu vâng dạ.
Ta còn nói: "Khi trời sáng, ngươi tới Tô gia một chuyến, giúp quản gia thu xếp lại những đồ dùng tốt, những thứ thuộc về Tô Quân đều chuyển tới một chỗ, tòa nhà ở Bạch Y hạng là quan trạch, chỉ có thể thu hồi. Ngươi tìm mua một tòa nhà ở ngoại thành, để quản gia thay chàng trông coi. Có lẽ sau hai ba năm chàng có thể quay về."
Tiểu Lộ Tử im lặng một lát, sau đó nói vâng.
Tô Quân từ quan, quả nhân lại lên triều, thuốc giải bị đổi, dựa vào tính đa nghi của Lưu Lăng nhất định sẽ có đề phòng. Nhưng nay đã có thuốc giải, cô ta có cảnh giác nữa thì đã làm sao?
Lúc trời còn tờ mờ sáng, bá quan vào điện, kim quang xua tan đám sương mờ buổi sáng, khiến không gian cũng ấm áp hơn. Từ trên ghế rồng cao cao nhìn xuống, xuyên qua cửa điện đang mở rộng, có thể thấy quảng trường ngoài điện đã được tưới đầy nắng sớm ấm áp. Bách quan sột soạt tay áo, khom người quỳ gối, hô ba lần vạn tuế.
Ngày trước, hai vị đứng đầu hai hàng là Bùi Tranh và Tô Quân, sau rồi rốt cuộc cũng không thấy nữa, chỉ còn lại mình Dị Đạo Lâm.
"Bình thân." Ta khoát tay.
Đối với sự vắng mặt của Tô Quân, nét mặt bá quan mang đầy hoài nghi, lại do dự không dám mở miệng hỏi.
Ta khẽ ho hai tiếng, nói: "Tô khanh gia đã xin quả nhân được từ quan."
Dưới điện trong nháy mắt vừa tĩnh lặng ngàn năm có một, lại càng im ắng hơn.
Ta chỉ nghe thấy giọng mình quanh quẩn lượn vòng trong điện.
"Đại Trần ta lấy hiếu trị vì thiên hạ, Quốc sư là người thân nhất của Tô Quân, Quốc sư mất đi, Tô Quân đau xót đến tận tâm can. Theo luật lệ Đại Trần, Tô Quân nên tạm ngưng chức quan chịu tang ba năm. Qủa nhân yêu chuộng tài năng, nhưng lại cũng thương tấm lòng hiếu thảo, không thể không nén lòng để người rời kinh, lấy thân phận là học sĩ đi du lịch Thần Châu."
Giải thích với bá quan một hồi như vậy, có người sẽ tin, nhưng người thông minh đương nhiên sẽ biết tất nhiên là có ẩn tình khác. Còn về ẩn tình là gì, bọn họ cũng đoán không ra. Bọn họ chỉ biết, Tô gia đã thực sự rời khỏi vũ đài lịch sử.
"Dị khanh gia." Ta cúi đầu nhìn về phía Dị Đạo Lâm.
"Có vi thần."
"Những việc Tô Quân chưa làm xong, tạm thời để khanh tiếp nhận."
"Vi thần tuân chỉ." Dị Đạo Lâm dừng một chút, lại nói, "Bệ hạ, vi thần còn có một chuyện không rõ."
"Nói đi." Ta khẽ gật đầu.
Dị Đạo Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng ta. "Tô Quân phụng mệnh tra xét vụ án Nam Hoài Vương tạo phản, nay chứng cớ đã vô cùng xác thực, phải chăng nên lập tức chấp pháp hành hình?"
Lúc trước lấy lý do là chứng cớ không đầy đủ mà thả Lưu Lăng ra khỏi thiên lao, sau lại càng không biết tung tích của cô ta. Nhưng vụ án Nam Hoài Vương này dính dáng cực rộng, chạy trốn được một ả Lưu Lăng, chứ ba quận Nam bộ không chạy được. Núi vàng núi bạc, tất cả đều được canh giữ dưới lưỡi đao của thân binh triều đình rồi.
Còn Lưu Lăng, cô ta có thể trốn chạy tới nơi nào?
Đã không còn tài phú và môn sinh, một thiếu nữ như cô ta cũng khó làm mưa làm gió.
Ta gật đầu nói: "Đã vậy, cứ theo phán quyết lúc trước mà thi hành."
Hướng gió trong triều một ngày đổi đến ba lần, bá quan cũng tập dần thành quen rồi.
Mấy ngày trước, mọi việc trong triều đều qua tay Bùi Tranh, hắn làm tướng nhiều năm, làm việc đương nhiên thỏa đáng, bởi vậy cũng chẳng mấy chốc là bãi triều, ta để Dị Đạo Lâm lặng lẽ tới tuyên thất gặp ta.
"An bài ra sao rồi?"
Dị Đạo Lâm chắp tay nói: "Cả đám thân thích của Nam Hoài Vương tuy đã được thả khỏi nhà lao, nhưng vẫn có binh lính âm thầm theo dõi, đảm bảo một tên cũng không lọt lưới. Tài sản dưới danh nghĩa Nam Hoài Vương cũng đã kiểm kê xong, ba ngàn môn sinh cũng đã lưu lại trong hồ sơ, những kẻ nghi là đồng mưu tạo phản đều đã bị xích chặt ..."
Ta phất tay cắt lời hắn, "Tìm được Lưu Lăng chưa?"
Lưu Lăng là người đa nghi, làm việc gần như không chút sơ hở, thậm chí vì lo lắng kẻ đưa thuốc bị theo dõi nên cũng không trực tiếp tiếp xúc với kẻ đó, lần nào cũng đều đặt thuốc ở một chỗ đã chỉ định sẵn, để tên đưa thuốc kia tự đến lấy, hơn nửa nơi đưa thuốc mỗi lần cũng không giống nhau. Cũng bởi vì thế, ta mới có cơ hội trộm đổi thuốc giải mà không bị cô ta phát hiện.
Nữ nhân này âm ngoan giảo hoạt như rắn vậy, không trừ bỏ cô ta thì khó mà sống yên thân.
Nhìn vẻ mặt khó xử của Dị Đạo Lâm, ta cũng biết có lẽ rắn còn chưa có động tĩnh gì, nhưng nay ta lại ra tay với phủ Nam Hoài Vương một lần nữa, trong lòng cô ta chắc chắn có nghi ngờ, lộ ra sơ hở.
"Ở những nơi cô ta xuất hiện phải tăng cường điều tra, trong mấy ngày tới, cô ta nhất định sẽ có hành động."
Ta giao một phân đội ám vệ cho Dị Đạo Lâm, sau khi cho hắn lui ra, liền gọi Tiểu Lộ Tử vào.
"Phượng quân đâu." Ta cau mày hỏi.
Tiểu Lộ Tử cúi đầu nói: "Phượng quân hình như không ở trong cung."
"Có hỏi qua mấy tên canh giữ cửa cung không? Phượng quân xuất cung rồi sao?"
"Lính canh nói, không trông thấy Phượng quân."
Người có công phu, luôn thích trèo tường ra vào hoàng cung, giống như vị Tam cha kia của ta, chưa bao giờ đi đường bình thường.
Ta lại gọi tên thủ lĩnh ám vệ chịu trách nhiệm canh giữ trong cung hỏi.
"Phượng quân xuất cung lúc nửa đêm phải không?"
Tên này nửa quỳ dưới đất nói: "Bẩm bệ hạ, Phượng quân xuất cung từ giờ tý canh ba."
"Có người đi theo không?" Ta nhíu mày, trong lòng lờ mờ có cảm giác bất an.
"Có"